Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 20: Nó Chọc Vào Tôi.




Màn đêm buông xuống, Tần Tranh để Tang Nhược ngủ ở phòng ngủ chính, còn anh chuẩn bị thu dọn đồ đạc sang phòng ngủ phụ.

Cô gái nhỏ ngồi trên giường đong đưa chân nhìn anh giúp cô kéo màn, đột nhiên cô ngẩng đầu nói: “Tôi muốn ngủ cùng anh đêm nay.”

Tần Tranh giật mình, anh quay đầu nhìn cô, hầu kết lăn lăn: “Như vậy sao được, chúng ta trai đơn gái chiếc.”

Tang Nhược mím môi, không vui, nói: “Hôm qua và hôm kia cũng vậy mà.”

Tần Tranh váng đầu, anh ngồi cạnh cô đối diện với cửa sổ và bắt đầu giảng đạo lý cho cô nghe: “Hôm kia em có chịu đi ngủ đâu.”

Cô bướng bỉnh: “Hôm nay tôi cũng không chịu ngủ đấy.”

Tần Tranh hù dọa: “Nếu đêm nay còn thế nữa, coi chừng tôi lại giở trò lưu manh với em giờ.”

Lời anh nói nửa thật nửa giả, mà đúng là anh muốn làm gì đó. Nhưng khi dẫn cô về nhà, anh lại sợ làm cô sợ.

Tang Nhược săn sóc mà nói: “Không sao, tôi không ngại.”

Tần Tranh giật môi, đúng là cô không ngại thật. Dù sao thì cô chỉ lo đốt lửa thôi, còn lửa có tắt hay không thì cô không quan tâm.

Cô đã nằm sẵn trên giường, kéo chăn lên tận cằm, ủ rũ nói: “Anh nhanh lên đi.”

Tần Tranh vô cùng rối rắm, nghĩ tới cảnh tượng hương diễm trong trung tâm mua sắm, cuối cùng vẫn chui vào ổ chăn của cô gái.

Anh vừa chui vào, Tang Nhược lập tức nhích qua. Trên người cô mặc bộ áo ngủ mới, là kiểu dáng bảo thủ nhưng vẫn làm Tần Tranh cứng.



Đôi má cô gái mềm mại, đè lên cánh tay rắn chắc của anh.

Anh như tê tại, vô thức đảo mắt.

Lông mi Tang Nhược run run: “Tay.”

Tần Tranh đã có thể hiểu lời cô nói. Anh tự giác đưa tay che mắt cô lại, nghe lời hơn cả cún.

Anh nghiến răng, người anh em dưới chăn đã thức tỉnh, anh trơ mắt nhìn cô gái ngủ ngon lành.

Trong lòng Tang Nhược đầy thỏa mãn. Cô mắc chứng mất ngủ nhiều năm, trừ hai đêm ngủ bên cạnh anh, gần như chưa bao giờ cô có giấc ngủ ngon.

Trong lúc mơ ngủ, cô lại dính vào chỗ anh hơn.

Tần Tranh thầm than, chịu khó hầu hạ cô tới nửa đêm, sau đó mới nằm xuống ngủ.

***

Sáng sớm, anh thức giấc bởi chuông báo thức. Vốn tưởng cô gái nhỏ còn đang ngủ nhưng cô đã sớm mở mắt.

Cô cách anh một sải tay, không gần như lúc ngủ.

Tần Tranh tự nhủ —— ngủ ngon giấc liền trở mặt không nhận người à.



Tang Nhược nghiêng người, gương mặt trắng nõn đối diện anh, hỏi: “Sao đêm qua anh không tắt đèn?”

Anh cứng họng, đáp: “Em bảo em sợ tối mà?”

Ai ngờ cô gái nhỏ lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh ở cạnh tôi, tôi sẽ không sợ.”

Tim Tần Tranh lỡ một nhịp, đôi mắt anh nặng nề nhìn cô, nhìn dáng vẻ vô vị của cô, anh biết cô không có ý định tán tỉnh anh.

Anh duỗi tay nhéo mặt cô: “Vậy từ mai tôi sẽ tắt đi.”

Ý tứ trong lời nói của anh rõ ràng là đồng ý ngủ cùng với cô từ nay về sau. Ánh mắt Tang Nhược sáng lấp lánh, bỗng cô nhắc nhở anh: “Chym anh cứng kìa.”

Những gì cô nói đều mang tính quá thiên về hàn lâm, Tần Tranh ngẩn người, sau đó mới bịt tai trộm chuông chống chân lên.

Anh đỡ trán, mới quen biết được 3 ngày mà tần suất cương cứng của nó quá cao. Cứ tiếp tục như vậy, có khi anh sẽ chết vì nghẹn mất.

Đang xấu hổ, cô gái nhỏ lại nói: “Không sao mà, đây là hiện tượng sinh lý bình thường.”

Càng nghĩ, Tần Tranh càng cảm thấy bản thân mình không thể thất bại trước người con gái này, không thể để cô muốn làm gì thì làm được, anh liền đè cô xuống: “Sao em biết? Chẳng lẽ… Em nhìn thấy thằng nhỏ của tôi rồi à?”

Anh muốn trêu chọc cô, muốn cô xấu hổ.

Mùi hương của người đàn ông vây lấy cô, ánh mắt Tang Nhược bình tĩnh, thành thật nói: “Nó vừa chọc vào tôi á.”

“…” Tần Tranh lập tức xốc chăn đứng dậy chạy trối chết.