Bạn? Bạn gì?
Thời An lại nhìn mấy lần, kỳ thực từ thân hình, cùng đường nét mơ hồ, cô đã nhìn ra đó là ai, nhưng cô muốn nghe chính miệng Cố Thiên Quân nói ra, nên hỏi: "Dì Cố, con có quen người này không?"
Bức ảnh chụp chung này được chụp trước khi Trần Ngôn tỏ tình với Cố Thiên Quân, nếu Thời An không nói, cô ấy có lẽ cũng không phát hiện có chút thân mật quá mức. Nếu nói đây là Trình Ngôn, Thời An thông minh như vậy, nhật định có thể đoán được 7-8 phần, vẫn nên đừng để cô biết.
Cố Thiên Quân suy nghĩ rất đơn giản——
Cô ấy sẽ không yêu Trình Ngôn, vậy nên cũng không cần công khai chuyện cô nàng thích mình với mọi người, càng ít người biết càng tốt.
Tuy không thích.
Nhưng cũng phải tôn trọng tình cảm của người khác.
Vì thế, Cố Thiên Quân nói dối, "Con không quen."
Thời An giả vờ điềm nhiên như không, "Ồ."
Thực tế thì đã khóc rồi cười trong lòng.
Rõ ràng là Trình Ngôn, tại sao không nói? Lẽ nào... Họ thật sự đến với nhau rồi?
Trái tim Thời An như bị một tảng đá vô hình đè nén, lời khuyên răn kiên định vững vàng mà cô dành cho chính mình đêm qua, tại giây phút này, đã dao động.
Đừng căng thẳng, cô khuyên bản thân: Đừng để lại ấn tượng không tốt cho dì Cố.
Nhưng tại sao tình lý đều hiểu, nhưng thực hiện lại khó đến thế?
'Đố kỵ', 'đau lòng tuyệt vọng', 'xót xa', đủ loại cảm xúc lan tỏa rất nhanh trong tim cô, đến khi kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần, cô cụp đôi mắt ướt đẫm——
Là vì dì biết con thích dì, nhưng không thể cho con bất kỳ câu trả lời nào nên mới không dám cho con biết rằng, dì đã tìm thấy hạnh phúc của mình ư? Dì Cố, dì quên rồi sao, con chính là người mong dì được hạnh phúc nhất?
Dì quên rồi.
Nhất định là dì đã quên.
Dì Cố, dì đã kéo con ra khỏi cực khổ, bây giờ, con lại phải quay lại đó rồi. Dì răn dạy con mọi thứ, làm sao con có thể tham lam như vậy, còn muốn dì dạy con, làm sao để không rung động trước dì.
Thôi, không phiền dì nữa.
Để con ra đi trong vẻ vang đi.
Nước mắt rơi trên sách, thấm ướt trang giấy.
Cố Thiên Quân vốn có thể nhìn thấy, nhưng cô ấy đã ra ngoài nghe điện thoại, cũng không quay lại nữa, bỏ lại Thời An, bỏ lại Thời An đang co rúm lại.
Thời An không muốn xem thường chính mình, nhưng từng gân cốt trong cơ thể, đều đang nói với cô: Không có Cố Thiên Quân, cô không dám tiến lên, cũng không dám lùi lại.
Trước đây, con thích dì, con có thể chịu đựng được hết thảy; hiện tại, con yêu dì, con rất muốn được ở bên dì.
Nơi có Cố Thiên Quân, nơi đó mới là nhà của Thời An.
Dì Cố, dì là chỗ dựa vững chắc của con.
Hai mắt Thời An ngấn lệ, nhưng khi nhìn thấy dòng tin nhắn WeChat này, cô đã kìm lại tất cả.
Cố Thiên Quân: 【Dì đi tìm Trình Ngôn, buổi trưa con ăn tạm gì đó đi, khoảng 8 giờ tối dì về được, con muốn ăn gì thì bảo dì.】
Hốc mắt ửng đỏ, môi Thời An không ngừng run rẩy.
Dì Cố, dì không phải chỗ dựa của con nữa, con cũng không thể dựa vào dì nữa rồi.
Cô ấy nói yêu dì, dì đi tìm cô ấy.
Hai người... là cùng yêu nhỉ?
Thời An thấy cây, thấy mây.
Không thấy Cố Thiên Quân nữa.
Hai năm qua, Thời An chí ít còn có thể nghĩ ra biện pháp 'xa lánh', lúc này, ngay cả phương pháp ngu xuẩn như vậy cô cũng không nghĩ ra được, cô nằm dài trên bàn, nội tâm đang kêu gào——
Khi sự thật hiện ra trước mắt, con mới phát hiện, chúc dì hạnh phúc, là chuyện khó khăn biết bao. Dì Cố, con chỉ là kẻ tầm thường không thể tầm thường hơn.
Xin lõi.
Con thật sự không làm được.
Cảm giác như cả thế giới đều đang cười nhạo sự hèn nhát của mình, Thời An không có cách nào kiềm chế, cô mặc cho nước mắt tùy ý tuôn rơi, mặc cho ý thức đạo đức quất vào trái tim chằng chịt vết sẹo của mình.
Không nên khóc, cũng không nên yêu cô ấy.
Nhưng Thời An muốn khóc, muốn yêu cô ấy.
Yêu thêm một giây, tôi chỉ yêu dì ấy một giây cuối cùng thôi, nhưng giây cuối cùng, vĩnh viễn sẽ là giây phút này. Thời An và tình yêu Thời An dành cho Cố Thiên Quân, là phần không thể tách rời.
Những trang sách ướt đẫm, Thời An đang rơi nước mắt, cô tồn tại, vậy thì, tình yêu của cô cũng vậy.
Lần đầu tiên yêu một người, lại yêu đến sâu đậm.
Bây giờ, Thời An dám khóc, dám yêu, chỉ không dám cầu xin cô ấy: Dì Cố, đừng bỏ rơi con.
Thế nhưng, hai năm trước, là con chủ động bỏ rơi dì, Thời An nhặt cuốn sách đẫm nước mắt lên, đứng dậy, hồn bay phách lạc bước ra ngoài, "Lần này, xem như chúng ta hòa rồi nhé."
Hòa rồi.
Cánh cửa mở ra, rồi đóng lại.
Thời An đi rồi.
Cô muốn tìm một nơi không người, tự nói chuyện với mình, tự quở trách mình, tự dằn vặt mình.
Nhưng ra ngoài, cô mới phát hiện: Nơi đâu cũng không có Cố Thiên Quân, nhưng Cố Thiên Quân ở khắp nơi nơi.
Vì——
Cố Thiên Quân ở trong tim cô.
Thời An đặt tay lên lồng ngực.
Đau lòng không dứt, chấp niệm cũng không buông được.
Dì Cố, ngay cả linh hồn của con cũng đang nhung nhớ dì, làm sao con không nhớ dì cho được...
*
Bên ngoài bệnh viện.
Tiết trời nóng nực, trán Cố Thiên Quân lấm tấm mồ hôi, "Cảnh sát đúng thật là nghề có độ nguy hiểm cao, cũng may con dao không tổn thương đến chỗ hiểm, nếu không Trình Ngôn... Chị thật sự không dám nghĩ."
Cố Thiên Nhiên: "Chị lo cho cậu ấy lắm hả?"
Cố Thiên Quân: "Đương nhiên, cô ấy là bạn chị."
Trình Ngôn thoát chết, khi tưởng rằng cuộc đời sắp kết thúc, cô đau đớn tột cùng, vẫn muốn nói yêu Cố Thiên Quân, thành thật mà nói, không cảm động thì là nói dối.
Cố Thiên Quân khó đoán, càng vậy, Cố Thiên Nhiên càng muốn hỏi cho ra nhẽ, "Chị, Trình Ngôn nói đã tỏ tình với chị rồi, chị không chấp nhận, em thật sự không hiểu, cậu ấy xuất sắc về mọi mắt, tại sao chị không thích cậu ấy, vì không có cảm xúc, hay vì điều gì?"
Cố Thiên Quân vẫn luôn sống rất rạch ròi, quyết định của cô ấy không bao giờ là tùy ý, sau khi bước qua ngưỡng 30, cô ấy càng rõ ràng và quán triệt điều này hơn: Đừng quyết định bừa bãi.
Nếu Cố Thiên Nhiên đã hỏi thì cô ấy sẽ nói rõ, "Khi ở bên My Khê, chị rất mơ hồ, chị không biết chị muốn gì cả, không thể phủ nhận rằng, chị ấy trở nên như vậy, chị phải chịu trách nhiệm."
Cố Thiên Nhiên: "Rồi sao?"
Cố Thiên Quân kiên định nói: "Vì thế nếu không phải rất yêu, không phải một mực muốn ở bên người đó, chị sẽ không tùy tiện bắt đầu một mối quan hệ, chị nói với Trình Ngôn rồi, người này có lẽ sẽ không xuất hiện."
Cố Thiên Nhiên: "Chị vẫn chưa trả lời em, chị không có cảm xúc gì với Trình Ngôn sao?"
"Không." Cố Thiên Quân thở dài, "Trên đường tới đây, chị mới nhìn thấy tin nhắn Trình Ngôn gửi chị đêm qua, vào giây phút như vậy, cô ấy vẫn nghĩ tới chị, điều đó chạm tới trái tim chị, nhưng cảm động không phải yêu."
Cố Thiên Nhiên: "Em biết rồi."
Xem ra, Trình Ngôn đã vô vọng, vẫn còn... vẫn còn Thời An.
Cố Thiên Nhiên lại hỏi: "Vậy chị có thể chấp nhận người nhỏ tuổi hơn chị không?"
Cố Thiên Quân: "Nhỏ hơn bao nhiêu?"
Cố Thiên Nhiên suy nghĩ một lát, "Khoảng 10 tuổi?"
Cố Thiên Quân lập tức đáp, "Giới tính không phải vấn đề, huống chi là tuổi tác, so với những thứ này, chị quan trọng bên trọng hơn, ví dụ như tam quan có phù hợp hay không."
Cố Thiên Nhiên chống cằm, vẻ mặt dò xét nói: "Chị, em đưa ra một ví dụ, chị phải hứa với em trước, không được tối sầm mặt mày."
Cố Thiên Quân gật đầu, "Nói đi."
Cố Thiên Nhiên hạ giọng, "Nếu cô ấy 17 tuổi, không có quan hệ huyết thống với chị, được chị nuôi dưỡng từ nhỏ, chị sẽ đến với cô ấy chứ?"
Miêu tả này, còn tệ hơn trực tiếp nêu tên Thời An.
Trong dự đoán, Cố Thiên Quân liền tối sầm mặt, nghiêm túc nói: "Em nói linh tinh cái gì thế, không được, chuyện này hoàn toàn không được."
Cố Thiên Nhiên: "Có gì mà không được?"
Cố Thiên Quân không dừng hơi, tốc độ nói rất nhanh, "Con bé không thể thích chị được, chị cũng không thể thích con bé, chị và con bé càng không thể đến với nhau."
Giọng Cố Thiên Nhiên rất nhỏ, "Đừng phán chắc nịch kiểu vậy."
Cố Thiên Quân cau mày, "Thiên Nhiên, rốt cuộc em muốn nói cái gì?"
Sau khi sắp xếp lời nói, Cố Thiên Nhiên mới nói: "Em chỉ đưa ra ví dụ thôi, chị quíu lên làm gì, hứa là không đen mặt rồi mà, nhưng, em vẫn muốn hỏi, tại sao lại không được?"
Cố Thiên Quân hiển nhiên thiếu kiên nhẫn, "Không tại sao cả, không được là không được."
Hỏi xong rồi, Cố Thiên Nhiên muốn hỏi cho ra kết quả, "Nếu, em nói nếu nhé, giữa hai người chị có một người phải lòng đối phương, chị sẽ giải quyết như thế nào."
Cố Thiên Quân rất hiếm khi tức giận, nhưng lời này, triệt để khiến cô ấy tức giận, "Vậy thì cả đời này đừng gặp nữa."
Cố Thiên Nhiên: "Nhưng người khác thích chị, chị đâu thể giải quyết như vậy."
Cố Thiên Quân: "Thời An không giống người khác."
Cố Thiên Nhiên: "Em đâu có nói là Thời An."
Cố Thiên Quân: "Em..."
Thấy Cố Thiên Quân sắc mặt không tốt, Cố Thiên Nhiên âm thầm vui mừng, may là đã xé trang giấy đó đi ngay từ đầu, nếu Cố Thiên Quân phát hiện ra... Thời An sẽ buồn chết mất.
Nhưng cô nàng biết, Thời An bây giờ đang rất khổ sở.
Vì vậy, trang giấy đó, dù Cố Thiên Nhiên có xé đi hay không, Thời An buồn bã, đều là chuyện khó tránh khỏi.
Ai bảo tình yêu này——
Quá hoang đường.
*
Buổi tối, Cố Thiên Quân về tới nhà, đã là gần 9 giờ, thấy Thời An không ở đó, cô ấy muốn gửi WeChat cho cô, lúc này mới phát hiện, tin nhắn buổi sáng, Thời An vẫn chưa trả lời.
Nhìn lại, trên tay trống rỗng.
Thức ăn còn chẳng mua, còn hỏi làm gì nữa.
Quần áo cũng không thay, Cố Thiên Quân đã ngồi xuống sô pha, cô ấy rất mệt mỏi, không chỉ vì chuyện Trình Ngôn bị thương, mà còn vì những gì Cố Thiên Nhiên nói...
Thời An, Thời An...
Càng nghĩ, trong lòng càng phiền muộn.
Rất muốn gửi WeChat quan tâm cho Thời An, nhưng cô ấy thực sự bị những lời hoang đường của Cố Thiên Nhiên ảnh hưởng, hơn nữa Thời An không còn là trẻ con nữa, xảy ra chuyện gì được chứ, dứt khoát tắt điện thoại, thay quần áo, đi ngủ mà không tắm.
Dù ngủ được hay không thì cũng sẽ không xem điện thoại nữa.
Cố Thiên Quân nghĩ vậy.
Nhưng Thời An không nghĩ vậy. Cô nằm trên giường, ngón tay đặt trên màn hình, liên tục gõ chữ, liên tục xóa đi.
"Dì Cố, con nhớ dì", xóa đi, "Dì Cố, con yêu dì", lại xóa, Thời An không biết chán, giống như thật sự đang trò chuyện với Cố Thiên Quân vậy.
Đêm muộn, con chìm trong đêm tối, mặt trời khuất dạng, không soi sáng cho nhân gian, thật hoang đường, có phải đang cho thấy, tình yêu của con không hoang đường đến vậy chăng?
Dù sao.
Dì cũng đã thuộc về người khác.
Khi màn đêm đen đến nực cười, Thời An lại có chút bốc đồng, cũng có chút kích động, cô đã yêu đuối mười mấy năm rồi, đêm nay, cô không muốn lo trước lo sau, không muốn dao động, 'Con thích dì' đã bị dồn nén thành 'Con yêu dì', lần này, cô không muốn viết xuống giấy nữa, cô muốn tận miệng nói ra 'Con yêu dì'.
Ích kỷ một lần, một lần cuối cùng. Sau đó, tay Thời An run rẩy, bấm số của Cố Thiên Quân...