Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 16




"Sao tự dưng lại nổi hứng rủ em đi cafe thế này?"

Chưa kịp ngồi xuống ghế, cái miệng của Lâm đã hoạt động trước rồi.

"Nhớ cậu nên muốn gặp mặt thôi."

Hạ chớp chớp mắt nhìn Lâm.

"Thật sao?" Lâm trố mắt lên. "Thế thôi, em về đây." Cậu toan đứng lên khi nhìn thấy cái gật đầu của Hạ.

"Làm cái gì đấy? Sợ người yêu cậu ghen à?"

"Đâu có, em sợ bị người yêu chị đánh ghen thôi."

"Vớ vẩn, người yêu nào của tôi?"

"Cái anh giám đốc gì đó ý. Chị giấu làm gì? Em gặp hai người đi cùng nhau mấy lần rồi. Lần nào gặp mà em chẳng báo cáo cho chị Lam và mọi người biết. Thế bao giờ cho em tụi em ăn cỗ đây?"

"Cậu bép xép cái gì thế? Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè, quan hệ công việc bình thường thôi. Đừng có kể lung tung khiến mọi người hiểu lầm. Mà khi cậu kể, Lam có phản ứng gì không?"

Hạ tò mò muốn biết xem thái độ của Lam thế nào, khi cô đi cùng Nhật Minh.

"Thường thì chị ấy im lặng, không nói gì, hoặc nhanh chóng chuyển chủ đề."

Đôi lúc Lâm cũng thấy ngạc nhiên trước phản ứng của Lam. Hai người là bạn thân, vậy mà mỗi khi cậu kể chuyện của Hạ và người đàn ông kia, cô ấy đều im lặng, hoặc lảng tránh.

"Chẳng lẽ đây là lý do mà Lam muốn chia tay với mình sao? Mình phải nói bao nhiêu lần nữa, thì Lam mới chịu tin đây? Tại sao Lam không hỏi trực tiếp mình chứ? Sao cứ phải để trong lòng, rồi ngờ vực lẫn nhau? Như vậy mà gọi là yêu sao?" Hạ như nhận ra một phần lý do mà Lam muốn chia tay với mình. Cô cảm thấy thất vọng và tự hỏi "liệu Lam có yêu mình nhiều như cô ấy đã nói không?"

"Chị Hạ!"

Lâm xua xua tay trước mặt Hạ, khi thấy cô ngồi bần thần suy nghĩ.

Hạ giật mình, ngẩng lên nhìn Lâm cười méo xệch.

"Gớm, tắt ngay cái nụ cười của chị lại đi. Ớn lạnh quá. Thế gọi em ra có việc gì?"

"Dạo này không gặp mọi người, nên muốn hỏi thăm tình hình thôi mà. Nhưng gọi cho ba người kia thì có đến hai người khóa máy, còn Vy thì nói bận không đến được. Hình như chỉ có tôi và cậu là rảnh rỗi nhỉ?"

"Đến em còn chẳng thể liên lạc được với chị Lam và Bình nữa là. Chẳng hiểu hai người đó mất hút đi đâu một tuần nay rồi. Gọi điện cũng không được. Cứ như bọn họ đang trốn ở thế giới của riêng hai người vậy?"

Lâm cũng than thở.

Hạ như bị đóng băng trong khoảnh khắc, khi nghe câu nói "họ đang trốn ở thế giới riêng của hai người" của Lâm.

"Cậu cũng không biết Lam và Bình đi đâu sao?"

"Em nghe thông báo là chị Lam được cử đi công tác nước ngoài, nhưng chính xác là nước nào thì em chịu. Còn thằng Bình cũng" biến mất "sau hai ngày chị Lam" mất tích "."

Hạ cũng cảm thấy có gì đó không thể hiểu được. Sau hôm Lam bỏ mặc cô mà chạy như ma đuổi ra khỏi nhà, thì không chỉ có cô, mà ngay cả bố mẹ của Lam cũng không gặp được cô ấy cho tới bây giờ. Gọi điện thì không liên lạc được, đến nhà hỏi hai bác thì cũng chỉ được biết là công ty cử Lam đi công tác, còn đi đâu thì không rõ. Bố mẹ Lam cũng rất lo lắng, nhưng nghe nói người của công ty Lam đã đảm bảo chắc chắn rằng không có việc gì xảy ra với cô ấy, nên họ cũng yên tâm phần nào. Còn bản thân Hạ thì bồn chồn, đứng ngồi không yên. Cô không tin là Lam đi công tác. Hạ không hiểu nổi, tại sao Lam lại khóa máy? Tại sao nơi mà cô ấy đến phải giữ bí mật, với ngay cả bố mẹ Lam? Mà đến như Lâm, người cùng công ty, cùng phòng cũng không biết rõ. Lại còn Bình nữa chứ. Cậu ta cũng đi đâu mất sau khi Lam không xuất hiện hai ngày. Hạ cảm thấy mình đang lạc vào một bộ phim hình sự, phiêu lưu, mà nhân vật chính là Lam, Bình, và cô. Cô chính là người có nhiệm vụ phải tìm ra tung tích của Lam, khi trong tay không có một bằng chứng hay bất cứ thông tin gì. Tự dưng, Hạ bật cười cho cái suy nghĩ trẻ con vừa xuất hiện trong đầu mình.

"Chị cười gì thế?"

Lâm ngạc nhiên khi thấy Hạ đang trầm ngâm hồi lâu rồi lại tự dưng bật cười thành tiếng.

"Không có gì. Tự dưng tôi nghĩ ra nội dung cho câu truyện trinh thám của mình. Đang tính chuyển sang làm nhà văn."

"Thế cho em làm nhân vật chính nhé."

"Không được. Tôi đã tìm được nhân vật chính cho truyện của mình rồi. Yên tâm, tôi vẫn sẽ cho cậu xuất hiện, chắc là khoảng vài phút ở phần mở đầu, trước cậu khi bị giết hại."

"Ờ, thế thì thôi. Ác thì ác vừa vừa thôi chứ."

"Đùa thôi. Tôi làm gì có khả năng viết lách. Mà khi nào có tin tức của Lam thì cậu nhớ thông báo cho tôi nhé. Tôi có việc nên về trước đây."

Hạ đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, bỏ mặc Lâm ngồi một mình chưng hửng. Cậu lẩm bẩm.

"Cái gì thế này? Kêu tôi ra đây rồi lại bỏ về luôn, để tôi ngồi một mình là sao? Gọi người ra để thanh toán tiền nước hay sao vậy? Đúng là số khổ mà."

Lâm vừa dứt lời thì điện thoại của cậu có tin nhắn, là của Hạ. "Tôi thanh toán tiền nước rồi, cứ ngồi đấy mà thưởng thức đi." Cậu liền ngoái đầu lại, kiểm tra xem Hạ đã đi chưa, cảm giác như cô ấy vừa đọc được suy nghĩ của mình vậy.

* * *

Lam cảm thấy chóng mặt, mắt hoa lên, đầu cô nặng trĩu, chỉ muốn gục xuống bàn may. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lấy tay day day hai bên thái dương để cái cảm giác khó chịu này qua đi mau. "Mình không thể quỵ ngã được, chỉ cần cố gắng nốt đêm nay nữa thôi, là sẽ được nghỉ ngơi." Lam cố tự động viên bản thân mình.

"Lam sao thế? Vào phòng nằm nghỉ một chút đi."

Bình lo lắng khi thấy sắc mặt tái nhợt của Lam.

"Không sao đâu. Tôi bị choáng một chút thôi."

"Không được, nhìn Lam như sắp ngất đến nơi rồi. Cũng đâu còn việc gì nữa, tôi có thể làm thay Lam được mà. Chắc chắn sáng mai mọi thứ sẽ hoàn chỉnh để mang sang G. E. Lam tin tôi đi."

"Tôi phải vắt sổ cho xong cái áo này đã. Ngày mai nghỉ bù cũng được."

Lam gắng gượng đứng dậy, lục tìm hộp trà gừng để pha uống. Cô chỉ còn đêm nay để hoàn thành việc này, vì vậy mà một phút, một giây đối với cô cũng trở nên quan trọng.

Gần mười giờ sáng hôm sau, hai bộ đồ đã được xếp cẩn thận vào hộp để đưa tới công ty, trong sự thở phảo nhẹ nhõm của Lam và Bình.

"Để tôi mang đi cho, Lam ở nhà nghỉ ngơi đi."

Bình đề nghị khi thấy Lam dường như mất hết sức sống.

"Không được, phải chính tay tôi mang bộ trang phục này giao cho anh Sơn thì tôi mới yên tâm."

"Lam vẫn không tin tôi sao?"

"Vấn đề ở đây không phải là tin hay không. Mà tôi làm thế là vì trách nhiệm của bản thân mình với công ty. Thôi cậu xuống lấy xe trước đi, tôi khóa cửa rồi xuống sau."

Bình không cản được Lam. Cô ấy vẫn cho rằng bản thân mình là người có lỗi, và phải chịu trách nhiệm cho việc bộ trang phục gửi sang G. E bị trùng ý tưởng. Vậy nên, cả một tuần qua, Lam giống như con thiêu thân. Cô lao vào làm việc mà quên cả ăn ngủ, mặc cho anh khuyên giải đủ điều. Nhìn Lam gầy rộc đi, khiến Bình không khỏi xót xa.

"Em làm cái gì mà trông như ma đói thế kia? Ai bắt em phải tự hành xác mình chứ? Công ty không tham gia dự án lần này thì còn nhiều dự án khác đang chờ đợi. Anh cũng đâu có trách em."

Vừa trông thấy bộ dạng thê thảm của Lam, Sơn đã quát ầm lên. Nói xong mà anh chỉ muốn ôm chặt cô em gái của mình vào lòng.

"Anh biết tính em mà, đã làm cái gì thì phải làm đến cùng. Anh cho người mang sang G. E đi. Em.."

Lam bỗng thấy trời đất như tối sầm lại trước mắt. Toàn thân cô mất hết cảm giác, mọi thứ xung quanh dường như tan biến.

"Lam.. Lam, em sao thế này?"

Sơn hốt hoảng, vội chạy đến đỡ Lam, khi thấy cô ngã gục xuống sàn nhà. Anh bế sốc cô lên, hét thư ký riêng gọi xe cấp cứu ngay lập tức.

Bình, Lâm và Vy cũng chạy ngay đến bệnh viện khi biết tin Lam vừa bị ngất. Mọi người đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu, bởi Lam đã vào đó gần một tiếng đồng hồ rồi.

Sơn liên tục đấm mạnh tay vào tường, vì cảm giác hối hận khi bắt cô em gái của mình tham gia vào dự án lần này. Anh vẫn chưa dám goi điện thông báo tình hình của Lam cho bố mẹ cô biết. Anh sợ rằng ông bà sẽ không chịu nổi. Lần đầu tiên, anh tỏ ra mất kiềm chế trước mặt nhân viên của mình.



"Lam đâu rồi? Cô ấy có sao không?"

Hạ hớt hải chạy đến, khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt. Cô đã tìm Lam trong vô vọng suốt mấy ngày vừa qua. Thế mà khi Lâm gọi điện thông báo Lam đã trở về, tâm trí cô chưa kịp vui mừng đã vội tràn ngập nỗi sợ hãi, lo lắng mà lao ngay đến đây.

"Chị bình tĩnh, chị Lam vẫn ở trong đó."

Lâm giữ chặt lấy tay Hạ, khi thấy cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.

"Tại sao Lam lại bị ngất vậy? Cô ấy đã đi đâu suốt mấy ngày qua?"

Lâm lắc đầu. Cậu chẳng biết phải trả lời làm sao, liền quay sang Bình và Vy cầu cứu.

"Lam đã.."

Bình đang định giải thích cho Hạ thì cửa phòng cấp cứu bật mở. Mấy người bọn họ vội xúm lại bên vị bác sĩ vừa mới bước ra.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Là tôi."

Cả Sơn và Hạ cùng lên tiếng.

"Bệnh nhân là em gái tôi."

Sơn tiếp tục đính chính.

"Bệnh nhân bị kiệt sức do làm việc quá nhiều. Đầu óc căng thẳng. Lại ăn uống, nghỉ ngơi không đầy đủ. Cô ấy có triệu chứng thiếu máu, hạ đường huyết và huyết áp rất thấp khiến cho cơ thể bị suy nhược nặng. Chúng tôi cần phải cho bệnh nhân nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt để kiểm tra và theo dõi trong một, hai ngày tới. Hiện tại thì bệnh nhân đã được tiêm thuốc ngủ, người nhà không nên quá lo lắng."

"Anh bảo cậu ở cùng để chăm sóc nó cơ mà. Sao lại có chuyện này?"

Sơn tức giận tra hỏi Bình, ngay sau khi bác sĩ rời đi.

"Mấy ngày qua, cô ấy ăn rất ít, chỉ thi thoảng chợp mắt một chút rồi lại vùi đầu vào công việc. Em cũng nhắc nhở, nhưng Lam không chịu nghe."

"Vậy sao không gọi điện cho anh? Nếu biết nó tự hành hạ mình thế này, anh đã hủy dự án ngay từ đâu rồi. Điên thật."

"Hai người đã ở đâu?"

Mắt Hạ vằn lên những tia đỏ. Cô giận dữ nhìn Bình. Tự dưng cô thấy căm ghét Bình, không phải vì ghen, mà bởi vì cậu ấy đã không chịu chăm sóc Lam cẩn thận, khiến Lam ra nông nỗi này.

Bình không trả lời, cậu đi ra ghế chờ, mệt mỏi ngồi xuống. Bản thân Bình cũng thấy mình có lỗi phần nào đó, khi để Lam như thế này.

"Em là Hạ phải không?"

Sơn có vẻ như đã lấy lại bình tĩnh. Lúc này anh mới có dịp để ý đến "người yêu" của em gái mình nhiều hơn. Anh nhận thấy tấm chân tình của Hạ dành cho Lam.

"Vâng ạ. Sao anh biết em?"

Hạ ngạc nhiên. Cô chưa từng gặp qua Sơn, dù biết anh là Sếp và cũng là anh em thân thiết với Lam.

"Ừ, anh có nghe Lam kể về em. Em không phải lo lắng quá đâu, cứ về làm việc đi, ở đây đã có người của công ty anh rồi. Nếu Lam có chuyện gì, anh sẽ gọi cho em."

"Em không thể về được. Em sẽ ở đây với Lam cho tới lúc cô ấy tỉnh lại. Em cũng là bạn thân của Lam mà."

"Nhưng chúng ta ở lại quá đông cũng không giải quyết được việc gì. Lam vừa được tiêm thuốc ngủ, chắc phải ba, bốn tiếng sau nó mới dậy."

"Vậy anh và mọi người cứ về trước đi. Em đã gọi điện về công ty xin nghỉ rồi."

Hạ vẫn kiên quyết dù cho Sơn đã cố tìm lý do để bắt cô về.

Sơn cảm thấy hài lòng trước tình cảm mà Hạ dành cho em gái mình. Anh cố tình thử Hạ, để xem cô ấy phản ứng thế nào. Lam đã không chọn lầm người để yêu, nhưng có lẽ, cả hai người này nếu muốn đến được với nhau thì cùng phải cố gắng mà vượt qua rất nhiều khó khăn trước mắt. Không biết liệu họ có đủ niềm tin và bản lĩnh để vượt qua không? Anh khẽ thở dài.

"Thế em ở đây với Lam nhé. Tối nay anh sẽ cử người đến thay. Anh vẫn chưa dám gọi điện về cho cô chú, cứ để Lam khỏe lại thêm đã."

Chẳng ai muốn bỏ mặc Lam ở đây mà về cả, nhưng đấy là lệnh của Sếp, nên không thể phản đối. Bình uể oải đứng lên, bước theo mọi người. Bản thân anh cũng đang cảm thấy rã rời, không còn chút sức lực, bởi mấy hôm nay anh cũng đâu có được nghỉ ngơi.

* * *

Lam khẽ cựa mình. Lâu rồi cô không được ngủ nhiều và sâu như vậy. Cảm giác thật thoải mái. Cô chẳng muốn mở mắt ra chút nào, cứ nhắm nghiền lại và tận hưởng.

"Nhưng mình đang ở phòng làm việc của anh Sơn mà. Sao lại đang nằm ngủ ở đây. Đã có chuyện gì xảy ra thế?" Lam như vừa thoát khỏi giấc mơ, cô choàng bật dậy.

"Đây là.."

Lam lắc mạnh đầu mình cho tỉnh táo, và nhìn xung quanh căn phòng. Chiếc kim truyền đang được gắn vào tay cô, chai nước mới vơi đi một nửa và Hạ thì đang nằm gục đầu vào thành giường. Lam thở dài ngao ngán, vậy là cô lại phải nằm viện nữa rồi.

Lam cố gắng nhẹ nhàng, ngồi dịch về phía trên, để dựa vào tường cho đỡ mỏi. Cô chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt Hạ trong lúc ngủ. Đôi môi hơi cong lên của Hạ, như đang giận dỗi điều gì, khiến Lam bật ra tiếng cười nhỏ. Tự dưng, Lam muốn được chạm tay lên đôi môi đó, muốn được ôm ghì Hạ thật chặt. Cái cảm giác đó cứ thôi thúc trong trái tim Lam, khiến cô không thể ngồi im. Cô đưa tay, vuốt nhẹ vào má Hạ, chạm nhẹ đến vành môi đầy quyến rũ kia, rồi vội vã rút tay về khi thấy Hạ bất chợt mở mắt.

"Lam dậy từ khi nào thế? Xin lỗi, mình ngủ quên mất."

"Cũng vừa mới dậy. Mà sao Hạ lại ở đây?"

"Lâm gọi cho mình. Mọi người đều phải về làm việc, nên cử mình ở đây chăm Lam."

"Nhưng.."

"Nhưng cái gì? Bạn bè chăm nhau không được sao?"

"Ừ, được, nhưng.."

"Nếu Lam không thích mình ở đây, thế để mình gọi điện cho bố mẹ tới chăm nhé. Vẫn chưa ai thông báo cho họ biết chuyện Lam nằm viện đâu. Giờ mình sẽ gọi điện thông báo luôn thể."

Hạ nhìn Lam dò xét. Cô thừa hiểu tính Lam, cô ấy sẽ chẳng bao giờ đồng ý phương án này.

"Thôi, Hạ đừng gọi. Có.. có Hạ ở đây là được rồi."

Lam bắt buộc phải chấp nhận thực tế. Cô không muốn bố mẹ mình phải lo lắng.

"Vậy mới ngoan. Này."

Hạ chìa cốc sữa cho Lam.

"Hạ cứ để ở bàn đi. Lát nữa mình sẽ uống."

"Không được, phải uống ngay. Hay là muốn mình.."

Hạ ghé sát mặt mình vào mặt Lam, cười mỉm.

"Có muốn gì đâu."

"Ừ, mà Lam có muốn mình cũng chẳng làm. Thứ nhất, mình chỉ thích nước cam, không thích sữa. Thứ hai, giờ chúng ta chỉ là bạn bè."

Lam đỏ bừng mặt. Hạ ngày càng sắc xảo, mỗi lời nói của cô ấy đều hàm chứa ẩn ý sâu xa.

"Uống xong rồi thì nghỉ ngơi một lát, khi nào tới giờ ăn thì mình sẽ xuống canteen mua cháo cho."

"Mấy giờ rồi?"

"Mới gần năm giờ chiều thôi, và Lam đã ngủ từ trưa cho tới tận bây giờ đấy."

"Lâu vậy sao?"

"Không lâu đâu. So với một tuần không ăn, không ngủ thì nhiêu đó không là gì?"

Lam vội cụp mắt xuống, sau cái trừng mắt của Hạ.

"Một tuần được ở cùng với người đàn ông khác. Chắc nhiều chuyện hay ho xảy ra lắm nhỉ? Bác sĩ nói rằng, Lam bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức. Hai người làm cái gì mà dẫn đến quá sức vậy?"

"Ăn nói gì mà kỳ cục vậy? Đừng có mà suy nghĩ đen tối."

"Cái gì mà đen tối? Lam đang nghĩ mình nói hai người làm cái gì là cái gì? Chẳng lẽ.."

"Thôi được rồi. Để mình khai báo."

Hạ cố nhịn cười trước thái độ khó xử của Lam. Cô vẫn làm ra vẻ nghiêm nghị.

"Dự án vừa rồi của công ty gặp chút vấn đề, mẫu trang phục do nhóm mình thiết kế bị trùng ý tưởng. Vì chỉ còn lại mấy ngày là hết hạn nộp hồ sơ, nên mình đã dọn đồ đến căn hộ chung cư để làm việc. Mình khóa trái cửa, không muốn ai biết mình ở đó, nhưng chẳng hiểu sao Bình lại tìm ra, và cậu ấy ở lại giúp mình hoàn thành bộ trang phục đó. Chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Cả tuần trời mình chỉ tập trung vào việc cắt và may sản phẩm thôi. Mình thề đấy."

"Đâu có ai bắt Lam phải thề chứ? Mình cũng không nói là không tin mà. Ai bảo Lam nghĩ xa xôi quá làm gì? Trong sáng một chút đi."

Hạ cười thỏa mãn. Cô thực sự rất vui khi thấy cái cảnh Lam cuống cuồng giải thích vì sợ mình hiểu lầm. Nếu Lam chỉ coi cô là bạn bè bình thường, thì đâu cần phải thế. "Đồ ngốc, vậy mà nói là hết yêu mình rồi." Hạ thầm nghĩ trong đầu.

"Xin chào."

"Vào đi."

Lam mừng như bắt được vàng. Sự xuất hiện của Bình khiến cô cảm thấy như trút được gánh nặng khi phải ngồi đối đầu với Hạ.

"Tôi mang đồ ăn tới cho hai người. Lam đã khỏe hơn chưa?"

Bình đặt túi đồ ăn lên bàn, anh tranh thủ quay sang hỏi thăm sức khỏe của Lam.

"Sao hăng hái, nhiệt tình vậy? Chưa tới giờ ăn mà. Cậu định làm cách này để chuộc tội vì đã bắt bạn tôi phải làm việc quá sức sao?"

Hạ có cảm giác khó chịu với sự có mặt của mình.

"Với bạn bè, tôi vẫn luôn nhiệt tình mà. Chiều nay tôi xin nghỉ, ở nhà nấu cháo rồi mang đến đây. Tôi sợ Lam không hợp với đồ ăn ở bệnh viện. Mà tôi đâu có bắt Lam làm việc quá sức, chỉ là tôi không thể thuyết phục được cô ấy phải ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ thôi."

"Tôi khá hơn nhiều rồi, có thể ra viện luôn cũng được. May mà cậu đến sớm đấy. Tôi đang đói cồn cào đây."

Lam vội lên tiếng để ngăn một cuộc khẩu chiến có thể diễn ra giữa hai người đang ở trước mặt cô.

"Vậy để tôi lấy cho Lam. Hạ ăn cùng luôn nhé."

Bình xuống nước, làm hòa.

"Thôi, khỏi. Lát nữa tôi xuống canteen ăn cũng được."

"Hạ ăn cùng luôn cho vui, ăn một mình mất ngon."

"Mình không muốn ăn. Lam ăn đi, không lại phụ công Bình nấu rồi mang đến tận đây. Mình ra ngoài gọi điện đã."

Một cảm giác hờn ghen dâng lên, mặc dù Hạ biết, hiện giờ Lam chỉ coi cô là bạn. Nhưng cô không thể giấu được cảm xúc của mình. Cô sợ phải chứng kiến cảnh Bình ân cần, chăm sóc cho người mà cô đang yêu.

"Nhưng trưa nay Hạ cũng không ăn gì mà, hay là.."



"Mình nói rồi, mình không đói. Mình ra ngoài đây."

Hạ bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, mặc cho Lam nài nỉ.

"Hạ đang rất ghét tôi thì phải? Cũng may mà Lam sớm tỉnh lại. Chứ nếu không, cô ấy cầm dao đi tìm tôi đòi nợ mất. Lam phải nhanh khỏe lại, để tôi có thể nói chuyện bình thường với Hạ nhé."

"Cậu đừng nghĩ lung tung. Tôi đã giải thích cho Hạ hiểu rồi. Chỉ là cô ấy giận tôi mất tích mấy ngày liền, đến khi xuất hiện lại ở trong tình trạng này. Cũng chỉ là sự quan tâm của những người bạn bình thường thôi mà."

"À. Anh Sơn đang cho điều tra xem ai là người đã mang mẫu thiết kế ra bên ngoài đấy."

"Tôi nghĩ chuyện đó không cần thiết nữa. Dù sao chúng ta cũng gửi bản mẫu khác thay thế rồi. Tôi sẽ nói lại với anh Sơn chuyện này."

"Tại sao lại không cần thiết? Bản thân tôi cũng muốn xem ai là kẻ phá hoại. Tôi không muốn mình bị nghi ngờ."

"Vậy cậu có làm không?"

"Không. Sao Lam lại hỏi vậy? Lam nghĩ tôi là.."

"Cậu không làm là được rồi. Tôi cũng tin cậu không phải là người như thế. Vậy là đủ. Cần gì phải quan tâm xem người khác nghĩ mình thế nào. Cứ thế đi. Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này, coi như chưa có gì xảy ra."

"Nhưng.."

"Không nhưng gì cả. Tôi không muốn mọi người nghi kị lẫn nhau. Lỗi là do tôi. Tôi đã quá sơ xuất. Vậy thôi."

"Không phải là Lam đã biết ai là thủ phạm rồi chứ?"

"Cái gì mà thủ phạm? Tôi không biết ai cả. Chúng ta sẽ không đề cập tới chuyện này nữa. Đừng suy nghĩ nhiều cho mệt óc."

Lam không muốn truy cứu việc này thêm nữa. Cô cũng đã có đáp án trong đầu mình rồi. Chỉ là, cô muốn cho người đó có cơ hội để mà sửa sai. Ai chẳng một lần lầm lỗi. Nếu có thể cho qua thì cứ cho qua. Không phải là cô bao dung, độ lượng, mà bởi cô cảm thấy mình có trách nhiệm, khi để người đó có hành động nông nổi như vậy.

"Lam đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không gì cả. Mà mẫu sản phẩm kia đã được gửi sang G. E chưa? Có vấn đề gì xảy ra nữa không?"

"Chiều nay anh Sơn cho người mang qua đó rồi. Lam yên tâm đi, lần này chắc không xảy ra chuyện gì nữa đâu."

"Ừ, vậy thì tốt."

"Chắc lát nữa Lâm và Vy sẽ vào đấy. Anh Sơn đã phân công nhiệm vụ cho chúng tôi phải thay phiên trông Lam rồi."

"Không phải làm vậy đâu, tôi đâu có bị liệt. Bình này, cậu thấy Vy thế nào?"

Lam nhìn Bình dò xét.

"Thế nào là thế nào?"

"Ừ thì, về ngoại hình, tính cách của Vy, cậu có.."

"Ý Lam là gì? Tôi chỉ coi Vy là bạn, giống như Lâm thôi. Nếu Lam có ý định giống như tôi đang suy nghĩ, thì Lam nên từ bỏ đi. Lam biết người tôi yêu là ai mà."

Bình như đọc được suy nghĩ của Lam, anh vội ngăn cản, trước khi cô kịp nói ra.

"Cậu đừng như vậy được không? Vy cũng là một cô gái tốt, con bé có vẻ rất thích cậu. Sao cậu không cho Vy và ngay cả bản thân mình một cơ hội? Biết đâu.."

"Vậy sao Lam không cho tôi một cơ hội?"

"Tôi.."

"Nếu Lam không thể dành cho tôi cơ hội, thì hãy để tôi tự tìm cơ hội cho riêng mình. Lam đừng gán ghép tôi với người mà tôi không yêu, như vậy sẽ khiến cho người kia, và cả tôi nữa, đều không có được hạnh phúc. Tôi không bắt Lam phải chấp nhận tình cảm của mình, vậy nên Lam cũng đừng bảo tôi nên yêu ai, thích ai. Xin Lam đấy."

"Xin lỗi, tôi chỉ là.."

Lam thực sự lúng túng. Cô không ngờ Bình lại phản ứng mạnh đến như vậy.

"Tôi ra ngoài một chút."

Bình vội lao ra khỏi phòng. Anh sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình nếu như cứ tiếp tục câu chuyện này với Lam.

"Bình."

Lâm gọi to, khi thấy Bình vừa đi ra khỏi thang máy.

"Cậu đến rồi à? Đi có một mình sao?"

"Đi hai mình. Mà cậu không gặp Vy à? Cô ấy lên phòng bệnh được một lúc rồi mà."

"Tôi không thấy. Thôi, cậu lên đi, tôi đi ra ngoài một lát."

Nói xong, Bình bỏ đi luôn, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của cậu bạn thân.

"Ơ hay cái thằng này, chưa kịp hỏi han gì đã bỏ đi. Cái mặt thì như thằng bị thất tình ấy."

* * *

"Chị Lam."

Vy đợi cho Bình đi khỏi, cô mới bước vào phòng bệnh. Chứng kiến cuộc nói chuyện giữ Lam và Bình, trong lòng cô thực sự cảm thấy rất khó chịu.

"Ngồi đi em. Đã ăn gì chưa? Mà sao đi có một mình?"

"Có cả em nữa. Bọn em ăn rồi."

"Hai đứa đang hẹn hò à? Sao dạo này dính nhau chặt thế?"

"Em làm sao có cái diễm phúc đấy hả chị? Người ta chê em không xứng."

Giọng Vy buồn bã.

"Này, nói gì thế? Anh chê em bao giờ?"

"Em có nói anh đâu. Em nói là nói người khác cơ. Anh có người yêu rồi, em đâu dám chen vào."

"Ai dám chê em. Để anh xử lý thằng đó cho."

"Thôi, anh quan tâm làm gì? Em chấp nhận buông tay rồi."

"Lâm có người yêu thật ư? Cô nào mà đen đủi vậy?"

Lam vội chuyển chủ đề. Có lẽ Vy đã nghe thấy câu chuyện giữa cô với Bình, điều này càng khiến Lam cảm thấy khó xử.

"Này, em là sao chổi hay sao mà chị nói thế?"

"Không, cậu còn hơn ấy chứ. Mà cô bé đó là ai vậy? Sao lại giấu kỹ thế? Sợ đem ra khoe thì người khác cướp mất à?"

"Giấu đâu. Tại chưa có dịp ra mắt thôi. Đợt vừa rồi cả nhóm mình đều bận mà. Đợi hôm nào chị khỏe lại, em sẽ làm cái lễ để giới thiệu người yêu với mọi người."

"Cả nhóm mình? Hình như có mỗi mình tôi là không biết thôi mà. Vy cũng đã biết rồi đấy thôi."

"Tại em hay đi cùng anh Lâm nên biết. Giống như chị với anh Bình, luôn sát cánh với nhau, đi đâu, làm gì cũng có ai biết đâu ạ. Nhiều lúc bọn em còn thấy mơ hồ bởi hành tung bí ẩn của hai người đấy."

"Vy đừng hiểu lầm. Vì công việc nên chị với Bình mới đi cùng nhau thôi. Chị vẫn luôn coi Bình giống như hai đứa em mà."

"Vậy mà em lại tưởng, hai người tách ra thành một nhóm riêng chứ?"

"Ơ hay, đang nói về chuyện em có người yêu mà lại lạc đi tận đâu thế? Mà chị Lam đã ăn gì chưa?"

Lâm cảm nhận thấy một cơn sóng ngầm đang nổi lên giữa hai người con gái này, nên vội chen ngang.

"Anh yên tâm đi. Anh Bình có nấu cháo mang vào cho chị Lam từ sớm rồi. Người ta quan tâm đến nhau thế chứ, ai như anh."

"Ai bảo em là anh không quan tâm? Để em gọt hoa quả mời chị nhé. Khi nào chị khát nước thì nhớ bảo em, mà có đi vệ sinh thì cũng kêu em một tiếng, để em tháp tùng."

"Lam mới tuyển osin ở đâu mà nhiệt tình thế? Thế này thì mình không phải ở đây nữa rồi."

"Em đang quan tâm tới chị Lam mà. Thế chị chưa về sao? Em tưởng Bình nó vào đây thay ca cho chị chứ?"

Lâm vội quay ra khi nghe thấy giọng của Hạ.

"Không nhìn thấy chiếc túi tôi vẫn để ở kia à? Không cần ai ở lại đâu, một mình tôi ở đây với Lam là được rồi."

"Nhưng mà chị còn phải đi làm nữa. Chị cũng ở đây từ trưa rồi. Cứ để mọi người thay phiên nhau cũng được, chị về nhà nghỉ ngơi đi."

"Tôi ở đây vẫn có thể nghỉ ngơi được. Đâu phải chỉ có một mình cậu biết quan tâm tới người khác. Lam cũng là bạn thân của tôi mà."

"Thì em sợ chị mệt nên mới nói vậy. Quan tâm thế mà chẳng được lời cảm ơn là sao?"

Lâm lè lưỡi, có vẻ như Hạ đang giận điều gì đó.

"Lâm nói đúng đấy. Hạ về nghỉ đi, ngày mai lại vào đây. Để tối nay tôi ở đây với Lam cho."

Bình đứng ở cửa phòng từ khi nào, bây giờ anh mới lên tiếng.

"Không được. Cậu là con trai ở lại không tiện."

"Sao lại không tiện? Lúc ốm đau, lại còn để ý đến những vấn đề kia sao?"

"Cậu không để ý, nhưng Lam ngại thì sao? Cô ấy là con gái mà, không tin cậu hỏi Lam xem."

Hạ quay sang Lam chờ đợi câu trả lời.

Lam vẫn im lặng từ nãy giờ. Cô chẳng biết nói gì trước sự nghi ngờ của Vy. Đầu óc cứ mông lung trong cuộc tranh luận ai ở, ai về giữa Hạ và Bình. Lam không biết mình nên vui hay là buồn khi trở thành người may mắn nhận được sự quan tâm từ bạn bè. Mà thực ra là cô đang sợ khi có cảm giác mình là đồ vật khiến mọi người tranh giành. Lúc này, Lam chỉ ước được ở nhà với bố mẹ, cô chỉ cần được mẹ chăm sóc thôi. Đó mới là nơi cô cảm thấy được yêu thương, chở che và cảm nhận được sự bình yên nhất. Nếu như để Bình ở lại, cô lại thấy khó xử với Bình, thấy ngại với Vy và thấy có lỗi với Hạ. Còn nếu Hạ ở lại, Lam lại cảm thấy sợ. Sợ rằng sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình. Sợ rằng sẽ không đủ bản lĩnh để mà giữ khoảng cách với cô ấy. Với Hạ, Lam không thể có tình cảm như trước, còn với Bình, cô cũng không muốn để anh có thêm hy vọng. Mọi cảm xúc cứ đan xen, hòa trộn, khiến Lam cảm thấy ngột ngạt, khó chịu.

"Ý chị là sao kìa? Nói nhanh đi không là chiến tranh thế giới nổ ra bây giờ."

Lâm khẽ lay vai Lam, khiến cô giật mình, vội trở về với thực tại.

"Mọi người cứ về nghỉ đi. Tôi khỏe rồi mà, ở đây một mình cũng không sao đâu. Với lại vẫn có bác sĩ và y tá nữa cơ mà."

"Không được."

Hạ và Bình đồng thanh hét lên, khiến không chỉ Lam mà cả Lâm và Vy đều giật nảy.

"Này, hai người có nhất thiết phải phản ứng thái quá như vậy không hả? Hú hồn, suýt chút nữa thì tim rụng ra ngoài."



Mặt Lâm nhăn nhó.

"Nếu không ai chịu về thì cả hai anh chị ở lại đi, càng đông càng vui mà. Em và anh Lâm về trước, có gì thì mai hai đứa em vào trông thay."

"Hay là thế đi, chị Hạ và Bình cùng ở lại, đỡ phải cãi nhau, gây mất đoàn kết nội bộ. Ngày mai hai đứa em sẽ vào."

"Ý Hạ thế nào?"

Bình nhìn sang Hạ hỏi.

"Tôi thì vẫn phải ở đây rồi, còn cậu có ở hay không thì tùy."

"Các người có nhìn thấy tôi không vậy?" Lam xua xua tay trước mặt mọi người. "Sao tôi thấy mình giống đứa trẻ con hai, ba tuổi cần bảo mẫu vậy?"

"Còn hơn ấy chứ. Hay để mình gọi điện cho mẹ Lam tới chăm, bọn mình sẽ về ngay."

"Thôi, thôi. Không cần đâu. Mà Vy ở đây với mình cũng được. Hạ cũng trông mình cả ngày rồi, về nhà tắm giặt, nghỉ ngơi đi. Còn Bình, cậu là con trai, ở đây không tiện, tôi thấy ngại lắm. Vy ở đây với chị nhé?"

"Xin lỗi chị, em không ở được rồi. Để mai em vào với chị."

Vy tìm cớ thoái thác. Cô chỉ muốn đứng ở ngoài mà nhìn Lam bị giằng co bởi hai người kia thôi.

"Đấy nhé, Lam nói cậu là con trai ở lại đây không tiện. Thôi, muộn rồi, mọi người về đi, tôi sẽ ở lại đây."

"Chị ấy nói đúng đấy, nếu ông muốn vào chăm thì để ban ngày, chứ trai chưa vợ mà ở qua đêm trông nom gái chưa chồng nó kỳ lắm. Thôi, về đi, để hai người họ còn ngủ sớm."

Lâm đứng dậy, vỗ vai Bình, khiến anh phải miễn cưỡng bước theo hai người họ ra khỏi phòng bệnh.

* * *

"Để mình pha sữa cho Lam uống, rồi đi ngủ sớm nhé."

Hạ trở nên dịu dàng khi Bình và hai người kia đã ra về.

"Không cần đâu. Mình muốn đưa cho Hạ cái này."

Lam với lấy chiếc túi xách mà Bình vừa mang tới. Cô rút ra chiếc thẻ và đưa cho Hạ.

"Cái này.."

"Mình trả lại cho Hạ. Mọi chuyện ở cửa hàng bố đã được giải quyết xong, mình tính đưa cho Hạ từ lâu, mà công việc ngập đầu, rồi có quá nhiều chuyện xảy ra nên mình cũng quên mất. Hạ cầm lấy đi."

"Vậy là Lam không muốn nhận sự giúp đỡ từ mình?"

Tim Hạ nhói đau.

"Hạ đừng nghĩ vậy. Chỉ là mọi chuyện đều suôn sẻ, nên mình không cần phải sử dụng nó thôi."

"Tại sao Lam có thể nhận sự giúp đỡ từ anh Sơn, sự trợ giúp của Bình và Lâm, mà mình thì không? Chẳng lẽ Lam vẫn không chịu tha thứ cho mình sau những gì đã xảy ra? Hay là Lam không muốn có bất cứ liên quan gì đến mình mình nữa? Mình không xứng sao?"

"Hạ lại vậy rồi. Với mình bây giờ, tất cả mọi người đều là bạn bè thân thiết. Mình rất cảm ơn tấm lòng của các bạn đã dành cho mình khi gia đình mình gặp khó khăn. Mình không hề có sự phân biệt gì cả. Chỉ là số tiền của Hạ, mình không cần dùng đến, chứ không phải là không muốn dùng."

"Lam này, mình có thể hỏi Lam một câu không?"

Hạ đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

Lam khẽ gật đầu.

"Nếu như mình và mấy người kia đều gặp nạn thì Lam sẽ cứu ai?"

Hạ nhìn sâu vào mắt Lam chờ đợi câu trả lời.

"Sao tự dưng lại hỏi cái câu có từ mấy trăm năm nay vậy?"

"Có từ lâu, nhưng mỗi người lại có một câu trả lời khác nhau. Mình muốn biết câu trả lời của riêng Lam. Lam có thể nói cho mình biết được không?"

"Mọi người cùng là bạn, nếu có giả định như Hạ nói, mình sẽ cố gắng cứu tất cả."

"Không được. Lam chỉ được cứu một người thôi."

"Vậy mình sẽ không cứu ai cả."

"Lam.."

"Nếu như mình chỉ có thể cứu được một, mà bỏ mặc những người còn lại, thì bản thân mình sẽ phải ân hận và dằn vặt suốt quãng đời còn lại. Vậy nên, mình sẽ chịu nạn chung cùng mọi người."

"Lam sống vì bạn bè quá nhỉ? Nếu là mình, mình sẽ cố hết sức mà cứu Lam. Có thể, mọi người cho rằng mình ích kỉ, nhưng mình chấp nhận. Mình chấp nhận mọi điều, chỉ cần Lam được bình yên."

Lam bối rối. Thực ra trong lòng cô, cũng có sự lựa chọn giống Hạ, nhưng cô không thể nói ra. Cô không muốn Hạ có thêm hy vọng gì vào mình nữa.

"Có lẽ với Lam bây giờ, mình cũng chỉ là những người bạn bình thường như Bình, Lâm, Vy. Nhưng với mình, Lam chỉ là duy nhất. Có lẽ sau này, Lam có thể sẽ quên mình, nhưng mình thì mãi mãi vẫn khắc ghi hình bóng của Lam, giống như được soi gương nhìn vào bản thân mình mỗi ngày vậy."

Lam muốn đưa tay ra giúp Hạ lau khô những giọt nước, muốn nói với Hạ rằng, hình ảnh của cô ấy cũng đã được khắc sâu trong tâm khảm của mình, muốn được ôm Hạ thật chặt trong vòng tay rồi vuốt ve, an ủi, dỗ dành.. mà không thể. Thôi thì, cứ để Hạ ghét cô đi. Có lẽ như vậy, cô ấy mới bớt đau khổ phần nào.

"Hạ quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao? Mình chỉ muốn làm bạn với Hạ. Nếu như Hạ cảm thấy khó, thì chúng ta có thể.."

"Đừng.." Hạ vội ngăn lại lời nói của Lam, "mình xin lỗi vì đã không kiềm chế được cảm xúc của mình. Mình hứa, sẽ không bao giờ dồn ép hay bắt Lam phải lựa chọn nữa. Mình sẽ chỉ dám coi Lam là bạn thôi."

Trái tim Hạ thổn thức, khi phải tự dối lòng. Cô không thể mất Lam, nhưng cũng đành bất lực nhìn cô ấy đang ngày càng vượt xa khỏi tầm với của mình. Càng cố níu kéo, giữ gìn thì Lam lại càng rời xa cô. Vậy nên, Hạ chỉ có thể đứng ở phía sau, mà dõi theo người con gái quan trọng của cuộc đời mình.

"Đi ngủ thôi, chúng ta không nhắc đến chuyện đó nữa. Mình mệt rồi."

Lam kiếm cớ để lảng tránh. Cô biết là Hạ đang đau nhiều lắm, nhưng cô không thể giúp Hạ bớt đau, không thể gánh chịu nỗi đau đó cho Hạ, bởi bản thân cô, nỗi đau đó cũng đang hành hạ và cắt cứa vào da thịt quá sâu rồi, cảm giác như cô không thể gắng gượng mà chịu đựng được nữa.

"Ừ, Lam nằm nghỉ đi."

"Hạ cũng ngủ sớm đi, cả ngày hôm nay đã vất vả vì mình rồi."

"Đừng lo cho mình, Lam cứ ngủ trước đi. Mình ra ngoài đi dạo một chút đã."

Hạ kéo chăn lên giúp Lam, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Lặng lẽ ngồi trước cửa phòng, nước mắt Hạ không ngừng rơi. Trước mặt Lam, cô đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, để giờ đây, nó như vỡ òa. Hạ cắn chặt tay mình để không phát ra tiếng nấc nghẹn. Đau lắm. Vết răng in hằn trên cánh tay, rớm máu. Nhưng nỗi đau trên da thịt đâu có bằng sự vật vã trong sâu thẳm tâm can. Nó giống như hàng ngàn con côn trùng đang quẫy đạp, cắn xé bên trong vậy. Hạ cố gắng gào thét, vùng vẫy trong im lặng để thoát khỏi sự khó chịu đến tột cùng này, nhưng vô ích.

Kể từ khi Lam chấp nhận tình cảm của mình, Hạ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày, hai người rời xa nhau. Dù biết rằng, tình cảm của cả hai sẽ gặp không ít cản trở, sóng gió từ gia đình, xã hội, nhưng cô luôn tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp với hạnh phúc ngập tràn. Vậy mà..

Là cô sai. Cô đã sai thật nhiều, khi cứ bắt Lam phải là người chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình sau này. Cô phó thác hạnh phúc của hai người cho một mình Lam xây dựng và gìn giữ. Cô tự coi mình là người quan trọng hơn trong cuộc tình này, rồi bắt Lam phải vì cô mà cố gắng. Lam luôn phải là người nhận sai, mặc dù cô là kẻ có lỗi. Lam luôn là người dỗ dành cô, trong khi cô ấy mới cần nhận được sự an ủi. Lam luôn là người khiến cô vui, dù thực tế cô ấy đang tâm tư chất chồng.. Cứ mãi gồng mình như vậy, đã khiến Lam của cô mệt mỏi, chán nản, tuyệt vọng và muốn buông xuôi tất cả.

Giá như, cô quan tâm nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn và biết sống vì Lam nhiều hơn, thì có lẽ giờ đây, cô không phải đau khổ, dằn vặt thế này. Không, cô không muốn mất Lam, không thể mất Lam, và sẽ không bao giờ để người con gái mà cô yêu bằng cả cuộc đời này rời xa mình được. Cô sẽ chờ, chờ cho đến khi nào, Lam tìm lại được niềm tin vào tình cảm của cô, chờ cho tới khi Lam nhận ra được một lần nữa, tình yêu mà cô dành cho cô ấy là mãi mãi và duy nhất.

Hạ đứng lên, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô đưa tay lau khô những giọt nước mắt, rồi mới khẽ khàng quay trở vào phòng bệnh.

Lam vội quay trở lại giường, giả bộ như đã say giấc. Lặng lẽ đứng ngắm nhìn Hạ qua ô cửa sổ, Lam cũng không cầm được nước mắt. Trái tim cô thổn thức, nấc nghẹn. Đau. Nhưng đau rồi tự khắc buông. Lam yêu nhiều, nhưng đau cũng nhiều, nỗi đau chỉ có thể trong giới hạn chịu đựng, và với Hạ, có lẽ nó đã vượt qua cả giới hạn đó. Còn yêu, nhưng Lam chấp nhận buông bỏ.. Dù cho tim còn nhớ, dù cho lòng còn yêu, nhưng cô vẫn không thể giữ Hạ lại. Đôi khi, buông tay ra lại là điều tốt nhất mà cô có thể làm cho Hạ. Dường như với cô và Hạ, tình yêu giống như một điều gì đó rất nhiều xót xa, rất nhiều nước mắt và rất nhiều đớn đau nữa. Cô luôn khao khát muốn có được một tình yêu trọn vẹn. Không cần đẹp như mơ, chỉ cần hai người yêu thương thật lòng. Hay đơn giản chỉ là được ở bên nhau mặc bao sóng gió của cuộc đời. Nhưng càng tìm lại càng không thể thấy được. Càng tìm càng thấy lo sợ. Và nỗi sợ ấy vẫn cứ mãi lớn dần lên theo thời gian.

Lam cố gắng thở đều, khi cảm nhận thấy bước chân của Hạ đang tiến gần về phía mình. Hai môi mím chặt, để ngăn tiếng thổn thức trong lòng. Chiếc gối đã ướt tự lúc nào. Lam thiếp đi trong sự mệt mỏi, khi hơi ấm của Hạ đang dần bao phủ lấy không gian lạnh lẽo nơi này.