Muốn Cùng Bạn Tình Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 9




Việc đầu tiên sau khi hắn lên máy bay chính là lấy bịt mắt ra ngủ bù, lại nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh hỏi hắn: "Hôm qua anh thức xem bóng đá sao? Tỷ số như nào?"

Không, không phải. Nội tâm Lục Tinh có nỗi khổ không nói được.

Ngày đầu tiên ở chung, Khôi Tước mở ra cánh cửa một thế giới mới, hai ngày tiếp theo từ sáng đến tối trước khi ngủ đều bị đối phương quấn lấy không ngừng, về sau công việc quá nhiều, phải ở công ty tăng ca lấy lí do đi sớm về trễ né mấy ngày. Tối hôm qua về sớm để chuẩn bị đi công tác, sau đó liền bị Khôi Tước quấn lấy, bất đắc dĩ vằn vặt đến hừng đông.

Lưu Khải ngồi bên cạnh Lục Tinh nhìn ra tâm trạng của hắn, hỏi nhỏ: "Bây giờ anh hiểu tại sao em lại muốn đi công tác sau khi kết hôn."

Lục Tinh một mặt đã hiểu. Ngoài miệng nói như vậy, vừa xuống máy bay chuyện thứ nhất là phải gọi cho Khôi Tước.

Nghe Lục Tinh báo bình an, Khôi Tước hỏi: "Bây giờ anh về khách sạn à?"

"Đúng, giờ về khách sạn cất hành lý, sau mới đến địa điểm sắp xếp một chút. Có thể gọi lại cho em khá trễ."

"Một người một phòng?"

"Dĩ nhiên không phải."

"Tiếc thật." Giọng Khôi Tước vừa uất ức vừa u sầu, "Không thể một người một phòng sao?"

Tuy rằng không biết Khôi Tước muốn làm gì, thế nhưng trực giác mách bảo Lục Tinh không phải chuyện tốt lành gì đang chờ mình. Chính trực từ chối: "Như vậy sao được, chuyến công tác theo sự sắp xếp của công ty."

Ăn tối xong là 11 giờ, Lục Tinh từ chối đi bar với đồng nghiệp, ở trong phòng gọi video cho Khôi Tước, nháy mắt hiểu được ý tứ của đối phương trong lời nói. Vừa mở video ra liền thấy Khôi Tước trần truồng nằm trên giường, tóc vừa mới gội còn ướt.

"Em nhớ anh... Lục Tinh TInh..."

Lục Tinh che mặt: "Đồng nghiệp của anh có thể trở về bất cứ khi nào. Em mau mặc quần áo vào."

Ánh mắt Khôi Tước lộ ra vẻ thất vọng: "Anh không có chút nào nhớ em."

"Nhớ em." Lục Tinh không chịu nối bộ dáng oan ức của cậu, "Thứ năm anh trở về sẽ mang cho em đặc sản. Trước tiên em mặc quần áo vào, ngoan, bé dâm."

Khôi Tước chậm rãi mặc vào, áo ngủ cũng không che được bao nhiêu.

"Ngày hôm nay có ăn cơm đàng hoàng không?"

"Không có anh nấu cơm, ăn ngoài không ngon gì cả. Em ở nhà một mình thật nhàm chán, không có anh làm gì cũng không vui." Khôi Tước mất hứng nói: "Đi ngủ cũng không được anh ôm."

Nói đến đây, nội tâm Lục Tinh chua xót, nóng lòng muốn đặt vé máy bay về ngay lập tức.

Hắn bây giờ đã hiểu, trước đây hắn không thể hiểu được cách những người yêu nhau thể hiện mỗi ngày, trông rất giả tạo và buồn nôn. Hoàn toàn là do lúc đó mình chưa yêu, chưa trải nghiệm, giờ đã yêu rồi, nóng lòng muốn hái cả trăng và sao cho đối phương chứ đừng nghĩ tới chỉ nói những lời tâm tình.

"Trở về sẽ mua cho em chiếc gối in tên của anh lên."

"Tại sao không phải là ảnh ạ?"

"Anh sợ em sẽ làm nhiều chuyện kỳ quái với cái gối." Lục Tinh nhịn cười nói.

Khôi Tước nheo mắt lại: "Rõ ràng hôm qua anh làm em còn ghê hơn. Anh ** em lên xuống, phía dưới đầy dâm thuỷ..."

"Khụ khụ khụ! Không nên nói nữa." Mặt Lục Tinh đỏ lên, tay nắm nắm mũi, "Anh nghĩ chúng ta nên tiết chế một chút."

"Anh nhất định phải để em ở nhà một mình, ngủ không được lại nghe anh nói điều này sao?"

"Anh sai rồi bảo bối, anh cũng rất nhớ em, vừa xuống máy bay là cực kỳ nhớ em." Lục Tinh có chút ngượng ngùng, "Thật muốn thu nhỏ em lại bỏ vào túi, mang em đi khắp nơi."

Hai má Khôi Tước đỏ bừng dí sát vào máy tính: " Rõ ràng mỗi lúc anh nói lời êm tai như vậy thì trong mắt đều có sao, lần này không nhìn thấy thật không vui nha."

Lục Tinh bị bộ dáng khả ái của cậu chọc cười: "Trở về cho em xem."

Hai người dính nhau hơn hai tiếng, khi nghe tiếng đồng nghiệp huyên náo trên hành lang, hai người mới tắt video. Sau cả hai nhắn tin trên WeChat cho đến khuya.

Trước khi ngủ, Lục Tinh vẫn nghĩ xa người yêu lâu như vậy, lần sau không bao giờ đi công tác nữa.

Ngày thứ hai, cuộc đàm phán chính thức bắt đầu, đầu tiên là bài phát biểu đến từ các công ty khác nhau.

Bài phát biểu đầu tiên là xí nghiệp của ông chủ nhỏ họ Chu, Lục Tinh nhìn những người xung quanh Chu công tử, cảm thấy chính mình hoa mắt, cảm thấy trong đám người kia có một người nhìn cực kỳ quen mắt, quen mắt đến mức hắn cho rằng đây là ảo giác.

Lục Tinh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Khôi Tước, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng quen thuộc, rồi lại thấy người kia lấy di động ra liền thả lại vào túi, điện thoại Lục Tinh nhận được giọng nói có việc bận gọi lại sau.

Chân tướng tám chín phần mười.

Tại sao Khôi Tước lại ở đây? Tại sao em ấy không nói gì? Em ấy nhuộm tóc đen khi nào?

Mặc dù lần trước gặp qua chị của cậu, lại biết cậu làm vệ sĩ....

Lục Tinh nhìn chằm chằm vào Khôi Tước, một dấu chấm hỏi trong đầu, trong khi người kia vẫn luôn nhìn Chu công tử và lối ra vào, chưa bao giờ liếc mắt về phía này một cái, Lục Tinh cũng không biết là nên ngạc nhiên hay thất vọng.

Mãi cho đến khi Chu công tử kết thúc bài phát biểu, Lục Tinh nhìn thấy Khôi Tước bước ra khỏi đại sảnh, liếc nhìn hắn, hơi cúi đầu, đưa ngón trỏ lên môi.

"Anh sao vậy, hồn vía lên mây." Lưu Khải nghiêng vai hỏi Lục Tinh đang ôm mặt.

Lục Tinh xua xua tay ngồi xuống, uống ngụm nước để kìm nén cơn nóng máu đang dâng trào.

Tối hôm đó, Lục Tinh đợi điện thoại của Khôi Tước tới hơn 10 giờ, câu đầu tiên liền hỏi: "Tại sao em đến thành phố X lại không nói anh?"

"Em đương nhiên muốn nói cho anh nha, nhưng thông tin vệ sĩ đi cùng ông chủ thì đâu được tiết lộ ạ." Âm thanh của Khôi Tước nhẹ nhàng khiến Lục Tinh hạ hoả.

"Em tới khi nào?"

"Sáng nay."

"Khi nào thì đi."

"Không thể tiết lộ." Âm thanh càng lúc càng ngọt, nói không phải cố ý Lục Tinh không tin, "Vệ sĩ có thoả thuận bảo mật, không nên tức giận có được hay không~~~"

"Anh không tức giận." Lục Tinh thở dài: "Anh biết em nói gì, và anh có thể hiểu được công việc của em, nhưng mọi chuyện quá đột ngột, có chút ngạc nhiên."

Khôi Tước im lặng một hồi nói: "Thực ra em có chút hối hận. Ban đầu chỉ muốn gặp anh. Không ngờ sau khi gặp lại quên mất quy tắc."

Chả trách đại ca lại có nhã ý muốn cậu làm đội trưởng, nếu như là vệ sĩ bình thường, việc cậu muốn bây giờ là đi tìm Lục Tinh, không ai ngăn cản, vẫn cảm ơn đại ca sắp xếp cho cậu đi.

"Anh có thể gặp em không?"

"Không thể."Khôi Tước hạ thấp giọng, "Chúng em thay phiên nhau 24 giờ, thế nhưng em là đội trưởng, phải đi theo ông chủ."

Khoé miệng Lục Tinh giật giật một cái: ".... Ngủ chung luôn sao?"

"Phòng kép, còn có những vệ sĩ khác." Khôi Tước lấy lòng nói: "Em đang trong giờ làm việc không thể làm việc riêng, một lúc nữa sẽ về."

Lão bà mình cùng người khác ngủ chung, mẹ nó thật không nhịn được, Lục Tinh khô khan nói: "Bảo bối, anh hối hận không có phòng riêng ở đây."

Khôi Tước cười hì hì.

Lục Tinh bực bội: "Hôm nay em nhuộm tóc sao?"

"Lần đầu, anh cảm thấy đẹp mắt không?"

"Em đương nhiên là đẹp nhất rồi." Nếu không, tại sao liếc mắt lại yêu em.

Muốn ôm em, hôn em, không được nhìn mặt chỉ được nghe giọng là cực hình, Lục Tinh có chút không cam lòng, nói tiếp, "Em mặc đồng phục. Lần đầu anh thấy."

"Muốn cosplay cảnh phục."

"Không phải nói tiết chế một chút sao?"

Lục Tinh nghiêm nghị nói: "Anh nhìn qua một chút, em khá dơ."

Khôi Tước ở đầu dây bên kia cười ra tiếng, Lục Tinh cũng cười, hai kẻ ngu si nở nụ cười hồi lâu mới luyến tiếc nói ngủ ngon rồi cúp điện thoại. Lục Tinh nhận được tin nhắn của Khôi Tước: Em ở nhà chờ anh về.

Thật là hết thuốc chữa, Lục Tinh sờ sờ trái tim nhỏ của mình, thực sự là rất hạnh phúc muốn nhảy quá đi.