- Kết quả là như thế... Anh chú ý chăm sóc vợ mình thật cẩn thận. Còn chị thì tuyệt đối không đụng đến các việc nặng nữa, rất dễ động thai.- Gia An dặn dò.
Đôi vợ chồng sản phụ thì liên tục gật đầu ra chiều hiểu rõ từng câu từng chữ mà nàng bác sĩ trước mặt nói.
Gia An đẩy ghế đứng dậy, hướng về phía cửa tiễn đôi vợ chồng nọ. Sau khi bóng lưng họ dần khuất, nụ cười trên môi nàng cũng tắt đi. Gia An thở dài một hơi, lại đi về vị trí làm việc, ngã người ra nghỉ mệt.
Phụ nữ khi mang thai là giai đoạn yếu đuối nhất cả thể chất lẫn tinh thần, cho dù là người khỏe mạnh thì vẫn rất cần sự quan tâm từ người khác. Quá trình sinh con vừa cực lại vừa đau, nhưng những người mẹ vẫn vui vẻ xem đó là thiên chức quý giá, vì việc mang một thiên thần nhỏ đến thế giới này là điều rất thiêng liêng, dẫu cho điều này có rút ngắn tuổi thọ của họ đi nữa. Ngoài ra, phụ nữ sau khi sinh thường có xu hướng trở nên xuống sắc hơn đàn ông. Bởi vì đâu chỉ sinh là xong mà chăm con là cả một quá trình. Từ việc bồng bế đứa trẻ trên tay, cho đến khi đứa trẻ cứng cáp hơn lại càng phải khổ cực.
Làm cái nghề này, nàng gặp không ít những trường hợp, có người đi khám một mình, có người đi với mẹ, có người thì là chồng đi theo. Nàng không phán xét tất cả, vì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà lại mỗi cảnh. Nhìn hình ảnh lúc này nàng chợt nhớ đến Mỹ Linh và chồng cô ấy mấy năm trước. Nghĩ đến thôi Gia An cũng thấy thật phiền lòng.
Gia An thở dài một hơi, điện thoại bỗng reo lên, là tin nhắn từ người bạn cũ. Nàng mở ra xem thì mới nhớ hôm nay nàng có hẹn cùng ăn tối với bạn mình. Gia An nhìn đồng hồ, liền đứng dậy, cầm lấy túi xách, chuẩn bị đến điểm hẹn.
Mấy năm gần đây, nhà hàng Adonis nổi lên tại thành phố X như một hiện tượng. Mỗi ngày phục vụ chỉ mười bàn, giá đồ ăn lại rất đắt đỏ, muốn ăn được nơi đây cũng phải hẹn trước cả tháng mới có bàn. Gia An cũng từng nghe nói về nhà hàng này, nhưng chưa có dịp đi ăn. Lần này mọi thứ đều do người bạn cũ của nàng sắp đặt.
- Nè, bồ dạo này sao rồi?- Cô bạn vừa xem menu, vừa tò mò hỏi Gia An
- Hả? Sao cái gì?- Gia An ngẩng mặt lên nhìn.
- Thì dạo này sống sao? Trông càng ngày càng xinh ra, rồi đã để người nào bước vào tim hay chưa?- Ánh mắt cô bạn không khỏi tò mò.
Gia An mỉm cười xinh đẹp, lắc đầu trước sự hiếu kỳ của bạn mình.
- Chọn món đi kìa.
- Cần gì mà chọn.- Cô bạn giật menu từ tay Gia An, sau đó lấy ra một chiếc thẻ đen quyền lực vẫy vẫy.- Chị hai lo, em gái cứ yên tâm.
Sau đó cô bạn ấn chuông, cậu trai trẻ bồi bàn liền ngay lập tức có mặt.
- Best seller, đồ đắt tiền nhất cứ mang ra cho chị!
Gia An trố mắt nhìn bạn mình, nàng định ra tay ngăn lại thì cô bạn liền bĩu môi, nên nàng đành thôi.
- Menu cái gì? Tớ thích nghe chuyện của cậu hơn, sao nào? Có yêu ai chưa?
Gia An lắc đầu bất lực trước sự tò mò của bạn mình.
- Chưa.
- Trời đất ơi. Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao? Là không ưng ai hay không có đối tượng nào? Cậu nhớ Jenny không? Cậu ấy sinh tới đứa thứ tư rồi đấy An ạ! Hơn ai hết cậu nên biết sản phụ lớn tuổi có biết bao nhiêu là nguy hiểm nha.
Truyện được post tại wattpad.com/user/nonsugarfreshmilk
Gia An nghe đến đây liền có chút đau đầu.
- Này, hỏi thật, còn zin à?
- Cái gì, đừng có nói lớn như vậy chứ.- Gia An hoảng hốt đưa tay chặn miệng bạn mình, mặt cũng ửng đỏ
- Không được, để chị hai giới thiệu cho mấy anh đẹp zai khoai to. Tuổi trẻ chưa trải sự đợi, dạo này rộ mốt chăn chuối nha, thử đi, nghiện ngay.
- Này! Hà Anh!- Gia An ngượng chín cả mặt. Vì sao cô bạn này có thể nói mấy câu không đứng đắn như vậy cơ chứ?
Hà Anh nhìn gương mặt sắp chiên được trứng của Gia An thì không khỏi buồn cười. Cô với tay xoa đầu bạn mình.
- Được rồi, Gia An còn trẻ còn ngon, không vội
- Cậu... Thiệt tình á...
Cứ thế, cuộc trò chuyện của hai cô gái cứ thế tiếp diễn. Mà thật ra chỉ toàn là Hà Anh trêu chọc Gia An mà thôi. Cuộc trò chuyện chỉ ngừng cho đến khi cậu bồi bàn trẻ đẹp đẩy một xe thức ăn lại, đặt lên bàn. Gia An nhìn thấy thôi cũng thấy tội cho bao tử mình đêm nay. Dù chỉ toàn là đồ Tây, mỗi món một ít, nhưng với số lượng thế này thì không vỡ bụng mới lạ. Ngược lại, Hà Anh có chút hứng khởi, cầm điện thoại chụp liên tục, chụp chán liền lôi Gia An chụp cùng, up lên "cúng" mạng xã hội mới đúng thủ tục.
Không gian nhà hàng này khá ấm cúng với ánh đèn vàng nhè nhẹ, âm nhạc được nghệ sĩ dương cầm trực tiếp phục vụ phía trên sân khấu. Chợt cửa chính mở ra, xé nát khoảng không gian yên bình bên trong Adonis. Chiếc váy kim sa lấp lánh dưới ánh đèn vàng, đôi chân dài miên mang cùng gương mặt quyến rũ có chút khinh người, người phụ nữ ôm chặt cánh tay người đàn ông cao to, một thân vest đen chỉnh chu nhã nhặn.
Không thể không nói, lúc này, mọi ánh mắt tại nhà hàng đều nhìn về phía cặp đôi kia. Cũng không hẳn là do họ đẹp đẽ gì. Mà là do thái độ coi mình là trung tâm vũ trụ của người phụ nữ khiến họ tò mò mà săm soi thì đúng hơn.
Tất nhiên cô bạn Hà Anh của Gia An cũng có tham gia vào cuộc vui này rồi. Hà Anh ghé sát vào tai Gia An.
- Nhìn như nhà giàu mới nổi, diêm dúa thật sự.
Hà Anh thấy Gia An cũng nhìn về phía đó, tưởng bạn mình hôm nay đã học được thói sân si của đời rồi nên cô tiếp tục rù rì bên tai nàng. Nhưng Hà Anh nào biết ánh mắt của Gia An không dừng trên người cô gái, mà là chàng trai kia.
Đôi bàn tay thon dài của nàng siết chặt, chặt đến mức nổi lên cả gân xanh.
"Đứa bé này là con trai. Không có nó, em sẽ mất anh ấy, mất đi gia đình em yêu thương.
Chị An, em phải bảo vệ hạnh phúc của mình."
Bóng lưng của Mỹ Linh ngày hôm ấy vẫn hiện hữu trong tâm trí Gia An, đan xen vào đó là hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau hiện lên rõ mồn một trước mắt nàng. Phút chốc tất cả như thể tạo thành bức màn đen vô hiệu lý trí nàng. Gia An bật người đứng dậy, từng bước, từng bước thanh thoát đi đến bàn của đôi nam nữ ấy.
Bác sĩ An nhìn Anh Khang, nụ cười mỉa mai liền hiện lên. Còn Anh Khang khi thấy nàng lại có chút hốt hoảng. Đây chẳng phải là cô bác sĩ lúc trước sao? Vì sao người này lại nhìn hắn như thế?
- Mỹ Linh có thai, nhưng tôi sẽ không chúc mừng anh.
- Hả? Cô nói cái gì? Cô ấy có thai? Bao giờ?- Anh Khang ngạc nhiên.
Ả tình nhân bên cạnh lúc này mới dời sự chú ý đến Gia An. Như thể sợ Gia An sẽ phá hỏng mối quan hệ của mình. Ả ôm dính chặt cánh tay Anh Khang.
Gia An nhìn gã, nụ cười mỉa mai ngày càng thêm sâu đậm, khiến cho gã cũng có phần khó chịu. Thân là sếp tổng, chưa từng có ai dám nhìn gã rồi cười nhạo như vậy.
- Xem ra thì anh cũng chỉ được có vậy.
- Nè, phán xét ai đó?- Ả phụ nữ xù lông, muốn bênh vực Anh Khang.
- Mỹ Linh nói em ấy muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, nhưng anh nói xem, ai sẽ là người bảo vệ em ấy? Anh đã hứa với tôi thế nào? Anh thừa biết em ấy không thể mang thai được nữa.- Gia An tức giận nói.
- Cô... cô nói cái quái gì thế?- Anh Khang nhận thấy từng cặp mắt xung quanh đều nhìn về phía mình, có chút xấu hổ, cố gắng nhỏ giọng nói.
- Này, cô được rồi nha, còn không mau cút đi? Còn đứng lì ra đây làm gì? Con mặt dày này...- Ả tình nhân đứng dậy, dùng hết sức đẩy vào vai Gia An khiến nàng lùi về sau mấy bước.- Cô khóc thuê à? Anh Khang nói muốn ly dị với cô ta rồi, mà cô ta cứ mặt dày không chịu. Bây giờ định dùng cái thai níu kéo hay gì?
Gia An chẳng thèm mảy may quan tâm, xem ả như không khí. Nàng nhìn Anh Khang, ánh mắt tột cùng khinh bỉ kia khiến Anh Khang bối rối không biết nói gì.
- Níu kéo? Níu kéo mà ngủ cho người ta có thai? Níu kéo thế nào?- Bác sĩ An trào phúng nói, ánh mắt vẫn xoáy thẳng vào anh ta.
Ánh mắt này Anh Khang không thích, ả càng không thích, nó như một mũi giáo nhọn đâm thẳng vào tâm can bọn họ. Chính vì thế cả hai đều muốn nàng cút đi cho khuất mắt, muốn dùng mọi cách để nàng không còn đứng đây nữa.
Ào—
Ả hất thẳng ly rượu vào mặt Gia An.
Nàng theo phản xạ nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, từng giọt rượu cứ thế trượt dài trên gương mặt xinh đẹp của mình. Chưa hết, sau đó ả tát vào mặt Gia An một cái rõ kêu.
- Em làm cái gì vậy, có biết đây là đâu không?
Anh Khang quay sang trừng ả khi mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Hà Anh lúc này thấy bạn mình bị hành hung như vậy, liền lập tức bỏ hết tò mò định chạy tới ăn thua đủ. Nhưng cô còn chưa kịp đến gần Gia An thì đã có người khác làm điều này.
Một mùi hương nhàn nhạt cam quýt phảng phất.
Một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay kéo Gia An lùi lại.
Một dáng người thân thuộc che chắn cho nàng.
- Adonis dạo này xuống cấp thế sao giám đốc Trần? Kể cả loại người này cũng có thể bước chân vào nhà hàng hay sao?
Giọng nói trầm ấm ấy...
Là cái người mà nàng đang rất ghét!
- Dạ dạ, để Tổng giám đốc chê cười rồi. Tôi thật không ngờ nhân viên lại làm ăn ẩu đến thế.
- Nếu cứ tiếp tục tiếp loại này thì tôi sẽ rút toàn bộ vốn, kể cả cái mặt bằng này!- Nguyệt Minh lạnh lùng liếc giám đốc nhà hàng.- Còn cô, sáng mai rảnh chứ? Nói chuyện với luật sư của tôi...- Nguyệt Minh lấy từ ví một tấm card visit, cô đưa gần tới tay ả đàn bà, thì khựng lại.
- Loại lao động bằng thân dưới như cô biết chữ không? Chi bằng tôi đưa cho anh chàng này nhỉ? Tôi muốn kiện hai người vì tội xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác, tội gây rối trật tự công cộng, vi phạm quy tắc nhà hàng.
Nguyệt Minh nói một tràn, không để cho ai kịp phản kháng đã lôi Gia An rời đi.
Khả Hân nhìn hai vị gây chuyện kia, nhẹ mỉm cười, vỗ vỗ vai giám đốc nhà hàng, rồi liền chạy theo Tổng giám đốc. Còn Hà Anh thì bấy giờ đại não vẫn chưa loading xong tình huống nên cứ đứng trời trồng ra đó. Một màn này có phải là Gia An đi đánh ghen không nhỉ?
Truyện được post tại wattpad.com/user/nonsugarfreshmilk
.
Nguyệt Minh kéo Gia An ra ngoài khu vực quảng trường, tối ngày thường nên cũng không đông người qua lại lắm. Gia An lúc này đã lấy lại ý thức, vội gỡ tay mình ra khỏi Nguyệt Minh. Nguyệt Minh hơi cúi đầu nhìn nàng, nhưng rõ ràng từ đầu tới cuối một ánh mắt nàng cũng không dành cho cô.
Xem ra là thật sự ghét mình.
Nguyệt Minh rút ra khăn tay nhỏ trên túi áo vest, cô muốn giúp Gia An lau đi chất lỏng trên mặt, nhưng chỉ vừa sắp chạm tới, Gia An đã tránh né. Nguyệt Minh khẽ cắn răng, thu tay về.
Mi mắt cong dài rủ xuống, che đi đôi mắt u buồn. Cô nhìn chằm chằm vào tay Gia An, sau đó không nói hai lời, rất nhanh nhét khăn tay vào tay nàng rồi quay lưng, cứ thế bỏ đi trả lại không gian trong lành cho nữ bác sĩ. Gia An lúc này cúi đầu nhìn khăn tay mềm mại, lại nhìn dáng lưng lẻ loi rời đi. Muốn nói rồi lại thôi, tuy là người ta đã giúp nàng, nhưng một lời cảm ơn nàng cũng không biết có nên nói hay không.
Đúng lúc này Khả Hân chạy hồng hộc lại. Thấy chị sếp cũng đi được một đoạn lại bãi xe rồi, Khả Hân định đuổi theo thì khựng lại một chút.
- Em không biết chị nghĩ gì, nhưng chắc chị hiểu làm sếp em rồi ạ. Đứa nhỏ không phải chị ấy tổn thương. Chị đau lòng một, sếp đau lòng mười, à không là một trăm, một ngàn lần.- Khả Hân nói rồi, liền tức tốc đuổi theo Nguyệt Minh.
Bác sĩ An ngây người đứng yên một chỗ, bất giác siết chặt đôi tay, chợt nhận ra bên trong lòng bàn tay còn khăn tay của người đó. Lời của Khả Hân đan xen cùng cảm xúc không tên trong lòng nàng, chẳng mấy chốc khiến bản thân nàng cảm thấy rối bời.
Nàng hiểu sai sao?
Đối với người phương Đông, tết cổ truyền là một ngày lễ lớn nhất năm. Vậy nên gần cuối năm, ai nấy cũng đều tất bật. Đặc biệt là vào mùa này, công ty của Nguyệt Minh bận đến tối mặt.
Nhưng mà năm nay lại khác, người bận thay vì là Nguyệt Minh, lại là Khả Hân cùng các trợ lý. Mà nói vậy cũng không phải, vì chính Nguyệt Minh đã dời văn phòng về ngay nhà mình, có việc thì họp online, giấy tờ cần ký hay đọc đều được hoàn thành sau đó đưa tài xế mang đến công ty.
Có thể nói, ngoại trừ đêm hôm ấy bắt buộc phải đi gặp đối tác tại Adonis rồi vô tình gặp Gia An, Nguyệt Minh từ lúc đón bé con về nhà đều là tận tay chăm sóc, không rời một giây nào.
- Ừ, ráng hôm nay nữa đi, dù gì cũng tối 28 rồi, xong thì em được nghỉ tết rồi.- Nguyệt Minh ngồi ở ghế sofa, đứa bé đang ngủ trong lòng cô. Nguyệt Minh nghĩ đến cũng thật thần kỳ, bế em bé không khó như cô tưởng, xúc cảm mềm mại trong lòng cũng rất tuyệt.
- Quan trọng là em muốn ăn tết cùng chị.
Khả Hân nhìn chị sếp oai hùng ngày nào chợt biến thành mẹ bỉm sữa, liền cảm thấy nể phục. Chị sếp ngày ngày múa bút của nàng bây giờ lại cầm bình sữa, dù làm gì cũng thật chuyên nghiệp nha.
- Thôi, bên chị cả năm, em phải có thời gian riêng.
- Em là em gái chị mà.
Nguyệt Minh mỉm cười, thay lời cảm ơn Khả Hân, thật ra cô biết Khả Hân tết cũng có nhiều dự định riêng, ngoài cùng ăn tết với hai chị em cô mấy năm trước, sau đó Khả Hân lại đi thiện nguyện.
- Còn chuyện bảo mẫu...- Khả Hân lại khơi gợi tiếp.
Nguyệt Minh nghe xong lại nhìn về cháu nhỏ của mình.
- Hiện tại chị không muốn tuyển người.
Khả Hân thở dài.
- Thật ra mấy lão già ấy ma mãnh hơn em tưởng. Họ không sợ em.
Nguyệt Minh nghe đến đây thì suy tư, đúng là việc cô làm vẫn dở dang. Nhưng hiện tại cô không dám buông xuống bé con.
- Ít nhất chị cũng muốn cháu chị hồi phục hoàn toàn mới an tâm, công ty vẫn còn chờ thêm đi.
Khả Hân gật đầu. Được rồi, nàng biết là Tổng giám đốc vẫn còn dư chấn tâm lý sau vụ đó nên thông cảm cho sự lo lắng của chị sếp.
- Vậy em về công ty trước, giao thừa lại qua với chị.
- Không cần, em cứ lo việc của em đi. Không tiễn em được.
- Bác sĩ An nhận lịch trực chưa?- Một đồng nghiệp mang ly nước bước tới ngồi đối diện Gia An.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa của bệnh viện, các bác sĩ mới có tí thời gian ngồi lại nghỉ ngơi. Không giống như ngành nghề bình thường sắp có một kỳ nghỉ thật dài bên gia đình, các bác sĩ lại phải liên tục làm việc bất kể lễ tết. Đối với khoa của Gia An xem ra đã khá nhẹ rồi, các bác sĩ khoa cấp cứu thì ngày nghỉ lại càng hiếm hoi hơn.
- Ừm, năm nay được nghỉ mùng một với mùng hai. Tối 28, 29 thì phải trực.
- Ể, nghỉ thế thì có kế hoạch gì chưa?- Một nam đồng nghiệp nghe vậy sấn tới hỏi.- Tôi cũng nghỉ mùng một, bác sĩ An có muốn cùng nhau đi chơi không?
- Anh mơ tưởng- Nữ đồng nghiệp lên tiếng đánh gãy lời của nam đồng nghiệp.- Có đi cũng không phải với anh.
Gia An chỉ cười cười lịch sự, nhìn bọn họ tranh luận nhau về việc nàng sẽ đi đâu hay làm gì vào ngày nghỉ.
- Kìa, người có cơ hội hẹn hò với bác sĩ An tới rồi kìa.- Nữ đồng nghiệp huých vai nam đồng nghiệp.
Anh ta nhìn theo hướng nữ đồng nghiệp chỉ, ánh mắt có chút hổ thẹn, liền rút lui.
- Nghe nói em được nghỉ mùng một và mùng hai sao?- Bác sĩ Nhân nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện nàng. Hắn đẩy tới trước mặt nàng một hộp bánh ngọt vừa mua ở canteen.
- Dạ.- Gia An mỉm cười đáp. Nàng ra chiều từ chối nhận hộp bánh.
- Có kế hoạch gì chưa?- Trọng Nhân vẫn cố nhét vào tay nàng.
Gia An bất đắc dĩ nhận lấy.
- Em cũng chưa biết.- Gia An có hơi chần chừ với suy nghĩ trong đầu. Thật ra kế hoạch là có đó, chỉ là nàng đang cần chút dũng khí để thực hiện thôi.
- Có muốn cùng anh đón giao thừa không, anh biết một nhà hàng rất được, còn có thể ngắm pháo hoa.
- Em...
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nguyệt Minh: Yêu đương chưa thấy đâu suốt ngày bà cho tụi tôi giận dỗi là sao bà già?
Tác giả: Giao thừa má cho hai đứa lên giường nhé?
Nguyệt Minh hai mắt lấp lánh: Được được.