Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 55: Dì cũng chẳng nhớ con đâu




Đêm nọ, giờ tự học buổi tối kết thúc.

Thời An tâm trạng buồn rầu, không về ký túc mà quanh quẩn trong sân thể dục, đi hết vòng này đến vòng khác.

Lúc này, Diệp Lai đi tới, "Ê."

Thời An nghiêng đầu nhìn, nhớ ra, "Chị là cô gái hút thuốc trên ban công tối hôm đó."

Diệp Lai: "Ờ."

Đồng phục chị không kéo khóa, tay đút trong túi quần, dáng vẻ suy sụp, "Tối hôm đó em thấy cả rồi, đúng không?"

Thời An nghi hoặc: "Thấy gì?"

Diệp Lai vu vơ, "Thấy tôi ôm Hứa Nghiễn Trinh, thấy chị ấy đẩy tôi ra."

Thời An không phủ nhận, "Đúng."

Diệp Lai vừa đi vừa nói: "Tôi biết em quay lại, vốn tưởng em sẽ nói cho người khác, nhưng không ai biết chuyện này cả, cảm ơn em, đã giữ bí mật cho tôi."

Thời An: "Nên làm mà."

Sóng vai, bước chân họ đồng nhịp.

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Lai độc thoại, "Tháng 6 phải tốt nghiệp rồi, sớm muộn gì cũng phải đi, chỉ là có chút không nỡ."

Thời An trầm ngâm, "Không nỡ, cũng phải nỡ."

Diệp Lai cười khổ, kìm nén nước mắt, "Tôi hiểu, nhưng tôi không làm được, em biết không, hôm nay Hứa Nghiễn Trinh kết hôn."

Thời An muốn an ủi, nhưng khó nói nên lời.

Diệp Lai lắc đầu, "Xin lỗi, không nên nói với em những chuyện này, tôi chỉ muốn tìm người giãi bày thôi."

Thời An: "Em muốn nghe."

Diệp Lai uể oải, "Hứa Nghiễn Trinh là bạn của chị gái tôi, từ khi tôi có ký ức thì đã quen chị ấy rồi, tôi cũng không rõ tôi đã thích chị ấy bao nhiêu năm, tựu chung lại là đã rất, rất lâu rồi."

Thời An: "Chị ấy biết không?"

Diệp Lai: "Chị ấy à, từ khi hiểu lòng tôi thì đã làm rõ với tôi rồi, rằng chị ấy rất ghét tôi." Cổ họng nghẹn ngào, chị lại nói: "Nhưng rõ ràng trước đây chị ấy đổi xử với tôi rất tốt mà."

Thời An dỗ ngọt, "Không chừng chị ấy có nỗi khổ riêng."

Ánh mắt Diệp Lai lay động, "Không thể, tôi biết chị ấy chỉ đơn giản là ghét bỏ tôi."

Thời An an ủi, "Không đâu."

Sắc mặt Diệp Lai nhợt nhạt, nói một mình: "Chị ấy luôn lo sợ người nhà tôi sẽ biết, nhưng điều chị ấy không biết là, vào ngày biết tôi thích chị ấy, bố tôi đã thiếu điều đánh chết tôi."

Thời An: "Có lẽ là chị ấy muốn bảo vệ chị."

Diệp Lai lắc đầu, "Sao có thể, nếu chị ấy quan tâm tới tôi thì chị ấy đã không kết hôn, việc chị ấy kết hôn, đối với tôi mà nói, chính là trời sập."

Dừng bước, cái bóng của họ kéo dài. truyện ngôn tình

Thời An thầm thở dài, "Đừng cố chấp với mảnh trời này, chị có thể đến nơi khác ngắm mà."

Diệp Lai cười tuyệt vọng, "Ngoài Hứa Nghiễn Trinh ra, ai cũng không được." Quấn chặt đồng phục, chị lại nói: "Mệt quá."

Thời An: "Chỉ có thể kết thúc như vậy thôi à?"

Diệp Lai: "Ờ, trừ phi trong lòng chị ấy có tôi, nhưng đây chỉ là hi vọng hão huyền, nhưng tôi lại vui mừng, mừng vì trong lòng chị ấy không có tôi, nếu không chị ấy sẽ phải chịu đựng, nhiều hơn tôi rất nhiều."

Thời An khó hiểu, "Tại sao?"

Diệp Lai: "Vì chị ấy lớn tuổi hơn tôi, tư tưởng hay kinh nghiệm thành thục hơn tôi, giả dụ như tôi và chị ấy có chuyện gì thì người khác nhất định sẽ chỉ trích chị ấy, người trưởng thành hơn, đầu tiên."

Câu nói này, khiến Thời An giác ngộ, con đường này, không hề sai, nó phải kiềm chế tư dục.

Diệp Lai: "Tôi không trách chị ấy, tôi muốn Hứa Nghiễn Trinh hạnh phúc." Nói xong, chị nói với Thời An "Tạm biệt" rồi rời đi.

Thời An: "Tạm biệt."

Trong lòng nó bộn bề, thêm vào đó là màn đêm qua tăm tối, không nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của Diệp Lai, chỉ nhớ đôi giày vải màu trắng của Diệp Lai, sạch sẽ lạ thường.

Sau khi Diệp Lai rời đi, Thời An một mình trở về ký túc xá, đụng phải Kiều Dữ, "Đến ký túc cậu tìm cậu, thấy cậu không ở đó, sao cậu lại ở đây?"

Thời An: "Mình ra ngoài hít thở không khí."

Kiều Dữ: "Ồ, thế mà không gọi mình."

Thời An: "Không phải cậu đi gọi điện thoại rồi sao?"

Kiều Dữ nhẹ cười, "Lần nào mình cũng chỉ nói ba câu, đâu phải cậu không biết."

Thời An cũng cười, "Biết rồi, lần sau đợi cậu."

Kiều Dữ: "Muộn rồi, về thôi, mình mang rất nhiều đồ ăn vặt đến để trên giường cậu đấy."

Thời An: "Wow, vậy mình phải mau về xem mới được."

Kiều Dữ "Ừ" nhẹ một tiếng.

Một phút sau, họ đi vào tòa nhà ký túc xá, lúc này, có rất nhiều người vẻ mặt kinh hoảng chạy xuống tầng, Kiều Dữ chặn ngang bạn học, hỏi: "Các cậu đi đâu thế?"

"Có người nhảy lầu."

"Lầu mấy?"

"Mình nghe nói là lầu 7."

Nghe vậy, Thời An bỗng bất an, nó đang chuẩn bị chạy ra thì Kiều Dữ kéo nó lại, "Đừng đi xem."



Thời An bướng bỉnh, "Không được, mình phải đi."

Nó quay người bỏ đi, nhưng còn chưa bước tới bậc thang, nó nghe thấy người đi qua nói: "Ngã chết rồi, máu thịt lẫn lộn, không nhìn rõ mặt, thấy mặc đồng phục năm ba cao trung."

Lập tức, hai chân Thời An mềm nhũn, hít thở sâu, nó tiếp tục đi xuống, tự an ủi mình, "Không đâu."

Kiều Dữ bối rối, "Thời An, cậu sao vậy?"

Thời An không trả lời, hai mắt nó trống rỗng, liên tục lắc đầu, đến khi lại gần, từ bên dưới tấm vải trắng bị gió thổi bay, nhìn thấy đôi giày vải trắng ấy, không kìm nổi nước mắt, cao như vậy, Diệp Lai chắc chắn rất đau đớn.

Kiều Dữ nghiêng đầu, đưa tay che mắt Thời An lại, "Đừng nhìn nữa, về thôi."

Nước mắt rơi, Thời An tự trách: "Chị ấy có thể không chết, là mình không khuyên chị ấy."

Kiều Dữ không hiểu, nhưng vẫn an ủi, "Không trách cậu được."

Thời An lắc đầu, đi về phía ký túc, khi bước chân càng thêm nặng nề, nó chỉ nghĩ đến một điều: Hứa Nghiễn Trinh liệu sẽ hạnh phúc chứ?

2 giờ sáng, đêm khuya vắng lặng.

Thời An đi đến tầng 7, đây là nơi Diệp Lai đã nhảy xuống, rất tối, rất đáng sợ, nhưng Thời An không sợ, vì người chết lương thiện không đáng sợ chút nào, giọng nó nhỏ bé yếu ớt nói: "Diệp Lai, tại sao chị lại muốn chết, chị bị bệnh à?"

Lông mày Thời An cau chặt, sau đó, đặt vài lọ thuốc lên bệ cửa sổ, "Bị bệnh mà không bảo em, em có thuốc mà."

Nhìn xuống mặt đất, Thời An lại nói: "Bây giờ uống cũng muộn rồi, Diệp Lai, kiếp sau, không được để bị bệnh nữa nhé."

*

Trưa hôm sau.

Trong nhà ăn, Thời An không có khẩu vị, chỉ cơm, thức ăn chẳng ăn được mấy miếng, Kiều Dữ ở bên cạnh thấy mắt nó sưng đỏ, bèn nói: "Thời An, có buồn cũng phải ăn uống đầy đủ."

Thời An lơ đãng, "Ừ."

Kiều Dữ lo lắng nói: "Có tâm sự thì đừng ngại nói ra, kìm nén hại thân."

Thời An miễn cười cười, "Mình không sao."

Lúc này, một người phụ nữ tiều tụy đi tới, vỗ nhẹ vai Thời An, "Ăn xong chúng ta nói chuyện được không?"

Thời An ngước mắt, là Hứa Nghiễn Trinh.

Kiều Dữ rất tinh ý, cậu ta kiếm cớ rời đi, "Mình đi trước nhé, hai người cứ từ từ nói chuyện."

Thời An: "Được." Sau đó, nó đặt khay cơm xuống, "Thưa cô, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Hứa Nghiễn Trinh: "Em ăn đi đã."

Thời An: "Không cần đâu, em ăn no rồi."

Hứa Nghiễn Trinh gật đầu, hai người đi ra ngoài, không nói gì, nhưng lại ăn ý bước vào sân thể dục.

Hứa Nghiễn Trinh: "Tôi đã xem camera giám sát rồi."

Thời An: "Vâng, tối qua em đã nói chuyện với Diệp Lai."

Dứt lời, Hứa Nghiễn Trinh liền hoảng sợ, "Diệp Lai có nói với em gì không?"

Thời An không giấu diếm, "Chuyện của hai người, em biết cả rồi."

Giây tiếp theo, Hứa Nghiễn Trinh khẩn cầu, "Vậy em có thể hứa với tôi, đừng nói cho bất kỳ ai biết được không?"

Thời An cau mày, "Tại sao?"

Hứa Nghiễn Trinh: "Tôi không muốn bị bàn tán, càng không muốn trở thành trò cười trong lúc rảnh rỗi của người khác."

Lời này vừa xuất hiện, Thời An liền bật cười, "Cô Hứa, cô có biết Diệp Lai đã chết không?"

Hứa Nghiễn Trinh: "Tôi biết."

Thời An cười lạnh, "Rốt cuộc mạng sống của chị ấy quan trọng, hay là thể diện của cô quan trọng? Cho dù cô có chút thương xót nào dành cho chị ấy thì cũng không nên vội vàng bịt miệng tôi ngay sau ngày chị ấy ra đi."

Hứa Nghiễn Trinh vẻ mặt vô cảm, "Đây là do cô ta chọn, cô ta một mực muốn chết, không liên quan tới tôi."

Thời An: "Cô đúng là máu lạnh."

Hứa Nghiễn Trinh mất kiểm soát nói: "Cái thích của cô ta, tôi không chấp nhận được, tôi đã từ chối cô ta rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, không ngừng quấy rầy cuộc sống của tôi, sự chân thành của cô ta, tôi chẳng thiết, thậm chí còn cảm thấy kinh tởm."

Thời An không thể phản bác, "Lời cuối cùng Diệp Lai nói với tôi là, chị ấy muốn cô được hạnh phúc." Nói xong, nó liền bỏ đi.

Sau lưng nó, Hứa Nghiễn Trinh bật cười trào phúng.

Thời An ngẩng đầu, mắt ngấn lệ, "Diệp Lai, nghe thấy chưa, chị hối hận rồi chứ, uống thuốc đầy đủ, kiếp sau, đừng bị bệnh, đừng gặp lại Hứa Nghiễn Trinh nữa."

*

Chủ nhật thứ hai của tháng 3.

Trong công viên, Cố Thiên Quân và Hạ Dạng ngồi cạnh nhau trên băng ghế, hai người trông rất mệt mỏi.

Hạ Dạng: "Mệt quá."

Cố Thiên Quân nhìn thẳng phía trước, "Là vì Tô Nhiên sao, chị ấy vẫn không chịu chấp nhận cô à?"

Vẻ mặt Hạ Dạng cực nhọc, "Không chấp nhận thì thôi, nhưng bây giờ cô ấy còn không đồng ý để tôi chăm sóc cô ấy."

Cố Thiên Quân: "Ôi."

Dường như mọi người đều không thuận lợi, đều rất mệt mỏi, mà sự mệt mỏi của Cố Thiên Quân lại đến từ Thời An.

Hạ Dạng: "Còn cô, dạo này sao rồi?"



Cố Thiên Quân cúi đầu, "Không tốt cũng chẳng xấu, tóm lại là rất bình thường."

Hạ Dạng thuận miệng nói: "Lâu rồi không gặp Thời An."

"An An." Chỉ gọi cái tên này, Cố Thiên Quân dừng lại rất lâu, mặt hiện lên vẻ khổ sở.

Hạ Dạng: "Sao thế?"

Cố Thiên Quân hơi thất thần, "Nói ra dài lắm."

Hạ Dạng: "Vậy thì từ từ nói."

Cố Thiên Quân cười khổ, "Quên đi." Ngón tay cuộn chặt, trong mắt cô ấy chan chứa vẻ ưu sầu nhàn nhạt, "Tôi, tôi chuẩn bị sống tách khỏi con bé."

Hạ Dạng, "Hai người cãi nhau à?"

Lắc đầu, ấn đường Cố Thiên Quân hơi nhăn lại, "Tôi cảm thấy An An không cần tôi nữa."

Nghiêng người, Hạ Dạng hỏi, "Làm sao cô biết được?"

Cố Thiên Quân buồn bã khó giấu, "Từ khi khai giảng đến bây giờ đã là 13 ngày rồi, An An không gọi cho tôi một cuộc gọi nào, vẫn còn có rất nhiều chi tiết, tôi có thể nhìn ra, con bé đang trốn tránh tôi."

Hạ Dạng nhất thời nghẹn lời.

Cố Thiên Quân ôn hòa nói: "Có lẽ giai đoạn này con bé thích ở một mình hơn, tôi chuyển ra ngoài sẽ không phiền toái."

Hạ Dạng: "Cô nghĩ kỹ là được."

Cố Thiên Quân: "Ừ, suy nghĩ cặn kẽ rồi."

*

Cuối tháng 3.

Thời An đã được nghỉ, chú Lý đón nó trở về, nhưng vừa bước vào cửa, nó liền cảm thấy trống trải, thoạt đầu không để ý, đến khi nó đi tìm quần áo ở nhà, bước vào phòng chứa quần áo——

Thời An liếc nhìn tủ quần áo trong suốt, trong lòng hoảng hốt, quần áo sao lại thiếu nhiều như vậy, mở cửa tủ ra, một nửa tủ quần áo trống rỗng.

Lập tức, đầu Thời An nổ vang, mắt nó tê dại, vội vàng chạy vào phòng làm việc, dựa vào tường nhìn, máy tính, tài liệu, cốc nước thường dùng của Cố Thiên Quân đều đã không còn.

Thời An ngửa đầu, giọng nói đứt quãng, "Dì Cố, đồ đạc của dì bị mất rồi." Cúi đầu, đáy mắt đầy ắp cô tịch, "Con biết, con cũng mất rồi."

Thật lâu sau, Thời An dụi dụi mắt, không sao, như vậy cũng tốt, không gặp dì Cố, sẽ không để lộ sơ hở.

Thời An kìm nén nước mắt, liên tục nhắc nhở bản thân rằng, không sao, không sao cả. Khi một giọt lệ lớn rơi xuống, nó vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng đè nén nước mắt, ngồi xuống đất, nhìn tấm rèm bay phấp phới, nhìn từ sáng đến đêm.

Như vậy, không sao cả.

7 giờ tối.

Sau khi tắm rửa qua, Thời An nằm trên giường, điện thoại đổ chuông, khi nhìn thấy hai chữ hiện lên trên màn hình, sụp đổ trong nháy mắt, tấm lưng gầy gò của nó co rúm lại, nước mắt lăn dài trên má, ướt đẫm một mảng.

Dì Cố, là dì Cố.

Thời An cố gắng kìm nước mắt, tiếp đó ấn nút trả lời, lo lắng trong lời nói sẽ mang theo nức nở, nó im lặng.

"An An, thời gian này công việc bận, dì chuyển về căn nhà trước đây chúng ta ở rồi."

"Ừm."

"Dì đã mời một dì khác tới, có lẽ là mai sẽ tới, để dì ấy chăm sóc trong những ngày nghỉ sau này.

"Ừm."

"Ở một mình có quen không?"

"Ừm."

"Vậy thì tốt."

"Ừm."

"Dì cúp nhé."

"Ừm."

Tiếng "Ừm" cuối cùng run rẩy, nhưng Thời An nhanh chóng cúp máy, Cố Thiên Quân không nghe thấy.

Cầm điện thoại, Thời An nhìn chằm chằm cửa sổ, hàng mi dài đẫm lệ, nó lẩm bẩm, "Thời An là Diệp Lai, Cố Thiên Quân liệu có phải Hứa Nghiễn Trinh không?"

Không cho phép suy nghĩ viển vông quấy phá, Thời An tĩnh lặng khác thường, rủi ro cho dù là nhỏ nhất,nó cũng không đánh cược.

Thời An từng tưởng tượng rằng, nếu như có một người, Cố Thiên Quân nói với nó "Dì ghét con", thì nó sẽ lập tức chết đi.

Phải, vô vọng vậy đấy.

Nghĩ vậy, Thời An liền rời giường.

Cởi bộ đồ ngủ màu sâm panh ra, mặc đồ ngủ gấu nhỏ vào, đứng trước gương, nó tủi thân khó tả, vài giây qua đi, bờ vai run lên, nức nở, "Nên quê mùa, mày vốn dĩ quê mùa mà."

Lúc này, trong căn phòng hướng ra biển, Cố Thiên Quân ngồi trên giường, cạnh giường là hai đôi dép, một đôi màu đen tuyền, và một đôi hoạt hình, cô ấy nhìn đôi dép hình vịt con, xỏ chân vào, mỉm cười, chẳng mấy chốc lại không cười nữa.

Vì, Cố Thiên Quân nhớ Thời An, nhưng Thời An chỉ nói "Ừm", Thời An chắc chắn không nhớ cô ấy.

Trong lòng lạnh lẽo, nỗi nhớ cũng không còn mãnh liệt, Cố Thiên Quân nói: "Dì cũng chẳng nhớ con đâu."