Mỹ Nhân Nghi Tu

Mỹ Nhân Nghi Tu - Chương 70




Sau khi cúp máy, Thích Niên cầm chặt điện thoại, len lén che khuất khóe môi cong cong. Bao nhiêu phiền não tích tụ trong lòng đều bị quét sạch.

Trái tim Chu Hân Hân như bị mèo cào, chị ta khoác vai Thích Niên, ân cần quan tâm: "Tâm trạng tốt hơn rồi hả? Chị biết em thấy Lộ Thanh Vũ giống như thấy ruồi, tránh còn không kịp. Nhưng lần này..."

"Không trách chị được." Thích Niên uống từng ngụm từng ngụm Vượng Tử, ngón tay xoa xoa vỏ ngoài: "Thời gian tồi tệ nhất cũng đã trải qua, giờ có gì phải sợ chứ? Chỉ là vẫn có chút khó chịu trong lòng mà thôi."

Chu Hân Hân hài lòng vỗ nhẹ bả vai của cô: "Em có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi."

Hút một miếng nước dừa, Chu Hân Hân thở dài rồi đụng đụng khuỷu tay Thích Niên: "Cũng không phải chỉ đi mua đồ uống thôi đâu, chị còn hỏi thăm tin tức nữa."

Thích Niên "ừm" một tiếng, thắc mắc: "Tin tức gì?"

"Danh sách của buổi tiệc này thật ra đã xác nhận từ nửa tháng trước rồi, không có khả năng sót cái tên Lộ Thanh Vũ được. Thế là chị tò mò, tìm người trong giới hỏi thăm, em đoán xem thế nào?"

Thích Niên im lặng khích lệ bằng ánh mắt.

"Đúng là chen ngang trong hôm nay đấy." Chu Hân Hân lại gần, nhỏ giọng tỏ ra thần bí: "Chị nghe nói, hợp đồng của Lộ Thanh Vũ và Vinh Phẩm còn hai tháng nữa là hết hạn, không định ký tiếp, nhưng nội bộ để lộ tin tức thật sự cũng làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Sau cùng đến tai, Lộ Thanh Vũ không đợi được nữa định làm một mình, em đừng nhìn mấy cái họp báo ký tên gì đó, toàn là tự cô ta bàn với công ty đấy."

Thích Niên không mấy quan tâm: "Biết tranh thủ vì mình, điều đó cho thấy cô ta không ngu ngốc."

Tuy Thích Niên không có một chút hảo cảm nào với Lộ Thanh Vũ, thậm chí mỗi lần nhắc đến tên thôi đã muốn đến đá vài cái. Nhưng không thể không thừa nhận, cô ta thật sự là một kẻ thông minh. Cô ta giỏi ngụy trang, cũng giỏi hiểu lòng người. Làm việc gì cô ta cũng cân nhắc, mục đích mạnh mẽ, dã tâm muôn phần. Nếu không cũng sẽ chẳng nổi tiếng trong giới truyện tranh chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi.

"Hồi trước chị có nói với em, chị có một người bạn làm ở Vinh Phẩm không? Biên tập ban đầu của Lộ Thanh Vũ đột nhiên bị chuyển đi nơi khác, rồi đổi thành nhỏ đó nhận Lộ Thanh Vũ đấy." Chu Hân Hân tha thiết nhìn Thích Niên, mong cô có thể nhớ lại.

Thích Niên nghiêm túc suy nghĩ một lát, dường như cũng có ấn tượng: "Có phải lần đó phát hiện cô ta copy không?"

"Đúng đúng đúng." Chu Hân Hân vỗ đùi, âm thanh bỗng chốc cao vút: "Chuyện này liên quan đến nội bộ. Biên tập của cô ta không phải vô duyên vô cớ bị chuyển đâu, không phải Vinh Phẩm chỉ có một nơi xuất bản thôi à? Nội bộ bọn họ có một cái quy định biến thái, trong lúc đang là biên tập viết sách, nhất định phải ký với Vinh Phẩm, thu nhập xuất bản bản quyền gì cũng đều phải đưa cho Vinh Phẩm. Vì thế đương nhiên tiền nhuận bút phân chia cũng chả ra gì. Cho nên biên tập của Lộ Thanh Vũ lén ký với chỗ khác, rồi bị tố cáo."

Thích Niên nhíu mày, lòng nhiều chuyện bị Chu Hân Hân khơi mào: "Sau đó thì sao?"

"Việc bí mật như thế, nghĩ cũng biết biên tập của Lộ Thanh Vũ chẳng đời nào ngu xuẩn chiêu cáo thiên hạ. Nhưng lúc đầu cũng nghi ngờ là Lộ Thanh Vũ làm, kết quả ở buổi họp thường niên, quản lý bản quyền của Vinh Phẩm lỡ miệng, khai Lộ Thanh Vũ ra. Rồi đêm đó xảy ra xích mích, xém chút lật cả sân khấu." Chu Hân Hân sờ cằm, cảm khái: "Từ đầu chị đã cảnh cáo nhỏ đó là Lộ Thanh Vũ không phải thứ tốt lành gì, thế mà người ta còn tưởng chị muốn thọc gậy bánh xe, khích bác ly gián, bây giờ thì biết rõ chân tướng rồi đấy!"

Thích Niên không lên tiếng.

Cô vuốt ve hộp sữa lành lạnh, rũ mắt xuống.

Cuối cùng Chu Hân Hân cũng nhận ra mình đã đi quá xa, bèn lượn về đề tài cũ: "Đây chính là nhân quả, em cũng thấy rồi đấy, ngày trước biên tập kia ôm chân Lộ Thanh Vũ. Bị như bây giờ cũng đáng..."

Đương nhiên Thích Niên biết.

Bởi vì ban đầu, biên tập kia vừa ý những tác phẩm của Thích Niên. Dù sau đó cô ta biết bản quyền tác phẩm thật sự thuộc về Thích Niên, nhưng để lấy nhân khí, cô ta giả câm giả điếc lựa chọn Lộ Thanh Vũ.

"Nghe nói Vinh Phẩm dốc sức muốn giữ Lộ Thanh Vũ lại, nhưng vì "hoàng thân quốc thích" ngang ngược ngăn cản nên không thành. Cho nên không ký kết nữa, chỉ có nội bộ vài người trong Vinh Phẩm biết thôi. Bởi vì Lộ Thanh Vũ lén tố cáo biên tập của mình bị phát hiện, mọi chuyện ầm lên đến nỗi không ở lại được nữa." Chu Hân Hân vô cùng hả giận hừ một tiếng, hớp một ngụm nước dừa rồi nhìn sang Thích Niên: "Chị nghe xong còn phải vỗ đùi khen hay, sao em chẳng phản ứng gì thế?"

Thích Niên nhìn lại, hỏi: "Chị đang giật giây cho em thêm dầu vào lửa đấy hả?"

Chu Hân Hân "xí" một cái, khá bực bội với sự lơ đễnh của cô: "Em không tò mò, vì sao Vinh Phẩm cố gắng giữ Lộ Thanh Vũ lại, nhưng cuối cùng người ra đi vẫn là cô ta à? Cũng không chỉ bởi biên tập là hoàng thân quốc thích thôi đâu."

Thật ra Thích Niên đã đoán được đôi chút.

Nhân phẩm trong giới của Lộ Thanh Vũ không tốt lắm, quen copy, bởi vì người bị copy đều vô danh, cho nên fans cũng xem như không thấy. Nếu không họ sẽ quay sang công kích người vô danh, mỉa mai đối phương muốn kéo độ hot.

Đến cuối cùng, chỉ có chuyện liên quan đến quyền lợi là đều khó giải quyết.

Ngoại trừ những việc đó, hai người cộng tác vài năm, chắc chắn đã làm nhiều chuyện xấu xa. Bất luận do đâu mà Lộ Thanh Vũ tố cáo biên tập, nhưng có thể khẳng định rằng, Lộ Thanh Vũ bị ép phải đi, không thể thiếu bị biên tập của cô ta đe dọa.

Như vậy, hiển nhiên cơ hội trả thù tốt nhất đã đến.

Thích Niên nhíu mày, vừa muốn nói đã bị Chu Hân Hân ấn vào mu bàn tay.

Một giây sau, chủ biên của chi nhánh Mạn Thảo được Chu Hân Hân gọi là "nhân tinh hầu tinh đủ loại tinh" mở cửa lên xe. Thấy hai người yên lặng ngồi phía sau, anh ta ngạc nhiên quay lại nhìn: "Nói chuyện gì thế? Vẻ mặt nặng nề vậy."

Suốt cả buổi chiều, Chu Hân Hân đã thân quen với chủ biên, bèn vịn thành ghế cười híp mắt, ló đầu ra: "Chủ biên đại nhân, chúng ta phải đi ạ?"

"Ừ." Chủ biên cài dây an toàn, thuận miệng trả lời: "Giờ mình đi luôn."

Dứt lời, anh ta nhìn hai người đằng sau qua kính chiếu hậu: "Không cần quá gò bó, coi như đi làm quen thêm vài người bạn. Đợi lát nữa nếu có nhà ai tỏ ra có hứng thú thì cũng không cần khẩn trương, nên trả lời thế nào thì trả lời thế ấy."

Chu Hân Hân nịnh nọt đến nỗi muốn chồm tới đấm vai cho anh chủ biên đẹp trai này: "Chủ biên đại đại, anh phải hết sức bảo bọc chúng em đấy nhé, có thể kiếm được một khoản là tốt nhất, như vậy thì tiền thưởng của em có thể tới tay rồi. Tiền thưởng nhiều hơn một tẹo thì em có thể lười biếng suốt một năm."

Chủ biên nghiêng đầu liếc nhìn Chu Hân Hân, cười ấm áp: "Sao anh nhớ buổi chiều em còn nói, về sẽ xin được điều đến thành phố Z mà? Dù công việc của chi nhánh có nhiều, nhưng thấy anh thì động lực tự tràn đầy mà." Nói xong, anh ta làm như không nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của Chu Hân Hân, lại lạnh nhạt bổ một đao: "Thì ra chỉ lừa anh chơi thôi à?"

Thích Niên nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Chu Hân Hân, không nhịn nổi, bèn cắn ống hút quay đầu ra ngoài cửa sổ, cong cong khóe miệng. Một khắc sau, cô đã bị Chu Hân Hân nhéo mạnh vào cánh tay.

——

Buổi tiệc tổ chức ở nhà hàng Thịnh Viễn.

Lúc đầu Chu Hân Hân nói "Nếu không đàm phán thành công thì coi như em được hời một bữa ăn hoành tráng", Thích Niên hoàn toàn không tin... Những năm trước Chu Hân Hân khoác lác xong toàn bị vả mặt bầm dập, nhưng lúc này đây, thật đúng là chẳng hề khoa trương tí nào.

Bàn tiệc đã có hơn phân nửa người ngồi, Thích Niên vừa ngồi xuống, Chu Hân Hân đã lặng lẽ sấn tới chỉ bảo cho cô. Ngồi chỗ này là ai ai ai...

Thích Niên vừa nghe vừa nhớ, đến khi nhớ hết mới hỏi: "Sao chị biết rõ thế?"

Chu Hân Hân lập tức trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Chứ em tưởng lúc ở hội trường, chị không ở bên em thì làm gì? Chị theo chủ biên đi làm quen từng người từng người một đấy..." Chưa nói xong, Chu Hân Hân nhìn đám người được nhân viên dẫn vào, mặt mày đần ra như kiểu "má nó ơi".

Thích Niên nhìn theo tầm mắt chị ta, khi thấy người đi đầu thì cũng sững sờ. Riêng người đó vẫn không hay biết, cúi đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh, chỉ lúc ngồi xuống mới ngước mắt lên quét quanh một vòng, gật đầu nhẹ như tỏ ý.

"Tô Hiểu Thần..." Chu Hân Hân choáng váng, bóp mặt mình, không thể tin được là đại thần số một số hai trong giới truyện tranh cũng tới đột ngột.

Chủ biên kế bên Chu Hân Hân thật ra chẳng bất ngờ lắm, còn tốt bụng nhắc nhở: "Biết người bên cạnh Tô Hiểu Thần là ai không? Địa vị cũng không vừa, là Diệp Trường An, vợ của Thẩm Mặc Triết."

Thẩm Mặc Triết là ai? Là tiểu sinh đang hot. Diệp Trường An là ai? Tác giả trên đỉnh kim tự tháp đẳng cấp đại thần. Hai hôm trước, Chu Hân Hân còn thức đêm xem phim của Thẩm Mặc Triết đến nỗi chảy nước mắt nước mũi. Tối nay lại có may mắn gặp được biên kịch của bộ phim, cũng chính là vợ của anh ta...

Chu Hân Hân kích động đỏ cả viền mắt: "Chủ biên, tối nay em là chó ngáp phải ruồi hả?"

Chủ biên rót một ly rượu đỏ, liếc nhìn chị ta đầy thâm ý, cười nói: "Cũng không hẳn, Diệp Trường An chán làm biên kịch, tự lập phòng làm việc quay phim."

Chờ sự hưng phấn của Chu Hân Hân giảm xuống, anh ta gõ bàn một cái, nhỏ giọng tiết lộ: "Diệp Trường An rất có hứng thú với Thất Tể, lúc trước hỏi mua bản quyền cũng là người của phòng làm việc đó, có thể nắm chặt cho Thất Tể thì nắm chặt."

Chu Hân Hân cảm thấy mình không phải là người đại diện lấy hoa hồng, bèn chạy đi truyền đạt tin tức cho Thích Niên ngay.

Vì vậy, là một người không để ý đến chuyện bên ngoài, không biết nhiều tin tức... Thích Niên hoàn toàn dựa vào Chu Hân Hân đến giảng giải, cuối cùng cũng biết chuyện hai người vừa tới đã làm kẻ khác thần hồn điên đảo là thế nào.

Tô Hiểu Thần không cần nói thì cô cũng biết, tác giả truyện tranh cấp đại thần được mọi người ngước nhìn. Nhưng Thích Niên biết cô ấy là do nghe nói về chuyện, hai ba ngày là cô ấy lại đổi tên weibo một lần. Sau có một tác giả cho cô xem một bài viết, đủ chuyện về Tô Hiểu Thần, nào là vừa có ba minh tinh mẹ chồng minh tinh bảo vệ che chở, lại vừa có thanh mai trúc mã cao phú soái mở đường... Tin đồn tứ tung.

Đến Diệp Trường An...

Chu Hân Hân bảo: "Vợ của Thẩm Mặc Triết, vợ của Thẩm Mặc Triết, vợ của Thẩm Mặc Triết."

Ngoại trừ cảm thấy mình bước một bước vào thế giới khác, Thích Niên không hề phấn khích như Chu Hân Hân. Cô bưng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, lơ đãng ngẩng đầu rồi đụng trúng tầm mắt phức tạp, khó lường của Lộ Thanh Vũ đang ngồi bên cạnh Diệp Trường An. Thích Niên chợt khựng lại, đáy mắt lóe lên ý cười mỉa mai.

Khoảng chừng nửa tiếng, ngoại trừ vài vị trí chủ chốt thì mọi người đã đến khá đông đủ.

Tô Hiểu Thần đi ra ngoài gọi điện thoại một lát rồi trở về, sau đó phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

Buổi trưa chưa ăn no, cả chiều chỉ uống mỗi Vượng Tử, cho nên Thích Niên đã đói bụng từ lâu. Chờ đợi mãi mới đến lúc dọn đồ ăn lên, kính rượu xong cô bèn cầm đũa gắp vào chén hai miếng thịt sườn. Vừa bỏ một miếng vào miệng, Thích Niên chợt nghe có người gọi tên mình. Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, Thích Niên thấy Diệp Trường An đang nhìn cô theo hướng Lộ Thanh Vũ chỉ. Lúc bắt gặp, cô ấy gật đầu cười nhẹ.

Từ khi Tô Hiểu Thần và Diệp Trường An đi vào, Chu Hân Hân đã để ý, thấy thế bèn lặng lẽ kéo tay áo Thích Niên hỏi: "Đợi lát nữa ăn xong thì ngồi chơi trò chuyện, có muốn chủ biên dẫn em đi làm quen một chút không?"

Diệp Trường An không nhìn nữa, Thích Niên lại gắp một miếng sườn sốt chua ngọt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa trả lời: "Đương nhiên phải đi chứ, sao có thể để Lộ Thanh Vũ được hời. Nhưng mà chờ em ăn no đã nhé?"

Chu Hân Hân trợn mắt nhìn cô: "Giỏi lắm."

Thích Niên ăn uống một lúc thì cảm giác đói bụng cũng tiêu tan, định nhấp một ngụm nước trà nhuận giọng, để lát nữa đi gặp người khác cho đỡ nhếch nhác, nhưng vừa hớp một miếng, người phục vụ cũng vừa khom lưng đón chào hai vị khách. Thích Niên liếc ra cửa, xém chút phun hết nước trà ra ngoài... Cô cố gắng nuốt xuống, ho đến đỏ hết cả mặt.

Kỷ Ngôn Tín vốn đang nghe Tần Chiêu Dương nói cũng bị tiếng ho thu hút. Thích Niên cúi đầu ho khan, hai tay che kín mặt chỉ lộ ra một bên tai đỏ ửng. Anh vừa định bước sang, người che mặt ấy len lén liếc nhìn anh rồi ngồi thụp xuống.

Bước chân của Kỷ Ngôn Tín khựng lại, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Tần Chiêu Dương, anh thu hồi tầm mắt, bình tĩnh phun ra hai chữ: "Không sao."

Chu Hân Hân – người duy nhất hiểu rõ tình hình cũng hoàn toàn bất ngờ, nghiêng đầu hỏi chủ biên: "Ai đi chung với anh chàng của Thất Tể nhà em vậy?"

Chủ biên đại nhân: "..."

Một lát, chủ biên hỏi lại: "Em nói anh chàng của ai?"

Chu Hân Hân nhanh chóng bịt miệng lại, nhẹ nhàng hỏi sang hướng khác: "À, người ngồi bên cạnh Tô Hiểu Thần, có phải là ấy ấy trong truyền thuyết không?"

Chủ biên nhìn Thích Niên vừa trở lại chỗ ngồi, rồi gật đầu: "Ừ, ở đây toàn là nhà đầu tư giàu có."

Đầu óc Thích Niên rối bời nên hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt sâu xa của chủ biên, liếc một cái, lại liếc một cái nữa... Cuối cùng xác nhận không phải mình hoa mắt. Vừa chỉnh đốn những suy nghĩ rối như len, Thích Niên vừa cầm đũa gắp thức ăn vào miệng theo bản năng, giả vờ như tôi đang rất bận rộn.

Buổi trưa lúc đưa Thích Niên và Chu Hân Hân đến hội nghị, Kỷ Ngôn Tín cũng tiện miệng hỏi địa điểm buổi tiệc, cho nên dù bất ngờ vì anh tới nhưng cũng không quá khó hiểu. Mà mệt não nhất là...

Không nén được, Thích Niên ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Ngôn Tín một cái, không...ngờ...rằng chạm phải tầm mắt của anh khiến lồng ngực cô tê tê.

Ánh mắt có điện ư?

Cô thầm oán.

Thừa dịp mọi người bị Tần Chiêu Dương và Kỷ Ngôn Tín thu hút, Chu Hân Hân nhanh chóng thăm dò tin tức: "Sao nam thần của em nhìn có vẻ thân với Tần Chiêu Dương thế?"

Thích Niên lặng lẽ cắn đũa đầy muộn phiền: "Em cũng muốn biết đây."

Cũng hối hận nữa... Tại sao phản ứng đầu tiên là tránh né? Bây giờ nhảy ra tỏ vẻ thân thiết có phải không ổn lắm không?

Cô nhíu mày rầu rĩ, cắn đũa, ngẩn người...

Có nên lấy cớ đi vệ sinh, lúc đứng dậy liếc nhìn anh một cái không? Thầy Kỷ thông minh như vậy, chắc có thể hiểu nhỉ? Hoặc là nhắn tin nói trước? Chứ không thể kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, rồi trực tiếp hỏi trước mặt một đống người xa lạ rằng "Sao anh lại tới đây?" được.

Nhưng nhìn vẻ mặt Kỷ Ngôn Tín hiện tại, sao cứ có mùi vị kiểu "Em chờ đấy, đợi lát nữa chúng ta từ từ tính sổ" nhỉ...

Hầy...

Thích Niên vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ thì thả lỏng chiếc đũa đang cắn, làm răng trên vập xuống môi dưới, đến lúc cô thấy đau đau, sờ lên thì trên tay đã dính máu.

Cơn đau kích thích làm thần kinh tỉnh táo, lại có vết máu ở tay kích thích thị giác, sự đau đớn xộc lên não, cung phản xạ chậm chạp cũng bắt đầu phản ứng. Đau đến nỗi mặt mũi Thích Niên trắng bệch.

"Lạch cạch", tiếng ly rượu va chạm vang lên.

Cả bàn ăn yên tĩnh trong nháy mắt, tất cả nhìn về phía gương mặt tối sầm của Kỷ Ngôn Tín. Sau đó, không để ý đến người khác, anh nhìn người ngồi đối diện, lạnh lùng nói: "Còn không qua đây?"