Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 23




Chỉ cần một khoảnh khắc thôi, cũng sẽ khiến một người vô danh được trở nên nổi tiếng. Và không hiểu là bản thân quá may mắn, hay xui xẻo, mà Lam lại có vinh hạnh, được đặt mình vào cái khoảnh khắc quan trọng đó.

Vừa mới tới công ty, hàng trăm ánh mắt, ngỡ ngàng có, dò xét có, thông cảm có, thậm chí, kỳ thị, dè bỉu cũng có.. cứ đổ dồn về phía hai cô gái. Lam cũng không cảm thấy khó chịu, có chăng chỉ là thấy bất tiện. Cô không muốn có sự nổi tiếng, không thích phải làm tâm điểm cho mọi người bàn tán. Nở nụ cười thân thiện để đáp lại thái độ "quan tâm" của đồng nghiệp, Lam cố gắng bước thật nhanh về phía phòng làm việc của mình.

"Mời quý vị và các bạn cùng đến với chương trình" Gặp gỡ người nổi tiếng "của chúng tôi ngày hôm nay. Tôi xin được giới thiệu.." Chưa kịp nói hết câu, Lâm đã vội im bặt, khi nhìn thấy chiếc thước gỗ đo vải đang nằm gọn trong tay Lam.

"Cậu vui lắm, đúng không? Nói tiếp đi, tôi ngồi đây nghe."

Bước vào phòng làm việc, Lam đã thấy mọi người tụ lại một chỗ để bàn tán. Cô không khó nhận ra, chủ đề mà họ đề cập tới là gì? Trong số họ, cô không thể thất lễ, hay tỏ thái độ với bất cứ ai, ngoại trừ Lâm, kẻ duy nhất cô có thể bắt nạt từ trước tới nay.

"Xin lỗi, em chỉ đùa một chút thôi mà."

Lâm biết lỗi của mình, khi nhận ra vẻ mặt "không có gì đáng để đùa cợt" của Lam. Theo cô bao nhiêu năm, nên anh rất hiểu, khi nào Lam có thể đùa, và khi nào cô ấy đang thực sự kìm nén cơn giận của mình.

"Đến giờ làm việc rồi, mọi người về chỗ của mình đi."

Lúc này Bình mới rời vị trí. Anh đứng lên giải tán đám đông do Lâm tụ tập trước đó. Bỏ ngoài tai những bình luận của mọi người về Lam, Bình cố gắng giữ im lặng, cho tới khi Lam và Jenny xuất hiện.

"Lam này, anh Sơn có nhắn tôi, khi nào Lam tới thì lên phòng gặp anh ấy. Cả buổi sáng, anh Sơn gọi cho Lam mà không được."

"Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu."

Lam nhanh chóng rời đi, để Jenny ở lại đó, trả lời "phỏng vấn" của Lâm. Còn cô, cũng chuẩn bị tinh thần cho cuộc "tra khảo" sắp tới của Sơn.

"Em tới rồi à? Ngồi đi." Sơn rời khỏi bàn làm việc của mình, khi thấy Lam bước vào phòng. "Mấy giờ em ra sân bay?"

"Khoảng 2, 3 giờ chiều."

Lam có chút ngạc nhiên, vì thái độ này không giống Sơn chút nào.

"Ừ, anh đã chuyển phí công tác lần này vào tài khoản của em rồi. Điện thoại của em đâu mà anh gọi không được?"

"Em để quên ở nhà, sáng nay mới lấy lại. Anh không phải chuyển đâu, phía bên kia họ đã lo toàn bộ chi phí rồi mà."

Dù Sơn chưa nhắc tới chuyện của mình, nhưng Lam vẫn có sự phòng ngự.

"Anh không liên quan tới chương trình đó. Nhân viên của anh đi công tác, thì anh phải có trách nhiệm với người của mình. Chỉ muốn thông báo với em điều đó thôi. Giờ thì về sắp xếp lại mọi thứ rồi vào trong đó đi."

"Có thật là anh không còn gì để nói với em nữa? Em cho anh 3 giây, nếu anh vẫn khẳng định điều đó là đúng, thì em sẽ đi."

"Đúng là không qua được mắt em. Vậy em có thể kể lại diễn biến lúc hai đứa chạm môi vào nhau không?"

Biết là không thể che giấu thêm nữa, Sơn đành thành khẩn khai báo ý đồ của mình. Anh thầm thán phục khả năng thấu hiểu người khác của Lam. Dù đã cố nén sự tò mò của mình lại, không dám gợi lại chuyện mà anh đang rất háo hức được biết kia, chỉ là để cô không phải khó xử, nhưng lại bị cô nhìn ra. Việc mời Jenny về làm người mẫu của công ty, Sơn phải mất rất nhiều công sức. Anh phải tận dụng mọi mối quan hệ mình có được, mới có thể tiếp cận được với cô ấy. Dự định ban đầu, chỉ đơn thuần là hợp tác, dựa trên sự nổi tiếng của cô ấy để quảng bá sản phẩm thời trang của công ty. Rồi sau đó, không hiểu sao trong đầu anh lại lóe lên ý định muốn gán ghép đứa em gái của mình với cô người mẫu nổi tiếng này. Dù bản thân anh cũng không chắc, liệu Jenny có tình cảm với người cùng giới không. Cho tới tận đêm ngày hôm qua, anh mới có thể mỉm cười mãn nguyện. Nếu như giữa Lam và Jenny có thể phát triển, thì anh hy vọng, đứa em mình có thể quên được cô gái mà nó đã gắn bó suốt mấy năm qua. Anh không phải là ghét Hạ, nhưng anh cũng không muốn Lam phải dằn vặt, khổ đau thêm nữa.

"Không có gì để kể. Chỉ là vô tình va chạm thôi. Anh đừng có mà xem mấy tấm ảnh đó, rồi tưởng tượng lung tung."

Câu trả lời của Lam như dội một gáo nước lạnh, đáp lại sự háo hức, mong chờ của Sơn.

"Em đùa anh đấy à?"

"Em đùa anh làm gì? Jenny chỉ là đứa em gái của em thôi, không thể có thứ tình cảm vượt qua giới hạn đó được."

"Cô có em gái hồi nào? Sao anh không biết? Chẳng lẽ Jenny là đứa con gái bị thất lạc của cô chú?" Sơn châm chọc. "Chẳng phải chính miệng Jenny nói là cô ấy yêu em sao?"

"Bố mẹ em nhận cô ấy là con gái nuôi. Thế nên, cô ấy nói yêu chị gái mình cũng là điều bình thường. Vì vậy, em mong anh, kể từ lúc này, bỏ ngay cái ý định gán ghép, hay tạo cơ hội cho hai đứa em nữa đi. Em không phải là người, ai cũng có thể yêu, ai cũng có thể quên được. Em thực sự đang rất mệt mỏi, không muốn có thêm chuyện để quan tâm nữa."

Sơn chột dạ, trước những lời nói của Lam. Anh không nghĩ rằng, đứa em gái này lại như đang đi guốc trong bụng mình như thế, nên đành chống chế một cách yếu ớt.

"Anh có làm gì đâu. Xem như anh chưa hề có tác động gì tới chuyện riêng tư của em."

"Giá như anh biết nghĩ cho em như thế này ngay từ đầu." Lam thở dài. "Vậy em về đây. Cảm ơn anh về khoản phí công tác ngầm kia." Cô cũng không quên bày tỏ cảm kích trước sự ưu ái mà Sơn dành cho mình.

Vừa ra khỏi cửa phòng Sơn, đã thấy Bình đứng chờ ngoài cầu thang bộ, khiến Lam không khỏi lắc đầu chán nản.

"Cậu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Jenny vào tối qua phải không?"

"Không phải. Chỉ là muốn gặp, để nhắc Lam đừng suy nghĩ quá nhiều trước những điều mà báo chí đang cố tình thêu dệt."

Dù bị Lam đối xử không công bằng, nhưng Bình hoàn toàn không có chút gì gọi là trách cứ hay bực tức. Cảm giác của anh lúc này, chỉ là lo lắng, quan tâm đến biểu hiện của người con gái đang đứng trước mặt mình. Dù cho, với cô ấy, anh vốn dĩ chỉ là người bạn đơn thuần, không hơn không kém.

"Cảm ơn cậu. Tôi không sao cả."

Lam có chút dịu lòng. Tự thấy mình phản ứng có phần hơi quá với Bình. Nhìn anh quay lưng bước đi, không hiểu sao, Lam bỗng buột miệng mà thanh minh cho anh hiểu.

"Tôi và Jenny không có gì cả."

Nói xong, Lam cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô vội bước vào chiếc thang máy đang mở cửa.

Còn lại Bình đang chấp chới nơi cầu thang bộ. Anh mỉm cười, coi như đó là lời an ủi mà Lam dành cho mình, sau những ngày cô ấy cố tình tránh mặt.

++***++

"Xin lỗi. Chúng tôi chỉ cần một phòng thôi."

Lam đưa lại một chiếc chìa khóa phòng cho nhân viên lễ tân của khách sạn. Hành động đó của cô, ngay lập tức đã gây sự chú ý cho những ai đang đứng gần đó. Nó giống như một minh chứng để khẳng định những gì mà báo chí đang đề cập tới là đúng sự thật.

Jenny có chút bất ngờ. Cô không nghĩ rằng Lam lại làm điều đó trước mặt nhiều người. Một niềm hạnh phúc không hề nhỏ bỗng trào dâng trong lòng. Vui hơn nữa, là khi cô nhìn sang Hạ, thấy được sắc mặt cô ấy đang dần xấu đi. Cảm giác của sự chiến thắng đang dần chiếm ngự, khiến Jenny có phần phấn khích. Cô chủ động ôm chặt lấy tay Lam, cùng cô ấy tiến về căn phòng được dành cho hai người, bỏ lại phía sau những ánh mắt tò mò, giận dỗi và có cả ghen tỵ.

Thực ra Lam không có suy tính quá nhiều cho hành động tự nhiên vừa rồi của mình. Cô không muốn gây sự chú ý, hay làm điều đó để mà trêu tức bất cứ ai. Đó chỉ là một phản ứng bản năng, khi cô hiểu rõ nỗi sợ hãi hàng đêm của người bạn đồng hành với mình.

Ngay sau khi nhận phòng, tất cả mọi người đều phải tập trung tại địa điểm sẽ diễn ra đêm chung kết của cuộc thi, để làm quen và tổng duyệt trước chương trình. Lam thấy mình như người thừa, nên cô tìm cách thoát khỏi sự ồn ào nơi đây, hay nói đúng hơn, cô không muốn xuất hiện ở nơi mà người ta đang muốn theo dõi nhất cử nhất động của mình và Jenny.

Lang thang qua một vài con đường sầm uất và nhộn nhịp của thành phố biển Nha Trang, cho tới khi mặt trời chuẩn bị giấu mình vào biển cả, Lam mới thả bộ tiến về phía có tiếng sóng và tiếng gió đang hòa lẫn vào với nhau ở ngoài kia.

Lam không biết mình đã ngồi tự sự với biển bao lâu, cho đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc, cô mới nhận ra, phía khơi xa kia chỉ còn lại một màu đen đặc.

"Đã kịp dốc hết tâm can với biển khơi bao la chưa?"

Hạ nhẹ nhàng ngồi xuống. Mắt cô cũng hướng về nơi mênh mông, xa tắp ấy.

"Sao Hạ biết mình ở đây?"

Lam ngả người nằm xuống bờ cát mịn. Cảm giác êm êm phía sau lưng giúp cô cảm thấy có chút gì đó thật thoải mái, dễ chịu, giống như được nằm trên một tấm đệm bằng bông mềm mại.

Theo vô thức, Hạ cũng nằm xuống cùng Lam. Bầu trời có vẻ như cao hơn, với những ánh sao nhỏ li ti đang lấp lánh, như muốn quyến rũ hồn người. Hạ giữ im lặng. Một lúc sau, cô mới nhớ ra câu hỏi của Lam để mà trả lời.

"Mình vẫn nghĩ rằng bản thân là người hiểu Lam nhất, cho tới chiều ngày hôm nay."

"Chiều ngày hôm nay thì làm sao?"

Lam tỏ vẻ thờ ơ, như không hề biết ý Hạ đang muốn nói về chuyện gì. Cô vẫn nằm trên cát, nghe gió biển, và hít thật sâu cái vị mằn mặn mà biển đem lại, vì thế mà không phát hiện được sự thay đổi tâm lý của người đang nằm kế bên mình.

"Lam đang cố tình trêu tức mình phải không? Có cần phải thể hiện cho cả thiên hạ biết, là giữa hai người đang có tình cảm với nhau như thế không? Có biết là khi đó mình đã ức chế thế nào?"

Hạ sợ rằng, nếu không nói ra tâm trạng của mình, thì Lam sẽ không biết, mà cố tình muốn đáp trả lại cô, sau những gì diễn ra ở buổi họp báo. Cô muốn Lam dừng lại mà hiểu cho tình thế bất đắc dĩ của mình, đừng khiến cô phải đau lòng thêm nữa.

Lam cười nhạt. Cô không nghĩ rằng trong tâm trí của Hạ, mình lại là kẻ ăn thua với cô ấy như vậy. Lam ngồi dậy, bởi hai cô gái, cứ nằm dài trên bãi biển, khi nắng đã không còn trông có vẻ rất kỳ cục.

"Mình làm gì có gan mà chọc giận Hạ chứ? Mà thiên hạ ngoài kia đang muốn biết điều gì?"

"Lam.." Hạ thực sự tức giận. Cô ngồi bật dậy, xoay người, nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đối diện. "Có phải Lam muốn mình tức điên lên thì mới hả dạ không? Phải, nếu Lam muốn thì mình thừa nhận, mình đang giận, đang ghen, và đang cảm thấy rất bức bối nữa. Lam có thể thôi không làm trò đó nữa được không?" Hạ không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô bật khóc nức nở.

Lam giữ im lặng, sau những lời phán kết của Hạ. Cô cũng không muốn dỗ dành để làm dịu đi cơn bực tức đang bùng phát trong lòng cô ấy nữa. Một lúc lâu sau, thấy Hạ có vẻ như đã lấy lại được bình tĩnh, cô mới nhẹ nhàng.

"Mình thực sự không làm trò gì cả, Hạ đừng suy nghĩ quá nhiều."

Cứ tưởng đó sẽ là lời trấn an, nhưng ngược lại, nó lại như cơn gió mạnh, thổi bùng đám lửa đang dần tàn trong Hạ.

"Không làm gì? Vậy tại sao Lam lại đứng im để nhận nụ hôn của Jenny trước mặt các phóng viên? Chẳng phải là muốn nhờ họ loan tin cho xã hội biết sao? Tại sao Lam không nói lời từ chối, khi cô ấy công khai bày tỏ tình cảm của mình với Lam? Tại sao không nghe điện thoại, trả lời tin nhắn của mình? Tại sao, trước mặt mình, Lam vẫn vô tư chỉ lấy một phòng để hai người cùng ở với nhau? Tại sao? Tại sao chứ?"

Những giọt nước mắt của Hạ lại đua nhau trào ra. Con tim cô cứ nhói lên theo từng nhịp đập.

"Có phải do mình không đứng ra giải thích về bài báo của mẹ, về chuyện tình cảm của chúng ta, nên Lam muốn mình cũng phải nếm mùi đau khổ không? Được, vậy mình xin lỗi, xin lỗi Lam được chưa? Mình hứa, khi nào tới thời điểm thích hợp. Mình sẽ công khai chuyện của hai đứa? Được không? Mình sắp không chịu đựng nổi cảm giác này thêm một giây phút nào nữa rồi."

"Hạ nghĩ mình là đứa nhỏ nhen, ích kỷ như vậy sao?"

Lam cười khổ. Thì ra, trong suy nghĩ của Hạ, cô là kẻ đê tiện đến mức, phải chà đạp lên cảm xúc của người khác, để tự thỏa mãn bản thân như vậy. Không muốn giải thích thêm điều gì với Hạ nữa, Lam đứng dậy, bỏ đi. Cô vừa xoay người thì đụng phải Jenny, không biết đã đứng ở phía sau từ bao giờ, và có lẽ cũng đã chứng kiến hết cuộc nói chuyện giữa cô và Hạ.

"Chúng ta về thôi, muộn rồi."

Lời đó của Lam không phải là dành cho Jenny, đó là lời nhắn nhủ của cô ấy với người phía sau. Nhưng dường như Hạ không hiểu. Cô thấy mình bị bỏ rơi, bị hắt hủi bởi người mình yêu.

"Lam. Dừng lại được không?"

Hạ gọi Lam trong tuyệt vọng. Cô run rẩy, tưởng như không đứng vững được nữa.

"Mình hơi mệt, Hạ cũng về đi. Mai sẽ là một ngày bận rộn, nên hãy nghỉ sớm." Lam dừng bước, nhưng không quay lại, cô chỉ nhắc nhở Hạ, rồi quay sang Jenny giục giã. "Chúng ta đi."

Cảm giác cô độc bao phủ lấy Hạ. Cô yếu ớt, muốn gọi thật to tên người kia, nhưng không hiểu sao, thanh âm ấy cứ nghẹn ứ nơi cuống họng. Dõi theo bóng lưng của Lam đang mờ dần qua những giọt nước đang đua nhau rơi xuống từ khóe mắt, rồi chảy tràn khóe miệng, Hạ chỉ biết ôm ngực, nén lại cơn đau đang bóp nghẹt nơi con tim mình. Lại một lần nữa, Lam đã bỏ mặc cô, không một lời dỗ dành, không một sự quan tâm. Nỗi sợ hãi ùa về, chiếm ngự lấy cô. Khi mà Jenny luôn luôn ở bên cạnh, Hạ sợ rằng Lam sẽ thay đổi. Cô vội chạy theo Lam, nhưng Jenny đã đứng trước mặt ngăn lại.

"Nếu như chị đã không đủ dũng cảm để đối mặt, thì hà cớ gì phải níu kéo nữa? Có được tình yêu là phải bắt đầu từ hai phía, thế nên, đừng để một người cứ mãi đứng ra mà chèo chống như vậy. Chị, hãy buông tay đi."

Hạ sững người lại, toàn thân bất động trong chốc lát bởi lời đề nghị quá thẳng thắn của Jenny. Cô giận, nhưng không phải là giận Jenny, mà cô đang giận chính bản thân mình. Dù biết rằng hạnh phúc là thứ khó tìm, để có được nó, người ta phải trải qua bao nhiêu ngã rẽ, khúc quanh, vượt qua bao nhiêu chướng ngại mà tạo hóa đã sắp đặt từ trước. Vậy mà, chỉ vì một chút xao lòng, cứ nghĩ rằng người kia sẽ thay mình mà chống đỡ, sẽ vì mình mà đi kiếm tìm, thế nên dù người ta có mang hạnh phúc tới, thì tự tay cô lại đánh mất khỏi tay mình.

"Chị không thể buông tay. Chị và Lam sẽ mãi là của nhau."

"Trước đây, chị đúng là của Lam. Nhưng trong lòng chị, Lam chưa phải là của chị. Bởi chị luôn mặc định rằng, trong quan hệ của hai người, chị mãi là tâm điểm, còn Lam thì ngẫu nhiên phải bước theo. Còn hiện tại, chị lại muốn Lam là của mình, nhưng em sẽ khiến Lam không còn là của chị nữa. Chị nghe câu này chưa:" Có không biết giữ. Mất đừng tìm ". Chị đừng để tới khi, những thứ quan trọng với mình sắp bị mất đi, mới coi là vô giá. Kể từ giờ phút này, Lam sẽ là của em. Chị ấy sẽ không phải gồng mình mà tự tranh đấu nữa. Sẽ không phải cố tỏ ra mạnh mẽ để che chở cho bất cứ ai. Khi ở bên em, Lam sẽ được sống đúng với cảm xúc của riêng mình. Chị ấy sẽ được khóc khi buồn, được yếu đuối khi cảm thấy mệt mỏi, bởi em sẽ thành tâm mà che chở, và bảo vệ cho Lam. Vì em thực sự rất yêu người con gái này."

Jenny cảm thấy nhẹ lòng, khi có thể dốc hết tâm can của mình, dù cho người nghe không cùng trên phương diện với mình.

"Em không phải là chị, không phải là Lam, nên không hiểu được những gì mà chị và cô ấy đã trải qua. Không dễ gì mà hai đứa chị đi được tới ngày hôm nay, nên tự thân mỗi người sẽ biết giữ gìn mà trân trọng. Em đừng cố gắng trong vô vọng."

"Vậy chị đã bao giờ thật sự trân trọng điều đó chưa? Còn với em, vô vọng hay không, bản thân em sẽ tự biết. Không nói chuyện với chị nữa, em phải đuổi kịp Lam. Em không muốn chị ấy phải đi một mình về khách sạn."

Những lời Hạ vừa nói không phải là sai, nhưng Jenny cố tình không muốn nghe, không muốn hiểu. Dù cho quá khứ của hai người họ là hạnh phúc, là yêu thương hay hơn thế nữa, cô vẫn mặc kệ. Cô chỉ quan tâm tới hiện tại, hiện tại là cô đang muốn có được tình yêu với Lam, có được sự khởi đầu mới với cô ấy. Chỉ cần vậy thôi.

Jenny chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc, cô cũng gần đuổi kịp Lam.

"Sao Lam chạy nhanh vậy?"

"Chị đâu có chạy, đi bình thường mà. Em làm cái gì ở phía sau, mà giờ phải chạy hết sức vậy?"

Lam có chút thắc mắc về sự chậm trễ của Jenny. Cô hy vọng, cô gái trẻ này sẽ không kiếm chuyện với Hạ.

"Có làm gì đâu, thấy biển đêm đẹp quá, nên nán lại một chút thôi mà. À, em có cái này."

Jenny giơ túi đồ ra trước mặt Lam.

"Gì vậy?"

"Mấy món bánh này là đặc sản của Nha Trang đấy. Ngon lắm. Khi nãy em có ăn thử rồi." Jenny hào hứng giới thiệu, nhưng lại nhanh chóng xịu mặt lại. "Nguội hết rồi. Bác bán hàng nói là phải ăn nóng mới ngon."

Trong khi dùng cơm với ekip của cuộc thi, Jenny cứ nơm nớp lo lắng, không biết "Lam đã ăn gì chưa? Liệu cô ấy có đói không? Hay giờ này cô ấy đang đi đâu?" Vì thế mà cô nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình, rồi lấy cớ xin phép mọi người để đi dạo.

Cô đoán chắc, giờ đó Lam sẽ ở ngoài bãi biển, nên nhanh chóng tìm đường tới đó. Trên đường đi, không quên ghé vào mấy quán vỉa hè, mua cho Lam chút đồ ăn. Khi tới nơi, lại vô tình chứng kiến cuộc đối thoại của Lam và Hạ, khiến cho Jenny quên mất mục đích ban đầu của mình.

"Ăn thừa ở bữa tiệc, rồi gói lại đem tới đây hả?"

Nói vậy, nhưng Lam vẫn đưa tay đón lấy túi đồ từ Jenny.

"Ở đó không có loại bánh ngon như thế này đâu. Em mua ngoài lề đường đấy. Chỉ tiếc là giờ bánh đã nguội rồi." Jenny tỏ vẻ tiếc nuối. "Hay là bỏ đi, lát em dẫn Lam qua quán đó, mình vào ăn luôn."

"Không nên lãng phí như vậy." Lam đưa miếng bánh vào miệng, cảm nhận từng loại nguyên liệu, gia vị cấu thành nên chiếc bánh. Quả thực rất ngon.

"Hai người cãi nhau à?"

Đợi cho Lam ăn đến cái bánh tiếp theo, Jenny mới tò mò hỏi chuyện của cô và Hạ.

"Em hỏi ai?"

"Còn hỏi? Là Lam với chị Hạ."

"Từ nhỏ tới giờ, chị không biết cãi nhau là gì?" Lam đưa lại túi bánh cho Jenny, giả bộ giận dỗi. "Trả lại em này. Đang ăn lại đi hỏi chuyện không đâu, mất hết cảm giác ngon."

"Vậy thôi, em không hỏi nữa. Lam ăn tiếp đi. Đi cả chặng đường hơn 1000 km tới đây, Lam đã ăn gì đâu."

"Hồi chiều đi dạo phố, chị cũng ăn một chút rồi. Đi nhanh về khách sạn rồi ngủ sớm, cả ngày mai em phải làm việc từ sáng tới đêm khuya đấy. Mà chị đang không hiểu, họ mời em làm giám khảo thì em nhận xét cái gì đây? Em đâu có biết may mặc hay phân biệt chất liệu vải đâu nhỉ?"

"Đồ ngốc. Thế chị nghĩ, người ta làm ra sản phẩm, hàng hóa để bán cho người tiêu dùng sử dụng, hay bán cho các nhà khoa học để họ nghiên cứu? Em chính là đại diện cho khách hàng sẽ mặc trang phục do các bạn thí sinh thiết kế, sau đó sẽ đưa ra ý kiến, nhận định và đánh giá xem bộ trang phục đó khi mặc lên người sẽ có cảm giác như thế nào? Hiểu chưa hả?"

"Chị biết điều đó, nhưng lại không biết em cũng có khả năng cảm nhận, nên chị lo là lo cho thí sinh bị em đánh giá sai cho trang phục của mình, chứ không phải lo cho em."

Cái vẻ tự phụ của Jenny, khiến Lam buồn cười. Cô cố tình chọc giận, khiến Jenny phải giãy nảy lên.

"Được lắm. Dám trêu em."

Lam nhanh chóng thoát được khỏi bàn tay của Jenny. Cô chạy vội về phía trước, để Jenny phải đuổi theo mình. Tiếng cười trong trẻo của hai cô gái còn vang vọng lại. Hình ảnh của họ bị thu nhỏ dần trong đôi mắt của người đang dõi theo. Anh ta khẽ nhếch miệng, rồi quay đầu lại, đi đón người còn đang bơ vơ ở ngoài biển kia về.

++***++

Không ngoài dự đoán của Lam, để tìm ra Quán quân của cuộc thi "Tìm kiếm tài năng thiết kế Việt", tất cả mọi người đã phải trải qua một ngày dài làm việc với 200% sức lực của mình, ngoại trừ cô.

Với vai trò là một người quản lý bất đắc dĩ của Jenny, Lam hầu như không có việc gì để làm. Chỉ đôi lúc đi qua đi lại, xem Jenny có yêu cầu hay cần gì thì giúp đỡ. Cô cũng hạn chế việc đứng cạnh hoặc có cử chỉ quá thân mật với Jenny, bởi mỗi lúc hai người ở gần nhau, lại có vài tia sáng lóe lên, thu lại hành động của cả hai.

Mỗi người đều bận rộn với vai trò riêng, có đôi lúc người này lại đưa mắt về phía người kia, chỉ là để thỏa nỗi nhớ nhung trong chốc lát, rồi lại tất bận với công việc của mình.

Cuối cùng thì cuộc thi cũng đã tìm ra được người cho ngôi vị đứng đầu, mà theo giới chuyên môn là hoàn toàn xứng đáng. Cả ekip của chương trình đã chuẩn bị một bữa tiệc đêm, để chúc mừng cho thành công của cuộc thi trong mùa đầu tiên. Mọi người đều di chuyển về gian phòng đã được đặt trước trong khách sạn. Còn Lam, cô vẫn mặc định mình là người ngoài cuộc, nên không có lý do gì để chung vui cùng với bọn họ. Cô muốn về phòng trước để nghỉ ngơi.

"Em dự tiệc với mọi người, rồi về phòng sau nhé. Chị lên trước đây."

"Ừ, chị lên trước đi. Em vào đó một lát rồi cũng lên ngay."

Jenny hiểu được tâm ý của Lam, nên cô cũng không muốn làm khó. Bản thân cô cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn lên phòng, ngâm mình vào bồn nước nóng để thư giãn, nhưng vì chương trình, nên phải cô vẫn phải cố nán lại một chút.

Lam gật đầu, cô vừa xoay người định bước đi, thì Nhật Minh đã chắn ngang trước mặt.

"Mời Phương Lam ở lại góp vui cùng chúng tôi được chứ? Vẫn còn sớm mà."

"Cảm ơn. Tôi xin phép về phòng trước. Vô công bất thụ lộc. Tôi không muốn trở thành kẻ ăn theo thành quả của người khác."

"Lam đừng nghĩ vậy. Chúng tôi vẫn luôn coi Lam là thành viên trong đoàn mà. Nhờ có cô mà chúng tôi mới có thể mời được Jenny làm giám khảo của đêm nay, vì thế mà chương trình đã tạo được hiệu ứng tốt như vậy. Nếu không nể mặt tôi, thì cũng mong Lam vì cả ekip mà ở lại chung vui cùng. Cô mà bỏ về sớm, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi đấy."

Lam thừa biết đây là chiêu trò của Nhật Minh, vì với cô, anh ta sẽ chẳng bao giờ tử tế. Cô sợ anh ta sẽ lại tạo ra một màn kịch, giống như buổi họp báo hôm trước, nên nhất quyết chối từ.

"Thực ra, đó cũng là công việc mà tôi phải làm. Vì Jenny hiện đang là người mẫu quảng cáo của công ty tôi, nên anh không cần phải cảm thấy áy náy hay có lỗi gì cả. Đó là trách nhiệm tôi phải hoàn thành với công ty của mình. Tôi về phòng trước. Chào anh."

"Vì trách nhiệm, hay là vì không muốn báo chí quan tâm quá nhiều đến chuyện tình cảm riêng tư của mình? Dù sao thì tất cả mọi người đều biết rồi, Lam đâu cần phải trốn tránh hay giấu diếm nữa."

Hạ từ đâu bước tới, cố tình chọc tức Lam.

"Mình đâu có gì khuất tất mà phải giấu diếm. Chỉ là thấy không thích hợp để có mặt ở nơi không dành cho mình thôi."

Lam cảm thấy khó chịu trước những lời lẽ khó nghe của Hạ, dù cô biết, Hạ đang giận mình vì chuyện ngày hôm qua.

"Có gì mà không thích hợp? Nếu như Lam không có điều gì cần giữ bí mật, thì cứ nên ở lại. Còn nếu Lam thừa nhận chuyện tình cảm của mình, giống như báo chí đã đưa tin, vậy bọn mình cũng không làm khó Lam nữa. Lam về phòng trước cũng được."

Có những chuyện, nếu như ta thừa nhận nó là đúng sẽ khiến cho bản thân và cả đối phương đều cảm thấy đau lòng. Nhưng nếu ta phủ nhận, thì giống như lòng tự trọng của mình đang bị tổn thương. Có những trường hợp, khi ta cứ bị dồn ép, bị áp đặt, bị mặc định, thì chính là lúc bản thân cảm thấy đau khổ nhất. Đau khổ, vì không được trao cho cơ hội để giải thích, đau khổ bởi chính người mà mình đặt trọn niềm tin lại muốn rũ bỏ đi tất cả.

"Được. Vậy không phụ lòng của các người. Tôi sẽ ở lại."

Những lời nói của Hạ, như mảnh thủy tinh cứa vào da thịt Lam. Cố gắng tỏ ra kiên cường, cố gắng tỏ ra bất cần, để quên đi nỗi đau mang bên mình, Lam chấp nhận làm điều mà Hạ đang mong muốn.

Không phải cứ nơi nào nhộn nhịp cũng là nơi đầy ắp tiếng cười. Không phải cứ ở nơi sang trọng, là con người sẽ trở nên quý phái. Và không phải nơi nào chất chứa tình yêu thương cũng là nơi hạnh phúc nhất. Như Lam lúc này, cô đang cảm thấy lạc lõng, giữa bốn bề là những tiếng cười nói, những lời chúc tụng, những cái nắm tay thân mật, hữu nghị, được bao phủ bởi thứ ánh sáng lung linh, những chiếc đèn pha lê sang trọng, những tấm khăn trải bàn trắng muốt, những cốc rượu vang hảo hạng, những bó hoa tươi khoe đủ sắc màu. Lam thấy mình giống như cô bé bán hàng rong, đang đứng trước một trung tâm thương mại sầm uất, tay giơ những phong kẹo để chào mời bất cứ ai đi lướt qua. Giữa chốn đông người ấy, cô vẫn cảm thấy cô đơn, trống trải kỳ lạ.

"Lam mệt lắm không? Hay chúng ta lên phòng nhé?"

Jenny lo lắng, khi trông thấy thần sắc không được tốt trên khuôn mặt Lam.

"Ừ, chị hơi.."

"Phương Lam, mời cô một ly được chứ?"

Nhật Minh đưa cho Lam một ly rượu, cắt ngang lời cô định nói.

Lam tính từ chối, nhưng ánh mắt của người đứng cạnh Nhật Minh, như muốn cổ vũ, khích lệ thêm, khiến Lam không thể chối từ. Cô đón lấy ly rượu từ tay Nhật Minh, rồi đưa lên miệng. Giống như kẻ khát nước, chỉ cần một hơi, chiếc ly đã không còn một giọt. Cảm giác nóng ran bắt đầu lan ra từ cuống họng cho tới tận dạ dày, khiến Lam cảm thấy khó chịu. Cô bám vào tay Jenny, giữ thật chặt mới có thể đứng vững được.

"Tốt lắm. Một ly nữa nhé?"

Thấy rõ tình trạng của Lam, Nhật Minh quyết không từ bỏ cơ hội.

"Lam mệt rồi, không uống được nữa đâu. Chia vui thì cũng đã chia vui rồi, rượu cũng đã uống, giờ chúng tôi sẽ về phòng trước."

Jenny đỡ lấy Lam, liền từ chối.

"Xin chào. Có thể phỏng vấn ba vị về kết quả đêm chúng kết ngày hôm nay được không?"

"Em ra trả lời phỏng vấn đi. Chị ngồi đây đợi."

Lam đẩy Jenny về phía Nhật Minh và Hạ, khi phóng viên tiến về chỗ mấy người bọn cô. Cố gắng vịn chắc vào thành ghế cho khỏi ngã, Lam từ từ ngồi xuống. Mắt cô bắt đầu hoa lên, mọi thứ xung quanh trở nên quay cuồng.

Bước tới khu vực truyền thông, cả Hạ và Jenny đều bị mất trập trung, khi đôi mắt đều dồn về phía Lam đang ngồi. Chỉ có Nhật Minh là tỉnh táo, thi thoảng lại nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

"Chúng ta về thôi."

Cố lấy lại chút tỉnh táo, Lam gượng đứng dậy, giục Jenny, khi thấy ba người họ quay trở lại, và đứng trước mặt mình.

"Hai người có vẻ như rất muốn được ở riêng cùng nhau nhỉ? Có nhất thiết phải năm lần bảy lượt rủ nhau về phòng trong vài phút đồng hồ như thế không? Có phải là không thể chịu được?"

Hạ như không nhìn thấy nét mệt mỏi của Lam. Cô chỉ nhận thấy ý muốn được cùng Jenny trở về nơi chỉ có hai người đó, khiến bản thân cảm thấy khó chịu, ruột gan cứ nóng bừng lên. Sự ghen tuông đã khiến cho Hạ không còn giữ được bình tĩnh. Cả yêu và hận đều bùng phát cùng một lúc.

"Cứ cho là vậy đi."

Lam không còn sức để tranh cãi hay giải thích với Hạ nữa. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

"Vậy uống thêm một ly để tạm biệt đã. Hết ly này, chúng tôi cũng không dám giữ, không làm ảnh hưởng tới hai người nữa."

Nhật Minh tiếp tục đưa ly rượu ra trước mặt Lam khiêu khích.

"Tôi sẽ uống thay Lam."

Jenny đón lấy, rồi đưa lên miệng. Nhưng chưa kịp chạm thành ly vào môi, đã bị người bên cạnh giành lại.

"Để chị."

Những giọt nước đắng chát lại tuôn ào ào vào miệng Lam. Lần này thì cô không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì trước mặt nữa, đôi chân gần như khuỵu xuống, nhưng vẫn cố gắng gượng cùng Jenny lê bước ra khỏi nơi này, để lại phía sau ánh mắt chứa đầy những tia lửa điện đang dõi theo mình.

++***++

Khó khăn lắm Jenny mới đưa được Lam về phòng. Không biết là do rượu quá mạnh, hay bởi tửu lượng của Lam quá kém, mà người cô ấy mềm rũ, sắc mặt chuyển sang tái nhợt. Vừa vào tới phòng, cả hai đã không còn sức mà ngã vật ra sàn. Có bao nhiêu thứ trong dạ dày, Lam cứ tuôn hết ra cho bằng sạch, khiến Jenny phải chịu một phen khổ sở. Nghỉ một chút lấy lại sức, rồi lại đỡ Lam về giường. Jenny cởi bỏ bộ quần áo đã dính bẩn, rồi lấy khăn ấm lau lại người, tiếp tục lại dọn dẹp cái mớ lộn xộn dưới sàn do Lam tạo ra. Xong đâu vào đấy, lại đi lấy nước, mà bón từng thìa cho kẻ đang nằm bất động ở trên giường.

Tấm chăn được kéo lên ngang ngực, để lộ đôi vai trắng ngần của Lam, khiến Jenny có chút rạo rực. Cô ghé sát vào khuôn mặt Lam để quan sát. Hàng lông mi cong vút, khép hờ. Mi tâm hơi cau lại. Sống mũi cao thẳng tắp. Đôi môi khẽ hé mở, như mời gọi. Không thể kiểm soát được bản thân, Jenny hạ thấp mặt mình thêm chút nữa, khẽ chạm môi mình lên cánh môi của người nằm dưới, cảm giác hơi khô. Liếm nhẹ một vòng, lấy lại độ ẩm cho đôi môi đang dần khô lại của Lam, rồi không thể dừng lại được nữa, Jenny tiếp tục dùng đầu lưỡi của mình, mà tiến sâu hơn vào phía trong. Ngọt lịm, là thứ vị giác mà Jenny cảm nhận được. Cô nhất quyết sẽ không buông bỏ, nếu như Lam cứ không ngừng thở gấp, bởi luồng không khí đã bị cô rút sạch.

Rời khỏi môi Lam, Jenny đưa mắt xuống phía dưới, phần xương quai xanh đang phập phồng lên xuống theo hơi thở khó nhọc của Lam, như mời gọi cô. Hôn nhẹ vào nơi đó, Jenny lại tham lam mà di chuyển môi mình lên vành tai, rồi xuống dưới cổ của Lam.

Jenny bỗng giật mình. Cô dừng mọi hành động của mình, khi Lam bất chợt ho lên vài tiếng. Không phải là cô sợ Lam biết, mà chỉ là không muốn trở thành kẻ đồi bại, lợi dụng lúc Lam không hay biết gì mà làm điều không đúng. Cô lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đi sự ham muốn đang tràn ngập trong người. "Đồ xấu xa. Có biết là đang khiến em khó chịu thế nào không hả? Mau tỉnh lại đi. Như thế thì em mới có thể đường đường chính chính mà cưỡng bức chị được." Toàn thân Jenny như có hàng nghìn con kiến đang bò khắp cơ thể, nóng rực lên. Giá như, môi cô có thể chạm vào từng cemtimet trên cơ thể người kia, cô mới thấy được thỏa mãn. Bật đứng dậy ra khỏi giường, Jenny lao vào trong nhà tắm, để thoát khỏi dục vọng của bản thân mình. Nước, giờ chỉ có nước lạnh, mới giúp cô dập tắt được ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể. "Đồ ngốc kia, nếu nước mà không giúp em hạ nhiệt, thì em không dám hứa trước điều gì đâu. Lúc đó đừng có trách em." Đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước chảy tràn cơ thể, miệng Jenny không ngừng lẩm bẩm.

Một lúc lâu sau, thấy thân nhiệt đã ổn định, Jenny mới tắt nước đi. Cô thay bộ quần áo đã sũng nước ra, rồi quấn chiếc khăn tắm vào người, sau đó khẽ rùng mình vì lạnh.

Sợ bản thân sẽ lại nổi ham muốn lên lần nữa, Jenny tiến tới, kéo tấm chăn lên sát cổ Lam, che đi phần vai trần của cô ấy. "May cho chị là hôm nay em quyết định ăn chay đấy." Jenny lại tự thì thầm với chính mình. Cô nhìn Lam một lần nữa với anh mắt tiếc nuối, rồi mới tiến về chiếc sofa mà nằm xuống, và cầu mong đêm nay trôi qua thật nhanh.

++***++

Tiếng đập cửa ầm ầm, khiến Jenny thoát khỏi cơn mơ màng. Cô mở mắt, định thần lại những thứ ở xung quanh mình. Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, kèm theo đó là tiếng của một người con gái. Thì ra là Hạ. Jenny nhanh chóng xác định lại tình hình. Cô tiến về chiếc giường Lam đang nằm, chỉnh trang lại một số thứ, rồi lại tự làm xấu mình đi một chút, tiếp tục nhìn lại bối cảnh trong căn phòng và nở nụ cười mãn nguyện, rồi mới thong thả bước ra mở cửa.

"Có chuyện gì mà làm loạn lên vậy? Vẫn còn sớm mà."

Jenny ngáp ngắn ngáp dài khi trông thấy Hạ đứng ngoài cửa.

Đầu tóc rối bời, trên người chỉ khoác hờ chiếc khăn tắm, Jenny khiến cho Hạ không còn giữ được bình tĩnh. Đẩy Jenny đứng sang một bên, Hạ lao thẳng vào phòng. Lam vẫn còn say giấc, nằm trên chiếc giường ngổn ngang chăn gối, quần áo, một vài thứ tế nhị còn vương xuống sàn, tấm ga giường nhàu nát như tố cáo chuyện đã xảy ra vào đêm qua giữa hai người trong căn phòng này. Mặt Hạ dần đỏ lên. Cô tức giận, giật phăng tấm chăn đang đắp hờ trên người Lam ra. Cô như chết đứng, toàn thân cứng đờ, khi thân người nằm dưới kia, chỉ có một bộ đồ lót, chiếc áo ở trên cũng đã trễ quai và được tháo móc rồi.

"Các người đã làm trò gì vậy?"

Kéo Lam ngồi dậy, rồi lay thật mạnh, Hạ gào lên trong tuyệt vọng.

Lam vẫn trong cơn mơ màng. Đầu cô như bị bổ ra thành từng mảnh, hết sức đau đớn.

Bị một lực nào đó kéo dậy, Lam không thể ngổi vững, cô lại ngả người nằm xuống, khiến cho tiếng hét kia lại tiếp tục vang lên.

"Sao vậy? Sau cả một đêm hoan lạc, giờ không còn sức để mà ngồi dậy sao? Tỉnh lại. Mau tỉnh lại cho tôi."

Hạ tiếp tục lắc mạnh vai Lam. Sắc mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím đen lại.

"Là Hạ à? Có chuyện gì vậy?"

Lam hơi hé mắt. Cô ngơ ngác khi thấy sự xuất hiện của Hạ trong phòng mình.

"Có chuyện gì ư? Lam tự mở to mắt ra mà nhìn lại bản thân mình đi. Bỉ ổi. Vô liêm sỉ."

"Chị quá đáng rồi đấy. Chúng em đâu có làm gì, mà sáng sớm chị đã xông vào làm loạn, rồi mắng nhiếc người khác như vậy?"

"Có thật là các người không làm gì? Làm trò đồi bại như vậy sau lưng tôi, các người thấy sung sướng, hả hê lắm, phải không?"

"Chị im đi. Chị có quyền gì mà truy vấn chứ? Vốn dĩ chỉ là một người bạn bình thường thôi mà."

Jenny không hề có chút động lòng nào với sự đau khổ của Hạ.

"Hai người nói đủ chưa?"

Lam lúc này mới lên tiếng, sau một hồi nhìn lại toàn bộ những gì đã và đang hiện hữu trong căn phòng này. Cô hiểu được cơn giận dữ của Hạ, khi tận mắt phải chứng kiến những hình ảnh khơi gợi trí tưởng tượng này. Nhưng cô còn đau lòng hơn nữa, khi bản thân mình, đang dần dần bị mất đi sự tin tưởng từ Hạ.

"Em đâu có muốn nói, tại chị ấy cứ một mực buộc tội chúng ta đấy chứ."

"Chị nói, em trật tự đi mà." Lam trừng mắt nhìn Jenny. Cô kéo chiếc chăn quấn vào người để che đi phần cơ thể trống trải. "Hạ bình tĩnh lại đi, có như vậy chúng ta mới tiếp tục nói chuyện được."

"Nếu là Lam, khi thấy mình cùng với một người khác như vậy, Lam có giữ được bình tĩnh không?"

"Có những điều, đôi khi ta được chứng kiến tận mắt, nhưng chưa chắc đó đã là sự thật. Hạ cứ về phòng trước đi, lát nữa mình sẽ giải thích sau."

Giọng Lam vẫn tỏ ra điềm đạm.

"Vậy Lam giải thích luôn đi, dù sao cũng có mặt cả ba người. Mình sẽ ngồi đây để lắng nghe Lam ngụy biện."

"Ngụy biện? Được, nếu Hạ đã không muốn tin mình, vậy mình cũng sẽ không giải thích thêm gì nữa. Hạ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Mình vẫn còn mệt. Hạ đi ra đi."

Lam quá thất vọng về Hạ, cô không còn ý định để mình oan cho mình nữa.

"Là Lam đuổi mình?" Hạ như nín thở trong giây lát, để cố ngăn những dòng nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Cô chậm rãi, nhấn mạnh từng từ. "Mình sẽ đi. Kể từ hôm nay, chúng ta chính thức chia tay."

Lam như không tin ở tai mình. Cô sửng sốt nhìn Hạ, mong được nghe một lời đính chính. Hy vọng những lời cô vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.

"Lam muốn yêu ai, muốn được thỏa mãn cùng với ai, mình cũng sẽ không quan tâm nữa."

Lời nói tiếp theo của Hạ, như tiếng sét chói tai, khiến Lam giật mình, hoảng hốt. Hóa ra là cô không nghe lầm.

"Ha ha ha.." Một tràng cười khô khốc vang lên, tiếng cười như đang chế nhạo chính bản thân mình của Lam. Lam cố vớt vát lại chút sĩ diện của bản thân minh, tiếp tục dối lòng. "Hạ có biết mình muốn nói từ đó từ lâu lắm rồi không? Mình đã muốn nói câu đó từ lâu rồi mà chưa có cơ hội. Mình thấy mệt mỏi, và chán ngấy mối quan hệ này rồi, mình đã muốn nó chấm dứt.."

"Bốp."

Có lẽ toàn bộ sức lực của Hạ đã dồn hết vào bàn tay vừa mới tát Lam. Quả là rất có uy lực.

"Á!"

Lam khẽ kêu lên một tiếng. Cảm nhận đầu lưỡi có vị mặn, ngọt, và tanh nữa. Cô đưa tay khẽ chạm vào, những giọt nước màu đỏ, loang dần trên đầu ngón tay. Một bên má nóng rát, trên môi cảm thấy hơi đau và xót, bởi một vết nứt nhỏ.

"Chị muốn giết người sao?"

Jenny vội chạy ào đến. Cô xót xa khi thấy bờ môi Lam đang bật máu, rồi quay sang Hạ tức giận.

"Xin.. xin lỗi."

Hạ lắp bắp. Cô không nghĩ rằng mình đã ra tay quá mạnh, sau khi thấy những giọt máu đang dần tô đậm khóe môi của Lam. Cô thực sự là cũng muốn chạy tới để ôm lấy Lam, rồi lau đi những giọt máu đang chảy ra kia, nhưng cuối cùng lại bất lực mà đứng nhìn.

"Chị không sao. Hai người làm ơn, ra khỏi đây hết giúp tôi. Làm ơn đi."

Lần này thì Lam khẩn khoản cầu xin, bởi cơn đau đầu đang hành hạ khiến cô chỉ muốn lấy vật gì đó mà đập thật mạnh vào đầu. Ngả mình nằm xuống, Lam kéo chăn trùm kín cơ thể, không cần biết xung quanh mình đang như thế nào nữa.

Hạ vì thế mà cũng lặng lẽ bước đi. Ra tới gần cửa, cô ngoái lại lần cuối, rồi giơ bàn tay đang đau rát của mình lên. Nó vẫn đang ửng đỏ. Sự ân hận xuất hiện và bắt đầu dày vò cô từng chút, từng chút một.

Jenny bước theo phía sau, rồi đóng cửa phòng lại, ngay khi Hạ vừa bước ra. Cô quay vào với Lam, nhẹ nhàng đặt tay lên tấm chăn mỏng đắp ở ngoài, chỉ mong an ủi, và làm dịu đi sự đau đớn về thể xác mà Lam đang phải gánh chịu, bởi trò đùa quái ác của mình.

"Em cũng mau mặc quần áo lại, rồi ra ngoài luôn đi. Chị muốn nằm yên tĩnh một lát."

"Đây cũng là phòng em mà, đuổi gì chứ? Chị cứ việc nghỉ ngơi, em không làm phiền."

Lam kéo chăn ra, để lộ khuôn mặt với ánh nhìn sắc lẹm về phía Jenny.

"Giờ em vẫn còn muốn diễn xuất sao? Cho ai xem vậy? Chị cho em ba phút, nếu không đi, đừng có trách."

"Em.. em diễn xuất gì chứ?"

"Đừng nghĩ chị không biết gì? Tội của em, chị sẽ xử sau."

Lời nói của Lam, khiến Jenny có phần chột dạ. "Chẳng lẽ, chuyện đêm qua chị ấy đều biết cả?". Cô thầm nghĩ. Rồi cũng kiếm lấy bộ quần áo để mặc vào, nhanh chóng rời khỏi phòng trong thời gian quy định của Lam.

Còn lại một mình Lam, mặc dù vẫn còn đang trong trạng thái lâng lâng, khó chịu, do dư âm của cơn say tối qua để lại, nhưng cô cũng không thể chợp mắt lại được. Dù không phải là người uống được rượu, nhưng Lam không nghĩ bản thân mình lại có thể vì một chút rượu đó mà không còn biết trời đất gì nữa.

Không còn ai trong phòng, Lam một lần nữa mới nhìn lại bản thân. Mặt cô nóng dần lên khi ngắm nhìn chính cơ thể mình. Chẳng trách, Hạ lại tức giận như thế. Chính cô, còn không thể chấp nhận được mình trong tình trạng này, huống chi là Hạ. Lam thở dài ngao ngán, không biết nên trách Jenny đã xuất sắc tạo nên một màn kịch trông như thật này, hay là trách Hạ, đã không chịu tin tưởng vào cô. Nhưng rốt cuộc, cô lại tự trách chính mình vì đã khiến cho một người phải đau lòng.