(Đại kết cục)
33
Thái tử đại hôn, Định Quốc hầu gả nữ nhi, mười dặm hồng trang, mở cửa hàng cháo, toàn quốc chung vui.
Đêm khuya, khi khách khứa đã ra về, ta ngồi ngay ngắn trên giường trầm hương thiên công chờ thái tử.
Thái tử nhẹ nhàng nhấc khăn trùm đầu của ta lên, mang theo chút say rượu nói: “Tốt lắm, Hàn Ngọc rất đẹp.”
Sau một đêm mây mưa, thái tử tỉnh lại, ta nằm trong lòng hắn, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
“Sao vậy, sợ mất bản cung sao?” Thái tử rút cánh tay ôm ta cười hỏi.
Ta dịu dàng đáp: “Hàn Ngọc có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng lại là ta ở bên cạnh điện hạ. Nhưng chỉ sợ thật sự là mộng, tỉnh lại thì một hồi trống rỗng.”
Thái tử nhẹ nhàng vén mớ tóc vụn bên tai ta lên: “Hàn Ngọc, đừng sợ. Người bản cung muốn là nàng, không phải bất luận ai khác.”
Thấy ta không nói lời nào, thái tử lại nói: “Nàng cũng giống như vòng tay ngọc dương chi kia, thiên hạ độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.” Nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
34
Sau hai tháng làm thái tử phi, Định Quốc hầu phái người đến thúc giục ta động thủ.
Định Quốc hầu yêu tiền tài, yêu quyền lực hơn bất cứ ai, ông ta giả vờ cần kiệm cung thuận, chẳng qua chỉ là muốn hoàng đế yên tâm mà thôi.
Ngay từ lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ta, liền quyết tâm muốn ta trở thành thái tử phi, trở thành người bên gối thái tử.
Hoàng đế chỉ có một nhi tử này, nếu thái tử không còn, ông ta liền có thể thừa dịp hỗn loạn tạo phản xưng đế.
Ta biết, đừng nói chỉ trong Đông cung, ngay cả trong hoàng cung khắp nơi cũng đều là người của Định Quốc hầu. Trong quân đội càng không cần phải nói, ông ta có thanh danh yêu dân như con, các tướng sĩ thậm chí còn kính ngưỡng ông ta hơn cả hoàng đế. Chỉ là hết thảy những chuyện này đã được ông ta che đậy rất tốt.
Định Quốc hầu sai người đưa thuốc đến, thêm một lượng nhỏ vào trà mà thái tử uống nhiều lần, dần dà lâu ngày, thân thể thái tử sẽ suy kiệt, cho dù thái y có tra nghiệm cũng không tra ra kết quả.
Ta đã nhận được tất cả các loại thuốc, nhưng ta chưa bao giờ dùng chúng.
Định Quốc hầu cũng không hoàn toàn yên tâm với ta, thường xuyên bái kiến thái tử, quan sát tình trạng của thái tử. Mỗi lần ông ta muốn gặp thái tử, ta liền dùng kỹ năng toàn thân, làm cho thái tử mệt mỏi cả một đêm, ngày hôm sau gặp ông ta cũng mệt mỏi không chịu nổi, ông ta liền tin ta một phần.
35
Ta làm thái tử phi một năm, yến tiệc mùa xuân, ta cùng thái tử tay trong tay tham dự.
Trên cổ tay ta đeo vòng tay ngọc dương chi, nhìn cả khu vườn tràn ngập sắc xuân, nũng nịu hỏi thái tử: “Điện hạ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Trong mắt thái tử đều là nhu tình, “Đương nhiên nhớ rõ, Hàn Ngọc mặc y phục màu xanh nhạt, đẹp như một tuyệt cảnh trong mùa xuân.”
“Tâm ý của Hàn Ngọc đối với điện hạ, điện hạ có hiểu được không?”
Thái tử cười đáp: “Nếu như không hiểu, lúc trước sẽ không chọn nàng.”
Sau khi hồi cung, ta cho người hầu lui hết, lấy ra một xấp thư giao cho thái tử, sau đó quỳ rạp trên mặt đất.
“Thần thiếp có tội, nhiều lần khuyên giải phụ thân không có kết quả, thần thiếp không nỡ hạ thủ với điện hạ, đành phải... Thỉnh điện hạ ban c.hết cho thần thiếp.”
Xấp thư kia, đều là ta bắt chước chữ viết của Định Quốc hầu, phần lớn nội dung trên đó là “Sớm có thai”, “Đợi sinh được hoàng tử sau đó g.iết thái tử”, “Bản hầu tự mình phò tá hoàng tôn đăng cơ”.
Sắc mặt thái tử biến đổi, lạnh lùng nhìn ta, “Đây là mưu đồ từ sớm của nàng và Định Quốc hầu đúng không?”
Ta tháo tất cả trâm vòng xuống, “Từ sau khi thần thiếp trở thành thái tử phi, phụ thân dần dần trở nên kiêu ngạo, thần thiếp không biết đã có kẻ nào khiêu khích khiến cho phụ thân có ý niệm như vậy, mắt thấy khuyên giải không có kết quả, chỉ có thể thành thật khai báo với điện hạ.”
Thái tử không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn ta.
Nước mắt ta rơi đầy mặt, “Thần thiếp nguyện lấy cái c.hết tự chứng minh trong sạch, chỉ cầu điện hạ có thể bình an thuận lợi.” Nói xong ta xoay người nhanh nhẹn đập mạnh vào góc bàn.
Thái tử nhanh tay lẹ mắt kéo ta lại, nhưng trên thái dương vẫn có vết trầy xước, ta liền thuận thế hôn mê bất tỉnh.
36
Lúc tỉnh lại, ta nhìn thấy vẻ mặt thái tử tiều tụy canh giữ ở bên giường.
“Hàn Ngọc, là bản cung không tốt, không nên hoài nghi nàng.” Thái tử nhẹ nhàng vuốt v3 thái dương của ta.
“Điện hạ không cần tự trách, nếu không phải lúc trước Hàn Ngọc ngẫu nhiên gặp được điện hạ, trở thành thái tử phi, cũng sẽ không có tình cảnh như bây giờ.” Trong mắt ta đều là nước mắt, cố gắng ngồi dậy quỳ trên giường, “Điện hạ, Hàn Ngọc phân biệt rõ thị phi đại nghĩa, nếu bách tính có thể an cư lạc nghiệp, hoàng thượng, hoàng hậu và điện hạ có thể bình an, Hàn Ngọc nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.”
Thái tử đỡ ta dậy, “Nếu nàng đã xem bản cung là phu quân, cũng không nên giấu giếm. Định Quốc hầu, cũng không phải là phụ thân ruột của nàng.”
Nghe nói như vậy, trong lòng ta cả kinh, nhưng vẫn ra vẻ khó hiểu, “Điện hạ, lời này là sao?”
Thái tử thở dài, “Ta đã phái người đi điều tra, Định Quốc hầu phu nhân quả thật từng sinh một nữ nhi, là sinh lúc đi theo Định Quốc hầu xuất chinh, nhưng biên cương giá rét, hài tử đã c.hết khi chưa đầy một tuổi. Vài năm sau Định Quốc hầu mang theo nàng trở về, mọi người đều cho rằng thân thể đích nữ yếu ớt nên được đưa đi tĩnh dưỡng.”
Ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, “Điện hạ đã sớm biết, vậy vì sao...”
Thái tử cười nói: “Bản cung cũng không thèm để ý đến xuất thân của nàng, bản cung chỉ quan tâm con người của nàng. Đúng là bản cung từng ngưỡng mộ Chân Ngọc Đình, nhưng sau đó trái tim của bản cung dần dần đặt ở trên người nàng, bận tâ m đến nhất cử nhất động của nàng, từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng. Vốn định giữ Chân Ngọc Đình làm trắc phi, nhưng sau khi nhìn thấy nàng đeo khuyên tai ngọc thạch kia, bản cung liền biết trong lòng nàng ít nhiều gì cũng có ủy khuất, cho nên không giữ trắc phi nữa.”
Đây là lần đầu tiên thái tử nói đến những điều này kể từ khi thành thân được một năm.
37
“Sau vòng chọn mặt, bản cung liền tra rõ thân thế của nàng. Phụ hoàng cũng biết, cho nên lúc điện thí người từng hỏi nàng, có thể vứt bỏ toàn bộ hầu phủ hay không.” Thái tử ôm ta vào lòng nói.
Ta có chút kinh ngạc, “Điện hạ không cảm thấy ta là người không nhớ tình cũ sao? Định Quốc hầu đã nuôi ta mười năm.”
Thái tử thở dài, “Nàng đó, vẫn là quá ngốc. Ông ta nuôi nàng chẳng lẽ là nuôi không vô ích? Ông ta đã sớm đoán được nàng chí ít có thể làm trắc phi, mới có thể bồi dưỡng nàng như thế. Nếu ông ta thật sự mưu phản, nhất định cũng sẽ không giữ lại cái mạng cho nàng.”
Ta trầm tư một lúc lâu, “Điện hạ định tính toán như thế nào?”
Ta có hàng nghìn sách lược trong đầu, nhưng ta không thể nói ra. Ta muốn thái tử cho rằng từ đầu đến cuối đều là mưu kế của Định Quốc hầu, mà ta chẳng qua chỉ là vật hi sinh. Tình cảm của hắn đối với ta sẽ thêm một phần thương tiếc, cũng sẽ thêm một phần lí trí tách ta ra khỏi Định Quốc hầu.
“Không đủ chứng cứ, chúng ta còn phải chờ thêm.”