Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 141




Edit: Qing Yun

Thế giới có rất nhiều chuyện kỳ lạ, loại tinh quái có thể kéo người vào mộng để hấp thụ tinh khí cũng có không ít. Người bị kéo vào giấc mơ rất khó tỉnh lại, bị hút khô tinh khí trong giấc mơ, có lẽ giây phút chết đi cũng vẫn đang trong mộng đẹp.

Việt Khê có thể dùng cách đơn giản thô bạo để kéo Phi Phi ra khỏi giấc mơ, chỉ là cô bé còn quá nhỏ, Việt Khê sợ động tác thô bạo quá sẽ làm hồn thể của cô bé bị thương, cho nên cô mới chọn cách ôn hòa, để mẹ Vạn Đình đi vào mộng đưa cô bé về.

Việt Khê cầm một sợi tơ hồng buộc lên cổ tay Vạn Đình và Phi Phi, sau đó cô cắt đứt đầu ngón tay hai người, thấm một ít máu lên sợi tơ.

Thế giới trong mơ kỳ lạ, Việt Khê cũng không biết Vạn Đình sẽ gặp được cái gì, muốn tìm được Phi Phi ở vô số cảnh trong mơ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, dùng máu có thể tăng liên kết giữa cả hai, có thể giúp đỡ trong quá trình tìm kiếm.

Làm xong tất cả, Việt Khê nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ làm thím vào mộng của con gái, điều chị phải làm là tìm được con gái mình, sau đó đưa cô bé ra khỏi giấc mơ…”

Bành Khôn ở bên cạnh căng thẳng hỏi: “Cô Việt, làm như vậy liệu có ảnh hưởng gì đến vợ và con gái tôi không?”

“Đương nhiên là có, anh nên biết thế giới trong mơ quỷ quyệt khó dò, ai cũng không biết đi vào giấc mơ nào. Chị Bành vào giấc mơ, nếu gặp phải cái gì nguy hiểm mà bị thương thì cơ thể ở ngoài cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Nghe vậy, Bành Khôn lập tức không yên tâm, nói: “Vậy thì để tôi đi đi, tôi là ba Phi Phi, cũng có quan hệ huyết thống với con bé, chắc tôi cũng vào giấc mơ được chứ.”

“Anh không vào được, chị Bành là sự lựa chọn tốt nhất rồi!” Việt Khê lạnh nhạt đáp, cô nhìn chị Bành, thấy chị ấy vẫn không hiểu, bèn giải thích: “Cơ thể chị Bành đặc biệt hơn người thường cho nên để thím vào là thích hợp nhất.”

Ngay lần đầu nhìn thấy Vạn Đình, Việt Khê đã cảm nhận được tính đặc thù ở cơ thể chị ấy, khả năng tổ tiên chị ấy là giải mộng sư. Chỉ có điều qua rất nhiều năm mà huyết mạch của chị ấy cũng không thức tỉnh, lần này đại khái là con gái xảy ra chuyện, trái lại còn kích phát huyết mạch ít ỏi của giải mộng sư, làm chị ấy có khả năng đi vào mộng.

Giấc mơ chính là một loại dự báo cùng cảm ứng, giải mộng sư đi vào giấc mơ sẽ cảm nhận được cát hung, thậm chí là tương lai từ nó. Khi con gái xảy ra chuyện, Vạn Đình nằm mơ như thế, cái này gọi là cảm mộng, chị ấy cảm ứng được tình huống hiện tại của Phi Phi, rồi thể hiện ra trong giấc mơ.

“Ông xã, anh yên tâm đi, em sẽ không sao… Em sẽ đưa Phi Phi ra khỏi giấc mơ.” Vạn Đình nhìn yếu đuối như đóa hoa, nhưng thực tế tính cách rất cứng hỏi.

Bành Khôn vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Em phải cẩn thận, anh sẽ ở đây cùng em và Phi Phi.”

Vạn Đình cười gật đầu.

Việt Khê nói: “Nếu chị đã chuẩn bị tốt vậy chúng ta bắt đầu đi, bây giờ tôi sẽ đưa thím vào giấc mơ.”

Thấy Vạn Đình gật đầu, Việt Khê liền đưa chị ấy vào giấc mơ, sau đó bưng chậu nước đã chuẩn bị từ trước tới, nhỏ một giọt máu vào. Máu rơi vào nước đẩy ra tầng tầng gợn sóng, sau đó mặt nước chậm rãi xuất hiện một cảnh tượng.

“A? Là Đình Đình!” Bành Khôn liếc mắt một cái liền nhìn ra người trên mặt nước là ai, chỉ có điều nơi Vạn Đình đang ở hơi kỳ quái.

Ở xung quanh chị ấy là ngàn vạn đám mây, những đám mây này nhìn rất mềm mại, giống như kẹo bông gòn, màu sắc cũng khác nhau, cực kỳ xinh đẹp. Vạn Đình đang ngồi trên một đám mây, hiện tại chị ấy đang rất hoang mang.

“Đây… Đây là đâu?” Đây chính là suy nghĩ đầu tiên trong đầu chị ấy.

Vạn Đình đứng dậy, người hơi lung lay, chị ấy duỗi tay kéo đám mây ở dưới, nhận ra có thể kéo được, cực kỳ mềm mại. Chị ấy kéo mây xuống bỏ vào miệng theo bản năng, phát hiện mây có vị ngọt, giống như đây thật sự là kẹo bông gòn.

Chị ấy nhìn thế giới mây mênh mông vô bờ, chẳng lẽ những đám mây nhiều màu này đều là kẹo bông gòn?

Việt Khê nói: “Bây giờ chị đang ở trong mơ, cảnh trong mơ có ngàn vạn thế giới, chị cần tìm được con gái trong những thế giới này. Cảnh trong mơ mà chị đang ở là của Phi Phi đúng không?”

Vạn Đình cẩn thận cảm nhận, sau đó lắc đầu nói: “Không phải, đây không phải giấc mơ của Phi Phi.”

Việt Khê gật đầu nói: “Được, vậy bây giờ chị đi đến mộng cảnh tiếp theo. Mộng cảnh này là tà vật kia tạo ra, vô số mộng cảnh chồng chéo lên nhau, chị cẩn thận cảm nhận, là giải mộng sư thì chắc chị sẽ cảm nhận được giấc mơ của Phi Phi ở đâu.”

Vạn Đình hít sâu một hơi, chị ấy nhắm mắt cẩn thận cảm nhận, sau một lúc lâu, chị ấy mở mắt ra, nhìn về một phía rồi nói: “Bên kia, tôi cảm nhận được, Phi Phi ở bên kia.”

Nghe vậy, Việt Khê lập tức làm phép đưa chị ấy đến mộng cảnh đó.

Thế giới trong mơ thật sự kỳ quái, thế giới tiếp theo được làm từ kẹo, các loại kẹo bánh biến thành nhà ở, thứ gì cũng có vị ngọt.

Nếu không phải đang lo lắng cho an nguy của Phi Phi thì có khả năng Vạn Đình đã bật cười thích thú, giấc mơ như vậy đúng là thú vị. Nhưng cũng không phải giấc mơ nào cũng tốt đẹp, tràn ngập cổ tích, Vạn Đình chớp mắt một cái, thế giới tiếp theo chìm dưới biển sâu, sóng biển cuồn cuộn, một đợt sóng lớp ập tới đánh chị ấy vào trong biển, suýt nữa là không bò lên được. Khi chị ấy nhô đầu ra khỏi mặt nước, vừa lúc đối diện với một con cá mập.

Con cá mập kia được vẽ theo kiểu chibi, vẻ ngoài dễ thương, nhưng không thể nào phủ nhận việc đây thật sự là một con cá mập.

Việt Khê lập tức đưa chị ấy đến thế giới tiếp theo, thế giới tiếp theo càng đáng sợ hơn, khắp nơi bị lửa bao trùm, Vạn Đình suýt chút nữa là bị lửa đốt, cũng may tơ hồng chắn cho chị ấy một chút.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ chị, chị chỉ cần đi về phía trước là được.” Việt Khê lên tiếng an ủi, xem như trấn an tâm trạng của Vạn Đình.

Những thế giới này thật sự nguy hiểm, có thế giới Vạn Đình may mắn tránh thoát khỏi lưỡi cưa của con bọ ngựa. Có thế giới tất cả động vật đều khổng lồ, chỉ có chị ấy là nhỏ nhất, đứng trong cánh đồng hoa, đến ong mật cũng có thể đập bẹp chị ấy.

“Bùm!”

Trong lòng Vạn Đình chợt reo lên hồi chuông cảnh báo, cảm giác mà thế giới này mang đến khiến cho chị ấy run lên không thể khống chế, nỗi sợ bóp chặt trái tim.

Thế giới cổ tích trước mắt bắt đầu trở nên hôi bại, đóa hoa xinh đẹp nhanh chóng héo tàn, hóa thành bụi bặm, không trung tan vỡ, vô số đồ vật từ trên trời rơi xuống, ầm ầm đập xuống mặt đất. Bầu trời tan vỡ để lộ không gian đen nhánh bên ngoài.

“Làm sao vậy, đây là làm sao vậy?” Vạn Đình hoàn toàn luống cuống.

Có một con dã thú khổng lồ vươn đầu vào qua mảng vỡ, nhìn nó giống rồng, nhưng lại có điểm không giống.

Việt Khê nặng nề nói: “Mau, cảm nhận xem giấc mơ của Phi Phi ở hướng nào, tôi đưa chị qua.”

Vạn Đình chỉ vào một hướng, nói: “Ở bên kia!”

Tơ hồng lập lòe ánh sáng, Việt Khê nghiêm mặt vội đưa Vạn Đình đến giấc mơ tiếp theo. Ngay lúc rời đi, Vạn Đình quay đầu lại nhìn, thấy giấc mơ mới vừa rồi còn mỹ lệ đã sụp đổ như tận thế, cả thế giới đều rách nát. Cảnh tượng kia quá chấn động, cảm giác tử vong cùng hủy diệt này khiến lòng người rét run. Cho đến khi vào giấc mơ tiếp theo, Vạn Đình vẫn chưa hồi phục tinh thần.

“Vừa rồi, đó là thế nào vậy?”

Việt Khê nói: “Chỉ có một lý do khiến mộng cảnh rách nát, đó chính là người nằm mơ qua đời. Mộng cảnh hủy diệt, tất cả mọi thứ trong đó sẽ chết, nếu chị không kịp rời đi thì chị cũng sẽ bị hủy diệt như những sinh vật trong đó.”

Nghe vậy, Vạn Đình hơi sững sờ, chị ấy sống 28 năm, đây là lần đầu gặp phải chuyện này, nó mang đến chấn động rất lớn cho chị ấy.

“Vậy, cái xuất hiện trong mộng cảnh vừa rồi… Là gì vậy?” Vạn Đình hỏi.

Việt Khê đáp: “Đó là Thận(1)… Chị từng nghe nói đến Hải Thị Thận Lâu chưa, Thận là sinh vật có thể ăn giấc mơ của con người, nó sẽ hấp thụ tinh khí của người nằm mơ. Tinh khí là nguồn sống của con người, tinh khí tổn thất quá nhiều thì con người sẽ tử vong. Người chết, mộng cảnh sẽ không có, đại khái mộng cảnh vừa rồi đã bị Thân ăn mất.”

Vạn Đình: “…”

Việt Khê nói: “Bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, nhìn xem mộng cảnh này có phải của Phi Phi không.”

Vạn Đình gật đầu đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn quanh bốn phía, xem xét hoàn cảnh quanh mình. Nơi đây giống như một cánh rừng rậm, tán cây lớn tạo thành bóng râm, đỉnh đầu có ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, để lại quầng sáng xinh đẹp dưới đất, bốn phía có ánh xanh lấp lánh, hoàn cảnh như mộng ảo.

“Bùm!”

Có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, nó như một tín hiệu, rừng rẫm an tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt, vô số tinh linh nhỏ chạy ra khỏi cây cỏ. Những tinh linh này cầm gậy ma pháp trên tay, phía sau có đôi cánh nho nhỏ, chúng nó bay múa trên không, nơi đi qua để lại ánh xanh nhàn nhạt. Tất cả đều đang bay về một phía.

Vạn Đình thấy thế vội vàng đi theo chúng nó, cho đến khi đi xuyên qua rừng rậm, chị ấy đẩy dây đằng rủ xuống ra, một thác nước lớn xuất hiện trước mặt, thác nước chảy từ trên núi cao, nhìn như thác lơ lửng chảy xuống hồ. Trong hồ nước có vô số tinh linh, chúng nó bay múa trên không, bơi lội trong nước, còn có người cá xinh đẹp đáng yêu, ánh sáng trôi nổi, cảnh tượng này như trong truyện cổ tích.

Một cô bé ngồi trên tảng đá lớn trong hồ, cô bé có mái tóc màu vàng kim, đôi mắt màu lam, phía sau đó đôi cánh xinh đẹp, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu. Trên đầu cô bé có vương miện màu vàng, tượng trưng cho thân phận của cô bé.

“Phi Phi!” Nhìn thấy cô bé này, Vạn Đình kích động muốn rơi lệ.

Tinh linh này giống con gái chị ấy như đúc, chị ấy cảm nhận được, tinh linh này chính là Phi Phi của chị ấy, chính là con gái chị ấy.

Vạn Đình muốn tiến lên, Việt Khê vội ngăn chị ấy lại.

“Chị nhìn trên không.” Việt Khê nói.

Vạn Đình nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó sắc mặt thay đổi, trở nên trắng bệch.

Trên không trung xanh thẩm mây trắng lơ lửng, bầu trời xinh đẹp như vậy lại xuất hiện một cái đầu thú khổng lồ, nó rũ mặt cúi đầu nhìn mọi thứ ở dưới.

Nhìn thấy cái đầu kh ủng bố quen thuộc này, trong lòng Vạn Đình co rút, cái chân vừa vươn ra lập tức bị rụt về.

Việt Khê nói: “Bây giờ chị ra ngoài sẽ dễ bị phát hiện, Thận có thể tạo cảnh trong mơ, càng có thể hủy diệt cảnh trong mơ, chị đang trong giấc mơ, nói cách khác, chính là nằm trong sự khống chế của nó.”

Vạn Đình nhìn chằm chằm con gái, nghe vậy thì có phần sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ? Con Thận này xuất hiện ở đây làm gì, chẳng lẽ nó định làm gì Phi Phi…”

Nói đến đây, sắc mặt chị ấy trắng bệch.

Việt Khê híp mắt nhìn Thận thú.

Linh Hư ở trong túi nói vọng ra: “Khả năng Thận thú bị cô bé này hấp dẫn đến, tuy nói rất ít nhưng hiển nhiên trên người cô bé này vẫn có huyết mạch của giải mộng sư, đây chính là thứ Thận thú thích ăn nhất.”

“Chị là giải mộng sự, bây giờ đang ở trong mộng, có lẽ chị cũng có năng lực điều khiển cảnh trong mơ.” Việt Khê nói với Vạn Đình.

Vạn Đình sửng sốt, chị ấy lắc đầu: “Không được, tôi không có khả năng đó, tôi căn bản không biết giải mộng sư là gì, càng không biết nên làm thế nào.”

Việt Khê nói: “Chị đừng lo lắng, tôi sẽ dẫn đường cho chị.”

Giọng nói của cô trầm ổn bình tĩnh, có lực thuyết phục, làm cho tâm trạng đang nôn nóng của Vạn Đình dần bình tĩnh lại.

“Bây giờ chị đã ở trong mộng, có lẽ việc điều khiển cảnh trong mơ sẽ không khó, cái chị cần làm là đuổi Thận thú khỏi mộng cảnh của con gái chị.”

“Đuổi ra ngoài?”

“Đúng vậy, chị nhắm mắt lại, làm theo tôi…”

Việt Khê vừa nói vừa rót chân khí vào cơ thể Vạn Đình, Vạn Đình có huyết mạch của giải mộng sư, dễ dàng điều khiển mộng cảnh của một người. Bây giờ Việt Khê lôi kéo chị ấy, càng nói đúng hơn là mượn huyết mạch của chị ấy để khống chế mộng cảnh này. Lấy năng lực của Vạn Đình là không thể điều khiển mộng cảnh được, huyết mạch trong người chị ấy quá mỏng manh, lại chưa từng tiếp xúc đến thứ này.

“Đuổi!”

Việt Khê quát khẽ, thế giới đang bình ổn đột nhiên lắc lư hai cái, làm những tinh linh đó bị dọa giật mình, cả đám bay trốn vào hồ nước và rừng rậm.

Tiếng gầm giận dữ truyền đến, cái đầu Thận thú dần bị đuổi ra khỏi giấc mơ, vẻ mặt nó hung ác, làm như cảm nhận được điều gì, nó ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Việt Khê qua chậu nước.

Việt Khê cười nhẹ: “Dù mày đã nhận ra cũng không còn kịp rồi.”

Cô nói, tuy Thận thú không cam lòng cùng phẫn nộ nhưng vẫn bị đuổi khỏi giấc mơ, không trung xanh thẳm như được gột rửa, cực kỳ an tĩnh.

“Chị Bành, bây giờ chị có thể đánh thức con gái, đưa cô bé ra khỏi giấc mơ rồi, tôi sẽ dẫn đường cho hai người.” Việt Khê nói.

Nghe vậy, Vạn Đình rất vui vẻ, chị ấy không kìm được mà chạy thẳng đến hồ nước, kêu lên: “Phi Phi!”

Tinh linh trên tảng đá ngẩng đầu lên, Phi Phi mê mang nhìn Vạn Đình, giống như không nhận ra đó là ai, nhưng chỉ chốc lát sau, cô bé chớp mắt, vẻ mặt trở nên vui mừng, nói: “Mẹ ơi!”

Gọi xong, cô bé vẫy cánh bỏ nhào vào lòng Vạn Đình.

Vạn Đình duỗi tay ôm cô bé, nước mắt rơi xuống, chị ấy khóc nói: “Con bé này, con muốn dọa mẹ chết khiếp à.”

Phi Phi ngây ngô không hiểu, tuy không biết vì sao mẹ lại khóc, nhưng cô bé là bé ngoan, cho nên duỗi tay vỗ vai Vạn Đình, an củi chị ấy, sau đó cười tủm tỉm nói: “Mẹ xem, con biến thành công chúa tinh linh này, có phải đặc biệt đẹp không ạ?”

“Đẹp, chỉ là bây giờ chúng ta nên rời khỏi đây.” Vạn Đình vế cô bé lên, sau đó quay người rời đi.

Tơ hồng buộc trên tay bọn họ phát sáng, một con đường xuất hiện dưới chân, Vạn Đình lập tức đi vào. Sau đó, chị ấy cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt lại lần nữa liền đối diện với khuôn mặt đầy quan tâm của chồng.

“Phi Phi… Phi Phi!” Vạn Đình vội vàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đang ở phòng ngủ của hai vợ chồng, lập tức sốt ruột muốn xuống giường đến phòng con gái.

Bành Khôn ngồi xổm xuống đi dép cho chị ấy: “Em đừng vội, đi dép vào đã, Phi Phi không sao cả, cô Việt nói em ở trong giấc mơ bị ảnh hưởng nhất định, cần nghỉ ngơi cho tốt.”

Vạn Đình gật đầu nhưng vẫn vội vàng chạy đến phòng con gái.

Phi Phi đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, ngoài việc sắc mặt hơi tái nhợt ra thì cô bé không khác gì đang ngủ cả. Việt Khê duỗi tay xoa trán cô bé, trải qua chuyện lần này, cơ thể cô bé bị tổn thương đôi chút, có điều cũng may là kịp thời kéo ra khỏi giấc mơ, nếu không chỉ sợ đã bị Thận thú hút khô tinh khí rồi.

“Phi Phi, Phi Phi…” Vạn Đình đi đến mép giường, nắm tay Phi Phi sốt ruột kêu.

Đôi mắt Phi Phi giật khẽ, sau đó mơ màng mở mắt ra, trong mắt còn mang theo buồn ngủ mênh mông, mơ hồ gọi: “Mẹ…”

Kêu xong, mi mắt cô bé lại cụp xuống, ngủ thiếp đi.

Vạn Đình hoảng sợ hỏi Việt Khê: “Cô Việt, Phi Phi bị sao vậy?”

Việt Khê nói: “Không có việc gì, chị đừng lo lắng, cô bé chỉ ngủ vì quá mệt thôi. Rốt cuộc cô bé cũng bị ảnh hưởng ít nhiều vì Thận vây lại trong mơ, ngủ nhiều để bổ sung tinh khí là được. Có lẽ đến tối là cô bé sẽ tỉnh.”

Nghe vậy, Vạn Đình âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, xong chị ấy cũng không quên nói lời cảm kích Việt Khê: “Cô Việt, tôi thật sự không biết nên cảm ơn cô thế nào, thật sự rất cảm ơn cô, nếu không cũng không biết Phi Phi nhà tôi sẽ thế nào.”

Việt Khê cực kỳ thản nhiên tiếp nhận lời cảm ơn, sau đó đưa một lá bùa ra, nói: “Đây là phù an thần, nhớ bỏ vào nước cho cô bé uống khi cô bé tỉnh lại.”

Bành Khôn và Vạn Đình lập tức gật đầu, Vạn Đình do dự giây lát, nhịn không được hỏi: “Tuy rằng có hơi ngượng ngùng, nhưng tôi vẫn muốn mặt dày giữ cô Việt ở lại nhà, ít nhờ chờ tới khi con gái tôi tỉnh lại, nếu không tôi không yên lòng nổi.”

Việt Khê đồng ý, cô chờ đến buổi tối, khi Phi Phi tỉnh lại rồi mới ra về.

Ra khỏi nhà họ Bành, Linh Hư ở trong túi cô đã ngủ được một giấc, ông ta cuộn tròn người, ngáp một cái nói: “Không ngờ cô lại là sư phụ của Minh Kính, sau hai người lại đến với nhau, cô thì dễ mềm lòng, người ta nói cô ở lại, cô liền ở cho tới giờ. Nếu là Minh Kính, chậc chậc… Tên kia luôn là kẻ tàn nhẫn, nhìn thế nào cũng không giống một hòa thượng đứng đắn.”

“… Ha? Tôi không giống hòa thượng đứng đắn?” Có tiếng cười khẽ vang lên, Linh Hư chỉ kịp cảm thấy hoa mắt, sau đó đã bị một tay nắm chặt.

Linh Hư: “…”

Hàn Húc cười tủm tỉm nhìn ông ta, còn vươn tay xoa bóp hồn thể của ông ta, nói: “Xin lỗi, tôi không phải một hòa thượng đứng đắn.”

Sau đó dưới tay càng dùng sức, kéo hồn thể của Linh Hư thành các loại hình dạng, từ dẹp lép đến tròn vo.

Việt Khê hỏi: “Cậu đến đây khi nào vậy?”

Hàn Húc cười đáp: “Nghe chú Phúc nói có người tìm cô, thấy cô tối rồi còn không về nên tôi đến đây tìm. Thế nào, giải quyết xong việc chưa?”

Việt Khê gật đầu nói: “Là Thận thú làm loạn, Thận thú nuốt mộng, nó kéo người vào giấc mơ, hấp thu tinh khí của bọn họ, người bị kéo vào không tỉnh được, nhìn chỉ như đang ngủ.”

Đang nằm mơ, còn không phải đang ngủ sao.

“Thận thú… Sư phụ biết thứ này ở đâu rồi nhỉ?” Hàn Húc cười hỏi.

Việt Khê nói: “Cậu còn nhớ ngọc chuẩn bị cho chị Thương dưỡng hồn thể lần trước không? Tôi nhớ có thấy một cái lư hương ở trong tiệm, lư hương có khắc hình Thận thú. Lúc ấy tôi đã cảm thấy Thận thú này hơi lạ, như là bị phong ấn lên, nhưng bị phong ấn thì không thể làm gì được cả, nên tôi không để ý nhiều. Chỉ là ai biết bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Trời đời này không có chuyện trùng hợp thế được, trừ phi thành phố B xuất hiện Thận thú thứ hai, nếu không chắc chắn là do con Thận thú kia làm loạn.”

Nghe vậy, Hàn Húc hiểu ra, nói: “Cô nói con Thận thú kia à, đúng là có chút ấn tượng… Nếu là nó thì chắc đã xảy ra chuyện gì rồi giải phong ấn cho nó. Thứ này bị phong ấn nhiều năm, tỉnh dậy lực lượng không đủ, đương nhiên muốn đi hấp thu tinh khí. Chỉ là nếu hại mạng người thì sẽ đi lên đường tà đạo.”

Nói xong, cậu duỗi tay kéo Linh Hư, cười tủm tỉm nói: “Ông cũng vậy, vừa tỉnh dậy là làm loạn đến long trời lở đất, nếu không phải tôi dùng Phật khí tẩm bổ đại địa không kiệt thì ông đã gánh đống nghiệt nợ trên lưng rồi!”

Linh Hư giả chết, coi như không nghe được.

***

Chú thích:

(1) Thận: là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói, hình thành lâu đài, phố xá, hiện tượng này được gọi là “hải thị thận lâu”. Thận cũng được cho là một loài linh thú