Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 76: Người phụ nữ phương Nam nhớ người con gái phương Bắc




1 giờ sáng.

Một chiếc máy tính, một người phụ nữ.

Màn hình dừng lại tại một bài đăng trên blog chính thức của trường Y Bắc Châu một tháng trước, tiêu đề là 'Chào mừng tân sinh viên nhập học', 9 bức ảnh, cô ấy liên tục nhìn vào bức ở giữa——

Trong ảnh, Thời An và Kiều Dữ vai kề vai, tóc dài tung bay, họ ngập tràn hơi thở thanh xuân, rất tương xứng.

Cô ấy không phóng to bức ảnh, vì Kiều Dữ đang ôm Thời An, dù cô ấy vô cùng tán thành việc họ rất xứng đôi, nhưng chỉ là không muốn nhìn kỹ thôi.

Khi con chuột được bàn tay sưởi ấm, cô ấy đóng máy tính lại, hai cánh tay bắt chéo, chống lên mặt bàn, khẽ thở dài, cô ấy vùi đầu vào đó.

Cùng với sắc đen của màn đêm, trông cô ấy có chú đáng thương.

Ngẩng đầu vuốt tóc, cô ấy cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, cau mày, thấy ly rượu sắp nhìn thấy đáy, cô ấy mới ý thức được bản thân đang mượn rượu giải sầu.

Sầu từ đâu mà ra?

Mặt đỏ bừng vì cồn, cô ấy đưa tay lên môi, làn môi mỏng từ từ hé, cắn ngón tay, đau quá, là thật, vậy nên, nhớ Thời An cũng là thật.

Bỏ đi, nhìn một cái thôi.

Cô ấy lại mở máy tính lên, dấu trăng tên đốt ngón tay dần dần mờ đi, cô ấy không hề nhận ra, vì tâm trí cô ấy không ở đó, toàn bộ đều đặt vào bức ảnh, cô ấy đang nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt Thời An.

Thật xinh đẹp.

Người khác nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy.

Cô ấy bấm mở phần bình luận, quả nhiên, bình luận được đẩy lên đầu: 【Hai chị gái ở chính giữa đẹp quá à!】Phía dưới có mười mấy phản hồi, cô ấy tiếp tục đọc.

【Sao bây giờ, mị muốn đẩy thuyền hai cổ!】 Cô ấy cau mày.

【Cưới! Cưới liền cho chế!】 Chiếc gương để bàn phản chiếu gương mặt âm trầm của cô ấy.

Cô ấy định bấm vào, nhưng lại do dự, như vậy có vẻ không hay lắm thì phải, trẻ con quá rồi, một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi lại đi stalk một đứa trẻ con.

Nhưng, cái này có lẽ không tính.

Cô ấy thật sự muốn xem, Kiều Dữ liệu có đăng gì liên quan tới Thời An lên Weibo hay không, mấy lần muốn bấm vào đó, nhưng đều nhịn xuống, vẫn là đừng nên xem, xem trộm đời tư của người khác, quá hèn hạ.

Dứt khoát thoát ra.

Cô ấy nhìn trang Weibo của mình, tài khoản này đã được đăng ký cách đây vài năm, tên vẫn là một dãy số dài, không đăng tải bất kỳ nội dung gì.

Cô ấy không thích dùng từ ngữ để ghi lại hỉ nộ ái ố.

Hiện tại trong lòng ngập tràn lo âu, cô ấy cần một nơi giãi bày, vậy nên, cô ấy đăng bài đăng Weibo đầu tiên, chỉ có hai chữ số: 46.

Ngồi yên lặng hồi lâu.

Cô ấy nhớ, hôm nay là ngày thứ 46 kể từ khi Thời An rời khỏi Lâm An, cô ấy đang chất vấn chính mình: Tại sao mày lại nhớ rõ đến thế?

Vì mày là dì Cố của con bé.

Đáp áp này vừa nổi lên đã bị cô ấy bác bỏ, dì nào, người dì trong danh sách đen của đối phương chăng, liệu có quá khiên cưỡng không?

Nhưng sự tình đã thành ra như vậy, không thể ràng buộc cô về mặt đạo đức được, nói "Dì đã chăm sóc con nhiều năm như vậy, con không nên trở nên xa lạ với dì", như vậy quá trẻ con.

Cô ấy không phải người như vậy.

Càng nghĩ càng buồn ngủ, cô ấy sắp chìm vào giấc ngủ, ý thức từ từ không tuân theo sự khống chế của cô ấy, dưới trang thái hoàn toàn thả lỏng này, cô ấy cuối cùng cũng chịu thừa nhận: Cô ấy hối hận rồi, hối hận vì đã ngày càng xa cách với Thời An.

Đêm nay——

Người phụ nữ phương Nam nhớ người con gái phương Bắc.

*

Tháng 10 của miền Bắc, đêm rất lạnh.

Nhiệt độ giảm bất chợt khiến con người ta không lường trước được, ký túc xá vẫn chưa được sưởi nóng, bây giờ ở bên trong, không khác gì hầm băng, dù quấn chặt chăn thì Thời An vẫn lạnh đến không ngủ được.

Bạn cùng phòng đều đã ngủ, sợ làm phiền họ, cô trùm chăn qua đầu, bấm vào màn hình điện thoại, mở WeChat lên, gửi tin nhắn cho người sẽ không đáp lại——

Mùa đông ở đây lạnh quá, con hơi nhớ dì, dì ở đó có lạnh không, dì... có nhớ con không?

Gửi đi.

Sau đó, Thời An lướt qua lịch sử trò chuyện, hầu như ngày nào cô cũng gửi tin nhắn cho Cố Thiên Quân, có lúc là một tin, có lúc là năm, ba tin.

Chưa một lần gián đoạn.



Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Thời An đã tốt lên rất nhiều, lòng cô chưa hề đổi thay, thứ khác là tâm thế, cô không còn quá cực đoan, không còn một mực phủ nhận chính mình, cô đang cố gắng từ từ thích bản thân, còn những việc khác, thuận theo tự nhiên.

Chuyện của sau này, giao cho tương lai. Hoàn thành việc học trước mới là chuyện quan trọng nhất.

Nếu có thể trở thành người xuất sắc như dì ấy thì sẽ xứng với dì ấy chứ?

Đã nghĩ thông suốt, chìm vào giấc ngủ sâu. Ngay cả việc chiếc chăn bông bị cô đá ra xa, cũng không biết.

Sáng sớm hôm sau, Thời An bị sốt, rất nghiêm trọng, xin giáo viên nghỉ phép, không lên lớp, nằm trong ký túc cả buổi sáng, nếu không phải Kiều Dữ tới thì e là cô sắp ngủ chết trên giường rồi.

Kiều Dữ vừa vào đã bắt đầu lầu bầu, "Bảo sao nhắn tin cho cậu mà cậu chẳng trả lời, chính bạn cùng phòng của cậu nói cho mình đó, ốm mà chẳng nói với mình một tiếng."

Thời An mở hờ mắt, "Nói với cậu thì có ích gì, cậu có phải bác sĩ đâu."

"Giờ không phải nhưng sau này phải." Kiều Dữ vừa nói, vừa sờ trán Thời An, "Sao lại nóng thế này, cậu uống thuốc chưa?"

Thời An: "Uống rồi."

Kiều Dữ vẫn không yên tâm, sờ chăn của Thời An, "Sao đắp chăn mỏng thế, đợi mình chút, mình đi lấy cho cậu hai cái chăn."

Thời An khó chịu đến nói không nên lời.

Kiều Dữ đi ra đi vào.

10 phút sau, Kiều Dữ đắp hai chiếc chăn mỏng cho Thời An, hỏi: "Đỡ hơn chưa?'

Thời An: "Ấm hơn nhiều rồi."

Kiều Dữ: "Ngủ một giấc đi, đổ mồ hôi, một lúc nữa sẽ ổn thôi."

Thời An nhắm mắt lại, "Ừ."

Kiều Dữ không rời đi mà ngồi ở một bên với cô, đợi Thời An ngủ say, cô nàng buồn chán lướt Weibo, lúc này, cô nàng nhận được một bình luận Weibo, là tài khoản phụ của Lục Thính Nghiêu: 【Ảnh đẹp lắm, nhưng bên cậu đang giảm nhiệt, mặc nhiều quần áo, chú ý giữ ấm nhé!】

Kiều Dữ trả lời: 【Mình không sao, nhưng Thời An, đang bị sốt.】

Lục Thính Nghiêu: 【Sao thế?】

Kiều Dữ: 【Chăn mỏng quá, rét cóng.】

Lục Thính Nghiêu: 【Nghiêm trọng không?】

Kiều Dữ không trả lời, mà trực tiếp gửi WeChat cho cậu, trò chuyện có lẽ được khoảng mười mấy phút, Kiều Dữ ban đầu muốn, quay lại xóa bình luận Weibo đi, dù sao cũng là chuyện cá nhân, cô nàng không muốn đăng lên mạng xã hội.

Nhưng quay đi ngoảnh lại, cô nàng quên mất.

*

Tối nay, cảnh tượng giống như đêm qua lại xuất hiện, điểm khác biệt là, Cố Thiên Quân không uống rượu, cô ấy vô cùng tỉnh táo, chính vì quá tỉnh táo, nên bị mất ngủ.

Cô ấy vừa đăng bài đăng Weibo mới: 47.

Ban ngày, mấy lần vong vo tam quốc muốn thám thính tin tức về Thời An qua Cố Thiên Nhiên, nhưng đều không hỏi gì, lúc này, cô ấy có chút lo lắng.

Thật sự rất muốn biết tình trạng gần đây của Thời An.

Thở dài như cam chịu số phận, cô ấy gõ nhẹ bàn phím, nhập tên Weibo của Kiều Dữ mà cô ấy đã ghi nhớ đêm qua, thậm chí có cảm giác tội lỗi vì stalk, nhưng cô ấy vẫn bất chấp xem.

Quả nhiên, bài đăng mới nhất có liên quan tới Thời An, có lẽ là ảnh Kiều Dữ chụp lén——

Thời An đang ăn mì, trông rất dễ thương.

Cố Thiên Quân vô thức bật cười, cô ấy bấm vào phần bình luân, muốn xem mọi người khen cô như thế nào, nhưng lại thấy Kiều Dữ và Lục Thính Nghiêu nói Thời An bị bệnh.

Nụ cười trên mặt biến mất.

Có nghiêm trọng không?

Cô ấy rất muốn có nặng hay không, nhưng chưa nói tới việc liệu có liên lạc được với Thời An hay không, dù có liên lạc được thì cũng cách nhau cả ngàn dặm, cũng không làm gì được.

Chỉ có thể lo lắng.

Suy nghĩ trong tiềm thức của Cố Thiên Quân là: Mình phải cấp tốc đặt vé máy bay, sáng sớm mai đến gặp con bé. Cô ấy đang định thực hiện ý nghĩ này thì hiện thực dội một gáo nước lạnh vào người cô ấy——

Họ chỉ là người dưng.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Quân có tính cách ôn hòa bực bội lẩm bẩm: Chúng ta đang làm cái gì vậy, người yêu chia tay cũng chẳng căng thẳng đến vậy.

Sau câu này, cô ấy chợt im lìm, sao lại so sánh họ với người yêu?

Cố Thiên Quân không phải người trốn tránh vấn đề, lần này, cô ấy lại trốn tránh, không nghĩ nhiều, cô ấy đưa ra kết luận: Chúng ta làm người dưng thì sẽ không có vấn đề gì cả.



Bình tĩnh nhã nhặn gập máy tính lại, Cố Thiên Quân đến giường nằm, nhắm chặt mắt lại nhưng không ngủ được.

Đêm nay——

Người phụ nữ phương Nam không dám nhớ người con gái phương Bắc nữa rồi.

*

Hai ngày sau, anh trai chuyển phát dỡ mấy gói hàng quá khổ xuống, nói "Đánh giá 5 sao cho tôi nhé", Thời An gượng cười, nói "Cảm ơn."

Sau khi anh trai chuyển phát rời đi, Thời An đứng tại chỗ, không biết bắt đầu từ đâu, nên miêu tả kích thước của ba gói hàng như thế nào, có lẽ là vì Thời An đứng giữa chúng nên trông cô rất nhỏ nhắn.

Thời An thật sự không nghĩ ra, ai sẽ gửi chuyển phát nhanh cho cô, hơn nữa, lại nhiều như thế này!

Rốt cuộc là ai?

Dù sao cũng không di chuyển được, cô cũng không vội chuyển, nhìn mã vận đơn, khi thấy cái tên 'Cố Thiên Nhiên', rồi lại nhìn vào kiện hàng khổng lồ, cô thở dài, "Ôi."

Không thể đứng ngây ngốc được, tiếp đó, cô cầu cứu bạn cùng phòng, sau khi bọn họ xuống, bốn cô gái chia thành ba chuyến, khiêng ba kiện hàng về ký túc.

Vừa vào cửa, Tiếu Tiểu Di đã hổn hển nói: "Thời An, trong này đựng gì mà nặng thế?"

Thời An uống một ngụm nước, xắn tay áo lên, "Để mình xem xem." Lấy kéo lần lượt rạch từng túi một ra, cô thấy, nào là chăn bông, nào là áo quần, nào là đồ ăn vặt.

Tả Tinh há hốc, "Trời má, nhiều quần áo vậy, toàn là đồ mới toanh, Thời An, nhà cậu có mỏ quặng hở?"

Thời An: "Không có, thật sự không có."

Sau khi chia đồ ăn vặt, cô đi ra ngoài. Gọi điện cho Cố Thiên Nhiên, "Dì Thiên Nhiên, sao dì gửi nhiều đồ cho con vậy, ký túc con hết chỗ để rồi."

Cố Thiên Nhiên đang phê duyệt tài liệu, không nghĩ gì mà nói luôn, "Dì gửi đồ cho con hồi nào?"

Thời An: "Ơ?"

Cố Thiên Nhiên lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng bắt đầu lấp liếm, "Đúng, dì gửi đó, dạo này nhiệt độ Bắc Châu giảm mạnh, dì sợ con không kịp mua quần áo đông nên gửi cho con đó."

Thời An: "Để dì tốn kém rồi, dì Thiên Nhiên."

Cố Thiên Nhiên thầm nghĩ: Đâu có tốn kém, có phải dì mua đâu.

Nhưng miệng lại nói: "Tốn với chẳng không tốn cái gì, kiếm tiền không phải để tiêu hả, nếu con cần gì thì cứ nói với dì." Dù dì cũng làm chị dì bỏ tiền ra.

Thời An: "Không cần đâu, dì Thiên Nhiên, cảm ơn dì."

Nói dài sẽ thành nói dại, Cố Thiên Nhiên không nhiều lời: "Khách sáo với dì làm gì chứ, mấy ngày nay dì ở Kim Cảng bận tối mắt tối mũi, được rồi, không nói chuyện với con nữa, lát nữa dì còn có cuộc họp, cúp máy đây."

Thời An: "Dạ, bye bye."

Cúp máy, tay vừa đặt lên tay nắm cửa, thời An chợt nhận ra, Cố Thiên Nhiên không ở Lâm An!

Địa chỉ!

Thời An vội vàng về ký túc xá, tìm mã vận đơn dán trên kiện hàng, khi nhìn thấy hai chữ Lâm An, đáp án thật sự gần như chạy ra khỏi đầu, nhưng cô không dám tin.

Cô không ngừng lặp lại: Nhất định là dì thiên Nhiên nhờ người khác gửi tới, dì Cố... dì ấy sẽ không làm vậy đâu.

Nhưng khoảng thời gian tiếp đó, cứ cách một khoảng thời gian là sẽ có hàng chuyển phát nhanh tới, sản phẩm dưỡng da, sản phẩm dinh dưỡng, đủ thứ.

Cuối cùng, Thời An bắt đầu nghi ngờ.

Hôm đó, cô không nhịn được nữa, lại gọi điện tới cho Cố Thiên Nhiên, "Dì Thiên Nhiên, loại kem dưỡng hôm trước dì gửi cho con, dùng tốt thật đó."

Cố Thiên Nhiên sửng sốt một lát, "Thế à, vậy con dùng hết thì dì lại gửi thêm cho."

Thời An khẽ cười, "Dì Thiên Nhiên, dì không hề gửi kem dưỡng da cho con, dì... có thể cho con biết, rốt cuộc là ai gửi cho con không?"

Cố Thiên Nhiên là một con hồ ly ngàn năm, làm sao cứ thế thú nhận được cô nàng không hề biến sắc nói: "Thư ký của dì ở Lâm An, dì nhờ cô ấy gửi cho con." Sau đó, cô nàng giả bộ kinh ngạc, "Sao thế, Thời An, không phải dì gửi thì còn có thể là ai được nữa?"

Thời An tin là thật, giọng nói có vài phần cô độc, "Không có gì, con chỉ hỏi bừa thôi."

Cố Thiên Nhiên: "Thế à?"

Thời An: "Vâng."

Ngay từ đầu đã không nên ôm hi vọng, như vậy, trong lòng cũng sẽ không hụt hẫng.

Tối hôm đó, Thời An lần đầu tiên không nói cho Cố Thiên Quân tâm sự của mình, cô sắp khóc rồi: Phải làm sao đây, dì Cố, con lại vô cùng nhớ dì rồi.