Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 136




Edit: Qing Yun

Từ chỗ Việt Khê có thế nhìn thấy bà Hàn và một người cao lớn khác. Bà Hàn vẫn mặc chiếc sườn xám màu đen, dường như chị ta đặc biệt yêu tha thiết màu sắc này, sườn xám đen thêu hoa ngọc lan trắng, màu trắng tuyết như điểm xuyết vài phần thiếu nữ giữa nét quyến rũ phong tình.

So với người bên cạnh, chị ta nhìn nhỏ xinh hơn rất nhiều, sự đối lập này như mới khiến người ta nhớ tới tuổi của chị ta, rằng chị ta cũng mới 24 tuổi, đang ở độ tuổi xuân sắc nhất, dáng vẻ hoàn toàn nảy nở, giống như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm không thể che nổi vẻ phong tình.

“Sao anh không nói lời nào? Hay là không còn gì để nói với tôi nữa?” Bà Hàn cười, trong mắt như có ánh sáng, chị ta nghiêng người về phía trước như muốn dán lên người đối phương, đôi tay nhỏ đặt lên vai người kia, ngón tay nhẹ nhàng m ơn trớn như đang khiêu khích.

Người đàn ông đối diện có khuôn mặt như quan như ngọc, cực kỳ anh tuấn, anh ta hơi nhíu mày vì hành động của bà Hàn, trong mắt có vài phần chán ghét cùng bất ngờ, nhưng còn thứ gì đó được giấu sâu hơn nữa.

Người đàn ông kéo tay chị ta xuống, nói: “Cô đừng làm loạn!”

“Loạn? Đúng là tôi đang muốn làm loạn đấy!” Bà Hàn cười, chị ta đột nhiên tiến lên há mồm cắn môi người đàn ông trước mặt.

“Bốp!” Người đàn ông đẩy chị ta ra, bà Hàn lảo đảo ngã ngồi trên đất, người đàn ông thấy thế thì trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, duỗi tay muốn đỡ chị ta, nhưng nghĩ đến gì đó, anh ta đột nhiên lùi tay về.

Trên môi bị nhiễm màu son đỏ, có giọt máu chảy ra vì bị cắn rách, máu đỏ cùng son quấn quýt bên nhau, diễm lệ như người phụ nữ trước mắt.

Người đàn ông lắc đầu, há miệng th ở dốc, nói: “Cô biết mà, chúng ta không nên như vậy.”

“Không nên?” Bà Hàn ngẩng đầu trừng anh ta, mắt ngân ngấn nước, chị ta chất vấn: “Cái gì gọi là không nên? Cả quãng đời còn lại của tôi đều phải trôi qua trong căn nhà tràn ngập hủ bại này? Như thế mới gọi là nên à? Hàn Từ Thư, anh là một kẻ hèn yếu!”

Hàn Tư Thư?

Nghe thấy cái tên này, Việt Khê giật thót, cô cảm thấy hơi quen tai, mấy ngày trước mới có người nhắc đến với cô. Hàn Tư Thư, đây không phải tên cậu cả nhà họ Hàn à?

Quan hệ của anh ta và bà Hàn chính là mẹ kế và con riêng, nhưng xem tình hình hiện tại thì quan hệ của họ còn có chút gút mắt không nói rõ.

Hàn Từ Thư nhắm mắt, trên mặt hiện lên vài phần đau đớn, sau một lúc lâu, anh ta mới chắp tay nói: “Mẹ là vợ của ba tôi, hai ta tình ngay lý gian, vẫn nên kiêng dè mới tốt. Sau này… Sau này tôi sẽ không gặp lại cô nữa.”

Nhe vậy, bà Hàn đờ người, chị ta duỗi tay chỉ vào Hàn Từ Thư, giọng điệu không kích động như vừa rồi, trái lại cực kỳ bình tĩnh, chị ta nói: “Hàn Từ Thư, anh cút đi.”

Hàn Từ Thư nhìn chị ta, muốn nói lại thôi, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng anh ta không nói gì cả, chỉ cúi chào bà Hàn rồi xoay người rời đi.

Bốn phía cực kỳ an tĩnh, bà Hàn cúi đầu không phát ra bất kỳ tiếng động nào, Việt Khê cho rằng chị ta đang khóc, nhưng khi chị ta ngẩng đầu lên, trên mặt không có vết nước, khuôn mặt vô cảm không vui không buồn, chị ta chỉ nhìn chằm chằm bầu trời, sau một lúc lâu, chị ta chợt ngây ngốc nở nụ cười.

Chờ chị ta đi rồi, Việt Khê và Hàn Húc mới đi ra từ phía sau núi.

“Hình như chúng ta nhìn thấy chuyện không nên thấy rồi, nghe lén chuyện riêng của người khác thật sự không tốt lắm…” Việt Khê nhăn mũi, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ với bọn họ.

Hàn Húc cười nói: “Lại không phải chúng ta cố ý tìm hiểu, không nói ra ngoài thì bí mật này vẫn cứ là bí mật.”

Việt Khê gật đầu, hai người cũng đi khỏi chỗ này, khi họ trở về vừa vặn gặp được Bạch Tề Tinh đang đi ra ngoài, thấy hai người, anh ấy vội nói: “Hai người đi đâu vậy? Tìm mãi mà không thấy. Đi đi đi, tôi mang hai người đi gặp Hàn Từ Thư, cậu cả nhà họ Hàn, chiều nay anh ta mới về.”

Đối với cậu cả nhà họ Hàn này, người ngoài nhắc tới anh ta luôn là lời khen người, anh ta đã là thiên sư cửu lục, tính cách trưởng thành cẩn trọng, tuy nói hơi lạnh nhạt thậm chí là không gần phái nữ.

Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau, bọn họ đã gặp cậu cả nhà họ Hàn này rồi.

Hàn Từ Thư đang ở trong phòng khách, lúc bọn họ đến thì thấy anh ta ngồi trên ghế, bên cạnh là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, trước mặt họ là bà Hàn tay cầm tẩu thuốc, Hàn Từ Tuyết và Hàn Từ Tranh cũng ở đó.

“Anh Hàn!” Có vẻ quan hệ giữa Bạch Tề Tinh và Hàn Từ Thư rất tốt, vừa đi vào là anh ấy liên vui vẻ tiến lên ngay.

Hàn Từ Thư thấy anh ấy thì khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu đi vài phần, nhìn không còn xa cách như trước, anh ta nói: “Tề Tinh… Đã lâu không gặp, nhìn em trưởng thành hơn không ít.”

Bạch Tề Tinh cười ha ha, anh ấy giới thiệu Việt Khê và Hàn Húc cho anh ta: “Đây là hai người bạn của em, Việt Khê và Hàn Húc. Anh Hàn, em nói với anh, hai bọn họ rất mạnh, lần này là em cố ý gọi họ đến giúp em đấy.”

Hàn Tư Thư gật đầu chào hỏi Việt Khê và Hàn Húc, cô gái trẻ tuổi ngồi cạnh anh ta đứng dậy hỏi: “Từ Thư, đây là cậu hai Bạch mà anh từng kể với em à?”

“Cô này là…” Bạch Tề Tinh hỏi.

Cô gái tự nhiên khoác tay Hàn Tư Thư, cười khanh khách nói: “Tôi là Thư Ảnh, bạn gái Hàn Tư Thư.”

Bạch Tề Tinh nhìn về phía Hàn Từ Thư, Hàn Từ Thư khẽ ừ một tiếng.

Bên kia, bà Hàn dựa lưng vào ghế, tóc khoác trên vai, chị ta hút thuốc, híp mắt nói: “Không ngờ mới chớp mắt mà Từ Thư đã có bạn gái rồi, ba con ở dưới suối vàng mà biết thì sẽ rất vui vẻ.”

Đối với diện mạo xinh đẹp có tính xâm lược của bà Hàn, Thư Ảnh không biết nên ứng đối thế nào, tuy rằng lúc trước nghe nói bà Hàn còn rất trẻ, nhưng không ngờ không chỉ trẻ mà còn là người đẹp thế này thế, khiến người con gái khác đứng bên cạnh cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

“Phu nhân…” Thư Ảnh nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Bà Hàn đặt tẩu thuốc trong tay xuống, chị ta duỗi tay gọi: “Nào, cháu lên đây, đến bên cạnh tôi.”

Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn Hàn Từ Thư, Hàn Từ Thư cứng người, trên mặt như bị tầng sương lạnh bao trùm, anh ta hỏi: “Mẹ tìm Thư Ảnh có việc sao?”

“Từ Thư đang căng thẳng à?” Bà Hàn cười, híp mắt hỏi: “Con sợ cái gì sao? Là sợ tôi làm gì bạn gái con à? Yên tâm đi, tuy tôi chỉ là mẹ kế các cậu nhưng tôi thật lòng đối tốt với các cậu.”

Nghe vậy, Thư Ảnh vỗ tay Hàn Từ Thư như là nói anh ta yêu tâm sau đó chậm rãi đi đến bên bà Hàn.

Bà Hàn ngẩng đầu đánh giá cô ta, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc cảm thán, nói: “Thật là cô gái xinh đẹp, chẳng trách Từ Thư thích cháu, cậu ấy thích những cô gái mềm yếu sạch sẽ như cháu.”

Nói xong, chị ta duỗi tay phủ lên phòng ngọc bích trên cổ tay, ngón tay vỗ vài cái như lưu luyến không muốn bỏ, nhưng rồi vẫn quyết tâm tháo xuống, chậm rãi đeo lên tay Thư Ảnh.

Thấy thế, sắc mặt ba anh em nhà họ Hàn đều thay đổi, đặc biệt là Hàn Từ Thư, vẻ lạnh lùng trên mặt anh ta gần như không duy trì được.

“Mẹ…” Anh ta kêu một tiếng.

Bà Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, chị ta cười tủm tỉm nói với Thư Ảnh: “Vòng tay này là đồ gia truyền nhà họ Hàn, trước nay đều truyền cho dâu trưởng, bây giờ tôi tặng nó cho cháu, hy vọng cháu và Hàn Từ Thư cả đời tốt đẹp.”

“Không… Cái này quá quý trọng.” Thư Ảnh muốn từ chối.

“Nhận lấy đi.” Bà Hàn vỗ tay cô ta rồi cầm lấy tẩu thuốc trên bàn, mặt mày có vài phần ủ rũ, chị ta lười nhác nói: “Được rồi, mấy đứa đi đi, tôi hơi mệt.”

Hàn Từ Thư lại gọi: “Mẹ!”

Bà Hàn ngước nói mắt nhìn anh ta, nói: “Được rồi, tôi nói tôi mệt mỏi, mọi người đi xuống đi.”

Nói xong, chị ta đứng dậy đi thẳng lên tầng.

Hàn Từ Thư còn muốn nói gì đó nhưng bị Hàn Từ Tuyết kéo lại: “Anh cả.”

Hàn Từ Thư cúi đầu nhìn cô ta, phun ra một hơi dài, anh ta không nói gì nữa.

Thư Ảnh kinh ngạc nói lời cảm thán: “Từ Thư, mẹ anh đẹp thật đấy, em chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, khí chất cũng tuyệt.”

Nghe vậy, Hàn Từ Thư không nói chuyện, Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau — những người khác không biết mối quan hệ mập mờ giữa Hàn Từ Thư và bà Hàn, nếu không chỉ sợ vừa rồi không ai giữ vững bình tĩnh được.

*

Ngày thứ hai, mọi người đi đến sau núi, nói đúng hơn phía sau núi Già Nam là nơi chôn cất rồng, nhìn từ giữa sườn núi có thể thấy sau núi Già Nam có một cái khe dài, khe uốn lượn từ thân cho đến chân núi, vô cùng nổi bật. Hình dáng của khe như là một con rồng vắt ngang.

Trong khe có oán khí và âm khí mãnh liệt tràn ra. Mặt trước núi còn có thể nhìn thấy chút màu xanh, nhưng mặt sau gần như trụi lủi chỉ còn sỏi đá, có cái khe kia là cực kỳ nổi bật.

Việc nhóm Việt Khê cần làm chính là thanh trừ oán khí quanh khe, đám Lý Huy thì đến sau núi phong ấn long cốt, đồng thời củng cố lại phong ấn.

Trên mặt đất một mảnh hoang vu, cỏ cây khô héo, Bạch Tề Tinh vừa đi vừa nói với bọn Việt Khê: “Hai người chú ý chút, chỗ này kỳ quái lắm, lần nào đến cũng gặp phải mấy thứ không thể hiểu được. Còn nhớ năm trước chúng tôi đến đã gặp phải một thứ tên là Kiêu. Không biết thứ này từ đâu đến, đông nghìn nghịt che lấp cả một khoảng trời, chúng tôi bị nhốt trên núi không đi ra được. May là lúc ấy có phù của Việt Khê, không thì chắc đã lành ít dữ nhiều.”

Kiêu cực kỳ hiếm gặp, nó là oán khí biến thành, thích ăn não người giống như diều hâu. Thứ này mà ở một mình thì dễ dàng xử lý, nhưng nó sống quần cư, xuất hiện một con chứng tỏ gần đó có một đám, nếu gặp phải thì rất phiền phức.

Khi nói chuyện, bọn họ đã đến bên cạnh khe. Nhìn từ xa cái khe này cũng không lớn. nhưng đến gần xem sẽ phát hiện vết nứt cực rộng, vừa rộng vừa sâu, oán khí bên trong cuồn cuộn tràn ra không ngừng, ghé sát vào sẽ bị oán khí ảnh hưởng, khiến cảm xúc trong lòng bị phóng đại, khó bình tĩnh.

“Tôi đã dùng tới ba lá phù Tĩnh Tâm mà vẫn bị ảnh hưởng!” Bạch Tề Tinh vỗ ngực xoay tại chỗ hai vòng, trong lòng thật sự có hơi nôn nóng. Nhưng đã đeo phù Tĩnh Tâm rồi nên ít nhiều vẫn có thể đến gần khe, có thể dán phù tinh lọc tà khí lên trên đó.

Lại nhìn về phía Việt Khê và Hàn Húc, hai người đứng ở mép khe, vẻ mặt bình tĩnh như không bị ảnh hưởng chút nào.

“Hai người không có cảm giác gì à?” Bạch Tề Tinh không nhịn được hỏi.

Việt Khê lắc đầu, nói: “Không có cảm giác gì.”

Cô nhìn thoáng qua khe núi, không biết cái khe này sâu tới mức nào, nhìn xuống chỉ thấy đen nhánh. Có sương mù trắng bay từ trong khe ra, đây chính là chỗ mà oán khí thoát ra ngoài.

Bạch Tề Tinh ngồi xổm xuống vị trí cách miệng khe chừng hai ba mét, anh ta lấy phù ra đưa cho Việt Khê và Hàn Húc, nói: “Không được, càng đến gần tôi càng thấy không thoải mái, cảm giác như trái tim tim muốn nhảy ra ngoài, sao hơi thở này lại đáng sợ hơn hôm qua vậy chứ. Cho hai người phù đấy, hai người xử lý đi, dán phù lên cạnh khe là được rồi.”

Việt Khê gật đầu, cô nhận hoàng phù, duỗi tay dán chúng nó lên vách tường. Phù này đều là phù có thể gột rửa tà khí, vừa dán lên, một luồng khí tràn ra, chậm rãi thổi tan tà khí ở khe. Phù này là một thể với phong ân trung tâm, chờ khi phong ấn ở trung tâm được chuẩn bị tốt, cả trận pháp mở ra là có thể ngăn chặn hết tà khí ở đây.

Bạch Tề Tinh ngẩng đầu nhìn về phía sườn núi, nói: “Hy vọng bên chỗ anh Hàn có thể thuận lợi, củng cố được phong ấn.”

Việt Khê dán lá phù cuối cùng lên, cô cảm nhận được trận pháp đang mở ra, lúc này mới đứng dậy nói: “Chỉ áp chế tà khí chung quy vẫn là trị ngọn không trị gốc, cứ tiếp tục như vậy thì phong ấn chỗ này sớm muộn gì cũng bị phá vỡ.”

“Chúng tôi đều hiểu rõ điều này, nhưng bây giờ chỉ có thể làm như vậy, không có cách nào tinh lọc toàn bộ tà khí ở đây cả. Một ngàn năm rồi mà oán khí long cốt không những không tiêu tan, trái lại ngày càng mãnh liệt, chúng tôi cũng rất bất ngờ khi thấy thế.” Bạch Tề Tinh thở dài nói.

Hàn Húc híp mắt nhìn xuống khe, cậu cười khẽ: “Con rồng này đúng là lươn lẹo, trước kia lúc bị tôi chém giết đã phân một hồn phách ra rồi chờ có cơ hội liền bám lên thi cốt. Bây giờ hồn phách tỉnh dậy, trước nay con rồng này cao ngạo tự phụ, sao có thể cam nguyện bị nhốt ở chỗ này? Sớm hay muộn nó cũng sẽ thoát ra.”

“Một… Một tia hồn phách? Không phải oán khí trên long cốt điều khiển à, ý của cậu là con rồng này còn có ý thức?” Bạch Tề Tinh kinh ngạc trợn mắt.

Hàn Húc gật đầu, nói: “Đương nhiên là như vậy, tuy sợi hồn phách này yếu đi một chút nhưng nó chỉ cần khẽ động ngón tay là mấy người cũng bó tay với nó.”

Vẻ mặt Bạch Tề Tinh h0àn toàn thay đổi, anh ấy đứng dậy nói: “Không được, tôi phải đi nói tin tức này cho bọn anh Hàn!”

Anh ấy vừa đứng dậy thì đột nhiên mặt đất rung chuyển, cả núi Già Nam động đất kịch liệt, anh ấy ngã lăn ra đất vì đứng không vững.

“Sao… Sao lại thế này?” Giờ khắc này, người trên núi Già Nam không hẹn mà cùng ngẩng đầu.

Cả ngọn núi đang run rẩy, khe nứt càng ngày càng mở rộng, hai sườn có đá vụn rơi xuống, tà khí khổng lồ cùng áp lực truyền ra, như đang kêu gào tất cả mọi người thần phục.

Bạch Tề Tinh nhìn về phía cái khe kia, lẩm bẩm nói: “Hơi thở đáng sợ này…”

Hàn Húc híp mắt, khóe miệng ngậm cười nói: “Xem, nó tỉnh lại.”

“Bùm!”

Tiếng nổ bùm vang lên, cả ngọn núi bắt đầu không thể chống đỡ được, người trên núi bị hơi thở đột nhiên xuất hiện này ép tới nỗi đáy lòng rối loạn, thậm chí là tay chân mềm nhũn.

Hàn Húc nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước, đừng đến gần cái khe.”

Ngay khi ba người họ đi xa một chút liền nghe thấy tiếng nổ vang trời, một vật chui ra từ trong khe núi, nó mang theo uy thế khiến người sợ hãi. Một vài người đứng gần khe thậm chí còn ngã thẳng vào trong.

“Gào!”

Tiếng gầm nhẹ mà vang mang theo phẫn nộ truyền vào tai mỗi người.

Bùn đất tan đi, bọn họ mới nhìn thấy rõ thứ chui ra từ trong khe núi, thứ kia nhìn như cái đuôi, cực kỳ to. Phần th@n dưới chưa lộ ra hết nhưng chỉ một cái đuôi này đã đủ làm người sợ hãi.

“Nó nó nó… Nó tỉnh rồi!” Sắc mặt Bạch Tề Tinh trắng bệch, chỉ với uy nghiêm phát ra long cốt đã đủ khiến anh ấy không thể thở nổi.

Đám người Lý Huy chạy về từ đỉnh núi, nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều nghiêm mặt lại.

“Nó đã tỉnh lại, không kịp phong ấn nữa rồi, chờ nó hoàn toàn thoát ra chúng ta coi như xong, chúng ta không phải đại sư Minh Kính, dù chỉ là một bộ xương khô thì chúng ta cũng không làm được gì.”

“Nhưng không đánh thì còn biết làm sao? Chúng ta không có quyền được lui lại. Thừa dịp bây giờ nó chưa chui ra hoàn toàn, thực lực còn yếu thì mau ra tay, nói không chừng có thể đánh được nó. Thân là thiên sư, hàng yêu trừ ma là trách nhiệm của chúng ta, trừ phi chúng ta đã chết, nếu không tuyệt đối không thể làm nó ra được!”

Mọi người nhìn nhau, có thể nhìn được quyết tâm trong mắt đối phương. Tức khắc thuật pháp được phóng ra hàng loạt đánh về phía xương trắng, nhóm thiên sư đều dốc hết sức ra đánh.

Bà Hàn hút một hơi thuốc, dáng người yểu điệu kia vẫn cứ động lòng người, chị ta ngẩng đầu nhìn về phía nhà họ Hàn, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí.

Núi Già Nam đang run rẩy, tuy dưới nền nhà họ Hàn có trận pháp, không dễ bị lay động nhưng bây giờ cũng không tránh được ảnh hưởng. Sau sân nhà họ Hàn, người nằm la liệt trên mặt đất, một cánh cửa bí mật bị mở ra, bên trong là một trận pháp phức tạp.

Trong trận pháp có một đoạn xương, xương cốt được vòng sáng vàng kinh bao phủ, phật quang hơi đạm nhưng cũng không che dấu được phật khí bên trên.

Một đoạn xương đùi của đại sư Minh KKính!

Sắc mặt Quý Trường Qua nghiêm nghị, ông ta vươn tay, đầu ngón tay phác họa từng phù văn vàng kim, phù quang lập lòe đáp lại phù văn trong trận pháp. Trận pháp ở đây thật sự phức tạp, một người tiếp một người, trận pháp nối với trận pháp kia. Khi phá trận, chỉ c ần sau một bước là những bước còn lại đều sai.

Trưởng lão nhà họ Hàn phun ra một ngụm máu tươi, ông ta duỗi tay ngăn cản, giọng nói nghẹn ngào: “Không được, không được! Nếu lấy Phật cốt đi thì phòng ấn sẽ bị phá, cả thế giới rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, chuyện một ngàn năm trước sẽ xảy ra lần nữa.”

Còn chưa dứt lời, ông ta đã phun thêm ngụm máu thứ hai.

“Quý Trường Qua, sao ông dám!?” Một trưởng lão khác kinh giận đan xen, trong lòng vừa gấp vừa tức, nhưng lại không thể làm gì.

Quý Trường Qua chuyên chú với trận pháp dưới tay, trận pháp này quá phức tạp, chẳng mấy chốc trán ông ta đã toát mồ hơi, nhìn như có chút lực bất tòng tâm.

Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là gia chủ nhà họ Hàn mới có cách phá giải trận pháp này, ông không thể phá nó được đâu, đừng làm chuyện phí công nữa.”

“Ha!” Quý Trường Qua cười lạnh, nói: “Chưa chắc đâu!”

Vừa nói, động tác dưới tay ông ta càng nhanh hơn, vô số phù văn lập lòe trên không trung, trận pháp bên trong dao động kịch liệt, chứng tỏ trận pháp này đang dần bị ông ta phá vỡ, hơn nữa còn bị phá với tốc độ rất nhanh, cho đến khi một đợt sóng vô hình tản ra, ánh sáng trên trận pháp ảm đạm, các trưởng lão nhà họ Hàn trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Trận pháp, phá!

“Không thể nào!” Một trưởng lão thất thanh kêu lên.

Trận pháp biến mất, Phật cốt trên đài cao tản ra Phật khí nồng đậm. Ở giây phút này, bất kể một tu sĩ nào trên núi Già Nam đều cảm nhận được điều gì đó, đặc biệt là người nhà họ Hàn, trận pháp này có liên kết với bọn họ, nên khi trận pháp bị phá, bọn họ đều cảm nhận được.

Hàn Từ Thư ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ta đã thay đổi hoàn toàn, trên mặt mang theo một tầng băng sương, anh ta gằn từng chữ: “Trận pháp nhà họ Hàn, bị phá!”

Nghe vậy, ánh mắt những người khác lập tức rơi xuống người anh ta, khi hiểu ra, có người cũng đổi sắc.

“Không phải chứ, chỉ có gia chủ mới phá được trận pháp nhà họ Hàn mà, từ sau khi Hàn Lệ chết, người phá được trận pháp chỉ có…” Nói đến đây, người này không nhịn được nhìn sang bà Hàn.

Bà Hàn hít mây nhả khói, khuôn mặt ẩn trong màn khói mông lung, ngập tràn cảm giác thần bí, rõ ràng còn trẻ, nhưng trên người chị ta lại có cái vũ mị mê người mà tuổi này không có được.

“Nhìn tôi còn gì? Một người dựa vào việc ngủ với đàn ông để bò lên vị trí đứng đầu nhà họ Hàn thì phá trận thế nào được?” Chị ta cười khẽ, trong ngôn ngữ có phần tự giễu làm thấp đi chính mình.

Sắc mặt người nhà họ Hàn nửa xanh nửa trắng, Hàn Từ Thư càng không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Bác hai Hàn liếc nhìn bà Hàn một cái: “Trận pháp này vô cùng phức tạp, từ sau khi Hàn Lệ chết, trên đời này chỉ còn phu nhân của chúng ta mới có thể phá trận.”

Nhà họ Hàn có thể đứng vững ở Tu Giới nhiều năm là nhờ có phong ấn kia ở đó, bởi vì phong ấn này chỉ có gia chủ nhà họ Hàn mới có thể phá được. Gia chủ tiền nhiệm nhà họ Hàn, cũng chính là Hàn Lệ ra đi quá đột ngột, cho nên sau khi ông ta chết, căn bản không có bất luận kẻ nào học được cách phá trận. Cho dù lúc đó Hàn Từ Thư là người thừa kế đời tiếp theo cũng chỉ mới học được một góc nhỏ của trận pháp mà thôi.

Lúc ấy không biết người nhà họ Hàn đã nôn nóng tới mức nào, nếu như bị người ngoài biết nhà họ Hàn bó tay không biết cách phá vậy thì nhà họ Hàn làm sao có thể giữ được vị trí hiện tại.

Đúng lúc này, bà Hàn đứng dậy.

Ánh mắt những người khác nhìn bà Hàn khó nén vẻ kinh dị, theo bọn họ biết, vì thể chất đặc thù nên bà Hàn mới lọt vào mắt Hàn Lệ, bị ép cưới vào cửa. Trước lúc đó chị ta chỉ là một cô gái hoàn toàn bình thường, không có quan hệ gì với Tu Giới cả. Nhưng bây giờ theo lời người nhà họ Hàn, chị ta biết phá trận, hơn nữa còn là trận pháp phức tạp như vậy.

Bà Hàn cười tủm tỉm: “Các người nghi ngờ tôi? Tôi mới đến nhà họ Hàn các người được 6 năm, nếu tôi học được cách phá trận, vậy chắc chắn người khác cũng biết.”

Nghe thế, mọi người không khỏi cảm thấy có lý, nói không chừng có người nào đó học được cách phá trận nhưng người nahf họ Hàn lại không biết.

“Bây giờ điều cần rối rắm không phải lý do trận pháp bị phá, mà là phong ấn!”

Có người nói ra chuyện quan trọng nhất lúc này, nhưng giây tiếp theo, đất trên núi Già Nam rung chuyển, sau đó một đầu rồng nhô lên từ dưới núi.

Đến lúc này, con rồng đó đã hoàn toàn bày ra dáng vẻ của nó, đó là một cái khung xương rất lớn, thân hình khổng lồ, hơi thở khiến người cảm thấy áp lực nặng nề. Nó đã hoàn toàn tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sau, trong hốc mắt là hai ngọn lửa xanh bùng cháy.

“Gào!”

Rồng khổng lồ ngẩng đầu phun một hơi lên trời, sau đó nó giận dữ gầm lên: “Minh Kính!”

Một tiếng Minh Kính này khiến thiên sư có tu vi thấp choáng váng đầu óc, tai mắt đổ máu, ngã quỵ xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Hàn Húc ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong, cậu cúi đầu nói với Việt Khê: “Tôi có việc cần làm, cô chờ tôi ở đây.”

Việt Khê ngẩng đầu nhìn cậu rời đi, biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, trong cấm địa nhà họ Hàn, hai mắt Quý Trường Qua sáng rực vì hưng phấn, Phật cốt đang ở ngay trước mắt, như thể lấy nó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ngay khi ông ta muốn duỗi tay cầm lấy Phật cốt, một bóng người chợt xuất hiện ở bệnh cạnh nó.

“A di đà phật…”