Ngày 2 tháng 8, năm 2014.
Dưới bầu trời ngày đông quang đãng, chiếc xe của Cố Thiên Quân đang chạy qua một ngôi chùa, điểm đến là khách sạn tiệc Nam Sơn, hôm nay là đám cưới của Trần Chí Xuyên, cô ấy vốn không muốn đi, nhưng Trần Chí Vãn đã gọi cô ấy mấy cuộc, Cố Thiên Quân ngại từ chối nên đành nhận lời.
Giữa lúc tắc đường, Cố Thiên Quân gọi điện cho Trần Chí Vãn, "Chí Vãn, tắc quá, chắc em không đến đúng giờ được."
Trần Chí Vãn: "Không sao, em đến là được, ấy, phải rồi, gọi An An tới luôn đi, Y Lạc nói muốn gặp con bé."
An An.
Cái tên thật xa lạ.
Im lặng hồi lâu, giọng điệu Cố Thiên Quân nhàn nhạt, "Bọn em không sống cùng nhau nữa rồi."
Choáng váng, Trần Chí Vãn muốn biết câu trả lời, "Tại sao?"
Cố Thiên Quân ngắn gọn nói, "Không muốn ở chung nên ra riêng."
Trần Chí Vãn muốn nói lại thôi.
Lúc này, giọng của Trần Y Lạc vang lên, "Dì Cố, con là Y Lạc đây, con nghe thấy dì nói chuyện với mẹ con rồi, nếu Tiểu Thời không tới được thì dì cho con thông tin liên lạc của cậu ấy được không?"
"Được." Đọc xong số điện thoại của Thời An, Cố Thiên Quân cúp mấy, cười tự giễu, gần hai năm không gặp, cô ấy vẫn nhớ rõ mọi thứ về Thời An. 11 chữ số này, e rằng sẽ không thể quên nổi.
Trong lòng hơi cay đắng, Cố Thiên Quân lấy ra một viên kẹo, vị dâu, là vị mà Thời An thích nhất, bỏ trở lại, lấy ra một viên kẹo vị xoài. Dù vậy, cô ấy vẫn thích dâu hơn xoài.
Vị ngọt của kẹo tan chảy trong miệng, Cố Thiên Quân nhớ đến——
Tháng 6, Thời An kết thúc kỳ thi đại học.
Giữa tháng 6, thành tích của Thời An là 629 điểm.
Cuối tháng 7, Thời An nhận được giấy báo nhập học của Đại học Y Bắc Châu.
Mà những điều này, đều là Cố Thiên Nhiên kể cho cô ấy, Cố Thiên Quân vẫn còn nhớ rõ, ngày biết kết quả của Thời An, cô ấy rưng rưng nước mắt, cô ấy biết hai năm qua Thời An rất mệt mỏi, gần như từng giờ từng phút đều đang học, điều cô ấy vui là nỗ lực của Thời An không bị lãng phí, nhưng niềm vui qua đi, tâm lại lặng như nước.
Hai năm, họ ngầm thỏa thuận không liên lạc với nhau. Dù Cố Thiên Quân rất tò mò, Thời An của tuổi 17 trông như thế nào, nhưng cô ấy không có ý nghĩ muốn gặp cô.
Thay đổi, nhưng lại như không thay đổi.
Nếu phải diễn tả bằng một câu, thì đó có lẽ sẽ là: Những ngày đồng hành bên con, là giấc mơ có một không ai, dì đã sớm có một ước mơ mới, không cầu gì hơn ngoài con được suôn sẻ trong mọi chuyện.
*
Sau khi Cố Thiên Quân đến phòng tiệc, Trần Y Lạc là người nhìn thấy cô ấy đầu tiên, vẫy tay chào cô ấy, "Dì Cố, dì đến rồi."
Đi theo phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô gái mặc váy ngắn hai dây màu đen, kết hợp với một đôi bốt ngắn đen, mặt mày lại có vài phần tương tự Trần Chí Vãn, nếu cô nàng không nói thì Cố Thiên Quân sẽ không thể nhận ra đó là Trần Y Lạc.
Đi đến bên cạnh Trần Y Lạc, Cố Thiên Quân mỉm cười, "Y Lạc lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp."
Trần Y Lạc: "Đâu có, dì Cố mới đẹp, chẳng thay đổi tí gì so với trước kia."
Nghe vậy Trần Chí Vãn chen lời, "Thiên Quân, Y Lạc nói không sai chút nào."
Cố Thiên Quân ngồi xuống, nụ cười trên mặt khiến cho vạn vật trên đời đều thua kém nhiều phần, "Hai người kẻ xướng người họa, khen em như vậy, em sẽ cho là thật đấy."
Trần Chí Vãn cong môi, đang định nói thì Trần Y Lạc dùng củi chỏ huých huých cô, "Mẹ, đám cưới của cậu kết thúc, con muốn ra ngoài, tối nay không về."
Trần Chí Vãn: "Được." Sau đó, cô thuận miệng hỏi: "Mới về nước chưa được mấy ngày, mẹ không yên tâm, bẩm báo xem con muốn đi đâu nhanh."
Trần Y Lạc vừa gõ phím vừa nói: "Đương nhiên đi gặp Tiểu Thời rồi."
Trần Chí Vãn cúi đầu nhìn, "Hai đứa đang nhắn WeChat đấy hả?"
"Dạ." Vừa đáp, Trần Y Lạc vừa che điện thoại, "Mẹ, sao mẹ vẫn còn nhìn trộm người khác nhắn tin vậy?"
Trần Chí Vãn dở khóc dở cười, "Mẹ nhịn trộm hồi nào? Điện thoại con nghiêng về phía mẹ, đương nhiên là mẹ nhìn thấy rồi, xem con nhỏ mọn chưa kìa." Nói xong, cô bổ sung: "Đúng lúc mẹ cũng đã mấy năm không gặp An An rồi, Thiên Quân, em cũng đi cùng đi, chúng ta ăn tối."
Trần Y Lạc phụ họa, "Đúng đấy ạ, cùng đi đi mà." Ngẩng đầu, cô nàng nhìn Cố Thiên Quân nói: "Dì Cố, Tiểu Thời vẫn chưa trả lời con, dì nói với cậu ấy qua WeChat đi, cậu nhất định sẽ trả lời rất nhanh."
"À——"
Hai người còn lại nhìn nhau, đồng loạt ngơ ngác, biết chuyện không đơn giản, Trần Y Lạc vội vàng đánh trống lảng, "Dì Cố, cô Tô... mấy năm nay thế nào?"
Nhắc đến Tô Nhiên, Cố Thiên Quân không khỏi áy náy, "Chị ấy sống rất vất vả."
Cơ thể Trần Y Lạc run rẩy, có thể nghe ra vẻ lo lắng trong giọng nói cô nàng, "Cô Tô sống không tốt sao?"
"Ừ." Sau đó, Cố Thiên Quân kể lại cặn kẽ chuyện xảy ra năm ấy, khi sắc mặt của hai người bên cạnh càng lúc càng tệ, cô ấy hít một hơi thật sâu, "Nhưng sau khi tích cực điều trị, đầu năm nay, chị ấy cuối cùng cũng đứng dậy được rồi."
Trần Y Lạc bất ngờ: "Thật ạ?"
Nắm chặt lấy cổ tay Trần Chí Vãn, cô nàng khóc vì sung sướng, "Vậy thì tốt rồi, chỉ cần cô Tô không sao là được.'
Nét mặt Trần Chí Vãn phức tạp, "Y Lạc, con..."
Nét mặt Trần Y Lạc thoải mái, thản nhiên dang tay, "Không có gì là không thừa nhận được, mấy năm nay, con chưa một lần thay lòng, trước đây con không chắc lắm, nhưng thời gian trôi qua, bây giờ con chắc chắn rằng, con thích cô ấy."
Trần Chí Vãn vòng tay qua vai cô nàng, "Mẹ không can thiệp, con muốn làm gì thì làm, nhưng Y Lạc, con sẽ không định theo đuổi Tô Nhiên chứ?"
Trần Y Lạc búng tay một cái, "Đoán đúng rồi."
Thấy dáng vẻ kiên quyết của cô nàng, Cố Thiên Quân bỗng cảm thấy không ổn, vì gần đây Hạ Dạng đang tấn công rất mạnh, họ từng tán gẫu, hàm ý trong lời nói của Hạ Dạng là, không phải Tô Nhiên thì không được.
Nếu như hai người này va vào nhau, Cố Thiên Quân không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, thầy trò xưa biến thành tình địch, cô ấy chỉ có thể vòng vo, "Tô Nhiên không dễ theo đuổi đâu."
Trần Y Lạc kiên định: "Con không sợ."
Cố Thiên Quân: "Thôi được."
*
Hai giờ chiều, buổi lễ kết thúc.
Dùng bữa xong, Cố Thiên Quân đang muốn rời đi thì Trần Chí Vãn gọi cô ấy lại, "Thiên Quân, đừng đi vội, lâu rồi mới gặp, chị còn rất nhiều chuyện muốn nói với em, chúng ta tìm một nơi để ngồi xuống một lát đi."
Cố Thiên Quân mỉm cười, "Hôm nay không được, bạn em nói có việc cần tìm em, bây giờ đang đợi ở ngoài."
Trần Chí Vãn: "Vậy à? Xem ra đành để lần sau vậy."
Cố Thiên Quân suy nghĩ một lát rồi nói: "Sau 8 giờ tối mai, nếu chị có thời gian thì chúng ta có thể gặp mặt được."
Trần Chí Vãn: "Hẹn vậy nhé."
Vừa dứt lời, Trần Y Lạc đặt ly nước xuống, "Đem con theo được không?"
Trần Chí Vãn châm biếm, "Sao mà chỗ nào cũng có mặt con thế?"
Nói xong, cô cởi áo choàng, "Chúng ta đi thôi, Thiên Quân, cùng ra ngoài đi."
Cố Thiên Quân gật đầu, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Chưa được hai bước, Cố Thiên Quân đã hỏi: "Chí Vãn, chị đi có ổn không, Chí Xuyên đang bận rộn một mình mà."
Trần Chí Vãn khẽ cười, "Nó không sao đâu, chị mà ở lại giúp, nó sẽ lại chê chị vướng chân vướng tay đấy." Ngoảnh đầu liếc nhìn Trần Chí Xuyên, cô đùa: "Cũng may là nó không trồng cây si em."
Cố Thiên Quân bật cười, "Chuyện từ đời nào rồi."
Trần Chí Vãn: "Cũng được mấy năm đâu, nhưng Thiên Quân, em vẫn một mình à?"
"Ừ."
"Người quý mến em vẫn nhiều như trước nhỉ?"
Cố Thiên Quân còn chưa kịp nói gì thì Trình Ngôn đã nhìn thấy cô từ xa, bèn đi tới, mà ở bên kia đường, Thời An đang chăm chú nhịn bọn họ, vành mũ đè xuống rất thấp, không ai nhìn rõ ánh mắt cô.
Trình Ngôn đi được nửa đường thì dừng lại, đợi Cố Thiên Quân tới, sau đó đi đến bên cạnh cô ấy, nói: "Thiên Quân, hai người này là ai, giới thiệu một chút được không?"
Trần Y Lạc bước nhanh hai bước, quay người, đi ngược lại, "Chào cô ạ, con là Trần Y Lạc, kia là mẹ con, là bạn của dì Cố, hôm nay đến tham dự hôn lễ của cậu con."
Trần Chí Vãn nghiêng đầu, cô cố gắng bước chậm hai bước, nhìn bả vai của Trình Ngôn dính chặt vào vai Cố Thiên Quân, khóe miệng cong lên một nụ cười thờ ơ, đây có lẽ là người quý mến nhỉ?
Bước xuống bậc tam cấp, Trần Y Lạc lẩm bẩm: "Tiểu Thời đi đâu rồi nhỉ?", nhìn quanh, trông thấy cô gái lạnh lùng đứng bên kia đường, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, mái tóc đen dài vừa thẳng vừa mượt xõa trên vai, mặc áo khoác đen cũng quần đùi xám.
Cô nàng đứng nghiêng người, hơi cúi đầu, vì tóc che mất mặt nên không nhìn rõ dáng vẻ nhưng khí chất uể oải này khiến người ta nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần hai.
Cố Thiên Quân nhìn nó, trong mắt lập lòe tia sáng vỡ vụn.
Trần Y Lạc vừa nhìn, vừa rút điện thoại ra, giây tiếp theo, cô nàng nhìn thấy cô gái áp điện thoại vào tai, đồng thời quay về phía cô nàng, vẫy tay, "Lạc Lạc."
Ngẩn ngơ hồi lâu, Trần Y Lạc mới hoàn hồn, hai tay cô nàng che miệng, giọng nói mơ hồ, "Đm, người đó vậy mà lại là Tiểu Thời! Lại có thể là Tiểu Thời."
Giọng nói rất lớn, Thời An có thể nghe thấy, cô buông điện thoại xuống, nhìn về phía Trần Y Lạc, sau vài giây giằng cô, bất chấp tất cả mà đặt ánh mắt lên người Cố Thiên Quân.
Im lặng nhìn nhau.
Mắt Thời An trong trẻo hơn cả làn nước.
Cô ngắm nhìn chiếc váy đen dài làm nền cho Cố Thiên Quân trắng tựa tuyết, mài tóc đen rủ xuống như thác nước, mang đến vẻ mê hoặc, gió khẽ thổi qua, những lọn tóc trước trán tung bay, vẻ mặt Cố Thiên Quân vô cảm.
Cả hai đều đã chán ngấy sự lạnh nhạt của đối phương, đồng loạt rời mắt.
Hai năm qua, Thời An trưởng thành rất nhiều, cô ấy có thể điềm nhiên xử lý tình huống này. Không chút do dự, cô đi thẳng về phía họ, Trần Y Lạc hưng phấn nói: "Tiểu Thời, cậu ngầu dữ!"
Thời An cười rạng rỡ, "Mình suýt chút nữa không nhận ra cậu đấy."
Nhìn sang một bên, cô lễ phép chào, nhưng lại bỏ qua Cố Thiên Quân, "Dì Trần, cô Trình." Thoáng dừng lại, ánh mắt Thời An hướng về phương xa, gọi "Dì Cố".
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Gượng gạo kinh khủng.
Trần Y Lạc nhìn trái nhìn phải, phá vỡ sự im lặng, "Mẹ, vậy con với Tiểu Thời đi trước nha."
Trần Chí Vãn: "Ừ."
Sau đó, cô tìm mã QR WeChat, đưa ra trước mặt Thời An, "An An, thêm WeChat đi, Y Lạc bộp chộp, nếu không tìm được nó thì dì vẫn có thể tìm con."
Thời An: "Vâng ạ."
Vừa quét xong mã, Trình Ngôn ở một bên nói: "Thời An, chúng ta cũng thêm đi, sau này tiện liên lạc."
Thời An lại nói: "Vâng ạ."
Khi đang cúi đầu bấm điện thoại, nó có thể cảm nhân được ánh mắt của Cố Thiên Quân đang mơ hồ dừng lại trên người nó, có lẽ là muốn phá vỡ cục diện bế tắc, lại có lẽ là vì thuận tiện, cô nhìn Cố Thiên Quân——
"Chúng ta thêm WeChat đi."