Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 69: Phải chăng tình yêu đang rải rắc khắp mặt đất




Cố Thiên Quân: "Vào đi."

Thời An gật đầu, "Vâng." Cô bước vào, đóng cửa lại, dựa vào bức tường cạnh cửa.

Cố Thiên Quân ngồi ở cuối giường, góc nghiêng yên tĩnh, làn tóc mềm mại rủ xuống một bên, cô ấy không nhìn Thời An, "Đứng mệt lắm, ngồi nói đi."

"Con đứng được rồi." Thời An kéo dây sạc, ánh mắt toàn bộ đều tập trung trên người Cố Thiên Quân, "Dì Cố, hoa râm bụt rất đẹp, con rất thích."

Giọng Cố Thiên Quân trầm khàn, khiến người ta say đắm, "Con thích là được, bó hoa kia vốn là tặng cho con." Đối mắt cô ấy mịt mù, ẩn chứa cảm xúc, "Dì còn tưởng, con đã vứt nó đi rồi."

Thời An: "Con xin lỗi."

Giọng Cố Thiên Quân không chút dao động, "Qua rồi, dì cũng không để ý." Cô ấy nghiêng đầu, nhìn Thời An thật sâu, "Con kẹp cánh hoa vào sổ, dì có nhìn thấy, rất đẹp."

Vẻ căng thẳng thoáng qua trong mắt Thời An, "Trang nào... dì cũng đọc sao?"

"Ừ."

Hơi thở dồn dập, dây sạc sắp bị kéo đứt, hai chân Thời An vô thức mềm nhũn, "Vậy dì có gì muốn nói với con không?"

Con bé bị sao vậy?

Cố Thiên Quân liếc nhìn cô vài lần, ẩn ý nói: "Hả? Con muốn dì nói cái gì?"

Thời An cúi đầu, "Dì nói gì cũng được."

Trong mắt Cố Thiên Quân tràn đầy sự trầm lắng và nghiêm trọng, "Dì cảm thấy rất may vì đã nhìn thấy, nếu không thì có lẽ dì sẽ không bao giờ biết được tấm lòng của con, chuyện này là dì hiểu lầm con, dì từng nghĩ có lẽ không chỉ một chuyện này, nhưng chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi."

Trong lòng yếu ới, Thời An chậm rãi ngẩng đầu lên, "Không còn gì nữa sao?"

"Phương diện nào?"

"Phương diện tình cảm."

Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai né tránh, Cố Thiên Quân lộ ra nụ cười dịu dàng, rất cứng nhắc, "Vẫn là câu nói đó, làm chuyện con muốn làm, yêu người con muốn yêu."

Thì ra, con có thể yêu dì.

Thời An nắm bắt được chút dịu dàng khó nhận thấy ấy, đồng tử trắng đen rõ ràng lấp lánh ánh sáng rực rỡ, "Được." Cô cười nói: "Con biết rồi, không làm phiền dì nghỉ ngươi nữa, ngủ ngon."

Đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Khi rơi vào yên tĩnh, nụ cười trên mặt Thời An biến mất, cô chợt nghĩ, dì Cố thật sự có nhìn thấy câu đó không, lỡ như dì ấy chưa thấy...

Thời An không nghĩ nhiều, mặt mày vui sướng, trạng thái hiện tại, tốt hơn cô mong đợi rất nhiều, vì thế, cô không thể nghĩ về cái 'nếu như' ấy.

Cầm đồ ngủ lên, đi vào phòng tắm.

Thời An tắm rửa rất nhanh, mười mấy phút là xong, nhưng khi cô mặc đồ ngủ vào, dù rằng ở đây không có ai khác nhưng vành tai cô vẫn từ từ ửng đỏ.

Vì——

Mặc cũng như không mặc.

Không thể cứ thế đi ra ngoài được, hết cách rồi, Thời Anh chỉ đành nhấc cổ áo lên, sau khi buộc vài nút trên dây áo, miễn cưỡng đủ che chắn mới đẩy cửa phòng tắm.

Thời An thò đầu ra trước, thấy cửa phòng Cố Thiên Quân đóng chặt, cô rón ra rón rén bước đi, sợ tiếng động quá lớn, ồn đến Cố Thiên Quân, đi được vài bước, cô mới thở phào, buông bàn tay che trên ngực xuống.

Lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Cố Thiên Quân đứng ở cửa, nhìn thấy Thời An thậm thà thậm thụt, trong mắt cô ấy quét qua ý cười, "Không vừa thế cơ à, dì tìm cho con bộ khác."

Thời An không ngẩng đầu nổi, "Cảm ơn dì."

Cố Thiên Quân nhìn cô không chớp mắt, mắt cong cong, "Con theo dì tới đây."

Dù Thời An biết dáng vẻ này của cổ rất xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy, vỏ mẻ chẳng sợ nứt, cô cũng không che nữa, thật thà theo sau Cố Thiên Quân.

Cố Thiên Quân đi, cô đi.

Cố Thiên Quân dừng, cô dừng.

Khi đến phòng tay đồ, Cố Thiên Quân đang tìm quần áo, không bật đèn, mượn ánh đèn ngoài phòng khách, cái gì cũng mờ mịt, Thời An thích cảm giác này, cô thẳng thắn nói: "Dì Cố, dì đã dùng thuốc trị bỏng chưa?"

Giọng Cố Thiên Quân thản nhiên, "Không bị bỏng, nhưng dì vẫn bôi một chút."

"Có đau không?"

"Không đau."

"Có đau dì cũng không nói."

Đầu ngón tay quét qua quần áo, Cố Thiên Quân lơ đãng, hiển nhiên, cô ấy vẫn chưa thích nghi với sự quan tâm táo bạo của Thời An, mỉm cười thiếu tự nhiên.

Thời An tiến lên, đứng cạnh Cố Thiên Quân, tay cô chậm rãi nâng lên, cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập, khi hoảng loạn bối rối lóe lên trong mắt, cô chọc nhẹ vào lưng Thời An, "Dì Cố."



Rùng mình một giây, nhưng Cố Thiên Quân rất nhanh đã khắc chế lại, cô ấy quay lại nhìn Thời An, "Ơi?"

Thời An không tránh né, nghiêm túc nhìn đôi mắt long lanh nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, lúc này, tiếng tim đập vô số lần đang chức minh, Thời An thích Cố Thiên Quân đến nhường nào.

Hương vị biển cả ngoài cửa sổ, hương hoa hồng của dầu gội đầu, rất nhiều hương thơm đua nhau kéo tới, cuối cùng, họ chỉ ngửi thấy hương chanh trên người đối phương.

Không kiểm soát được nữa.

Dục vọng của Thời An bùng nổ, sợ rằng sẽ chết trong đôi mắt Cố Thiên Quân, cô tiến lên một bước nhỏ, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhịp thở rất dài, rất mảnh, rất ái muội.

Thời An cúi đầu, lại tiến lên một chút, tựa đầu vào vai phải của Cố Thiên Quân, nhưng cô không dám ôm cô ấy, hai tay cứng đờ buông thõng hai bên người, Thời An biết như vậy là quá giới hạn, nhưng cô nhớ cô ấy quá rồi.

——Mọi thứ thuộc về dì, lay động trái tim con.

——Trong đêm tối, trái tim con, không thể kiềm chế được.

——Phải chăng tình yêu đang rải rắc khắp mặt đất, con không nhìn thấy, dì có thấy không?

Được phép đắm chìm, nhưng phải tự giải thoát.

Rõ ràng cách Cố Thiên Quân gần đến vậy, nhưng Thời An vẫn cô đơn, cô đợi chờ phản ứng của Cố Tiên Quân, nhưng cô ấy vẫn bất động, sự yên tĩnh 'mặc người dẫn dắt' này, khiến Thời An sốt ruột.

Ngay cả một cái ôm cũng khó khăn.

Dì chỉ bảo con: Yêu người con muốn yêu.

Nhưng dì không nói: Con sẽ yêu dì.

Đúng vậy.

Dì sẽ không làm vậy.

Hai ngày nay đang mơ mộng viển vông, đầu óc tỉnh táo lại rồi, Thời An ngẩng đầu, lùi lại hai bước, không nhắc tới sự quá giới hạn vừa rồi, nói điều nên nói, "Dì Cố, tìm bừa cho con một bộ là được rồi."

Cố Thiên Quân hồi lâu không nói chuyện, trong cản phòng nhỏ bé này, cô ấy nhìn thấy ba ánh đèn——

Ánh trắng mỏng manh, ánh đèn mờ ảo, và một thứ nữa, đó là ánh sáng dần nhạt nhòa tỏng mắt Thời An.

Cố Thiên Quân thừa nhận, cô ấy đã mềm lòng.

Cô ấy hé môi, muốn nói chút gì đó an ủi, nhưng cô ấy hiểu rằng, con thuyền trên biển cuối cùng rồi sẽ trôi xa, Thời An cũng vậy, con bé đã đi được nửa đường thì cứ để con bé đi.

Nghĩ vậy, Cố Thiên Quân liền chuyên tâm tìm quần áo, nhưng cô ấy không có cách nào phớt lờ bộ dạng hiu quạnh của Thời An, khiến lòng người khó chịu, muốn nhanh chóng trốn thoát, cô ấy vội vàng lục lọi.

Ánh đèn lúc sáng lúc mờ.

Khuôn mặt Thời An bị bao phủ bởi bóng tối, trong lòng cô hoang vắng, giống như muốn tự tuyên cho chính mình một bản án, nói: "Dì thích cuộc sống hiện tại không?"

Cố Thiên Quân: "Thích, rất thanh tịnh."

Thời An mỉm cười, nụ cười buồn bã, cô đưa tay, nhẹ giọng nói: "Dì Cố, bộ này đi."

Cố Thiên Quân: "Tốt lắm."

Sau khi đưa đồ ngủ cho Thời An, họ một trước một sau đi ra ngoài, ai về phòng người nấy, không nói một lười.

Đèn tắt.

Không ai nhìn thấy nỗi buồn của người còn lại.

Trong đêm.

Thời An nằm trên giường, bị giam cầm trong gông cùm xiềng xích, cô không thể đạp mọi chông gai, thân mình còn lo chưa xong, làm sao sưởi ấm được Cố Thiên Quân đã nguội lạnh?

Mặt trời mọc ở phía Đông.

Thời An vẫn đang mở mắt.

7 giờ.

Sau khi nghe Cố Thiên Quân ra khỏi cửa Thời An cảm thấy hai mắt đau nhức, cô khép mắt lại, không suy nghĩ những thứ lộn xộn kia nữa, trong tiếng chim hót tảng sáng, chìm vào giấc ngủ.

2 giờ chiều, Thời An mới thức dậy, bình tĩnh lại, dọn chăn màn, sau khi xuống giường tắm rửa qua loa, cô mặc lên quần áo ngày hôm qua rồi ra về.

Nơi đây không phải nhà của mình.

Ở lại lâu như vậy, đã là rất thô lỗ rồi.

Ra ngoài, Thời An không vội về nhà, cô đến bờ biển, ký ức năm xưa ập tới, cô chợt nhận ra, cô không thể quên bãi biển này, cũng không thể quên Cố Thiên Quân.

Biển mùa hè, êm đềm mà bao la.



Nó không chịu nổi hải âu quấy phá, cuộn lên một tầng sống, làm ướt giày Thời An, vài giọt nước biển mằn mặn vương trên mặt Thời An, cô không lau đi, giống như một khán giả, thưởng thức những đợt sóng vĩ đại của đại dương.

Nước biển chảy từ má xuống khóe miệng.

Mặn quá.

Nước mắt cũng vậy.

Thời An nhẹ nhàng lau đi.

Lần này, cô vẫn là khán giả, nhưng trước mắt cô không phải đại dương, mà là những mốc, những sự kiện mà cô từng trải qua. Người ngoài tỉnh táo, người trong u mê, nhưng cô muốn xem xem, tỉnh táo đến thế nào.

Con người phải học cách tự suy ngẫm.

Thời An đứng đó thật lâu, hoàng hôn đã xuống, những ngư dân cũng đánh cá trở về, trong lòng cô vẫn không có cách nào hoàn toàn sáng trong, cô khoanh tay thật chặt, cúi gằm mặt rời xa bãi biển, rời xa Cố Thiên Quân.

Yêu không sai.

Cái sai là mình.

Ngồi trên taxi, Thời An gửi tin nhắn cho Cố Thiên Quân: 【Dì Cố, con về nhà rồi.】

Hai phút sau, Thời An nhận được một chữ: 【Ừ】

Như vậy.

Đã tốt lắm rồi.

Thời An nghĩ: Đủ rồi, mình rất hài lòng.

*

Một tuần sau.

Trên đường tan sở, Cố Thiên Quân nhận được điện thoại của dì Lý, đã lâu rồi dì Lý không liên lạc với cô, có chuyện thì cơ bản đều tìm đến Cố Thiên Nhiên, cô ấy tưởng Thời An gặp chuyện, lo âu nói: "An An sao vậy?"

Giọng dì Lý mệt mỏi, "Cô Cố, An An không sao, là tôi có chuyện muốn thương lượng với cô, thật xin lỗi, đã ký hợp đồng rồi, nhưng có lẽ tôi không chăm sóc An An tiếp được nữa rồi."

Cố Thiên Quân: "Dì Lý, nếu là vấn đề tiền lương thì dì cứ nói."

Dì Lý: "Tiền lương cô đưa tôi đủ rồi, tôi cũng rất quý An An, nhưng chồng tôi bị bệnh nặng, tôi muốn chuyên tâm chăm sóc ông ấy nên tôi phải xin nghỉ."

Cố Thiên Quân: "Được, dì Lý, dì yên tâm lo liệu việc nhà đi, tháng này tôi sẽ trả lương cả tháng cho dì."

Dì Lý cảm kích nói: "Cảm ơn, cảm ơn cô." Cuối cùng, bà lại nói thêm: "Cô Cố, tôi không phải người nhiều chuyện, nhưng có một chuyện, tôi thấy tôi phải nói với cô."

"Là chuyện của An An sao?"

"Đúng thế."

"Chuyện gì?"

"Hai ngày trước, khi tôi đang dọn dẹp phòng ngủ thì phát hiện một bao thuốc lá ở trong tủ đầu giường, chỉ còn vài điếu, dù tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi đoán, An An có lẽ biết hút thuốc rồi."

Cố Thiên Quân cau mày, "Tôi biết rồi."

Lời nói của dì Lý, quanh quẩn trong tâm trí Cố Thiên Quân, cô ấy biết đây không chuyện cô nên quản, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, dù sao, Thời An vẫn chưa đủ 18.

Rất muốn hỏi An An, chuyện này là như thế nào.

Nghĩ lại rồi lại thôi.

Đến giao lộ tiếp theo, Cố Thiên Quân chuyển hướng, đi đến khu chợ đối diện mua một con cá, một chút thịt và rau.

Cô ấy không hề muốn ăn cá.

Nhưng sao lại mua?

Hai tiếng sau.

Khi bốn món ăn và một món canh được đặt trên bàn, Cố Thiên Quân dường như đã biết nguyên nhân.

Lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Thời An, cô ấy lạnh lùng chụp ảnh bàn ăn, bấm gưi rồi nói: 【Nấu nhiều quá, muốn tới ăn không?】