Nam Ai

Chương 73: Khó vẹn vuông tròn.




Vài ngày sau đó bà Thịnh rất tích cực săn sóc Kiều Trang, quan tâm đến nỗi cô tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mà trong những ngày này số lần Kiều Trang được đến gặp Thu Phượng tuy không phải là ít nhưng chưa bao giờ cô ấy đồng ý gặp cô, vậy nên hình ảnh Kiều Trang thường xuyên túc trực trước cổng trại giam đã trở thành quen mắt đối với những bà con buôn gánh bán bưng xung quanh khu vực đó.

Nhờ vào sự chăm sóc nhiệt tình của bà Thịnh mà những vết thương trên cơ thể của Kiều Trang chỉ trong vòng 1 tuần đã tương đối khá lên, tuy vẫn chưa lành lặn nhưng ít nhất đã giảm bớt đi không ít phần đáng sợ. Có điều thương tích ngoài da là chuyện thường tình, ngay lúc này mỗi giây mỗi khắc trôi qua đối với Kiều Trang đều là sự tra tấn vì thời hạn diễn ra phiên tòa kế tiếp càng lúc càng gần.

Đôi khi đứng trước cổng trại giam suy nghĩ, Kiều Trang chợt có cảm giác Thu Phượng đây là đang cố ý tự sát.

Cô ấy muốn chết, chính vì muốn chết nên mới không cung khai, và cũng chính vì muốn chết nên mới để cho mọi thứ thuận theo tự nhiên mà không thèm phản kháng.

Chính vì muốn chết nên mới không chịu gặp gỡ Kiều Trang thêm lần nào nữa.

Nhưng, vì sao cô ấy lại muốn kết cục của mình thành ra bi kịch thế này? Đó là câu trả lời mà Kiều Trang nghĩ mãi cũng chẳng biết được.

Lẽ nào, là vì cô chăng?...

...

Vào một buổi tối ngày thứ sáu, cách thời hạn phiên tòa kế tiếp diễn ra chỉ còn vỏn vẹn một tuần, mà suốt thời gian này cư nhiên Kiều Trang lại chẳng hề nghĩ ra được phương cách nào khác để cứu vãn.

Nỗi âu lo khiến cô đang ngày càng suy sụp, cầm chắc trong tay bản án tử cho cả chính mình nếu tòa án tuyên phán Thu Phượng vào khung hình cao nhất.

Tình yêu của cô bốc đồng và mãnh liệt, cô thích chiều chuộng trái tim của mình để cho nó thỏa sức hạnh phúc lẫn khổ đau cùng với người cô yêu, và người cô yêu đó không ai khác lại chính là Thu Phượng, cô gái xứ Huế chỉ vì một lần tình cờ gặp gỡ rồi quen biết nhau vỏn vẹn đôi ba hôm mà Kiều Trang đã chấp nhận trao trọn con tim, không ngần ngại dù cho phải trả giá bằng cả cuộc đời mình.

Và quả vậy, đúng là cả cuộc đời...

"Cháu ngồi ở đây mà nãy giờ bác cứ tìm mãi, mọi chuyện thế nào rồi?" Bà Thịnh mang một ly sữa ấm đến bên cạnh Kiều Trang đang thẩn thờ ngồi ở ngoài vườn.

Đến hôm nay, bà Thịnh đã không còn là bà Thịnh nữa, người phụ nữ luôn giữ cho mình phong thái đoan trang thì bây giờ đầu tóc đã bạc trắng, đôi mắt thâm quầng trũng sâu đầy mệt mỏi, cả ngay bộ đồ mặc trên thân còn không nhận ra nó đã bị vướng trúng đâu đó mà rách thành một đường ngay dưới vạt.

Vừa trông thấy bà, Kiều Trang bèn gượng gạo nở ra nụ cười, không muốn để đối phương nhận thấy tâm trạng lực bất tòng tâm của mình.

"Những ngày qua cực khổ cho cháu quá, Thu Phượng nó thật may mắn vì gặp được người có tình có nghĩa như cháu. Gia đình vô cùng cảm ơn Kiều Trang."

"Dạ thưa bác, cháu không dám nhận lời cảm ơn này đâu ạ, mong bác hãy cứ xem cháu như người trong nhà đang phụ giúp lo việc của chung chứ đừng nên khách sáo như vậy."

"Ừm...ừm...ngoan quá..."

Bà Thịnh trầm mặc đưa cho Kiều Trang ly sữa, có lẽ trong khoảnh khắc này chính bản thân cô cũng đã nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt của bà. Nhưng Kiều Trang vẫn là gạt đi, còn tự trách bản thân vì quá áp lực nên đã suy nghĩ nhảm nhí.

Chỉ khi ngồi trò chuyện thêm một lúc nữa với bà Thịnh rồi uống hết ly sữa theo ý bà và bắt đầu hoa mắt chóng mặt thì Kiều Trang mới giật mình sững sốt.

Là ly sữa này...

Nhưng nhận ra thì có ích lợi gì trong khi cô đã hoàn toàn sa vào bẫy?

Rất nhanh, theo đúng như lời mà bà Thịnh đã được nghe từ người giao thuốc, Kiều Trang đã rơi vào hôn mê chỉ sau khoảng 2 phút mà thôi.

...

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê Kiều Trang thấy mình được đưa lên một chiếc xe Huê Kỳ nọ, ngồi ở hai bên trái phải cô là hai gã đàn ông với gương mặt bị nhoè nhoẹt đi không sao thấy rõ.

Kiều Trang muốn vùng vẫy để thoát ra khỏi đó nhưng toàn thân cô hoàn toàn trở nên vô lực, cảm giác đầu óc vẫn phần nào tỉnh táo nhưng tầm mắt và cơ thể lại không chịu tuân theo ý mình thật vô cùng khủng khiếp, càng đáng sợ hơn khi giờ đây cô không biết những kẻ này là ai và mình đang bị đưa đi đâu.

Cho đến khi chiếc xe rẽ vào một ngôi dinh thự lấp lánh ánh điện nọ thì đầu óc Kiều Trang mới oang lên một tiếng, dường như là có tia sét xoẹt qua đánh thẳng vào đại não cô một linh tính bất lành.

Và quả nhiên...

Một trong hai gã đàn ông bế bổng cô lên mang vào bên trong dinh thự, gã đưa cô qua các dãy hành lang lạ lẫm đến một căn phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường lớn sau đó mới rời đi.

Ánh mắt Kiều Trang cố mở to ra để nhìn cho rõ ràng mọi sự nhưng thứ lờ mờ đập vào mắt cô chỉ là một căn phòng sang trọng sực nức mùi hương hoa hồng với ánh nến leo lét tỏa sáng tạo nên một không gian lãng mạn một cách quái dị.

Kiều Trang muốn kêu cứu nhưng giờ đây cổ họng cô chỉ có thể ngâm nga những thanh âm không rõ lời, ấy vậy mà vẫn thu hút được sự chú ý của gã đàn ông trung niên vừa mới bước vào bên trong.

Gã ta tiến đến bên cô, chạm tay lên sườn mặt và vuốt ve nó như thể đang đánh giá một thứ trang sức lộng lẫy.

Tới giờ phút này thì ắt có lẽ Kiều Trang đã hiểu ra chuyện gì đang xảy đến với mình, đáng tiếc số phận của cô đã được định đoạt không thể nào thay đổi nữa.

Sau một đêm, Kiều Trang đã thấm thía một sự nhục nhã đến tận cùng.

Tờ mờ hôm sau gã ta mới cho người đưa cô trở về lại nhà của Thu Phượng như cái cách mà cô đã đến.

Đón Kiều Trang, giờ đã là cái xác không hồn, vợ chồng ông bà Hữu Thịnh đưa cô trở vào phòng Thu Phượng nghỉ ngơi, họ giải thích hàng vạn lời, van nài sự tha thứ nhưng Kiều Trang vẫn tuyệt nhiên không đáp lại.

Cho đến khi bà Thịnh bảo rằng: "Ông ta là chánh án tối cao, ông ta sẽ cứu được Thu Phượng, đây là vì Thu Phượng." Thì lúc đó mi mắt Kiều Trang mới khẽ lay động, một giọt lệ trong suốt ứa ra thay cho lời hồi đáp.

Khi toàn bộ chất thuốc trong người cô đã tan hết thì Kiều Trang mới lặng lẽ đi tắm rửa, cô ở trong phòng tắm suốt nửa ngày trời, chà sát đến mức thân thể gần như rách toạc, đau đớn lẫn bẽ bàng đan xen khiến cho cô nhớ lại khoảng thời gian trước, tự hỏi có phải khi ấy Thu Phượng cũng đã trải qua cảm giác này hay không?

Kiều Trang không khóc, cô làm gì có tư cách nào để khóc. Chỉ là thân thể cô bây giờ đã nhơ nhuốc rồi thì thử hỏi làm sao tao phùng cùng Thu Phượng được nữa? Còn mặt mũi nào đâu để nhìn mặt người thương?

Trong khi Kiều Trang đang chết dần bởi chính những suy nghĩ của mình thì cùng lúc đó vợ chồng ông bà Nguyễn Hữu Thịnh cũng đang cãi nhau kịch liệt, họ dằn xé chính mình bởi hai chữ lương tâm.

Nhưng vạn sự thế gian khó mà vẹn chữ vuông tròn.