Thời An không quay lại lớp học mà đến văn phòng, sau khi xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm thì trực tiếp về ký túc xá.
Đi trên đường, Thời An không còn rơi nước mắt thương tâm, mặt mũi nó bơ phờ, trong tim càng hoang vắng, nó cảm thấy rất mệt mỏi, cả người yếu ớt, rất muốn lao thẳng vào màn mưa, nhưng nó cắn răng chịu đựng, bởi vì hiện tại, nó không có ai để dựa dẫm vào nữa, ngay cả khi ngã bệnh cũng không thể.
Dì Cố, mình có dì Cố mà.
Suy nghĩ này, chưa đến nửa giây, liền đã bị Thời An phủ định, "Mình không còn dì Cố nữa rồi, mình không còn ai cả."
Cơn mưa xối xả, Thời An bước đi chênh vênh, khi vào ký túc xá, ý thức dần dần rời rạc, nó nhìn thấy hàng ngàn ngọn đèn, có một ngọn đèn vì nó mà sáng, nó mỉm cười, nằm trên giường, ngủ thiếp đi.
10 giờ tối.
Cố Thiên Quân vừa mới về đến nhà, điện thoại reo lên, vừa nhìn thấy là chủ nhiệm của Thời An, tim cô ấy đập thình thịch, "Alô, cô Lý."
Giọng cô Lý sốt ruột, "Là phụ huynh của Thời An phải không, buổi tối Thời An bị mắc mưa, bạn cùng phòng của em nói em ấy đang sốt cao, cô tới đón em ấy đi."
Cố Thiên Quân rối ren: "Được, tôi đến ngay."
Cúp điện thoại, tâm trí cô ấy hỗn loạn, nhưng vẫn trấn tĩnh chính mình, hít thở sâu rồi gọi điện cho Cố Thiên Nhiên.
"Sao thế chị?"
"Em đang ở đâu?"
"Em ở nhà."
"An An bị sốt, em đến trường đón con bé được không, gần trường con bé có một cái bệnh viện, chị uống rượu, không lại xe được, lát nữa chị bắt taxi đến tìm hai người."
"Được, em đi bây giờ đây, nhưng em đến trường rồi phải tìm Thời An thế nào, số điện thoại giáo viên con bé là gì?"
"Cúp máy đi, chị gửi cho em."
"Được."
Gửi tin nhắn xong, Cố Thiên Quân cất điện thoại vào túi, đặt sau ghế sô pha, nghe đến Thời An bị mắc mưa, cô ấy lại vào phòng ngủ, lấy một bộ quần áo, không mất đến một phút, cô ấy chân tay lúng túng, đánh mất chừng mực.
Khi ra ngoài đóng cửa lại, đầu óc Cố Thiên Quân trống rỗng, vì cô ấy mới nhớ ra, cô ấy không cầm túi theo.
Chìa khóa, điện thoại, tiền.
Tất cả đều ở bên trong.
Cố Thiên Quân cúi đầu, càng nghĩ càng chán nản, đã bất lực lại tuyệt vọng, không làm gì ngoài tự trách mình.
Làm sao đây, không thể đánh thức bảo vệ đang ngủ được, cũng không thể làm phiền hàng xóm, căn bản không có cách nào cả.
Ngay cả thở dài, Cố Thiên Quân cũng cảm thất kiệt quệ, cô ấy ngồi thụp trên mặt đất, vùi mặt vào đầu gối, không thể chịu nổi, rất muốn sụp đổ, nhưng cô ấy chỉ nắm chặt áo, kìm lại những giọt nước mắt muốn trực trào.
Khóc lóc không giải quyết được vấn đề.
Nhưng đến khi lưng lạnh buốt, trong mắt chỉ còn bóng tối, Cố Thiên Quân không nhịn nổi nữa, thấp giọng bật khóc, "An An, đều tại con đấy, không chúc dì sinh nhật vui vẻ thì làm sao dì vui vẻ cho được?"
Khóc đủ rồi, Cố Thiên Quân lau nước mắt, cô ấy biết rất rõ, vừa rồi cô ấy rất muốn nhân cơ hội này, đến gặp Thời An, nhưng có lẽ đây là ý trời, cô ấy không nên nao núng, cô ấy vốn dĩ đã 'chẳng dựa dẫm vào ai'.
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Quân ngước mắt, cười thảm hại, dù gì bóng tối sẽ che khuất hết thảy, dẫu có thê lương thì cũng chẳng sao cả.
*
Trong phòng bệnh.
Cố Thiên Nhiên canh chừng bên Thời An, thấy dịch truyền sắp xong, cơn sốt cũng đã hạ xuống thì mới thoáng an tâm, vẫn chưa thấy Cố Thiên Quân tới liền đi ra ngoài gọi điện thoại, nhưng gọi liên tiếp ba cuộc vẫn không có ai nghe.
Cố Thiên Nhiên có chút sốt ruột, nhưng cô nàng không thể bỏ lại Thời An được nên cô nàng lại gọi cho Trình Ngôn, nhưng Trình Ngôn không nhấc máy, thật sự không thể yên tâm Cố Thiên Quân, nghĩ tới nghĩ lui, cô nàng nhờ y tá nếu có thời gian thì đến xem Thời An, sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô nàng mới ra ngoài tìm Cố Thiên Quân.
Nửa tiếng sau.
Thời An tỉnh lại, cả người nó nóng bừng, mắt cũng nóng rát, nhìn chung quanh không thấy ai, liền nằm ngửa trên giường, "Thì ra, dì Cố thật sự không đến gặp mình."
Lúc này, y tá bước vào, vừa tháo kim chuyền cho Thời An vừa nói: "Em ở đây nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa người nhà em sẽ tới đón."
Vẻ mặt Thời An lơ đãng, giọng nói yếu ớt, khản đặc, "Chị, chị biết ai đã đưa em tới đây không?"
Y tá suy nghĩ một lại, "Là một chị gái đeo kính."
Thời An gượng cười, "Cảm ơn."
Y tá căn dặn vài câu rồi rời đi.
Mà Thời An, nét mặt ủ rũ, Cố Thiên Quân không đeo kính, vậy nên không phải cô ấy.
Không nên mong chờ.
Nhưng vẫn làm ngơ, không thể không mong chờ.
Trong nháy mắt, nước mắt ứa ra, hai mắt Thời An đỏ hoe, đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa ra ngoài.
Bước ra ngoài, Thời An nhìn biển báo, phòng vệ sinh nằm ở phía bên trái, đi thẳng rồi rẽ phải, nhưng Thời An đi đến cuối mới phát hiện là đường cụt, muốn quay về nhưng hoàn toàn không nhớ rõ đường nữa rồi.
Cảm giác phương hướng của Thời An không tốt, nó ánh mắt lờ đờ đứng ngây ngốc, nhưng vì đứng đó, bị rất nhiều người quan sát nên nó bèn cúi đầu đi về phía trước, giả trang bản thân giống với những người khác, có điểm đến.
Tiếp tục đi về phía trước.
Thời An liếc mắt trông thấy phía trước có y tế đang đi về phía mình, nó muốn hỏi đường nên thầm nhẩm lại một lần lời lát nữa muốn nói: Xin chào, cho hỏi đến phòng bệnh 207 đi hướng nào?
Cuối cùng cũng lại gần.
Lúc này, y tá lại đi vào phòng bệnh bên tay phải nó, tiếng "Xin chào" của Thời An nghẹn lại trong cổ họng, nó chỉ có chút dũng cảm này, dùng hết mất rồi, không còn nữa.
Tiếp theo, Thời An cứ cắm đầu cắm cổ mà đi, mặc kệ đông tây nam bắc, nó tự trách mình đã ngu ngốc lại còn nhát gan.
Sao lại phải kỳ cục vậy chứ? Không dám bắt chuyện với người lạ, cho dù có lấy hết can đảm để mở miệng thì lại sợ mình nói chuyện không rõ ràng, lãng phí thời gian của đối phương. Trước đây, khi ở bên Cố Thiên Quân, nó gom góp được chút ít dũng khí, bây giờ Cố Thiên Quân đi rồi, dũng khí cũng đi theo.
Hiện tại, nó chỉ còn lại yếu đuối và nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến nó suy sụp, nhưng nó không muốn chết, không muốn chút nào, nó chỉ muốn vượt qua cuộc đời ủ ê này, nó không có niềm vui, không có hi vọng, chỉ có một linh hồn tự ti.
Thần không cứu thế, thế không cứu người, con người phải kéo dài hơi tàn mà sống, Thời An khoanh hai tay, tiếp thêm sức mạnh cho mình, cuối cùng, tuy nó không tìm được đường về phòng, nhưng, bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Mưa nhỏ, gió thổi.
Thời An sợ người, nhưng nó không sợ mưa, không sợ gió, nó uống gió nuốt mưa, vứt bỏ cảm giác ngột ngạt, nó tạm thời 'bình thường'.
Nhưng cái 'bình thường' này chỉ kéo dài được nửa phút, rất nhanh sau, Thời An lại bắt đầu kinh hoảng, không hề nhớ y tá đã nói, sẽ có người đón nó về nhà, đầy ắp trong suy nghĩ của nó đều là, mình nên về nhà như thế nào.
Nghĩ đến đây, Thời An vội vàng lục túi áo, lấy ra tất cả một tờ 5 tệ và ba đồng xu, nó nắm chặt tiền trong tay, đi đến bên đường, gọi taxi.
Trời mưa xe ít.
Đợi một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại, tài xế hạ cửa kính xuống, "Cô bé, muốn đi đâu?"
Thời An hỏi, "Xin chào, tôi muốn đến biệt thự Viễn Hương, hết khoảng bao nhiều tiền ạ?"
Tài xế: "Cô đưa tôi 23 đi."
Thời An cúi đầu, "Xin lỗi chú, tôi không đi nữa."
Nói xong, nó cúi gằm mặt, không dám nhìn tài xế, đợi xe đi, nó vẫn không ngẩng đầu lên, trong mắt rỗng tuếch.
Nó không về nhà được.
Khuôn mặt Thời An u ám, khi ngẩng đầu, trạng thái của nó càng tồi tệ, "Nơi đó vốn không phải nhà của mình."
Thời An tự hỏi chính mình: Nhà mình ở đâu?
Khi đầu óc mê man, cơ thể khó chịu đến cực điểm, Thời An nói: "Họ đều được chôn vùi trong lòng đất, vậy nên, nhà mình ở nghĩa trang Vĩnh Thanh."
Lại bắt một chiếc xe, Thời An hỏi: "Xin chào, đến nghĩa trang Vĩnh Thanh hết bao nhiêu tiền?"
Tài xế tái mặt, "5 tệ."
Thời An: "Được."
Nó vừa lên xe ngồi, tài xế lại hỏi thêm một câu, "Nửa đêm nửa hôm, cô đến đó không sợ à?"
Thời An lắc đầu, "Nhà tôi ở đó."
Tài xế, "Vậy à, ở quanh đó hả?"
Thời An: "Phải."
*
Một nơi khác.
Cố Thiên Nhiên đang lái xe, Cố Thiên Quân nửa nằm ở ghế sau: "An An hạ sốt chưa?"
Cố Thiên Nhiên: "Rồi." Thở dài, cô nàng cau mày, "Em thật chẳng hiểu nổi chị đang nghĩ cái gì."
Cố Thiên Quân mím môi không nói gì.
Cố Thiên Nhiên tiếp tục nó: "Vì sao chị muốn sống tách biệt với Thời An vậy? Em thấy, trong lòng chị không dễ chịu, chị rất lo cho con bé, chuyển về đi, chị à."
"Không được." Cố Thiên Quân ngồi dậy, trầm ngâm một lát rồi nói: "An An không ỷ lại chị nữa, chị cũng không thể ỷ lại vào con bé được."
Cố Thiên Nhiên: "Chị, lời nói của chị chủ quan quá đấy."
Cố Thiên Quân cười khổ nói: "Từ hồi 8 tuổi, con bé đã ở bên chị rồi, làm sao chị không hiểu nó được?"
Cố Thiên Nhiên: "Chưa chắc."
Vừa rồi đầu nóng bức đã liền theo Cố Thiên Nhiên lên xe, lúc này, Cố Thiên Quân đã tỉnh táo, cô ấy tựa tay lên cửa xe, vô cùng mệt mỏi nói: "An An thật sự không sao chứ?"
Cố Thiên Nhiên: "Hẳn là không sao, chỉ là hơi sốt, lúc em đi đã hạ sốt rồi."
Giọng Cố Thiên Quân rất trầm, khi những chữ này thoát ra khỏi cổ họng có chút run rẩy, "Chị không muốn đi nữa."
Cố Thiên Nhiên kinh ngạc, "Chị, rốt cuộc chị bị cái gì vậy?"
"Chị, chị không sao?"
Nói xong, gương mặt Cố Thiên Quân như bị đóng băng, "Con bé không cần chị, chị cũng không cần con bé, có em chăm sóc con bé, chị cũng yên tâm."
Cố Thiên Nhiên lắc đầu nói: "Chị, sao chị lại tị nạnh với một đứa trẻ chứ? Chẳng phải chị vẫn luôn coi con bé như người nhà hay sao?"
Cố Thiên Quân: "Phải."
Có lẽ là vì coi Thời An như người nhà, quá coi trọng con bé nên mới 'tị nạnh'.
Cố Thiên Nhiên: "Vậy đến thăm con bé đi."
Cố Thiên Quân nghiêm tú cnois: "Dù sao chị cũng không phải người nhà thật sự của An An, trước đây con bé đối với chị ra sao, bây giờ đối với chị ra sao, chị cảm nhận được hết, chị không biết vì sao con bé muốn trốn tránh chị, chị cũng không muốn biết, điều duy nhất chị có thể làm, chính là tôn trọng quyết định của con bé, nếu con bé đã không muốn gặp chị thì chị sẽ không xuất hiện trước mặt con bé."
Cố Thiên Nhiên im lặng.
Một lát sau, cô nàng hỏi một lần cuối cùng, "Chị, chị chắc chắn chị không muốn đi chứ?"
Cố Thiên Quân: "Ừ."
"Ôi." Cố Thiên Nhiên dừng xe bên đường, từ trong túi lấy ra điện thoại dự phòng, chìa khóa và tiền, "Chị, chị bắt xe về nhà em ở một tối đi, tôi nay em không về, ở cạnh Thời An."
Cố Thiên Quân nhận lấy, "Phiền em rồi."
Vẻ mặt Cố Thiên Nhiên dửng dưng, "Còn khách khí với em nữa, đừng như vậy."
Cố Thiên Quân cảm kích mỉm cười, xuống xe, đưa mắt nhìn xe Cố Thiên Nhiên đi xa, cô ấy vô định đi về phía trước, trời mưa nhỏ rất mát, đủ để gột rửa đi phiền não trong lòng.
Đi được rất lâu, tỉnh rượu hoàn toàn.
Lý trí của Cố Thiên Quân còn nhiều hơn những hạt mưa, khắp mặt cô ấy đều là những giọt nước ạnh, không có gì phải khó chịu cả.
Lên taxi.
Tô Châu không hề ngoảnh lại, cô ấy vốn là một người dịu dàng mà kiên cường, nhưng khi Thời An tới, cô ấy trao toàn bộ sự dịu dàng cho Thời An, nhưng Thời An không cần.
Vậy nên, Cố Thiên Quân vứt bỏ đi dịu dàng, về sau, cô ấy kiên cường vì chính mình, không một ai có thể khiến cô ấy dịu dàng nữa.