Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 64




Quần áo Tang Nhược ướt nhẹp, biển về đêm lại lạnh nên vừa về đến khách sạn, cô đã bị Tần Tranh lôi vào phòng tắm.

Qua một lát, người đàn ông giả đứng đắn bắt đầu đứng ngồi không yên, mặt không đỏ tim không loạn mà nói: “Để anh cọ lưng cho em.”

Hai người họ trừ cái kia ra thì cái gì cũng đã làm hết rồi. Tang Nhược trần truồng đứng trước mặt anh, cô chỉ gật đầu chứ không thấy xấu hổ.

Ngược lại là Tần Tranh thấy cô cơ thể cô đầy bọt nước, da thịt trắng nõn như đang mời gọi anh đến thưởng thức, anh không thể bình tĩnh được.

Vốn là anh có ý xấu vào đây nên chẳng khách sáo gì nữa, cùng cô đứng dưới vòi sen, ôm eo cô và hôn môi.

Dòng nước tí tách tí tách rơi xuống đầu hai người, rồi chảy xuống cơ thể đang dính chặt vào nhau.

Anh bóp hàm dưới của cô, đầu lưỡi càn quét khoang miệng cô, cô khẽ hé miệng mặc anh chà đạp.

Đã lâu rồi chưa làm, hôm nay cô gái nhỏ lại dụ dỗ anh. Anh bế cô lên, để chân cô quắp lấy eo anh, sau đó mở vòi nước xả vào bồn tắm trong tư thế này.

Khi nước đầy, anh lập tức bế cô vào trong bồn, để cô nằm lên người anh, vừa sờ mông vừa hôn cô.

Tang Nhược thở gấp, đôi mắt đen láy sáng rực, cô gần như gục vào người anh: “Ưm…”

Anh thích thú xoa bóp bờ mông cô bằng bàn tay thô ráp, sau đó giơ tay tét một cái.



Tiếng bốp vang dội bên tai Tang Nhược, cô ngây ngốc, vẻ mặt không thể tin nổi: “Anh đánh em á?”

Bình thường cô nói chuyện điềm đạm, giọng điệu bình bình. Hôm nay trong lời nói còn thêm cả nghi vấn, hiển nhiên là đang cáu.

Tần Tranh thơm khóe miệng cô, dỗ: “Mềm quá, anh không nhịn được, anh vô dụng.”

Lòng bàn tay anh phủ lên mông cô, thịt mềm có vệt ngón tay tràn qua kẽ hở tay anh, xúc cảm sờ lên không khác gì so với đôi ngực.

Tang Nhược chống người lên, hờn dỗi: “Anh đánh em.”

Tần Tranh biết lượng sức, nhất định không làm đau cô, nhưng cô lại như thế này, anh chỉ có thể xin lỗi: “Anh sai rồi.”

“Đây là bạo lực gia đình ——” Cô nói xong, người đàn ông lại đánh cô, lần này là đánh vào giữa hai chân.

“A!” Cô rên khẽ, nơi đó vốn đã lầy lội, ướt chảy nước mà anh còn đụng đến. Dù nhẹ nhưng cũng khiến cô run rẩy cả người.

Tần Tranh nhướng mày, hỏi cô: “Đau không?”

Sau đó anh tự hỏi tự trả lời: “Sao lại bạo lực gia đình, anh tăng thêm tình thú mà.”



Lòng bàn tay của anh giơ lên hạ xuống, liên tục vỗ nhẹ vào mông và tiểu huyệt của cô, khiến giọng Tang Nhược càng ngày càng mềm.

Cô rên rỉ, bấu chặt lấy vai anh, dựa vào người anh, hai núm vú áp vào ngực anh.

Lợi dụng tiếng rên như cổ vũ của cô, Tần Tranh móc một ngón tay vào hoa huyệt.

Cô đang ở tư thế nửa quỳ, mông ưỡn lên cao, lộ trên mặt nước. Có một bàn tay to lớn hoạt động giữa hai chân cô, hai màu đen trắng tương phản rõ rệt.

Cô bị anh làm cho nước nôi lênh láng, gần như bắn hết toàn bộ vào lòng bàn tay anh. Tần Tranh lại móc thêm hai ngón nữa vào, lần này ba ngón tay cùng làm cô.

Cô gái cắn môi: “Trướng ——”

Bàn tay khác của anh xoa đầu cô: “Làm quen dần đi.”

Tang Nhược nghe không hiểu, anh dùng ngón tay nới rộng cửa huyệt. Ngón tay bị thịt non hút chặt lấy, không ngừng thọc vào rút ra.

Ngón tay anh ấn vào một khối thịt mềm, hông cô khẽ đong đưa, một tiếng ngân nhẹ thoát ra từ cổ họng.

Tần Tranh bóp cằm hôn lên môi cô, ba ngón tay nhanh chóng ra vào. Nước dâm bắn ra theo động tác của anh, hơi uốn cong, xẹt qua nơi mẫn cảm.

“Ưm a!” Cô rên một tiếng cao vút, và một dòng mật ập ra từ hoa huyệt.