Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 25-2




Những người khác cũng dần nhận ra, nam tử này chính là muội muội trước đây của Phong Già Nguyệt, bọn họ ngẩn tò te trợn tròn mắt.

"Chưởng môn, chuyện này là sao ạ?" Đông Thông không nhịn được hỏi, rõ ràng mười năm trước là một tiểu cô nương mà, mắt ông ta đâu có mờ đến nỗi không phân biệt được nam nữ, sao bây giờ lại biến thành nam nhân?

Phong Già Nguyệt cười nói: "Hắn thực sự là Phong Già Tinh đệ đệ của ta, người nhà xem bói nói hắn có số mệnh kỳ lạ, trước khi trưởng thành phải giả làm bé gái, cho nên nhiều năm qua ta mới không nói cho các ngươi biết, xin lỗi xin lỗi."

Các đệ tử ngơ ngác tản đi, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể tiêu hóa được.

Nhưng so với giới tính thì đám Dữ Thương chú ý đến tu vi của Cơ Tinh Loan hơn, khi thấy hắn biểu hiện ra là Trúc Cơ đại viên mãn, bọn họ đã đầy kinh hãi.

"Trúc Cơ đại viên mãn mười tám tuổi." Giọng Dữ Thương run rẩy, trong những người ngậm thìa vàng của mười tiên môn lớn thì Trúc Cơ đại viên mãn trẻ nhất là hai mươi lăm tuổi, mà nay người của Thiên Cực Môn bọn họ lại phá vỡ kỷ lục này, hạ xuống mười tám tuổi!

Nếu nói chuyện này ra ngoài thì không biết sẽ kinh thiên động địa đến mức nào?

Đông Thông sờ sờ mũi, năm nay ông ta gần một ngàn tuổi mà cũng mới đến Trúc Cơ đại viên mãn, đúng là so với người khác chỉ khiến mình tức chết, đau lòng quá.

Chỉ có thể nói không hổ là đệ đệ của chưởng môn.

Nhìn một vòng, thấy tất cả đều tỏ ra kinh hãi khó tin, Cơ Tinh Loan nhìn xuống Phong Già Nguyệt, vẻ mặt nàng đầy bình tĩnh.

Sau khi xuất quan, hắn biểu hiện ra Trúc Cơ đại viên mãn, vốn định xem nàng sẽ có phản ứng như thế nào, kết quả từ đầu đến cuối nàng không hề nhắc đến chuyện này, hắn còn tưởng nàng nhất thời chưa chú ý tới, nhưng lúc này hắn mới nhận ra, có lẽ không phải là nàng chưa chú ý tới.

Nhưng vì sao nàng lại có thể bình tĩnh như vậy?

Phong Già Nguyệt bình tĩnh như vậy đương nhiên là vì nàng đã đọc tiểu thuyết, mặc dù mười tám tuổi đã lên đến Trúc Cơ đại viên mãn quả thực nhanh hơn trong truyện, trong truyện phải ba năm nữa hắn mới đạt tới, nhưng nàng cảm thấy như vậy cũng ở trong giới hạn bình thường, dù gì hắn cũng đã có thêm ngọc bội Thanh Long và đệm hương bồ.



Nhưng thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng mới nhận ra mình đã quá bình thản, có thể sẽ đả kích tâm trạng của hắn, vì thế nàng bèn nặn ra một vẻ mặt mừng rỡ: "Tiểu Tinh, đệ lợi hại quá! Tỷ tỷ tự hào về đệ!"

Cơ Tinh Loan: "......"

Giọng điệu dỗ trẻ con này.

_______

Đám Dữ Thương cũng ngơ ngác rời đi, Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan trở lại núi sau, mười năm nay, chỉ cần ở lại Thiên Cực Môn thì Phong Già Nguyệt đều sẽ ở đây.

Vì biết hắn sắp xuất quan nên Phong Già Nguyệt đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ, nàng bày hết ra: "Có món gì đặc biệt muốn ăn không?"

Cơ Tinh Loan nhìn qua một lượt, mấy thứ này cơ bản đều là những thứ hắn thích mười năm trước, nàng nhớ hết.

Tùy tiện chỉ mấy thứ, Phong Già Nguyệt bắt đầu nấu nướng và cũng sai bảo hắn vòng vòng: "Đệ rửa sạch cái này đi."

"Đệ xắt cái này đi."

"Dập lửa, làm nguội."

Tất cả đều không khác gì mười năm trước, Cơ Tinh Loan mỉm cười, thản nhiên nói: "Tỷ tỷ, thật ra ta không chỉ đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn."

Phong Già Nguyệt khựng lại, thế thì đã vượt ngoài dự kiến của nàng, không chỉ đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn, vậy không phải là kỳ Kim Đan sao?

Nghĩ đến hiện tại nàng cũng chỉ mới là Kim Đan đại viên mãn, nàng không khỏi cảm thán: Đúng là nam chính có khác, biến thái!

"Suỵt!" Nàng dựng ngón tay lên trước đôi môi đỏ mọng, nháy mắt với hắn, "Không cần nói với tỷ tỷ, đây là bí mật của đệ."

Cơ Tinh Loan nhìn nàng trân trân, trong mắt hiện lên sự mê hoặc khó tả: "Ta thăng cấp nhanh như vậy, tỷ tỷ không muốn biết nguyên nhân sao?'

"Ta chỉ cần biết đệ rất lợi hại là đủ rồi." Phong Già Nguyệt hơi lo lắng, mặc dù tu vi của hắn cao hơn trong truyện, những những phương diện khác lại không ổn chút nào, không đủ thường thức, tính cảnh giác quá thấp, nhỡ sau này bị người ta lừa thì phải làm sao?

"Thực ra ta có một bí mật, chỉ cần tỷ tỷ muốn biết, ta có thể nói hết cho tỷ tỷ." Cơ Tinh Loan vẫn nhìn nàng trân trân.

"Có một bí mật?" Phong Già Nguyệt cảm thấy ánh mắt của hắn lúc này có chút kỳ lạ, nàng bắt đầu nghĩ lại các tình tiết trong truyện, có bí mật gì mà nàng không biết à?

Không phải nàng khoác lác, nàng còn hiểu rõ hắn hơn chính hắn kìa, dù gì đến cả tương lai và thân thế của hắn nàng còn biết nữa là.

"Đúng vậy, một bí mật rất quan trọng." Không phải nàng hiểu rất rõ về Long gia sao? Không phải nàng từng điều tra về đồ của Long gia sao? Chắc chắn nàng biết bí mật ta nói là gì đúng không?

Hỏi đi, hỏi bí mật là gì.



Trong đầu Phong Già Nguyệt chợt lóe lên, chẳng lẽ là bảo khố Long gia?

Không sớm như vậy chứ?

Bảo khố Long gia có yêu cầu cực cao về sức mạnh tinh thần, khi lên đến Kim Đan đại viên mãn, nam chính mới có thể cảm nhận được bảo khố Long gia một cách mơ hồ, nhưng vẫn không mở ra được. Sau đó vì gặp nguy hiểm nên hắn buộc phải khiên cưỡng mở bảo khố Long gia ra, từ đó đã để lại một di chứng: Thường xuyên bị đau đầu, cho đến khi thăng lên kỳ Hóa Thần, hắn mới khỏi được chứng này.

Bây giờ hắn mới mười tám tuổi, lẽ nào lại cảm nhận được bảo khố Long gia sớm như vậy sao?

Phong Già Nguyệt đặt thứ trong tay xuống, căng thẳng bưng mặt hắn nhìn trái nhìn phải: "Đệ không bị đau đầu chứ? Trên người có chỗ nào khó chịu không?"

Đau đầu?

Cơ Tinh Loan cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, đúng là nàng biết rất rất nhiều thứ.

Nhiều đến mức hơi quá.

"Chẳng lẽ có đau đầu thật sao?" Phong Già Nguyệt càng căng thẳng hơn, nếu giờ đã bắt đầu đau mà phải đợi đến lúc Hóa Thần mới hết thì phải đau mấy trăm năm đó!

Nghĩ thôi đã thấy thảm rồi.

Cơ Tinh Loan cảm nhận được một cách rõ ràng, nàng lúc này là không đề phòng hắn nhất kể từ sau khi gặp mặt hôm nay, sự ngăn cách tồn tại từ lúc đó đến giờ cuối cùng cũng đã biến mất.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái đi, mày hơi nhăn lại: "Ừm, hơi đau."

Đời trước quả thực hắn đã bị đau đầu một thời gian dài nên lúc này giả vờ rất quen việc, không có chút sơ hở nào.

Phong Già Nguyệt hoàn toàn bị lừa, nàng nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của hắn, vừa tức vừa sốt ruột vừa đau lòng: "Đệ ngốc đấy à, bây giờ có nguy hiểm gì đâu, sao lại khiên cưỡng......"

"Ss......" Sắc mặt Cơ Tinh Loan càng tái hơn.

Nàng đỡ hắn vào phòng ngủ, Cơ Tinh Loan giống như mềm nhũn không có sức, gần như dựa cả người lên người nàng, một tay gác lên vai nàng để nàng dìu hắn, nhưng khi nhìn sang thấy nàng thở hổn hển thì mắt hắn hơi tối lại.

Nàng đặt hắn lên giường, nhìn hắn lặng lẽ thở dài, trong lòng phiền muộn, nàng tưởng mình đã chăm sóc hắn rất tốt, ai ngờ không phải vậy.

"Bây giờ có còn đau không? Hay là ta xoa cho đệ nhé?"

Cơ Tinh Loan chớp mắt, mỉm cười nhìn nàng: "Được."

Phong Già Nguyệt ngồi ở mép giường, hai tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt vị trên đầu hắn: "Có đỡ hơn chút nào không?"

Cơ Tinh Loan vô cùng hưởng thụ "Ừm" một tiếng: "Tỷ tỷ, vì sao hôm nay lúc mới gặp ta tỷ lại không vui?"



"Không có không vui, thật sự không có." Phong Già Nguyệt hơi gượng gạo, lúc đó nàng thật sự quá thất thố, thế mà lại bị hắn nhận ra.

Nhưng cũng không thể trách nàng, dẫu sao nam chính hắc hóa cũng đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu sắc, từ thiên thần đáng yêu mềm mại biến thành bộ dạng như này, người bình thường cũng không tiếp nhận được trong một chốc một lát.

Bây giờ nhìn khuôn mặt này của hắn, trong lòng nàng còn có chút cảm giác kỳ lạ mơ hồ, chỉ lo khi nào hắn biến thành nam chính hắc hóa, mở miệng là muốn diệt môn.

"Tỷ tỷ, có thứ gì mà tỷ tỷ rất muốn có không?"

Phong Già Nguyệt do dự một lát, cuối cùng nói: "Không có."

Sao Cơ Tinh Loan có thể không nhận ra nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn mỉm cười khích lệ nàng: "Tỷ tỷ, tỷ nói đi, nhỡ đâu ta có thể giúp tỷ thì sao?"

"Đệ nói như vậy, hình như đúng là có một chuyện đệ có thể làm được, nhưng có thể sẽ hơi khó." Nàng dè dặt nói.

Cơ Tinh Loan lập tức nắm chặt tay phải lại, rồi lại từ từ buông ra, hắn mỉm cười nói: "Tỷ tỷ nói đi."

"Sau này, đệ nhất định phải làm người tốt đó!"

Cơ Tinh Loan: "......"

Phong Già Nguyệt khom lưng, gương mặt từ từ sáp lại gần hắn, còn nhìn hắn một cách nghiêm túc: "Đệ sẽ làm được đúng không?"

Hắn nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nàng, mỉm cười nói: "Ừ."