Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 61: Dì rất thất vọng về con




Vầng thái dương treo trên bầu trời, Thời An nằm trên giường, ngắm lá rơi, tìm cây cầu độc mộc, ánh mắt nó vẫn ngây ngô như trước, nhưng lại thêm phần đục ngầu, vì khắp nơi trong lòng nó đều là cô ấy.

Ban ngày, trên trời có một vầng trăng trắng.

Mắt Thời An cay cay.

Đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thân hình yếu ớt lắc lư, nó căn bản đứng không vững, có rất nhiều cảm xúc khó tả đang lay động trong cơ thể nó.

Thời An tự hỏi:

Thích là cái gì?

Gương mặt tái nhợt của nó không cười nổi, giữa môi và răng lan tỏa vị đắng, nó nói "Thích là sự thành toàn sau khi vấp ngã".

Thật ra từ lâu trước đây, nó đã chuẩn bị đầy đủ, mặc cho quá trình có đau đớn đến mấy, nó cũng sẽ loại bỏ từng tế bào "thích" ra khỏi cơ thể.

Hiện tại.

Nó đang làm rất tốt.

Nhưng Thời An còn không biết rằng, già néo đứt đây, những cảm xúc không thể vứt bỏ ấy cuối cùng sẽ cắn trả, sẽ khiến trái tim co giật, khiến nước mắt rơi, khiến từng tấc không khí đều bao bọc bởi sự u ám.

Khi Thời An vướng phải sự ' u ám' này, tầm mặt của nó dán chặt vào hư không bên ngoài cửa sổ, trong chớp mắt, đồng tử giãn nở, bóng dáng người phụ nữ ngập tràn trong mắt, trong tim nó.

Không thể trốn thoát.

Thời An không nhịn được mà sa lầy, nó không nỡ chớp mắt dù chỉ một cái, nhìn cô ấy, không ngừng nhìn cô ấy, không ngưng nghỉ, kỳ lạ thay, cảm giác kinh khủng ấy đồng loạt biến mất.

Chỉ thấy Cố Thiên Quân đơn côi đứng trước xe, người mặc áo khoác đơn sắc, trên mặt là vẻ bất lực nhiều hơn thăng trầm, cô ấy không né tránh ánh mắt của Thời An, tận sâu trong đáy mắt cô ấy là sương mờ, nhìn nó.

Cách khung cửa kính, cả hai người cố gắng tìm sơ hở trên gương mặt đối phương, nhưng núi băng rất khó hòa tan núi băng. Cuối cùng, kiệt sức.

Lúc này, Cố Thiên Nhiên đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến sau lưng Thời An, "Chị ấy đang ở bên ngoài, chỉ cần bây giờ con đi tìm, không chừng có thể níu kéo chị ấy

Thời An buộc mình cúi đầu, nó không nói một lời, chỉ lắc đầu, rồi lại lắc đầu, sự cố chấp này khiến Cố Thiên Nhiên cảm thấy bất lực như đang đấm vào bông.

Vài giây sau, Thời An ngước mắt lên, "Dì Thiên Nhiên, dì Cố đứng đó liệu có lạnh không, đừng để dì ấy đứng trong gió nữa, con sợ dì ấy sẽ bị cảm."

Cố Thiên Nhiên làm thinh, "Thời An, dì thật sự không hiểu con đang nghĩ cái gì, lo cho chị ấy thì sao không tự mình nói cho chị ấy rằng con rất quan tâm tới chị ấy đi?"

Giọng Thời An rất nhỏ, "Con không làm được." Nó không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn nhà, "Cho con thời gian, khi đó con nhất định sẽ nhận sai với dì Cố."

Cố Thiên Nhiên không nói thẳng, "Không ai đảm bảo được trong khoảng thời gian đó sẽ xảy ra chuyện gì cả, Thời An, có có bao giờ nghĩ, nếu như xin lỗi vô dụng thì con sẽ phải làm thế nào chưa?"

"Nghĩ rồi." Thời An bộc trực, "Có lẽ trong mắt người khác, con chỉ là một người bình thường, Cố cũng vậy, nhưng với con dì ấy mãi mãi sẽ không như vậy, cong không quên được, chính dì ấy đã mang ánh sáng đến với cuộc đời con, nếu như không có dì ấy thì có lẽ con đã chết từ lâu rồi, dì Thiên Nhiên, con không thể nói cho dì biết lý do vì sao con làm như vậy, dù như vậy rất ích kỷ, nhưng mọi quyết định của con, đều là vì níu giữ ánh sáng của mình."

Trước đây, Cố Thiên Nhiên vẫn còn tỏ ra không hiểu suy nghĩ của Thời An đối với Cố Thiên Quân, nhưng bây giờ, cô nàng có phần đau lòng cho Thời An, "Dì đi báo cho chị ấy một tiếng, bảo chị ấy về vậy."

"Vâng." Nói xong, Thời An lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, khi trông thấy Cố Thiên Quân buồn bã, nó bỗng đổi ý, "Dì Thiên Nhiên, để con đi, con còn chuyện muốn nói với dì ấy."

Không đợi Cố Thiên Nhiên đáp lại, Thời An đã đi ra ngoài, nó biết rất rõ, vài phút tiếp theo, sẽ còn khó khăn hơn 10 người sóng vai nhau đi qua cầu độc mộc.

Đẩy cửa, đi ra ngoài.



Khoảnh khắc Cố Thiên Quân nghiêng đầu, Thời An không còn biết thở nữa, đầu óc trống rỗng.

Không thể suy nghĩ.

Thời An bắt đầu nghi ngờ chính mình, dì ấy đang ở trước mặt, rõ ràng là có thể ôm lấy dì ấy, tại sao lại hành hạ chính mình như như này chứ?

Mặt đất bị giẫm lên đang than khóc, nhưng Thời An lại đang cười, nó không muốn Cố Thiên Quân cảm nhận được nỗi buồn của nó.

Vậy nên, Thời An bước nhanh hơn, đến khi đứng trước mặt Cố Thiên Quân, cách cô ấy một bờ vai.

Phải cười.

Họ đều đang cười.

Cố Thiên Quân đưa tay, vén tóc mai ra sau tai, "Khỏi bệnh chưa?" Nói xong liền thu tay về.

Thời An không dám ngước mắt, ánh mắt rơi trên bàn tay vừa chạm vào nó, "Dạ, khỏi rồi."

Cố Thiên Quân gật đầu, đè nén đau khổ trong đáy mắt, "Nếu con không sao thì... dì đi đây."

Cô ấy chỉ nói vậy, nhưng không xoay người mà nhìn Thời An.

Thời An thờ ơ, "Dạ."

Những lời chuẩn bị nói ra, nó đã quên hết cả rời, lúc này, lại biến thành một khúc gỗ đáng ghét.

Cố Thiên Quân vẫn đứng yên, nhưng cô ấy nhìn trời, nhìn đất, không nhìn Thời An nữa, một lát sau, cô ấy lên tiếng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng, hờ hững, "Đi nhé."

Lần này, cô ấy nhanh chóng quay đi, mở cửa xe, ngồi vào, Thời An cuối cùng cũng chịu ngước mắt, nhưng cửa sổ xe dán chống nhìn trộm, nó không nhìn rõ gương mặt của Cố Thiên Quân được nữa, nó hoảng sợ.

Đáng tiếc.

Cố Thiên Quân không nhìn nó.

Biết Thời An chặn trước xe, Cố Thiên Quân liền lùi xe lại, lùi đến khi có thể quay đầu.

Có phiến lá trôi dạt, rơi trên người Thời An, mặt mày nó ủ rũ, đợi chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự mới khẽ gọi một tiếng "Dì Cố."

Giây tiếp theo.

Thời An chế nhạo, "Mình đê tiện thật đấy."

Sau đó, cứ đứng đó ngẩn ngơ, hết lần này tới lần khác nhớ lại cái nhìn trộm lần cuối cùng, dường như nó không còn nhớ được nữa, chỉ có thể nghĩ đến tấm lưng của Cố Thiên Quân, lạnh lùng đến đáng sợ.

Có lẽ cả đời này, sẽ chẳng thể ủ ấm được nữa.

Quở trách mình xong, Thời An xoa chiếc vòng cổ trên tay, một lần rồi lại một lần, nó không lên tiếng, không rơi lệ, thật sự sống như một khúc gỗ, không có bất kì cảm xúc nào, cũng không dám, bởi lúc này, từng cảm xúc của nó đều dành cho Cố Thiên Quân.

Nó lần nữa tự vấn:

Làm sao mới có thể hết thích dì ấy?

Gió thổi qua thổi lại, Thời An nhớ tới chiếc má lúm sâu sâu của cô ấy, nhớ giọng nói dịu dàng của cô ấy, không có cách nào ngừng nhớ.



Hẳn là cả đời không có cách giải trừ đâu.

Dai dẳng thì cứ mặc nó dai dằng đi vậy.

Thời An tháo vòng tay, ngẩng đầu, mặc cho ánh nắng đâm vào mắt nó, để ngừng nhớ cô ấy.

Buông tay, chiếc vòng liền rơi trên đất, Thời An cúi đầu, cô đơn đi về phía trước, chỉ lẻ loi chiếc vòng tay bị vứt bỏ, chớp sáng ảm đạm giữa những phiến lá rơi.

Mặt trăng không thể soi sáng nó.

Nhưng, màn đêm ảm đạm thì có thể.

Đêm đó, nhiệt độ giảm mạnh, Cố Thiên Quân mặc một chiếc áo choàng, xách hộp giữ nhiệt, loanh quanh bên ngoài căn biệt thự.

Cố Thiên Quân đã suy nghĩ cả ngày, ôm đồm hết mọi tội lỗi, cuối cùng, vẫn không thể tức giận với Thời An nên làm món cá kho và cánh gà cola mà Thời An thích rồi đem đến cho nó.

Thế nhưng, đứng đây do dự hồi lâu, Cố Thiên Quân lại nghĩ tới cảnh tượng lúc ban ngày, cô ấy tự giễu, "Sao phải thế nhỉ?"

Thời An thay đổi rồi.

Có lẽ khẩu vị của nó cũng sẽ thay đổi theo.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Quân nản lòng, cô ấy ngồi xổm xuống, muốn để gió lạnh thức tỉnh chính mình, gió đột nhiên trở nên dữ dội, thổi bay những phiến lá rơi, để lại duy nhất chiếc vòng tay ở đó, làm cho Cố Thiên Quân đau lòng.

Nhặt lên quan sát.

Ấn đường Cố Thiên Quân cau chặt, cắn chặt môi dưới, vừa tức giận vừa tủi thân, cô ấy chân thành đối xử với Thời An, nhưng con bé lại...

Ném chiếc vòng tay đi.

Cố Thiên Quân không muốn bào chữa Thời An nữa, nói con bé bất cẩn làm mất.

Làm thế nào mà...

Cứ chà đạp lòng tốt của người khác như vậy chứ?

Bao nhiêu lần rồi?

Cố Thiên Quân đứng dậy, cúi gằm mặt, dần dần, không còn tìm thấy chút ấm áp nào trên gương mặt cô ấy.

Đi đến chỗ thùng rác.

Cố Thiên Quân ánh mắt lạnh lẽo, ném thức ăn cùng hộp cơm giữ nhiệt vào.

Sau đó, không chút lưu luyến mà rời khỏi đây, lá rụng trên vai cô ấy, cô ấy nói: "Thời An, dì rất thất vọng về con."

Bầu trời hôm nay âm u quá.

Không trong nổi nữa.