Ngày thứ hai, Lục Tinh tỉnh dậy vì quá nóng. Chế độ tự động của máy điều hoà bật không lên, kêu ù ù, không có gió mát. Trong phòng nóng như phòng xông hơi, cổ hắn ướt đẫm mồ hôi.
Lục Tinh ngồi dậy tìm điều khiển điều hoà.
Khôi Tước đang ngủ bên cạnh cũng tỉnh dậy, vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi lên, ngái ngủ: " Nóng."
Lục Tinh cầm cuốn tạp chí đầu giường quạt quạt cho Khôi Tước.
" Gió nóng." Toàn thân Khôi Tước trần trụi, nằm trên giường.
Lục Tinh tìm thấy điều khiển chỉnh nhiệt độ xuống thấp: " Một lát liền mát."
Khôi Tước gác đùi mình lên đùi Lục Tinh, rầm rì: " Hôm nay không có chịch buổi sáng sao?"
"..."
Lời này không có cách nào tiếp, trái tim yếu đuối của Lục Tinh rưng rưng nghĩ thầm.
Nhiệt độ dần hạ xuống, Khôi Tước lật ngửa, ưỡn người, chính mình vây quanh trên người Lục Tinh, cằm chọc vào đối phương, trơ mắt nhìn Lục Tinh.
Lục Tinh cười sờ sờ mặt cậu.
Khôi Tước bất mãn lầm bầm: " Không làm mà còn trêu chọc."
"?" Lục tiên sinh nằm im cũng trúng đạn.
" Mới sáng đã cười đẹp như vậy làm gì?"
" Ai đang trêu chọc ai hả?" Lục Tinh tức cười, vươn tay vỗ nhẹ lên hông của Khôi Tước, lưu luyến cảm giác, không nhịn được vỗ thêm mấy cái.
Khôi Tước hơi nhăn lông mày, ánh mắt u oán.
Cảm xúc tràn ngập trong lồng ngực khiến toàn thân Lục Tinh bay bổng, hắn nâng mặt Khôi Tước lên, hôn lấy hôn để. Hôn xong cũng chưa đã cái nư, kéo Khôi Tước nằm nhoài lên lồng ngực mình, hai chân kẹp chân cậu, bàn ta vô nhẹ lưng Khôi Tước.
Khôi Tước chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn, thế nhưng nhịp tâm đập bịch bịch bịch trong lồng ngực đối phương rất gần với cậu, da thịt tiếp xúc không gì ngăn cản. Cậu nói: " Anh như vậy gà mẹ đang ôm con vậy á."
" Vậy gà con này có cảm thấy đặc biệt an toàn và tin cậy không?"
Khôi Tước giả vờ suy nghĩ: " Nếu như gà mẹ cho em ăn " Thịt heo bổng", em chính là gà con hạnh phúc nhất trên thế gian này a."
" Ha ha ha ha." Lục Tinh cười ngặt nghẽo, hai tay xoa xoa mặt Khôi Tước, ngón tay bị lông mi cậu cạ cạ, lông mi màu xám nơi đầu ngón tay tinh tế khẽ run, Lục Tinh lại muốn hôn cậu."
" Sớm muốn nói..." Khôi Tước chăm chú nhìn Lục Tinh, cố gắng nhìn rõ đôi mắt của người kia: " Mắt anh toả sáng như ngôi sao vậy á."
Đôi mắt lấp lóng như ngôi sao rõ ràng là em mới đúng. Lục Tinh nghĩ thầm, hôn miệng Khôi Tước.
Hai người chán nản nằm trên giường đến khi bụng Khôi Tước phát ra tiếng ùng ục.
" Đói bụng? Vì sao không nói sớm, tôi đi nấu ăn." Lục Tinh liếc nhìn điện thoại, tám giờ.
"Em muốn ôm anh lâu hơn một chút." Khôi Tước đứng yên bất động.
" Thực ra, tôi cũng vậy." Lục tinh cười, " Em đói bụng rồi."
"Anh có thể ăn em a."
"Em quá ngọt, không nỡ ăn." Lục tinh nói xong, có chút ngượng nhìn Khôi Tước, "Có phải quá buồn nôn."
Khôi Tước mở to hai mắt: " Không có!" Ôm lấy eo Lục Tinh: " Em muốn nghe!"
Cảm xúc kìm nén bấy lâu nay tuôn trào, khiến người ta thấp thỏm vui sướng. Buổi sáng ấm áp, mang tâm duyệt em, bị đối phương nghiêm túc nhìn, muốn nói cho đối phương biết chình mình yêu em ấy rất nhiều lại kẹt ở cuống họng.
Lục Tinh hé miệng: " Tôi..."
" Ùng ục ùng ục."
Tiếng bụng Khôi Tước lại vang lên.
" Phốc." Lục Tinh sờ sờ Khôi Tước, " Trên giường cũng không tệ. Em muốn ăn gì?"
Khôi Tước bị những lời yêu thương của Lục Tinh làm tâm tình đảo lộn, cũng có chút sợ hãi. Sợ chính mình biểu hiện quá vội vã, vội vàng chuyển chủ đề trò chuyện của Lục Tinh: " Anh nấu gì em ăn cái đó."
" Tối hôm qua đã ăn hết mấy cái bánh bao cuối cùng trong tủ lạnh rồi." Lục Tinh nhớ lại, " Đi ra ngoài ăn. Ăn xong dẫn em đi dạo."
" Được được được a." Khôi Tước nhanh nhẹn bò xuống giường, hận không thể lập tức rửa mặt lao thẳng ra cửa.
Hy vọng hy vọng rốt cuộc cũng được Lục Tinh dẫn ra ngoài.
Lục Tinh dù sao cũng là xử nam 30 tuổi, thì cứ nói tuổi trẻ chưa trải sự đời, sau khi phát hiện mình là gay, cực kỳ hoang mang.
Không có cơ hội ra ngoài, chỉ có thể run sợ mà đi đến phòng tập nhìn mấy anh trai cường tráng, nhìn đến nghiện.
Khi Lục Tinh bắt đầu đi làm là thời gian căng thẳng nhất trong cuộc đời hắn, một thân một mình ở thành phố, phải làm việc vất vả nhưng không có nơi ở, mỗi ngày đều rất bận rộn. Sau hai ba năm, phát hiện mình đã trở thành người đàn ông to lớn với gương mặt đầy mụn và đôi mắt đờ đẫn, cái bụng như ông địa, thiếu chút nữa đi đời.
Chỉ quanh quẩn ký túc xá, công ty và phòng tập thể hình. Thói quen ở ba nơi kéo dài mỗi ngày trong ba năm, rốt cuộc vóc dáng khôi phục trước năm 30 tuổi, Lục Tinh mới lấy lại tự tin tới quán bar gặp đối tượng.
Mãi đến khi gặp có tướng mạo đẹp như Thiên Nhân Khôi Tước.
Kinh nghiệm yêu đương bằng 0, nghe lời những bậc thầy đi trước, cẩn thận chọn lịch hẹn hò mà không có kế hoạch nào trước: buổi sáng đi chơi thuỷ cung, trưa đi ăn, tối đi xem phim rồi shopping.
Ờ thì buổi tối xem tình hình đã.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Tinh lái xe mang Khôi Tước đến thuỷ cung. Trên đường, Lục Tinh hơi sốt sắng: " Uầy.... Em đã từng đi thuỷ cung chưa? Hay là chúng ta đổi chỗ khác?"
" Em mới về nước, lần cuối cùng là lúc tiểu học." Khôi Tước chỉ vào cuốn sách mà Lục Tinh để trên xe, " Em có thể đọc không?"
" Được a."
Đọc sách chỉ là Khôi Tước mượn cớ, hờ hững lật vài tở, mở miệng: " Em nhớ anh từng nói là lập trình viên có phải không? Công việc của anh có thú vị không?"
"Công việc của các lập trình viên trong công ty rất khô khan." Lục Tinh nói: "Mỗi ngày gặp khách hàng, đáp ứng các nhu cầu của họ, không muốn tăng ca cũng phải tăng ca. Tan tầm về ký túc xá cũng làm việc, không thú vị chút nào."
Khôi Tước suy tư.
" Chán sao? Gần đến rồi."
" Không!" Khôi Tước nói, " Em chỉ đang nghĩ những ngày về nhà sau này làm thế nào mới không tẻ nhạt."
" Là..." Lục Tinh gật đầu, sau đó phản ứng lại, "?!"
Hắn bàng hoàng nhìn Khôi Tước, phát hiện đối phương đã ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ý của em ấy là sao? Là ý đó sao?
Lục Tinh tay cầm vô lăng khẽ đổ mồ hôi.
Muốn hỏi? Hỏi như thế nào? Ý của em vừa nãy là sao? Hỏi như vậy có kỳ vọng, có tự luyến quá không? Kỳ vọng cmn gì, nếu em ấy đang nói về hắn, chắc bỏ mẹ cái tên đi quá.
Khôi Tước ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài cửa, mặt nóng lên, ngẫm lại vừa rồi mình bốc đồng quá rồi không hay đối phương phản ứng chậm? Mẹ nó xấu hổ quá đi, làm gì giờ? Chả lẽ ngồi ngắm cảnh hoài? Lục Tinh đang ở đâu trong cảnh mờ ảo này?
Hai người hai suy nghĩ, trầm tư đi đến thuỷ cung.
Khôi Tước trả sách về chỗ cũ, giả vờ: " Tên anh là Lục Tinh sao?"
"Ây... Cứ gọi tôi là Lục Tinh."
" Không có trách trong mắt lại có sao?" Khôi Tước nhân cơ hội nói.
Lục Tinh cười: " Vậy tên thật của em là gì?"
Khôi Tước do dự một chút.
"Không muốn nói cũng không sao?" Lục Tinh lại nói: " Chúng ta xuống xe thôi?"
"Tên của em nghe rất ngu." Khôi Tước xoắn xuýt, "Không cho phép anh cười."
"Vậy không được, trông em rối như vậy, tôi sẽ cười mất."
Khôi Tước cau mày.
Lục Tinh cảm thấy cmn mình chết chắc rồi, nhưng bộ dáng đối phương giận dỗi cũng đáng yêu a: " Cho tôi cười một chút, chỉ 2 giây thôi."
Khôi Tước liếc hắn một cái, nhỏ giọng: " Điền Tiểu Bảo."
"Điền Tiểu Bảo?" Lục Tinh không nhịn được cười. Thật giống như một đứa bé, đáng yêu nha!
"Thảo Túc Tiêu! Điền Tiêu Bảo."
"Ồ." Lục Tinh lập tức nghiêm mặt, nhìn Khôi Tước nói: "Em là tên nhóc lừa đảo." Một giây sau liền cười híp mắt hôn cậu, "Rõ ràng đáng yêu như vậy."
Bị hôn đến chóng mặt, lần đầu tiên Khôi Tước cảm ơn ba mẹ đặt tên rất hay.
Não của bạn học Khôi Tước bị con đỉ tình yêu chi phối dắt tay bạn học Lục Tinh 5 tuổi đi xem cá heo biểu diễn. Hai người chơi đến buổi trưa rồi cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn. Ăn xong lại đi xem phim.
Lúc lựa phim, Lục Tinh quyết định chọn bộ phim bom tấn.
Đời có ai ngờ, Khôi Tước buổi trưa ăn sấp mặt, mệt rã rời thiếp lên vai Lục Tinh, vừa mở mắt ra là phim kết thúc.
Khôi Tước không tin được chính mình đã ngủ! Rạp chiếu phim! Cảnh tắt lửa tối đen! Hai người đàn ông ngồi ghế đôi! Cái hôn nhẹ của tui đâuuu!
Chịu sự đả kích nghiêm trọng, cậu buồn bã ra khỏi rạp chiếu phim.
Bên này Lục Tinh cũng hoảng loạn, kể hoạch ban đầu là buổi chiều đi mua sắm, nhưng nhìn Khôi Tước xem phim đến mức lăn ra ngủ. Lục Tinh mờ mịt: Làm gì bây giờ?
Hai người một đường trầm mặc đến tầng hầm, Lục Tinh xoa xoa mũi nói trước: " Xin lỗi, tôi không biết bộ phim chán như vậy."
Khôi Tước ngẩng đầu liếc nhìn hắn: " Đều tại anh, vai anh còn dễ chịu hơn gối nằm nữa."
"..." Tâm trạng bất an của Lục Tinh được quét sạch hết.
Điện thoại Khôi Tước vang lên.
Lục Tinh quơ quơ chìa khoá xe ra hiệu mình đi lấy xe trước.
Khôi Tước vừa nói chuyện vừa đi sau Lục Tinh: "Này?... Đai ca không phải ở đó sao?.... Được, em biết rồi.... Vâng vâng vâng... Đến liền."
"Làm sao vậy?" Lục Tinh quay đầu thấy Khôi Tước không vui.
"Em phải về công ty."
Lục Tinh chủ động: "Vậy tôi đưa em đi."
Khôi Tước ủ rũ, cũng chỉ có thể gật đầu.
Trên đường Khôi Tước không vui, đến công ty liền cởi bỏ dây an toàn rồi xuống xe, ngẫm nghĩ một chút đóng cửa ngồi lại trên xe.
Lục Tinh vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui. Nhưng lại ngủ trong rạp chiếu. Lúc xem phim, hôn nhẹ đều không có, rõ ràng cơ hội tốt như vậy."
Lục Tinh dở khóc dở cười, nhanh chóng cởi dây an toàn, đến gần hôn hai má Khôi Tước: "Thật ra, tôi thừa dịp em đang ngủ, hôn em rồi."
"Thật a." Khôi Tước hơi lấy lại tinh thần một chút: "Còn định đi mua sắm buổi tối."
"Không sao, lần sau chúng ta đi."
"Còn lần sau sao?" Khôi Tước lập tức mở hai mắt.
"Đương nhiên a."
Khôi Tước cắn môi: "Vậy anh sẽ giữ liên lạc với em sao?"
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Khôi Tước,tâm tình Lục Tinh cũng trở nên vui vẻ, cảm xúc nghi hoặc trong lòng dâng trào. Lục Tinh kìm nén, lúc hắn mở miệng, âm thanh có chút run rẩy.
"Tôi hiểu rồi...."
"Em còn muốn nhắn tin, gọi điện với anh trên WeChat mỗi ngày, em thật sự có nhiều lời muốn nói..."
"Nói ra thì rất xấu hổ nhưng từ trước đến nay tôi chưa có mối quan hệ nào..."
"Những thứ hôm này... Đều là sao chép trên mạng, lần đầu tôi cũng không biết có ổn hay không. Nhìn bộ dáng của em không vui đi ra từ rạp chiếu phim, tôi căng thẳng muốn chết, tôi muốn cho em những thứ tốt nhất, nhưng lại sợ em không thích.
"Nếu như em không thích nhất định phải nói cho tôi biết."
Nói đến đây, mặt Lục Tinh đỏ lên, từ đáy lòng cổ vũ tiếp sức cho hắn.
"Em có thể chấp nhận việc anh theo đuổi em không? Anh đã thích em từ rất lâu."
Khôi Tước ngồi ngốc ngốc ở ghế phụ không nhúc nhích.
Lục Tinh vò đầu: "Anh biết sẽ quá đường đột mà yêu cầu em trả lời ngay, em có thể cân nhắc."
"Em chấp nhận!" Khôi Tước trả lời ngay lập tức, lặp lại lần nữa, "Em chấp nhận mà."
"Hả?"
Khôi Tước rơi vào trong sự vui sướng, nếu như không phải đang ngồi trong xe, cao hứng hận đến không thể ôm Lục Tinh nhảy múa: "Anh làm sao sẽ cho là em cân nhắc! Sẽ ra sao nếu như trong thời gian cân nhắc, anh bị người khác đoạt lấy thì sao, không ai có thể giống như Lục Tinh Tinh!"
Lục Tinh Tinh là cái quỷ gì? Lục Tinh không phản ứng, mặt mê man.
"Em có cảm giác không chân thực a." Khôi Tước kéo tay Lục Tinh, "Anh chơm chơm em?"
Lục Tinh nhanh chóng hôn nhẹ cậu: "Em nói thật sao? Em chấp sao?"
"Đương nhiên nha."
"Giờ em đang rất vui, không nghĩ đến anh cũng thích em. Anh lúc nóng lúc lạnh, em lại không biết rõ về anh, cả dũng khí muốn hỏi một chút đều không có, em rất sợ bị cự tuyệt. Hiện tại cảm thấy không thật chút nào."
Khôi Tước hôn bẹp một cái trên môi Lục Tinh: "Em ám chỉ anh rất nhiều lần. Nhưng anh đều không trả lời."
"?" Lục Tinh mất hai giây để hiểu được ý nghĩa câu này, nhớ lại ký ức nửa năm nay của mình, u là trời nhớ lại, Lục tiên sinh mới lúng túng: "Nói như vậy em đối với anh.... Trong thời gian dài như vậy..."
Khôi Tước chớp chớp mắt mấy cái.
Lục Tinh che mặt: "Em thật ngốc?"
Khôi Tước gật gật đầu.
Lục Tinh cười ngây ngô một hồi, sau đó lắc lắc đầu: "Ngu quá đi."
"Đại ngu si." Khôi Tước hôn Lục Tinh.
Lục Tinh vươn tay ôm Khôi Tước vào lòng, trái tim căng tràn sắp nổ rốt cuộc cũng thở phào: "Đồ ngốc."
Hai tên ngốc đắm chìm trong tình yêu của em và tình yêu của anh, cũng không nhìn thấy Điền Vũ tỷ tỷ đứng ngoài xe. Nàng lạnh lùng nhìn hai gã ngu ngồi trong xe, điên cuồng gõ cửa kính.