Mỹ Nhân Nghi Tu

Mỹ Nhân Nghi Tu - Chương 57




Lỗ tai Thích Niên rất mẫn cảm, Lưu Hạ chỉ cần thổi một hơi vào tai là cô đã run lên rồi. Huống chi là...bị anh ngậm vành tai.

Rõ ràng cả người đều nóng ran, nhưng Thích Niên lại lạnh run.

"Ngứa..." Cô lầm bầm, hơi thở dồn dập.

"Ừ." Kỷ Ngôn Tín đáp lời, nhưng dường như cũng không hoàn toàn nghe lọt tai.

Cánh tay của Kỷ Ngôn Tín áp sát sau lưng Thích Niên khẽ kéo cô vào lồng ngực, người anh lại nghiêng về trước, đặt cô trên tay lái. Tư thế không mấy thoải mái... nói chính xác hơn, thì thật sự không được tự nhiên.

Lưng Thích Niên bị cấn hơi đau.

Cô mờ mịt nhìn Kỷ Ngôn Tín đột nhiên dừng lại, đầu óc nhão như bột hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Kỷ Ngôn Tín thấy vẻ mặt ngơ ngác ấy thì cụng nhẹ đầu vào trán cô, khẽ cười rộ lên, giải thích: "Có người..."

Lúc này Thích Niên mới thận trọng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Có một chiếc Porsche đang sáng đèn dừng bên cạnh xe của Kỷ Ngôn Tín, xuyên qua cửa sổ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người phụ nữ đứng ở đầu xe.

Hơi quen quen.

Thích Niên mượn đèn xe Porsche để quan sát tỉ mỉ người phụ nữ đang quay xe, sau đó quýnh đến nỗi run cả da đầu.

Tuy trong khoa luôn nói có một giáo sư sống ở cư xá này, nhưng Thích Niên dọn qua đây gần một học kì rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bắt gặp, không hiểu sao cũng có chút chột dạ.

Kỷ Ngôn Tín liếc theo ánh mắt cô, hỏi: "Quen à?"

Thích Niên gật đầu, lo lắng nhìn anh: "Là giáo sư của khoa chúng em, em đến đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô ấy..."

Nhận ra ẩn ý của cô, Kỷ Ngôn Tín không thèm để ý mà tiếp lời: "Vậy đúng là có duyên nhỉ."

Có duyên...

Có duyên là cái quỷ gì!

Vào những lúc thế này... Đóng gói không khí xấu hổ vào vali rồi ném nó lên sao hỏa, cho nổ tung được không?

Kỷ Ngôn Tín không để cô tiếp tục phân tâm, hai tay ôm mặt cô, bắt buộc cô chỉ có thể nhìn anh.

Vừa xuống máy bay, lượng công việc gần đây rất nhiều, khiến anh như trở về khoảng thời gian sống ở Mỹ. Thời gian mỗi ngày dường như không đủ xài, thần kinh mỗi giây đều như căng cứng, rất vất vả, cũng rất mệt mỏi. Nhưng vừa nhìn thấy cô, cảm giác mệt mỏi này dễ dàng tan biến...nhất là khi trêu chọc cô. Bất luận là nét mặt, hay là phản ứng cơ thể đều làm anh cảm thấy, ở bên cô vô cùng thoải mái.

Anh nhắm mắt lại, dựa trán vào trán cô: "Lên lầu sẽ có hai mục tiêu, một là Thất Bảo, một là em..." Anh thả một tay ra, khoác lên vai cô.

Áo ngủ có lông xù, cảm xúc không tệ nhỉ.

"Kêu em xuống lầu thì mục tiêu rõ ràng hơn, chỉ vì tới thăm em." Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, có sự mệt mỏi khó nhận ra. Anh đang tiếp lời Thích Niên lúc nãy vì phân tâm mà chưa nói hết.

Thích Niên hơi đau lòng, những rung động khi bị anh trêu lập tức lắng xuống. Cô ôm anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Rất mệt phải không?"

Kỷ Ngôn Tín mất tự nhiên, mở mắt ra nhìn cô.

Nhận thấy bàn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng mình thoáng dừng lại, anh tiếp tục nhắm mắt, sau đó "ừ" một câu từ trong yết hầu.

Chiếc Porsche thuận lợi ra khỏi gara, nhanh chóng nổ máy rồi chạy mất.

Giọng nói của anh lại dần vang vọng trong bóng đêm yên tĩnh.

"Không tiện để em đến đón máy bay, cho nên không thông báo cho em." Chóp mũi anh sượt qua mặt cô.

Kỷ Ngôn Tín buông cô ra: "Bây giờ...phải đi rồi."

Thích Niên hơi ngạc nhiên: "Nhanh vậy à?"

Kỷ Ngôn Tín mệt mỏi không buồn nói chuyện, nhướng mắt trả lời. Đáng lẽ đêm nay không nên tới đây, sắp khai giảng đến nơi, bởi vì lần công tác đột xuất này thực sự rất nhiều việc. Nhưng lúc đang trên đường cao tốc, ma xui quỷ khiến anh lại...đi đến đây.

"Vậy anh lái xe cẩn thận nha... Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe." Thích Niên chợt có chút không nỡ. Nửa tháng không gặp, cảm giác vui sướng chưa kịp tiêu hóa thì anh đã phải đi rồi.

"Khoảng ngày kia..." Kỷ Ngôn Tín gạt sợi tóc cô ngậm trong miệng.

Một động tác tùy tiện mà thôi, nhưng lại làm trái tim Thích Niên đập lỡ nhịp.

"Tối anh sẽ đến đón em, tiện đó đưa Thất Bảo về." Kỷ Ngôn Tín dừng một chút, nhớ đến lời nói khoác của cô trước khi anh đi, vì thế khẽ mím môi: "Có nhớ em nói gì trong khách sạn ở thành cổ ngõ bắc không?"

Thích Niên nghĩ cả buổi, đần mặt ra: "Hình như...nói rất nhiều, anh chỉ câu nào?"

"Cái câu trắng trắng mập mập ấy." Nói xong, anh cũng cười ra tiếng, làm lỗ tai Thích Niên lại nóng như lửa.

Sau đó cô nhớ rồi, hình như ngày đó cô nói "Em sẽ chăm sóc Thất Bảo đến trắng trắng mập mập, chờ anh về đón nó".

Thích Niên nhẩm lại nhiều lần, không biết có vấn đề ở chỗ nào: "Câu nói đó...thì sao ạ?"

"Không nuôi béo thì sẽ phạt em." Giọng nói lạnh lùng của anh cố ý uy hiếp, nhưng trong đáy mắt lại phảng phất ý cười, không hề nghiêm túc như vẻ mặt.

Vì vậy, tổng hợp lại có vẻ...

Thích Niên che mặt nóng hổi, mưa đạn không ngừng xoẹt qua trong đầu ——

"Phạt em đi, dốc sức phạt em đi... Mặc kệ phạt kiểu gì em cũng chịu cũng chịu cũng chịu, dù là kêu giống Thất Bảo cũng không thành vấn đề..."

"Phụ nữ rơi vào bể tình thật đáng sợ, dù là một từ đứng đắn cũng có thể nghĩ bậy..."

"Phạt bích đông hay lăn ghế sopha đây, gì cũng được, che mặt."

Vẻ mặt mơ mộng của cô thật sự quá dễ nhìn ra.

Kỷ Ngôn Tín cong tay bắn vào trán cô một phát: "Anh phải đi."

Lúc này Thích Niên mới sực tỉnh, phát hiện mình vẫn ngồi trên đùi anh thì đỏ mặt định đứng lên. Kỷ Ngôn Tín còn chưa kịp nói "cẩn thận" thì đầu Thích Niên đã đụng mạnh vào trần xe, đầu óc đầy sao, mắt nổi đom đóm. Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt, bất đắc dĩ thoáng nhéo mi tâm rồi kéo cô ngồi lại lên đùi.

Thích Niên ôm đầu, mặt mũi nhăn tít lại, thảm thương nhìn anh.

"Ở đây à?" Kỷ Ngôn Tín ấn tay vào.

Thích Niên hít hà, cảm nhận được tay anh đang xoa chỗ bị đau thì giương mắt lên nhìn, vừa khéo chạm vào tầm mắt anh. Đôi mắt hẹp dài đen như mực sáng rực, đột nhiên Thích Niên hơi khác thường, nhìn thẳng vào môi anh.

Có thể...hôn một cái không?

Chỉ hôn một cái thôi...

Cô hơi ngửa đầu, bất giác muốn đến gần, đến gần, gần hơn...

Kỷ Ngôn Tín nhìn ra ý đồ của cô, ngón trỏ chống vào mi tâm Thích Niên, vừa bất đắc dĩ cũng vừa...kiềm chế: "Thích Niên, em còn như vậy thì anh không đi được mất."

"Mặc kệ..."

Chưa dứt lời, Kỷ Ngôn Tín đã cúi đầu, hôn lên bờ môi hé mở của cô.

Nụ hôn này khác nụ hôn chuồn chuồn nước. Anh nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, ở lúc Thích Niên không đề phòng, Kỷ Ngôn Tín mạnh mẽ cạy răng và quấn lấy lưỡi cô. Dưới bóng đêm, cùng ở trong một không gian hẹp thật sự quá nguy hiểm... Quá nhiều mập mờ, phát sinh nhanh đến nỗi không kịp chuẩn bị. Lúc đầu, Thích Niên còn có thể gắng gượng đáp lại, nhưng khi đầu lưỡi bị cắn, khi tay anh luồn vào áo ngủ, đầu óc cô đã quay cuồng hoàn toàn không thể suy nghĩ.

Bị anh thúc ép, dẫn dắt, đòi hỏi, hôn hít.

Tiêu hao tinh lực trong lúc hôn môi như vậy, ý nghĩ duy nhất của cô chính là —— bọn họ đã nhảy qua thời kì bồi dưỡng tình cảm dài đằng đẵng, không hề bị cản trở mà tiến vào thời kì yêu đương ngọt ngào à?

Ồ...xem như thời kì yêu đương ngọt ngào nhỉ?

20 phút sau.

Thất Tể đổi mới Weibo.

Thất Tể: Muốn lên sân thượng hát một bài... >w< rồi hát Trái táo nhỏ.

Fans:....

——

Chu Hân Hân nhắn xong cả buổi vẫn không thấy Thích Niên trả lời, trong đầu tự dưng tưởng tượng ra cảnh Thích Niên khóc lóc, vì thế tấm lòng thánh mẫu phát tác, không ngừng an ủi cô.

An ủi hơn nửa tiếng, vẫn không ai để ý đến chị ta.

Được rồi, có lẽ Thích Niên muốn yên tĩnh một mình...

Nhưng khi Chu Hân Hân nhìn thấy trạng thái mới của Thất Tể, chị ta lập tức nổi điên!

"Làm chị đây còn tưởng rằng lỡ xé rách vết thương lòng của em, hối hận muốn chết, cũng đã suy nghĩ nên nhận lỗi với em thế nào..."

Thích Niên ôm mặt, một tay chọt bàn phím: "Nhận lỗi thế nào đấy?"

Một chữ "đấy" đã vạch trần nội tâm phơi phới của cô.

Chu Hân Hân tức giận cào bàn phím: "Hừ, thành thật khai báo đi, nàng bỏ ta tìm tiểu yêu tinh nào rồi hả?"

Thích Niên tiếp tục bán manh: "Phải là nam hồ ly tinh chứ..."

Chu Hân Hân nghẹn máu trong họng: "Chỉ vì một tên đàn ông mà bỏ rơi ta á? Nàng đúng là đồ thấy sắc quên nghĩa vô lương tâm, vì để dỗ dành tiểu yêu tinh nàng, ta đây đã lên baidu tra cách dỗ dành bạn gái đấy?"

Lúc này Thích Niên mới nghiêm túc nói: "Nói chị thầm yêu em từ lâu mà còn không thừa nhận..."

Mẹ nó, Chu Hân Hân quả thực quỳ lạy cô: "Để tôi yên tĩnh...yên tĩnh..."

Sau khi yên tĩnh một phút đồng hồ.

Chu Hân Hân nhắn: "Giờ có thời gian không? Chị có việc muốn mở một cuộc họp nhỏ với em."

Giọng điệu chị ta như cần giải quyết việc công, Thích Niên cũng không đùa giỡn nữa mà nghiêm chỉnh lại: "Chị nói đi."

Chu Hân Hân cắn răng, gõ bàn phím đùng đùng: "Chủ đề của cuộc họp là: bạn có biết, đắc tội với biên tập thì hậu quả sẽ đáng sợ đến nhường nào không? Bạn có biết, truyện tranh của bạn là do tôi biên tập không. Nếu tôi thật sự muốn làm khó dễ bạn, tôi có thể tìm một lỗi nhỏ bắt bạn sửa nhiều lần, sửa đến nỗi bạn không thể yêu nổi, sửa đến nỗi bạn cũng không biết vì sao mình lại sinh ra trên cõi đời này. Tôi có thể ngâm bản thảo của bạn, ngâm ba đến năm năm để bạn tiêu hao tuổi trẻ không công! Còn tài giỏi hả? À, tôi có thể không cho bạn tuyên truyền, cho bạn bị vùi dập giữa chợ mà chết... Sợ không?"

Thích Niên đỡ trán thở dài, gặp được một biên tập ngây thơ thật là có chút nhức não. Nghĩ nghĩ, cô trả lời: "Em đi gặp nam thần rồi, anh ấy vừa đi công tác về."

Chu Hân Hân lập tức "À" một cái: "Ai bảo không nói sớm, tha cho em đó tha cho em đó."

"Còn nữa." Thích Niên cân nhắc từ ngữ: "Em thấy, phương án tuyên truyền lần trước chị nói...chắc không dùng được rồi."

Đúng là sấm sét giữa trời quang, Chu Hân Hân đang định phun lửa, nghĩ lại, lòng dạ đã nguội bớt.

Vậy Thất Tể bị nam thần từ chối à?

Thấy Chu Hân Hân im lặng như vậy, Thích Niên lập tức đoán được chị ta đang nghĩ gì, bèn gởi một biểu tượng nhe răng cười: "Tụi em quen nhau rồi."