Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 29






Editor: Trâu lười

Đom đóm bay lượn khắp bầu trời, lặng yên không một tiếng động nhưng vô cùng đẹp. Từng con từng con đom đóm bay xung quanh Trình Dao Dao, Trình Dao Dao giật giật áo Tạ Ba, vui mừng ra hiệu cho hắn nhìn: “Thật đẹp…”

Chỉ là đom đóm thường thấy nhất ở nông thôn mà thôi, nhưng Trình Dao Dao dịu dàng đứng bên trong bầu trời đầy đom đóm, lộng lẫy làm lòng người dao động, không đành lòng phá giấc mơ đẹp này.

Tạ Ba bắt lấy một đám đom đóm trong tay đưa tới trước mặt Trình Dao Dao. Tay hắn nắm thành quyền, giữa kẽ tay có ánh sáng lóe lên. Trình Dao Dao lại gần, hô hấp mềm mềm ngọt ngào rơi xuống tay Tạ Ba, hắn giật mình, ngón tay buông ra một chút, một con đom đóm thừa dịp bay mất.

Trình Dao Dao vội vàng lấy hai tay che lại khe hở trên tay Tạ Ba, cẩn thận từng li từng tí đếm: “Một con, hai con, ba con,… Có năm con, tay của anh thật lớn!”

Trình Dao Dao vui rạo rực nói, cô cậy từng ngón tay của Tạ Ba ra, mấy con đom đóm đầu óc quay cuồng bò trong tay Tạ Ba, lần lượt bay mất.

Chỉ còn lại một con, nửa ngày mới bay lên. Trình Dao Dao duỗi đầu ngón tay đụng nhẹ điểm sáng trên mông đom đóm, điểm sáng của đom đóm lập tức tắt rơi xuống.

“Ai nha, chết mất rồi!” Trình Dao Dao thương tiếc thở dài.

Tiếng nói Tạ Ba lộ khàn khàn: “Tôi bắt thêm cho cô.”

“Không cần nữa.” Trình Dao Dao đè tay Tạ Ba lại, có chút khổ sở nhìn con đom đóm kia. Đây là Tạ Ba đưa cho cô…

Nhưng trong nháy mắt, con đom đóm kia lại chậm rãi bay lên, chỉ là ánh sáng chợt lóe, yếu hơn nhiều.

Đôi mắt Trình Dao Dao nhìn theo con đom đóm kia, đom đóm kiên cường rất nhanh liền dung nhập vào bên trong đám đom đóm bay đầy trời, không biết là con nào.

Tạ Ba hỏi cô: “Thật không muốn bắt nữa?”

Trình Dao Dao lắc đầu: “Không muốn.”

Tạ Ba thuận theo: “Đi thôi.”

“…” Trình Dao Dao bỗng nhiên có chút muốn một con, cô đứng tại chỗ không chịu đi, ngón tay chỉ con lớn nhất: “Em muốn con kia.”

Con đom đóm đậu ở chỗ sâu nhất trên bụi cây, ánh sáng vàng lấp lánh, điểm sáng lớn hơn con đom đóm khác nhiều.

Tạ Ba nói: “Không dễ bắt.”

“Em muốn.” Trình Dao Dao giận dỗi, giẫm chân. Trong bóng tối không thấy rõ, trong đầu Tạ Ba lại hiện ra đôi môi đỏ như hoa hồng, lúc giận dỗi cong lên một chút, khóe môi hướng xuống dưới, tự cho rằng hung ác nhưng lại rất đáng yêu.

Tạ Ba bước về phía bụi cỏ. Mùa hè mưa nhiều, trong bụi cỏ nhiều rắn rết, Tạ Ba đạp chân xuống bụi cỏ mềm dẻo, phát ra âm thanh lạch cạch đứt gãy.

Lúc này, trong bụi cỏ đột nhiên vang lên thanh sột soạt.

Trình Dao Dao tai thính nói: “Thanh âm gì vậy? Là thỏ sao?”

“…” Tạ Ba bỗng nhiên trở lại bảo vệ Trình Dao Dao, tiếp theo che miệng cô, động tĩnh trong bụi cỏ lớn hơn. Không phải động vật cỡ nhỏ, có thể phát ra động tĩnh lớn, càng giống… Người.

Trình Dao Dao “Ô ô” hai tiếng, bị Tạ Ba chặn lại. Trước ngực Tạ Ba có mùi mồ hôi cùng mùi cây cỏ, không khó ngửi, chàng trai trẻ tuổi tràn đầy hương vị hormone mạnh mẽ.

Cô không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo, vòng eo bỗng nhiên bị quấn chặt, tiếng Tạ Ba trầm thấp nói bên tai cô: “Đừng lên tiếng!”

Trình Dao Dao lập tức không lên tiếng giống như con mèo bị nắm gáy. Tạ Ba nắm chặt tay cô, mang theo cô về chỗ thanh niên trí thức.

Đi hơn hai trăm mét, trước mắt sáng tỏ thông suốt, ánh đèn dầu lóe lên ở chỗ thanh niên trí thức cách đó không xa.

Trình Dao Dao thở ra một hơi, rốt cuộc có thể mở miệng: “Vừa rồi ở đấy là người nào vậy?”

Tạ Ba không nói chuyện, chậm rãi buông lỏng tay Trình Dao Dao.


Lúc này Trình Dao Dao mới phát giác, tay hai người vẫn nắm chặt. Lòng bàn tay Tạ Ba nóng hổi, nắm cổ tay cô có chút đau.

Cô chậm rãi nắm chặt cổ tay mình, lại hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy? Bọn họ ở trong bụi cỏ làm gì?”

Tạ Ba bị cô hởi không tìm được chỗ trốn, bên trong tiếng nói có chút tức giận: “Đừng hỏi nữa!”

Trình Dao Dao sững sờ, tủi thân nói: “Sao lại hung dữ với em?”

“…Không có.” Tạ Ba lui về sau hai bước, thấp giọng nói: “Không phải… chuyện đứng đắn.”

“Anh nói là?” Trình Dao Dao kịp phản ứng, bỗng nhiên che miệng lại.

Trong bóng tối, Trình Dao Dao che mặt cúi đầu, vô cùng xấu hổ. Gương mặt Tạ Ba cũng nóng hổi, cổ họng khó khăn nuốt nước bọt.

Loại chuyện này ở nông thôn cũng không hiếm thấy, chỉ không nghĩ tới mình và Trình Dao Dao ở cùng một chỗ hết lần này tới lần khác thấy được.

Trong gió đêm dần dần lạnh, Tạ Ba thấy Trình Dao Dao ôm cánh tay, nói: “Trở về đi, không được nói chuyện này với bất kỳ ai.”

Gió đêm thổi mùi hoa ngọc lan tới, Trình Dao Dao không hiểu sao có chút uể oải, không muốn lập tức trở về, tìm chuyện nói: “Vậy ngày mai anh đi làm không?”

Tạ Ba im lặng. Tiếng nói mềm mềm ngọt ngào của Trình Dao Dao giống như đang làm nũng.

Hắn nói: “Đi.”

Trình Dao Dao lập tức cười ra, tha thiết phân phó Tạ Ba: “Em ngày mai muốn ăn thanh mai Đông Khôi, anh hái nhiều một chút, em làm xong mang cho anh… Không cho phép nói không muốn, em còn nhận hai đồng tiền của anh đó.”

Trình Dao Dao dứt lời, có chút khẩn trương chờ Tạ Ba trả lời, chờ trong chốc lát, giọng nói Tạ Ba ôn hòa hơn: “Nhanh trở về đi, muộn lắm rồi.”

Trình Dao Dao đi hai bước, lại quay đầu nhìn hắn. Tạ Ba nói: “Tôi nhìn cô đi vào.”

Một câu nói cưng chiều kia, buột miệng nói ra trước lý trí, làm Tạ Ba ngơ ngẩn.

Trình Dao Dao vô cùng yên tâm, bước chân nhẹ nhàng chạy về chỗ thanh niên trí thức. Đến khi Trình Dao Dao đẩy cửa vào ký túc xá, Tạ Ba vẫn đứng tại chỗ, lâu sau mới quay người rời đi.

Trong ký túc xá tràn đầy mùi hương xà phòng thơm và hơi nước sau khi tắm rửa. Trong phòng để hai thùng nước, Hàn Nhân ngồi trên giường lau tóc, thấy Trình Dao Dao oán giận nói: “Cô chạy đi đâu vậy? Trời lạnh rồi, nước cũng lạnh.”

Trình Dao Dao còn đang hoảng hốt, cầm cổ tay mình nói: “Tôi… Tôi đi xem đom đóm.”

Trương Hiểu Phong cười nói: “Đom đóm? Phía sau ký túc xá chúng ta cũng có. Cô không phải sợ côn trùng không thích đi ra ngoài sao?”

“Hôm nay tôi muốn xem.” Trình Dao Dao dỡ dây buộc tóc xuống, một đầu tóc đen nhánh như thác nước trút xuống: “Nhanh giúp tôi gội đầu.”

“Tôi tới. Tóc 7 đồng tiền đó, để tôi sờ nhiều chút dính vận may phát tài.” Hàn Nhân vứt khăn mặt, cười đi tới.

Trình Dao Dao lấy khăn mặt và chậu rửa mặt đến, ngồi trên băng ghế nhỏ, cúi đầu để Hàn Nhân giúp mình gội đầu.

Hàn Nhân cầm xà phòng thơm, bỗng nhiên trách móc: “Sao xà phòng thơm này lại ẩm ướt?”

“A?” Trình Dao Dao ngẩng đầu.

Hàn Nhân cầm xà phòng thơm màu hồng phấn, là mùi hoa đào Thượng Hải, còn dư hơn phân nửa. Thời tiết nóng như vậy, coi như buổi chiều dùng qua xà phòng, đến tối liền khô, nếu hôm nào để xà phòng thơm trên bệ cửa sổ, sẽ bị phơi khô vỡ ra. Lúc này cục xà phòng lại ẩm ướt.

Hàn Nhân để xà phòng thơm trước mắt Trình Dao Dao: “Cô xem một chút, còn có tóc ở trên này!”

Hàn Nhân giật sợi tóc kia xuống, tóc này khô héo nhỏ gầy, mà lại ngắn. Tóc Trình Dao Dao đen nhánh bóng loáng, tuyệt đối không phải tóc của Trình Dao Dao.

Hiện tại trong ký túc xá có ba người tóc ngắn: Hàn Nhân, Trương Hiểu Phong và Lưu Mẫn Hà.

Trương Hiểu Phong nhíu mày, cùng Hàn Nhân vô thức quay đầu nhìn về phía Lưu Mẫn Hà. Chỗ nằm của Lưu Mẫn Hà gần nhất, hôm nay cô ta đột nhiên nằm xuống sớm, đưa lưng về phía bọn họ.

Hàn Nhân nhấc giọng hét lên: “Con chuột náo loạn trong ký túc xá chúng ta còn làm gì nữa? Lần trước tôi mới mua một cục xà phòng, không dùng mấy lần, hiện tại cũng chỉ còn một nửa. Dao Dao dùng chính là xà phòng thơm Thượng Hải, cũng có người vụng trộm dùng?”

Ký túc xá nam nữ thanh niên trí thức chỉ cách một bức tường, hiệu quả cách âm không được tốt, Hàn nhân ồn ào lớn như vậy, sát vách có nam thanh niên trí thức gõ gõ tường: “Làm sao rồi?”

Hàn Nhân có ý riêng: “Con chuột náo loạn!”

Trình Dao Dao phiền chán nói: “Được rồi, cục xà phòng này tôi bỏ đi. Nhưng về sau có người còn trộm đồ dùng của tôi, tôi liền… liền nói với đại đội trưởng.”

Trình Dao Dao chưa từng gặp qua chuyện như thế, nói đến cuối cùng chính mình cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Trương Hiểu Phong luôn luôn là người giải hòa sự việc, lúc này lại nghiêm túc nói: “Chúng ta trời nam biển bắc tụ tập lại một chỗ không dễ dàng, tiểu biểu là thanh niên trí thức, tuyệt đối không thể bôi đen lên mặt nhóm thanh niên trí thức. Hôm nay Dao Dao mặc dù không truy cứu, nhưng tôi hy vọng về sau ký túc xá đừng xảy ra chuyện như vậy nữa, không thì tôi là nhóm trưởng, có trách nhiệm báo cáo chuyện này lên công xã.”

Niên đại này, một khi dính dáng đến trộm vặt móc túi, tiền đồ coi như xong.

Vừa dứt lời, toàn thân Lưu Mẫn Hà bỗng nhiên run một cái, vẫn không rên một tiểng, giả chết đến cùng.

Trình Dao Dao nhíu mày. Ký túc xá này thực sự phải phân ra rồi, vừa nghĩ tới ngươi khác trộm dùng qua xà phòng thơm của mình gội đầu, thậm chí tắm rửa, Trình Dao Dao cảm thấy buồn nôn.

Hôm nay Trình Dao Dao mua mấy cục xà phòng thơm, cô chọn loại hoa nhài mở ra, mùi tươi mát cùng đêm hè vô cùng tương xứng. Cô gội đầu rồi tắm, mang theo một thân mùi hoa nhài ngồi trên giường.

Trình Dao Dao đem đồ hôm nay mua được sửa sang lại, bỏ vào trong cái rương bảo bối của mình. Trong rương có một hộp bánh bích quy hình chữ nhật, cái nắp hình tròn, chỉ cho được một tay vào. Trình Dao Dao lấy một cái bánh bích quy hình chữ nhật ra, phía trên rắc chút hạt đường, niên đại này có thể gọi xa xỉ.

Trình Dao Dao lấy ra mấy cái, dùng giấy dầu cẩn thận gói kỹ, lại đem bánh hôm nay mua về gói kỹ đặt chung một chỗ, còn mang chìa khóa khóa lại, lúc này mới yên tâm nằm ngủ.

Trong mơ, là đom đóm đầy trời. Một con có bàn tay lớn mạnh mẽ nắm lấy tay cô, dẫn cô tiến vào bên trong đám đom đóm.

Trình Dao Dao ban ngày mệt muốn chết rồi, co quắp trong chăn yên lặng ngủ. Đôi môi đỏ nhếch lên, giống như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào. Khuôn mặt nhỏ trắng muốt cũng nhàn nhạt ửng đỏ, đáy mắt là một nốt ruồi lệ, vô cùng xinh đẹp.

Trên mặt Trình Dao Dao có nốt ruồi lệ sao?

Một bóng dáng lẳng lặng đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống mặt Trình Dao Dao, trong ánh mắt có hận ý không thể quên, cũng có ngơ ngẩn, càng nhiều hơn chính là ghen ghét, hận không thể xét nát gương mặt đáng ghét này.

Trình Dao Dao trở mình, không chút nào phòng bị lộ ra cả gương mặt, sợi tóc đen nhánh như tơ lụa trải trên gối, môi đỏ da trắng mắt ẩn tình, nơi hoang vu hẻo lánh cũng giấu không được, mặt trời nóng bức cũng không phá hủy được khuôn mặt xinh đẹp này.

Gương mặt có dấu đỏ, do ép mặt vào gối. Da thịt vô cùng mịn màng, chỉ cần vạch một cái, liền có thể hủy hoại khuôn mặt ông trời tạo ra trong chốc lát.

Lòng bàn tay vuốt ve vật cứng lặp đi lặp lại, bị tưởng tượng của mình làm máu nóng sôi trào. Trái tim trong lồng ngực đập cuồng loạn, giống như thấy vết thương đẫm máu che kín khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao.

Đưa tay nhẹ nhàng rơi vào trên mái tóc đen. Tơ lụa trơn trượt giữa kẽ tay, mùi hương hoa nhài giá rẻ cũng làm say lòng người. Vuốt mái tóc dài hôm mộ, ngọc bội trước ngực bỗng nhiên nóng rực.

Trình Nặc Nặc run bần bật, thu tay lại đè lên ngọc bội. Ngọc bội lại không nhúc nhích.

Trong nội tâm của cô sinh ra ý nghĩ không thể tin, nâng lên tay khác, nhẹ nhàng đụng vào vai Trình Dao Dao. Ngọc bội yên lặng thật lâu lại lần nữa nóng rực, cuối cùng muốn làm bỏng cô.

Trình Nặc Nặc đột nhiên thu tay lại, kinh sợ đi ra ký túc xá.

Cô chạy tới trong sân, lấy bình nhỏ trong túi mở ra, để ngọc bội lên.

Bên tai là tiếng tim đập loạn nhịp, lần đầu tiên Trình Nặc Nặc mâu thuẫn, cô thà rằng ngọc bội không có động tĩnh.

Không như mong muốn, Mượn một chút ánh sáng, ngọc bội dần dần chảy ra giọt nước óng ánh, lập tức tí tách vui sướng rơi vào trong bình.

“Hóa ra là như vậy… Hóa ra là như vậy!” Trình Nặc Nặc vừa cười vừa khóc, ngồi bệt xuống đất.

Những ngày này vắt óc tìm cách, dụ dỗ Thẩm Yến vào trong kho hàng ở khu đất hoang cố gắng hấp thụ dương khí, ngọc bội chỉ ngo ngoe chảy ra mấy giọt linh tuyền. Hóa ra, yếu tố then chốt của linh tuyền thế mà ở trên người Trình Dao Dao!


Trình Nặc Nặc cầm chặt ngọc bội, tim đập loạn cào cào dần ổn định lại. Cho dù ra sao, ngọc bội ở trong tay cô, cô hủy đi cũng sẽ không để Trình Dao Dao chiếm lợi!

Trình Nặc Nặc ở trong sân múc nước tắm rửa. Trên người dính đầy mồ hôi và chất lỏng dinh dính, còn có cỏ cây tro bụi. Sớm biết Thẩm Yến không có tác dụng, cô mới sẽ không quan hệ với hắn ở trong bụi cổ đầy muỗi. Nhưng… Đây cũng là thủ đoạn làm Thẩm yến vững chắc.

Trình Nặc Nặc tắm rửa qua, trở lại phòng. Tất cả mọi người ngủ sau, một cái tay của Trình Dao Dao còn để ngoài chăn.

Trình Nặc Nặc nhẹ nhàng nắm chặt tay Trình Dao Dao, ngọc bội lần nữa nóng lên.

Một lúc lâu sau, ngọc bội dần dần yên tĩnh lại.

Trình Dao Dao bỗng nhiên nghiêng người, dọa Trình Nặc Nặc nhảy một cái. Cô chậc lưỡi, đá chăn mềm, một đầu chân dài trắng nõn gác lên chăn, xoay người ngủ thiếp đi.

Cái chân kia đường cong rất đẹp, đúng là nửa điểm tì vết cũng không.

Trình Nặc Nặc lạnh lùng thu tầm mắt lại, đã tìm ra bí mật linh tuyền, có linh tuyền chăm sóc, thân thể cô sẽ đẹp hơn Trình Dao Dao.

Chỉ là… Linh tuyền có thể nuôi da thịt, nhưng không có cách nào tăng chiều cao của cô. Chiều cao là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Trình Nặc Nặc. Mẹ cô ác độc chửi mắng bên tai cô, nói bởi vì bố thiên vị, vật phẩm dinh dưỡng đều cung cấp cho Trình Dao Dao, cho nên thân thể cô mới không cao được.

Trình Nặc Nặc cũng đồng ý. Nhưng cô trùng sinh lúc 15 tuổi, lôi kéo bố không tiếp tục thiên vị Trình Dao Dao, vật phẩm dinh dưỡng trong nhà cũng không thiếu, còn có linh tuyền chăm sóc, chiều cao của cô vẫn không có tiến triển.

Trình Nặc Nặc lại không nghĩ, cả nhà mẹ cô đều vô cùng thấp bé, cũng chính nguyên nhân này không gả đi được, về sau mới may mắn gả cho bố Trình.

Trình Nặc Nặc nhíu mày, mang theo tâm trạng vừa phức tạp vừa hưng phấn đi ngủ.

Một đêm trôi qua, có người vui vẻ có người buồn.

Trình Dao Dao ngủ một giấc thỏa mãn, sáng sớm không cần người gọi, đứng dậy đánh răng rửa mặt. Thay áo thun màu vàng nhạt và quần sáng màu, tóc tết thành hai bím, thu lại vẻ phong tình yêu dã, biến thành mối tình đầu thanh thuần.

Cô đem bánh hôm qua gói kỹ nhét vào trong cái gùi tre nhỏ, vội vàng lên bàn ăn bánh cao lương và canh rau dại.

Bánh cao lương hôm nay dùng 3 phần bột mì trắng 7 phần bột ngô làm, canh dưa muối cũng có hương vị linh tuyền. Khẩu vị Trình Dao Dao tốt hơn, ăn một cái lại lấy một cái.

Gương mặt Trình Dao Dao đỏ ửng, tinh thần phấn chấn, người trên bàn không nhịn được muốn nhìn cô. Hàn Nhân cười nói: “Không ai giành với cô, cô gấp gáp vội vàng như vậy làm gì?”

“Ăn xong sớm một chút, nhanh đi làm việc!” Trình Dao Dao ăn một cái bánh cao lương, phồng má trả lời.

Bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt, Thẩm Yến ngồi chỗ đối diện, ánh mắt hoảng hốt nhìn cô chằm chằm.

Trình Dao Dao lườm hắn một cái. Thẩm Yến gần đây luôn mang theo hai mắt quầng thâm, để một thanh niên đẹp trai ngời ngời biến thành bộ dáng thận hư. Hiện tại còn một bộ dáng tình cũ khó quên nhìn cô chằm chằm, cô không cảm thấy mê đắm, chỉ cảm thấy hài hước.

Ngoài ra, tinh thần hoảng hốt còn có Trình Nặc Nặc và Lưu Mẫn Hà. Tóc Lưu Mẫn Hà hiếm thấy nhẹ nhàng dễ chịu, nhưng bộ dáng thấp đầu chột dạ, càng lén lút hơn so với trước kia. Trình Nặc Nặc ngược lại khuôn mặt tỏa sáng, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua mặt Trình Dao Dao, sắc mắc kỳ quái.

Trình Dao Dao cơm nước xong xuôi, không kịp đợi lấy bốn cái bánh cao lương nhét vào trong hộp cơm của mình, ngoài ra còn cho Hàn Nhân phiếu **. Bánh cao lương ở nhà ăn dùng 7 phần bột ngô 3 phần kiều mạch làm, chỗ thanh niên trí thức dùng 3 phần bột mì trắng 7 phần bột ngô làm, cô cũng không chiếm món lợi nhỏ này.

Trên đường đi làm, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong trêu chọc Trình Dao Dao, chưa từng thấy cô tích cực làm việc như vậy. Trình Dao Dao mặc kệ, bước nhanh chạy tới đường nhỏ.

Tạ Ba đã sớm chờ ở đó, trên ống quần còn có vết ướt nhẹp do sương sơm làm ướt. Từ lúc Trình Dao Dao ngồi một mình dưới đất chờ hắn, hắn không đến muộn lần nào nữa.

Áo thun vàng nhạt làm nổi bật da thịt trắng nõn, hôm nay Trình Dao Dao nhìn đặc biệt… non nớt.

Tạ Ba trơ mắt nhìn Trình Dao Dao bước lại gần mình, giấc mơ đêm qua còn ở trước mắt.

Hắn bỗng nhiên đưa tay che lỗ mũi, lui lại hai bước.

Trình Dao Dao lấy cái gùi xuống vô cùng tự nhiên đưa cho Tạ Ba, đã thấy động tác cùng sắc mặt kỳ quái của hắn, không khỏi sững sờ: “… Trên người em có mùi gì sao?”

Trình Dao Dao nghi ngờ đưa tay ngửi ngửi, không có mùi gì mà?

Tạ Ba nhận cái gùi, nhấc chân đi luôn. Trình Dao Dao đuổi theo, lôi kéo cái giỏ lớn của hắn: “Cánh tay của anh còn đau không? Anh đi nhanh như vậy làm gì?”

Tạ Ba không trả lời, Trình Dao Dao tự mình nhìn cánh tay của hắn. Vết thương trên mặt Tạ Ba qua một đêm máu đã ứ đọng, trên cánh tay càng đáng sợ, dấu vết cây gậy lưu lại trở nên tím xanh, còn có chỗ không nhìn thấy ở trên lưng, cũng không biết thế nào.

Tạ Ba vẫn cõng cái giỏ lớn nặng trĩu, sắc mặt như thường.

Trình Dao Dao thình lình đưa tay, đâm vào xương bả vai trên của hắn.

Tạ Ba rên khẽ, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, bên trong đôi mắt hẹp dài không che hết vẻ chật vật, giỏ lớn cũng gỡ xuống che trước người.

“Thật sự đau như vậy sao?” Trình Dao Dao cũng giật nảy mình, áy náy đưa một cái bánh cao lương: “Cho anh cái này, anh ăn trước đi.”

Tạ Ba cụp mắt, lồng ngực đập kịch liệt.

Trình Dao Dao đưa về phía trước: “Cho anh. Em nhận 2 đồng tiền của anh, anh cầm một cái bánh cao lương được không? Ăn nhanh lên, ăn xong điểm tâm sáng mới có sức lực làm việc.”

“Cô…” Tiếng nói Tạ Ba khàn khàn, bị Trình Dao Dao làm cho lui không thể lui, đoạt lấy bánh, một ngụm ăn hết nửa cái, mạnh mẽ nhai nuốt, gân xanh chỗ thái dương liên tiếp nhô lên.

Ăn cái bánh cũng mạnh mẽ như vậy. Lúc này Trình Dao Dao mới quay người, bước chân nhẹ nhàng đi trước dẫn đường: “Đi nhanh một chút, thừa dịp bây giờ trời mát mẻ.”

Ánh mắt Tạ Tam từ trên bóng lưng duyên dáng của cô kéo trở lên, hung hăng bóp chặt lòng bàn tay gần như tự ngược, hơn nửa ngày mới bình phục lại.

Máu nóng trên người thanh niên trẻ xao động, ăn tiếp cái bánh cao lương, trong dạ dày vừa mới no bụng, nhưng lại sinh ra cảm giác đói khát làm người nóng như lửa đốt. Cảm giác đói này dây dưa hắn, không biết lúc nào mới giải thoát.

Vừa nhấc mắt, đằng trước đã chạy không thấy bóng người. Tạ Ba căng thẳng, vội vàng nhấc giỏ lên lưng. Động tác nhấc giỏ lên lưng chậm chút, nhưng vết thương ở cánh tay và bả vai không thấy đau, để giỏ vững trên lưng, trọng lượng tự hồ nhẹ đi nhiều, sức lực tràn đầy trong người.

Tạ Ba nhanh chân đi về phía trước, chuyển qua chỗ ngoặt đuổi kịp Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao hái được mấy đóa hoa chuối tây đỏ chót, mút mật hoa dưới đáy bông hoa, sắc môi đỏ dính thêm một lớp nước.

Tạ Ba nhìn thấy môi cô mút vào, cô chú ý tới ánh mắt của Tạ Ba, hào pháo đưa qua: “Anh có muốn không?”



Nhật ký ngày làm việc của Trình Dao Dao:

Buổi sáng 8h: Đến ruộng đậu nành, nghỉ ngơi, uống nước.

Buổi sáng 8h30: Tạ Ba lại chảy máu mũi, bị dọa sợ, phải nghỉ ngơi 2h mới tốt.

10h30 sáng: Làm việc.

11h40 trưa: Mặt trời quá lớn, làm việc cái con mẹ nó chứ.

12h trưa: Nướng nấm, nướng bánh, vì để Tạ Ba ăn bánh bao chay cùng bánh bích quy, đấu trí đấu sức nửa giờ.

1h trưa: Ngủ trưa.

3h chiều: Ngủ trưa.

4h chiều: Tỉnh dậy. Tạ Ba làm xong hết việc, cùng nhau hái nấm, hái anh đào.

6h chiều: Về nhà.

Lại là một ngày bận rộn mà phong phú!

Ngày mùa chuẩn bị kết thúc, lượng công việc cũng càng lúc càng nhiều. Nhóm thanh niên trí thức mỗi ngày trở về đều mệt chết, ngồi phịch trên giường không động đậy.


Chỉ có Trình Dao Dao tắm rửa, cả người nhẹ nhàng thoải mái, ở trong phòng bếp nấu nước thanh mai. Quả thanh mai Đông Khôi tốt nhất chắc mẩy biến thành màu đen, đã phơi qua trong ruộng đậu nành, giảm bớt lượng nước.

Đổ quả thanh mai vào nồi, nấu cùng nồi nước nóng. Vớt bọt sủi bên trên bỏ ra, mùi vị sẽ không bị đắng chát. Lại thêm một lượng đường vàng phù hợp vào, thêm một chút cam thảo, vị ngọt tăng lên rất nhiều. Mà cam thảo vị ngọt, có thể tiết kiệm nhiều đường cát hơn.

Những ngày này Trình Dao Dao đã để dành được mấy cân thanh mai làm, đây là một bình cuối cùng, chuẩn bị đưa cho Tạ Ba, cô vô cùng để bụng nhìn chằm chằm vào độ lửa.

Trình Nặc Nặc bỗng nhiên bu lại: “Chị Dao Dao, muốn em hỗ trợ không?”

Trình Nặc Nặc đứng rất gần, cánh tay sát vào Trình Dao Dao. Mùa hè tất cả mọi người mặc áo ngắn tay, cánh tay cô ta đầy mồ hôi, Trình Dao Dao bị cọ nổi cả da gà, vội vàng tránh đi chút: “Không cần.”

Trình Nặc Nặc cũng không để ý, mỉm cười: “Vậy em giúp chị nhóm lửa?”

“Thật sự không cần.” Trình Dao Dao nhíu lông mày: “Cô cách xa tôi chút đi. Ngày nắng to đừng cọ xát vào, chúng ta không thân như vậy!”

Trình Dao Dao vớt quả thanh mai trong nồi ra, còn nước thanh mai cũng đổ ra để nguội.

Mới vừa vào ký túc xá, Trương Hiểu Phong bỗng nhiễn chạy vào nói: “Đại đội trưởng cùng bí thư chi bộ đến rồi!”

Từ khi nhóm thanh niên trí thức được phân đến ký túc xá này, vì chuyện ký túc xá mà náo loạn không ít với các cán bộ đại đội, bởi vậy đại đội trưởng cùng bí thư chi bộ chưa từng đến dây lần nào đâu.

Mọi người vội vàng đứng lên, Hàn Nhân hưng phấn nói: “Có phải muốn nói chuyện ký túc xá với chúng ta rồi không?”

“Tôi thấy không phải ý này. Không phải nói ngày mùa xong mới đề tới sao?” Trình Dao Dao kỳ quái nói.

Trương Hiểu Phong nói: “Người đã tới cửa, nhanh chuẩn bị tốt ra ngoài đi!”

Nhóm nam thanh niên trí thức cũng ăn mặc chỉnh tề, mọi người đều chạy ra sân, đại đội trưởng Lâm Đại Phú và bí thư chi bộ cũng đúng lúc đi vào sân. Chắp tay sau lưng đánh giá: “Nơi này được mọi người sắp xếp không tệ lắm!”

Thẩm Yến nghênh đón: “Đại đội trưởng, bí thư chi bộ. Hai ngài đến thị sát công việc?”

Lâm Đại Phú và bí thư chi bộ nhìn nhau, ho khan một tiếng: “Hôm nay tôi cùng bí thư chi bộ cơm nước xong xuôi, đi bộ tiêu cơm, vừa vặn thuận đường đi tới chỗ thanh niên trí thức các cậu, liền tới thăm hoàn cảnh sinh hoạt của mọi người một chút.”

Nhóm thanh niên trí thức vội vàng chuyển mấy cái ghế đến, lại thu xếp nước mời hai người. Trình Nặc Nặc bưng hai bát nước thanh mai, ngọt ngào nói: “Không có gì tốt để mời hai ngài, có chút nước thanh mai mới nấu, có thể uống giải nóng.”

Trình Dao Dao: “…”

Lâm Đại Phú cùng bí thư chi bộ uống nước thanh mai, nước đỏ chói trong bát, mùi thơm chua ngọt bay vào mũi. Uống xong một ngụm, chua chua ngọt ngọt, mát lạnh, một thân nóng bức đều tiêu tán.

Lâm Đại Phú không khỏi tán thưởng: “Dễ uống. Thanh niên trí thức tiểu Trình tay nghề rất tốt.”

Hàn Nhân vội nói: “Đây là Dao Dao nấu đấy!”

“Ồ?” Lâm Đại Phú hơi kinh ngạc nhìn Trình Dao Dao: “Cô cũng biết nấu đồ ăn? Nhìn không ra a.”

Trình Dao Dao đau lòng nhìn nước thanh mai lưu lại cho Tạ Ba kia, trên mặt chỉ có thể ngượng ngùng cười: “Rất đơn giản, thanh mai thêm đường nấu lên là xong.”

Trình Nặc Nặc cười tiếp lời: “Muốn nấu thật tốt không đơn giản đâu. Chị Dao Dao mỗi ngày đều đi hái thanh mai tươi về mới nấu được.”

Lâm Đại Phú nói: “Tôi nhớ bên kia ruộng đậu nành, có một mảnh cây thanh mai. Cô mỗi ngày đều đến đấy hái à?”

Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ. Đây không phải rõ ràng nói xấu Trình Dao Dao sao?

Trình Nặc Nặc cũng thấp giọng hô một tiếng, hối hận mình lỡ lời: “Chị Dao Dao nhất định làm xong việc rồi mới đi hái thanh mai.”

Lâm Đại Phú không nói, bí thư chi bộ buông bát xuống, chậm rãi nói: “Thanh niên từ trong thành phố tới chính là thích chơi đùa, mỗi ngày làm xong việc mệt mỏi, còn nhớ đi hái nấm hái thanh mai. Đầu thôn Tây có nhiều cây thanh mai, thích ăn đều có thể hái, đừng đi quá xa là được.”

Nhóm thanh niên trí thức đều thích chơi đùa, thích náo nhiệt, nghe xong liền vui vẻ. Trình Dao Dao còn lôi kéo Hàn Nhân lớn tiếng nói: “Nhà ăn mỗi ngày cũng có thể nấu một nồi! Giải nóng giải khát, uống sễ hơn trà ngải khổ!”

Da mặt Trình Nặc Nặc co lại, vội nói: “Có thể…”

“Ý kiến hay!” Hàn Nhân dẫn đầu vỗ tay: “Trà ngải khổ bây giờ quá khó uống, khó uống làm tôi mỗi ngày uống nước lạnh.”

Tất cả mọi người nhảy cẫng hoan hô, chỉ có mặt Trình Nặc Nặc run rẩy. Người toàn bộ công xã mỗi ngày uống nước thanh mai, cô muốn tăng thêm bao nhiêu lượng công việc? Trình Nặc Nặc bỗng nhiên thầm nghĩ: “Nhưng nước thanh mai cần rất nhiều đường, chi tiêu quá lớn!”

“Không lớn không lớn.” Trình Dao Dao vội nói: “Có thể dùng đường tinh, một ngày một nồi lớn, chi phí khẳng định không nhiều hơn 5 phân tiền. Hiện tại chính là thời gian quan trọng nhất, chẳng lẽ không thể cho mọi người chút phúc lợi sao?”

Đường hóa học có thể mua được ở cung tiêu xã, vị ngọt gấp 5 lần so với đường mía, mùi vị tự nhiên càng nhân lên. Nhưng người trong thôn có thể nếm được vị ngọt thì rất cao hứng, chỗ nào còn để ý đường hóa học hay là đường mía?

Lâm Đại Phú lúc đầu còn không coi là thật, nghe Trình Dao Dao nói như vậy, thật sự suy tính: “Đề nghị này rất tốt! Thanh mai không cần tiền, đường hóa học cũng rẻ! Tôi nhớ trong nhà ăn còn một bao lớn, cứ làm như thế đi!”

Đám người vui vẻ nhảy cẫng lên hoan hô, vạn vạn không nghĩ tới Trình Dao Dao nói mấy câu liền cho bọn họ phúc lợi uống nước thanh mai.

Một nam thanh niên trí thức cao hứng nói: “Hương vị đồ ăn Trình Nặc Nặc nấu tốt nhất, nấu nước thanh mai cũng nhất định dễ uống. Mọi người uống xong người có sức lực, làm việc mới tốt được.”

Nụ cười của Trình Nặc Nặc muốn duy trì không được rồi. Mỗi ngày một nồi nước thanh mai lớn, lại muốn tiêu hao mấy giọt linh tuyền.

Cô đụng ngọc bội cách lớp quần áo, thoáng an tâm. Chỉ cần Trình Dao Dao vẫn ở, nước linh tuyền sẽ không ngừng.

Nói đùa một trận, bí thư chi bộ bỗng nhiên nói: “Hôm nay chúng ta đến, kỳ thật còn có một việc muốn thảo luận với mọi người.”

“Là chuyện phân ký túc xá sao?” Trình Dao Dao là người thứ nhất đặt câu hỏi.

Lúc này trăng sáng giữa trời, Trình Dao Dao càng sáng hơn ánh trăng, nhẹ nhàng phát sáng. Giọng nói Lâm Đại Phú hòa hoãn: “Chuyện ký túc xá chờ sau ngày mùa nói. Chuyện hôm nay là tìm Thẩm Yến cùng Trương Hiểu Phong.”

Trình Dao Dao thất vọng thở dài, cùng đám người quay người rời đi, đại đội trưởng lại nói: “Đồng chí tiểu Trình, cô cũng ở lại.”

“???” Trình Dao Dao và Hàn Nhân hai mặt nhìn nhau, đây là có chuyện náo loạn gì sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Tạ Ba sắp không chịu nổi trêu chọc rồi, Trình Dao Dao đừng cho hắn uống đồ bổ nữa.