Ngày cuối cùng của tháng 8, bốn chú mèo con đã được bạn bè đưa đi, hai nhóc còn lại, là để cho Cố Thiên Nhiên, Thời An đợi mãi đến trưa, giữa trưa, cô nàng mới tới.
Vừa vào cửa, Cố Thiên Nhiên buồn rầu, ủ rũ, "Mèo đâu?"
Thời An nhìn thấy cô nàng không vui, bèn nói: "Dì Thiên Nhiên, vào ngồi đã."
Cố Thiên Nhiên lắc đầu, "Thôi, đưa mèo cho dì."
Thời An: "Vâng."
Cô tìm một chiếc hộp giấy, bỏ vài bộ quần áo không dùng vào trong, sau khi đặt hai chú mèo ngay ngắn vào trong, nhẹ nhàng vỗ đầu chúng, "Nuôi gần hai tháng, đưa chúng nó đi như thế này, con vẫn có chút không nỡ."
Cố Thiên Nhiên quen thói chọc người ta, "Nếu con không nỡ thì dì không lấy nữa."
Thời An: "Không không, nỡ, nỡ chứ."
Cố Thiên Nhiên bê hộp giấy lên, đang định đi, lúc này, Túi Trút Giận cuống cuồng bước về phía cô nàng, căm phẫn kêu lên hai tiếng với cô nàng.
Dọa Cố Thiên Nhiên lùi về sau hai bước, cô nàng vội vàng đặt bọn nhỏ xuống, bất mãn nói: "Vốn dĩ tâm trạng hôm nay đã không tốt rồi, ngay cả mày cũng mắng tao hả?"
Thời An: "Sao vậy dì Thiên Nhiên?"
Cố Thiên Nhiên: "Thất tình."
Thời An lại hỏi: "Không phải mấy ngày trước vẫn ổn sao?"
Cố Thiên Nhiên cười khổ, "Đáng ra phải chia tay từ lâu rồi, là do cả hai người đều đang gắng gượng, dì không chịu đến thành phố của cô ấy vì cô ấy, cô ấy cũng vậy, sau khi cân nhắc lợi hại, quyết định chia tay vẫn là tốt nhất cho cả hai."
Thời An an ủi, "Dì Thiên Nhiên, dì đừng buồn quá."
Cố Thiên Nhiên bình tĩnh nói, "Ai nói dì buồn? Đối với dì, tình yêu từ trước đến nay không bao giờ là ưu tiên hàng đầu, có thì có, không thì thôi, chẳng có gì to tát cả."
Thời An rất hâm mộ sự cởi mở của Cố Thiên Nhiên, cô cúi người, bế Túi Trút Giận lên, "Vậy dì sẽ lại tìm thêm chứ?"
Nói ra tâm sự, tâm trạng của Cố Thiên Nhiên dần tốt lên, cô nàng nói: "Mắc gì không tìm? Nếu sau này gặp được người thích, dì nhất định sẽ tiếp tục yêu, hai người chia tay trong hòa bình, không ai cạch mặt ai cả, từng yêu nên sẽ làm bạn bè, cũng không gặp lại, nhưng dì sẽ không đi tìm kiếm ngay lập tức, cho bản thân thời gian nghỉ ngơi, đó là sự tôn trọng của dì đối với tình yêu này, cũng là sự tôn trọng dành cho cô ấy."
Những lời này, giúp Thời An học được rất nhiều điều, cô hỏi với giọng điệu thỉnh giáo: "Dì Thiên Nhiên, con vốn cứng đầu, khi đối diện với vấn đề tình cảm thì càng cứng đầu hơn, con rất hâm mộ thái độ của dì đối với chuyện tình cảm, dì nghĩ nếu con thích một người không có khả năng, nhưng con không quên được người đó, thì con phải làm sao?"
Cố Thiên Nhiên đương nhiên biết Thời An đang ám chỉ ai, Thời An tin tưởng cô nàng, vậy thì cô nàng cũng sẽ không mang bất kỳ ý đồ riêng nào mà đơn thuần phân tích vấn đề này một cách lý tính và khách quan.
Cố Thiên Nhiên: "Sao lại nói là người không có khả năng?" Cô nàng biết nhưng vẫn hỏi, là vì muốn lắng nghe suy nghĩ của Thời An.
Nếu đã hạ mình thỉnh giáo thì Thời An cũng không giấu giếm, "Đây là một thế giới yêu cầu cao về đạo đức, mối quan hệ giữa con và người ấy, nếu không nắm bắt tốt thì sẽ rất dễ chạm tới giới hạn nhất định, người ấy là một người có ý thức đạo đức rất cao, con rất yêu người đó, nhưng con không muốn vì sự ích kỷ của một mình mình mà khiến người ấy rơi vào tự trách, lên án chính mình, từ ngày nhận ra mình thích cô ấy, con đã biết hai người bọn con là không thể, nhưng con không có cách nào khống chế được cảm xúc, chỉ có thể mặc chúng lên men."
Cố Thiên Nhiên cố ý nói: "Nghe con miêu tả thì để dì đoán nhé, con nói đến đạo đức, lẽ nào người con thích là giáo viên của con à?"
Không thể nói là mình thích dì Cố được, giáo viên... cũng gần giống vậy, Thời An gật đầu, "Dạ... Là cô giáo."
Lời nói dối này không ảnh hưởng tới cuộc hội thoại tiếp theo, Cố Thiên Nhiên không vạch trần cô, "Được, dì vẫn còn một câu hỏi nữa, hiện tại cô ấy có còn là giáo viên của con không?"
Mình và dì Cố đã thoát khỏi quan hệ nuôi dưỡng rồi.
Sau khi thay đổi thân phận, Thời An nói: "Không."
Cố Thiên Nhiên: "Vậy thì đơn giản, nếu đã không còn là quan hệ cô trò nữa thì vẫn đề đạo đức giữa con và cô cũng dễ dàng giải quyết thôi."
Thời An vừa suy nghĩ vừa nói: "Con hiểu rồi, chuyện đạo đức mà con nói tồn tại trong thời gian mối quan hệ giữa con và cô ấy là cô trò, bây giờ không phải cô trò nữa, con yêu cô ấy cũng không còn trái với đạo đức nữa, ý dì là vậy à?"
Cố Thiên Nhiên gật đầu, "Mỗi người đều có cách nghĩ cho riêng mình, dù sao thì dì nghĩ vậy, có thể là vì xu hướng tính dục của bản thân dì nên khi nhìn nhận tình yêu, dì sẽ bao dung hơn rất nhiều, tình yêu là tự do, chúng ta cũng tự do, miễn không phải là loại tình yêu í ẹ phá hoại tình cảm của người khác thì ai cũng có quyền được yêu."
Thời An đột nhiên thoải mái, "Vậy cũng có nghĩa, bây giờ con được phép yêu cô ấy, đúng không?"
Cố Thiên Nhiên: "Đúng, Thời An, con làm rất đúng, sự nhẫn nại cùng với mối lo của con là đúng đắn, trong quãng thời gian ở trường, cô giáo là cô giáo, học sinh là học sinh, những ý nghĩ vượt quá khuôn phép khác là sai, cần phải tránh, luôn giữ chừng mực đều tốt cho cả hai người, nhưng hiện tại, con đã trưởng thành rồi, làm theo con tim mình, đừng quyết định một cách mù quáng, tùy hứng những cũng phải thận trọng."
Thời An nghiêm túc nói: "Con hiểu rồi, dì Thiên Nhiên."
Cố Thiên Nhiên tiếp tục nói: "Người không có khả năng biến thành người có khả năng rồi, vậy bây giờ, con có còn muốn quên cô ấy không?"
Thời An ngậm miệng, "Chỉ nói cho vui thôi ạ, làm sao quên cho được, thử rồi nhưng không quên được."
Cố Thiên Nhiên giả vờ không biết, "Người con thích bao nhiêu tuổi rồi?"
Thời An: "Hơn 30 ạ."
Cố Thiên Nhiên gật đầu, "Thời An, nếu đã nói tới đây thì dì muốn thêm vài câu nữa, chỉ là suy nghĩ của riêng dì thôi, con nghe cũng được, không nghe cũng được, nếu bây giờ con muốn mạnh dạn theo đuổi tình yêu thì dì không quá tán thành đâu."
Thời An: "Vì sao ạ?"
Cố Thiên Nhiên mỉm cười, "18 tuổi không nhỏ, nhưng nhìn con qua con mắt của một phụ nữ 30 thì vẫn còn hơi non nớt, nếu con muốn theo đuổi cô ấy, trước tiên, không được gấp gáp cầu thành, phải tiến hành tuần tự; thứ hai, về mặt tuổi tác, giữa hai người tồn tại quan hệ bất bình đẳng, con phải phá vỡ sự bất bình đẳng đó, dù hai người chênh lệch tuổi tác lớn, nhưng tâm trí con phải cố gắng đạt đến trình độ ngang với cô ấy, có thấp cũng không được quá thấp; cuối cùng, đừng ở bên cô ấy với tư cách là cô trò nữa, cô ấy là người trưởng thành, cô ấy sẽ có nhiều lo lắng hơn, điều con cần làm là, khiến cô ấy quên đi cô ấy từng là giáo viên của con."
Cố Thiên Nhiên nói mệt rồi, uống ngụm nước để làm dịu cổ họng.
Thời An vẫn đang tiêu hóa những lời này, cô gật đầu lia lịa, "Dì Thiên Nhiên, con hiểu ý của dì, vậy bây giờ con phải hoàn thiện bản thân trước, sau đó mới bày tỏ ý tốt với cô ấy, đúng không?"
Cố Thiên Nhiên: "Đúng đó, nếu cô ấy yêu con thì cả nhà đều vui, nếu cô ấy không yêu hoặc không dám yêu, vậy thì nghênh tiếp con sẽ là bị từ chối hết lần này tới lần khác, vì thế, con phải luyện lòng mình đủ mạnh mẽ trước thì mới có thể thuần thục đối diện khi tình huống thứ hai xảy ra."
Thời An: "Vậy bây giờ con có nên liên lạc với cô ấy không?"
Cố Thiên Nhiên: "Thời An, dì không muốn chỉ tay năm ngón cho con lựa chọn, nhưng dù sao dì cũng được coi là nửa bề trên của con, dì sẽ nói suy nghĩ của dì, dì không khuyên con liên lạc với cô ấy ngay bây giờ, con đã nói cô ấy là người có ý thức đạo đức rất cao, hai người đã từng có mối quan hệ đặc biệt như vậy, nhất định sẽ là trở ngại trong lòng mà cô ấy không thể vượt qua, cho dù cô ấy có yêu con thì cô ấy cũng sẽ không tới với con đâu."
Thời An: "Dạ."
Cố Thiên Nhiên nói tiếp: "Trở lại chuyện chính, vì sao con không nên liên lạc với cô ấy ngay bây giờ, tỉ dụ như con là một ngọn cỏ nhỏ, cô ấy là một cái cây lớn, con từ từ lớn lên dưới sự che chở của cô ấy, cô ấy chứng kiến từng bước trưởng thành của con, chỉ cần con thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô ấy thì hai người sẽ không thể thoát khỏi mối quan hệ này, ý thức đạo đức trong lòng cô ấy, mãi mãi sẽ không biến mất."
Thời An thông suốt rất nhanh, "Con nên tránh xa cô ấy, trưởng thành độc lập."
Cố Thiên Nhiên: "Ừ, đừng để cô ấy nhìn con lớn lên."
Thời An vẫn đang gật đầu liên tục.
Cố Thiên Quân bổ sung: "Không liên lạc trong thời gian dài, con sẽ không còn là ngọn cỏ nhỏ được cô ấy che chở nữa, con nghĩ đi, một ngày nào đó, con trở nên tự tin, tỏa nắng, trong mắt cô ấy, con sẽ là một Thời An hoàn toàn mới, không còn là đứa trẻ chỉ biết quanh quẩn bên cô ấy nữa, chỉ khi đó cô ấy mới thật sự nhìn nhận bạn như một người lớn, thử cân nhắc hoặc chấp nhận tình yêu của con, Thời An, dì nghĩ con cần một quãng thời gian như vậy, mài giũa lại bản thân."
Thời An: "Bình đẳng trước rồi mới yêu đương."
Cố Thiên Nhiên: "Đúng, chính là lý lẽ đó, dì chưa từng thấy cuộc tình bất bình đằng nào kéo dài cả, tóm lại, khiến chính mình mạnh mẽ hơn, không chỉ để được đến với cô ấy."
Nói được một nửa, cô nàng nhìn Thời An đầy ẩn ý, "Nếu như sau này con cầu được ước thấy ở bên cạnh cô ấy thì sức mạnh của con cùng với sức mạnh của cô ấy, sẽ chèo chống hai người tiến xa hơn, nói thực tế một chút, con đường đồng tính này không dễ đi, khi trẻ có thể muốn mới mẻ, muốn thú vị, nhưng tuổi tác càng lớn, người thỏa hiệp với thế tục càng nhiều, nếu hai người dựa dẫm vào nhau, dìu đỡ lẫn nhau, trao cho nhau thật nhiều tình yêu thì hai người sẽ tiếp tục tiến xa."
Thời An kiên định nói: "Được, dì Thiên Nhiên, con không muốn làm người thiển cận, con muốn nhìn xa hơn, con muốn dồn ép bản thân một lần, khắc phục những khuyết điểm có thể khắc phục, nếu lúc đó cô ấy vẫn một mình thì con nhất định sẽ dũng cảm theo đuổi cô ấy, còn nếu không, con sẽ đợi, đợi cô ấy độc thân."
Cố Thiên Nhiên cười nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Thời An đặt mèo xuống, thở dài, "Dì Thiên Nhiên, lẽ ra con phải thỉnh giáo dì từ lâu mới phải, nếu không con đã không khốn đốn trong thời gian dài đến thế, bây giờ thật sự hiểu được vấn đề rồi."
Cố Thiên Nhiên: "Cho dù trước kia con có hỏi thì dì cũng không thể nói với con nhiều được vậy đâu."
Thời An: "Dạ?"
Cố Thiên Nhiên: "Dì sợ con không hiểu, nếu con bốc đồng, làm những điều không nên làm, con chắc chắn sẽ chịu tổn thương, con không hiểu chuyện, cô ấy phải hiểu chuyện, dì nói thẳng, trong mối quan hệ như vậy, không được có bất kỳ hành động vượt quá khuôn phép nào, Thời An, con bảo vệ chính mình, cũng là bảo vệ cô ấy, con đã làm rất tốt, hơn nữa, trước khi con trưởng thành, dì sẽ không dạy con những thứ này."
Thời An bật cười.
Cố Thiên Nhiên nói đến mệt mỏi, bèn đến sô pha ngồi, thật ra, không chỉ có Thời An, cô nàng cũng từng cho Trình Ngôn lời khuyên, cô không thiên vị ai, nên giúp thì giúp cả, ai theo đuổi được Cố Thiên Quân, đó là việc thân ai nấy lo.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Cố Thiên Nhiên đứng lên, mặt mày tươi cười, "Thời An, nói với con nhiều như vậy, con phải trả thù lao cho dì chứ nhỉ?"
Thời An: "Được, dì muốn gì?'
Cố Thiên Nhiên chỉ vào Túi Trút Giận, "Dì muốn nó."
Cô nàng vừa dứt lời, Túi Trút Giận đã ngoắt đuôi bỏ đi.
Thời An đang nhịn cười, "Dì Thiên Nhiên, thật sự không phải con không cho dì đâu, dì nhìn nó kìa."
Cố Thiên Nhiên tiến lên hai bước, "Con tưởng dì cần hả, dì nghĩ con đem nó lên trường không tiện, thà rằng tạm thời để ở chỗ dì, đợi khi nào con được nghỉ thì lại tới đón nó về."
Thời An nghĩ, ở trường, không thể nuôi nó ở trong ký túc xá được, chỉ có thể để ở ngoài phòng, chi bằng để ở chỗ Cố Thiên Nhiên đi, vậy là, cô nói: "Dì Thiên Nhiên, vậy làm phiền dì."
Cố Thiên Nhiên vỗ vai Thời An, "Lần sau gặp lại, rất mong được nhìn thấy con thay đổi."
Coi như là lời hứa đi.
Thời An nói: "Được."
Cố Thiên Nhiên: "Vậy để nó ở chung với hai đứa này đi, phải rồi, nó tên gì ấy nhỉ?"
Thời An: "Túi Trút Giận."
Cố Thiên Nhiên cười lớn, "Chỉ có con mới nghĩ ra được cái tên này."
Thời An sờ sờ vành tai.
Là Cố Thiên Quân đã nói, mèo con túi trút giận.
Lúc này, Cố Thiên Nhiên nói: "Dì còn có giấy tờ phải xử lý, phải vội về công ti đây."
Thời An: "Con ra tiễn dì."
Cô đang định nhấc hộp giấy lên thì Túi Trút Giân nhảy ra ngoài, Thời An chộp lấy nó, "Ngoan, theo dì Thiên Nhiên là hưởng phúc đó, đợi tao nghỉ thì tao sẽ đón mày về."
Đặt Túi Trút Giận vào hộp, lần này, nó không ra ngoài nữa.
Nhấc hộp giấy lên, đặt ba con mèo lên xe Cố Thiên Nhiên, nhìn xe cô nàng rời đi, Thời An về nhà thu dọn hành lý, tối nay, cô lại phải rời Lâm An. Trước kia, rời nhà, buồn bã nặng nề. Lần này, tâm trạng Thời An lại vui vẻ.
Những năm qua, bên cạnh cô vẫn luôn thiếu vắng một người lớn chỉ dẫn cho mình, những lời của Cố Thiên Nhiên hôm nay đã hoàn toàn đánh thức cô, trong lòng đã thấu triệt, cô sẵn sàng đối diện với những thứ chưa xác định đó, con đường tương lai, cho dù không rải đầy hoa thì cũng sẽ không hối tiếc.
Đã có mục tiêu, con người cũng sẽ có tinh thần.
Buổi tối, sau khi Thời An về ký túc, bạn cùng phòng ồ ạt nói: "Thời An, sao lại cảm giác như cậu khang khác ở đâu ấy nhỉ?"
Thời An: "Vậy à, chắc là do mình cắt tóc đó."
Tiếu Tiểu Di quan sát kỹ càng rồi mới nói: "Mình biết rồi, trong mắt có tia sáng."
Thời An nói đùa, "Mình có phải Ultraman đâu trời."
Tiếu Tiểu Di: "Lại còn thích đùa."
Thời An: "Nói quá rồi." Cô đứng quay lưng về phía cửa, vừa dứt lời, trong buồng ngủ truyền đến tiếng gọi trầm, Thời An ngoảnh lại, cũng trố mắt nhìn theo, không phải vì bọn họ ngạc nhiên, mà là vì trang phục của Kiều Dữ——
Tóc xoăn lọn to, trang điểm đậm, váy đen dài, mang hơi thở của một mỹ nhân Hong Kong những năm 1990, cô nàng giơ tay lên, hình xăm hoa bách hợp bên trong cánh tay lộ ra, mềm mại lại hoang dã.
Kiều Dữ nhướng mày nhìn Thời An, "Đẹp không?"
Thời An: "Đẹp."
Kiều Dữ móc cổ áo Thời An, kéo cô đến bên cạnh, "Giống phụ nữ 30 tuổi không?"
Thời An: "Giống."
Kiều Dữ ghé vào tai Thời An, thì thầm nói: "Cậu thích không?"
Thời An cảm thấy không thích hợp, muốn tránh ra.
Tiếu Tiểu Di hưng phấn nói: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đẹp quá à, mình chụp một tấm cho hai cậu."
Thời An: "Ơ, cậu."
Một tay Kiều Dữ lôi cổ áo Thời An, tay kia đặt lên vai cô, ôm lấy cơ thể cô, không để cô đi, Kiều Dữ cao hơn Thời An nửa cái đầu, tư thế này của cô, vô cùng kịch tính.
Tiếu Tiểu Di cười như bà dì, "Tuyệt, quá tuyệt vời."
Thời An: "Chụp xong chưa?"
"A——" Tiếu Tiểu Di kéo dài giọng 3 giây, lại nổi lòng tham chụp thêm mấy tấm rồi mới nói: "Xong rồi, xong rồi, các cậu mau tới xem nè, đây là bức ảnh đẹp nhất mình từng chụp á."
Kiều Dữ đi tới xem, sau đó, cô nàng nhìn Thời An nói, "Quả nhiên rất đẹp."
Thời An: "Cũng đẹp đấy."
Kiều Dữ: "Mình không nói ảnh."
Thời An bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, cô đẩy nhẹ Kiều Dữ, "Cậu làm gì thế?"
Kiều Dữ không kiêng kỵ gì, quang minh chính đại nói trước mặt bạn cùng phòng của cô: "Đương nhiên là theo đuổi cậu rồi."
Thời An: "Cậu..."
Kiều Dữ: "Mình cái gì mà mình."
Sau đó, cô nàng quay sang nói với Tiếu Tiểu Di: "Tiểu Di, lát nữa gửi ảnh cho mình nha."
Trên mặt Tiếu Tiểu Di lan tràn nụ cười người dì, "Không thành vấn đề."
Kiều Dữ: "Cảm ơn nhé." Nhìn Thời An, cô nàng hỏi: "Mình đăng ảnh lên vòng bạn bè được không?"
Thời An: "Không được."
Kiều Dữ: "Vậy mình đăng lên Weibo story được không?"
Thời An: "Cũng không được."
Kiều Dữ cười gian ác, "Cậu không đồng ý thì mình vẫn có cách." Tiếp đó, cô nàng cười lớn, "Đi đây, về ký túc."
Tiếu Tiểu Di thấy náo nhiệt, hồn nhiên, "Tới thường xuyên nha."
Kiều Dữ: "Ok."
Sau khi cô nàng rời đi, Thời An lên tiếng trước, để ngăn chặn cái miệng nhiều chuyện của Tiếu Tiểu Di, "Bọn mình không có chuyện gì cả."
Tiếu Tiểu Di: "Rồi rồi."
Thời An biết không thể nói rõ ràng, cô đi đến ghế ngồi, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Cố Thiên Quân, kéo lên, đều là cô độc thoại một mình——
Ngày 16 tháng 8
Dì Cố, nếu sớm biết lớn lên sẽ phải rời xa dì, thì con đã không lớn nữa rồi.
Ngày 4 tháng 5
Dì Cố, con đã kết giao với rất nhiều bạn mới.
Ngày 1 tháng 3
Dì Cố, con còn có thể trở về gặp dì không?
...
Bắt đầu là dì Cố thì vĩnh viễn sẽ luôn là như vậy.
Dì Cố, sau này còn sẽ không thường xuyên gửi nữa. Con không muốn làm kẻ hèn nhát thầm yêu dì nữa, con sẽ trở thành một người có nội tâm mạnh mẽ như đã hứa với dì Thiên Nhiên.
Trời sáng, rồi lại tối, tiếp diễn không biết bao nhiêu lần xoay vần.
Thời An đang tiến lên từng bước một, cô đang thực hiện lời hứa, khi một người hạ quyết tâm thay đổi, thời gian một năm là đủ, vì trong lòng cô có sức mạnh.
Thời An phải thay đổi đế tốt hơn, trở thành người xứng đáng với Cố Thiên Quân.
Sau này.
Cô đã làm được.
Thời An đánh đuổi sự nhu nhược và rụt rè từ trong xương tủy, cô tiến gần hơn với những phẩm chất tốt đẹp, nói lời tạm biệt với quá khứ, Thời An của tuổi 19, toàn thân đang tỏa ra ánh hào quang.
Khi linh hồn tan vỡ trở nên hứng thú, Thời An mới nhận ra, cô đã vượt qua chẳng đường dài đằng đẵng này.
Sự tự tin trên người toát ra từ trong ra ngoài——
Bây giờ, Thời An có thể đứng trên sân khấu, mạnh dạn diễn thuyết trước hàng nghìn người, cũng có thể tranh cãi đến mặt đỏ tía tai với giáo sư vì một kiến thức chuyên môn, cô dũng cảm, khôn ngoan, xinh đẹp, cô bé từng trốn trong góc cuối cùng cũng tỏa sáng rực rỡ.
Không ai còn nhớ dáng vẻ trước kia của cô, họ chỉ để ý, cô của hiện tại, trông như thế nào.
Thời An lột xác thành công. Ánh sáng bao quanh cô, cô là ánh sáng của rất nhiều người, nhưng tia sáng trong lòng cô, xưa nay chưa bao giờ thay đổi, đây chính là động lực thúc đẩy cô càng ngày càng hoàn thiện hơn.
Cố Thiên Quân.
Chỉ riêng một cái tên này, là đủ rồi.
Hàng ngày, Thời An muốn liên lạc với cô ấy, nhưng yêu cầu của cô dành cho chính mình ngày một cao hơn, cô luôn cảm thấy, mình vẫn chưa đủ chín chắn, mình vẫn có thể trở nên tốt hơn, mình vẫn cần phải nỗ lực hơn.
Càng xuất sắc, dì Cố sẽ càng kinh ngạc.
Đợi đi, Thời An dường như đã quên mất ý định ban đầu, cô đạt được gì đó, nhưng lại mất đi một thứ khác.
Hôm nay, là sinh nhật của Kiều Dữ.
Trong tiệc rượu, tiếng nhạc thư giãn vô cùng hợp với hương cồn, Kiều Dữ gia thế hiển hách, khách mời đều là tiểu thư, thiếu gia.
Tất cả không phải người tầm thường.
Thời An không hề luống cuống.
Cô mặc một chiếc váy quây màu đỏ, khoét nửa lưng, mái tóc được búi lên, dùng một chiếc trâm mảnh màu bạc cài lỏng, cô khéo léo trò chuyện cùng bạn bè, đôi khuyên trên tai chuyển động theo từng động tác gật đầu, lắc đầu của cô, Kiều Dữ đi tới nói đôi lời với cô, cô lắc ly rượu, mỉm cười.
Nụ cười của cô trước đây dè dặt, e thẹn; giờ đây nóng bỏng như ánh mặt trời, thiêu đốt lòng người.
Khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Toàn bộ con người đã thay đổi.
Kiều Dữ đẩy mấy cậu con trai đang muốn bắt chuyện với Thời An, cụng ly với Thời An, "Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của mình, ý nghĩa rất lớn, có quá đáng không nếu mình muốn đòi thêm một món quà sinh nhật từ cậu?"
Thời An: "Đương nhiên là không, chủ sinh nhật là lớn nhất mà."
Kiều Dữ nhìn Thời An với ánh mắt yêu thích, "Mình chỉ muốn biết một điều, mình thật sự rất tò mò, một năm nay rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì, mà tại sao lại thay đổi hoàn toàn như thế này?"
Thời An nhấp rượu, mí mắt khẽ nhướn lên, "Thế à? Nhưng cũng đâu đến nỗi thay đổi hoàn toàn."
Kiều Dữ: "Thay đổi nhiều thật mà, vẻ sa sút và tự ti trên người con đều biến mất, tính cách, lời lẽ, khí chất đều khác hẳn, cậu căn bản không hề biết cậu lúc này hấp dẫn đến thế nào, mình tin nhất định là có lý do, nếu không, một người rất khó để thay da đổi thịt được như vậy."
Ánh mắt Thời An cố định, không còn trôi dạt nữa, cô nói: "Vì mình muốn khiến ánh mắt của dì Cố sáng lên khi gặp lại mình, con người không thể đứng yên bất động mãi được, quá trình thay đổi rất gian nan, nhưng khi mình không còn đỏ mặt khi nói chuyện với người khác, dám nhìn thẳng vào mắt người khác, mình có thể cảm nhận được, mình thích bản thân như thế này, ban đầu, là vì dì ấy nên mới có suy nghĩ thay đổi bản thân, dần dần, khi mình bắt đầu tận hưởng quá trình này thì mọi thứ cũng trở nên đơn giản hơn."
Kiều Dữ: "Tóm lại, cuối cùng vẫn là vì dì ấy."
Thời An cong môi, "Ừ."
Kiều Dữ biết nên từ bỏ, nhưng cô nàng không nỡ.
Cô thích Thời An của trước đây, nhưng cô nàng càng thích Thời An của hiện tại hơn, đã thích nhiều năm như vậy, làm sao cam tâm chắp tay dâng cho người khác, vì vậy, cô nàng giữ im lặng về dự định ban đầu.
Nửa năm nữa, Thời An sẽ 20 tuổi.
Kiều Dữ biết, xác suất hai người họ ở bên nhau là rất mong manh, tấm lòng Thời An dành cho Cố Thiên: vững vàng như đá. Không ai có thể thay thế địa vị của Cố Thiên Quân trong lòng Thời An.
Muốn giữ, không giữ được, nhưng lại không muốn để cô đi.
Kiều Dữ chỉ có thể lưu lại chút dấu ấn nhân lúc Thời An vẫn còn đây, cô nàng muốn lưu giữ thật nhiều ảnh chụp chung, thật nhiều video, để cô nàng hồi tưởng lại trong những ngày sắp tới.
Lúc này, cô nàng lại nói: "Thời An, chúng ta chụp ảnh đi."
Thời An: "Được thôi."
Chụp ảnh xong, Kiều Dữ còn chưa kịp nói gì, Thời An đã lên tiếng trước: "Không được đăng lên vòng bạn bè, cũng không được đăng lên Weibo."
Kiều Dữ: "Mình cứ đăng đấy, cậu làm gì được?"
Thời An: "Tùy cậu."
Ánh sáng mờ ảo khiến bức ảnh của hai người trở nên mơ hồ, ánh sáng chói của màn hình điện thoại di động khiến người ta nhức mắt.
Đêm nay, ở bên kia thành phố——
Người phụ nữ ôm chú mèo, lại khó vào giấc.