Trích đoạn :
...
Yến Cửu thật vất vả mới ném xuống tên dính người trong điện thoại, muốn một lần nữa nhặt lên đề tài vừa rồi, lại đột nhiên có chút nghĩ không ra.
...... À đúng rồi, anh cả cậu khi nào lại đi gần anh Thi đến như vậy?
"Khụ."
Xuất phát từ lễ phép, lúc Yến Hằng đồng thời đi tới, Thi Hách Nhân cũng đi theo cùng nhau xuống xe đúng lúc ho khan một tiếng, muốn đánh vỡ suy nghĩ Yến Cửu, nhưng tiếng ho khan này lại lập tức dẫn tới hai người đều quay đầu nhìn về phía y.
"Cảm lạnh sao?" "Không thoải mái à?"
"Không có, sặc gió lạnh một chút, không đáng ngại......" Thi Hách Nhân kéo khóa lên, lắc lắc đầu, duỗi tay nhận di động Yến Hằng đưa qua, thấp giọng nói cảm ơn, "Làm phiền Yến tổng cố ý đi một chuyến, thật sự ngại quá."
"Anh cả," Suy nghĩ Yến Cửu quả nhiên bị nhiễu loạn, cậu nhìn về phía anh cả, trong ánh mắt tràn ngập ý khen ngợi, "Anh quả nhiên là lãnh đạo tốt, giúp người nhà nhân viên đưa di động, cứ như vậy, nhân viên nào sẽ không tận tâm tận lực đem Yến thị trở thành nhà mình chứ?"
"......" Yến Hằng nhất thời không nghe ra em trai nhà mình đến tột cùng đang khen hay là đang trào phúng anh.
Thi Hách Nhân nâng di động, nói với Yến Cửu: "Tiểu Cửu, em nói chuyện với Yến tổng trước, anh lên lầu lấy đồ dùng sinh hoạt linh tinh, rất nhanh sẽ xuống dưới."
"Tôi giúp em." Yến Hằng nhấc chân đi theo phía sau y, trực tiếp mặc kệ ném em trai ra phía sau.
Yến Cửu càng xem càng cảm thấy không thích hợp, rồi lại nói không nên lời đến tột cùng không đúng chỗ nào.