Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 142




Edit: Qing Yun

Ngày hôm sau, Việt Khê và Hàn Húc cùng đi đến tiệm đồ cổ kia, vị trí đặt lư hương bạc phong ấn Thận thú đã có đồ khác thay vào, bọn họ không thể không dò hỏi nhân viên bán hàng xem lư hương đã đi đâu.

“Cô nói lư hương có khắc hình thú kia à, có người mua nó từ một tháng trước rồi, cô cậu đến muộn.” Nhân viên bán hàng trong tiệm vẫn nhớ Việt Khê và Hàn Húc, nghe bọn họ hỏi liền trả lời.

Việt Khê nhíu mày, hỏi: “Có người mua rồi? Anh có biết ai mua nó không?”

Người kia lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này… Về người mua, không phải tôi không muốn nói, chỉ là đây là riêng tư của khách hàng, chúng tôi không thể để lộ tùy tiện được.”

Việt Khê suy tư, cân nhắc xem mình có cần dùng thủ đoạn gì không.

Hàn Húc đi đến tủ kính ở giữa, cậu duỗi tay gõ tủ kính, nói: “Lấy cho tôi xem cái này.”

Thứ cậu nói chính là chiếc vòng tay phỉ thúy lần trước họ nhìn thấy, vòng tay có tổng cộng mười hai viên phỉ thúy, mỗi viên chạm khắc một hoa văn khác nhau, vì được làm từ phỉ thúy Đế vương lục cho nên giá cả rất cao, khiến cho nó được bày trong tiệm từ rất lâu mà vẫn chưa bán ra ngoài được.

Vòng tay phỉ thúy được lấy ra khỏi tủ kính, từng viên ngọc lấp lánh dưới ánh đèn cực kỳ xinh đẹp, Hàn Húc kéo tay Việt Khê, đeo vòng lên cổ tay cô, sau đó cầm tay cô thưởng thức một lát mới nói: “Đẹp.”

Cổ tay Việt Khê nhỏ nhắn trắng xinh, rất thích hợp đeo vòng, chiếc vòng xanh biếc này cực kỳ hợp với tay cô.

“… Anh làm việc ở đây chắc cũng có trích phần trăm nhỉ. Anh nói, nếu tôi mua chiếc vòng này, anh có thể được bao nhiêu tiền?” Hàn Húc thản nhiên hỏi, giống như chỉ là thuận miệng nhắc tới.

Nghe vậy, hai mắt nhân viên bán hàng lập tức sáng ngời, chiếc vòng tay này có giá trên trời, nếu bán đi, chỉ trích phần trăm thôi anh ta đã được không ít rồi. Chỉ là người này nhìn trẻ tuổi như vậy, thật sự có thể mua chiếc vòng tay này à.

Hàn Húc cũng không nói nhiều mà trực tiếp đưa thẻ ngân hàng ra, động tác dứt khoát lưu loát, hoàn toàn không có chút do dự, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Cái lư hương kia được ai mua rồi, anh có thể nói cho chúng tôi biết không?”

Nhân viên bán hàng bán được một món hàng như vậy hưng phấn tới mức đỏ bừng mặt, nghe cậu nói thế, tự biết là không thể gạt đi, bèn nói hết cho hai người họ nghe.

Hai người ra khỏi tiệm, Việt Khê quơ chuỗi ngọc trên tay, nói: “Bỏ nhiều tiền như thế để mua cái này có vẻ hơi lãng phí nhỉ? Dù không mua thì tôi cũng có rất nhiều cách làm anh ta mở miệng.”

Hàn Húc nhận lấy vòng tay, cười nói: “Chuỗi ngọc này được làm từ loại phỉ thúy tốt nhất, tuy bị phá hủy tính chính thể do cắt mài, linh khí bị hao tổn đôi chút nhưng vẫn hơn hẳn những loại ngọc khác. Tôi mang về bày trận pháp lên nó, đủ để che chở an toàn cho sư phụ, chờ tôi làm xong lại đưa cho cô.”

Việt Khê lại nói: “Tôi không cần thứ gì che chở cả, ngoài cậu ra không ai có thể đánh thắng tôi được, càng đừng nói đến chuyện bắt nạt tôi.”

Trong lòng cô thầm nghĩ, an nguy cua cô nào cần người khác che chở, Hàn Húc đang nghi ngờ năng lực của cô à?

Hàn Húc cười nói: “Tôi chỉ muốn đưa gì đó cho sư phụ thôi, cô không thích à?”

Việt Khê chớp mắt, nói: “Thích.”

Hàn Húc cười: “Vậy là được rồi… Chờ tôi làm xong sẽ đưa cho sư phụ.”

Hai người đã biết người mua cái lư hương kia, đó là khách hàng quen của tiệm, cho nên nhân viên cửa hàng nhớ rõ, cũng cho rằng bọn họ có hứng thú với lưu hương nên đã nói cho họ biết địa chỉ của người kia.

“Chu Xương Minh, nhà ở… Phố Đào Nguyên!”

Nghe nói bên phố Đào Nguyên có rất nhiều hoa đào, vừa đến mùa xuân là hòa đào nở rộ, sắc hồng ngợp trời, cho nên phố này mới có tên là Đào Nguyên. Bây giờ tên phố không đổi nhưng phố lại không còn nhiều hoa đào như trước, có điều hai bên đường vẫn trồng khá nhiều cây hoa đào, đến mùa xuân hoa nở rất xinh đẹp.

“… Đây là hoa mai à?” Bước vào phố Đào Nguyên, Việt Khê ngạc nhiên vươn tay đón cánh hoa đang rơi xuống.

Đoạn đường như đang có mưa hoa. Rõ ràng đã là mùa đông, nhưng cánh hoa vẫn bay đầy trơi như đang ở mùa xuân.

Một bông hoa dừng trong ta, Hàn Húc nói: “Không phải hoa mai, là hoa đào.”

Việt Khê càng thấy lạ hơn: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hoa đào nở vào mua xuân, giờ đang là mùa đông, hoa đào ở đâu ra.”

Hàn Húc duỗi tay phất bay cánh hoa, không để ý nói: “Ai biết được, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, không phải không có cách làm hoa đào nở vào mùa đông. A, đến rồi, chắc là khu nhà này…”

Hai người đi đến nhà họ Chu theo địa chỉ, người mở cửa là vợ của Chu Xương Minh, vẻ mặt bà ta có phần sầu khổ, biết bọn họ đến tìm chồng mình thì nói: “Ông Chu nhà tôi không có nhà, cô cậu tìm ông ấy có chuyện gì à?”

Hàn Húc tiến lên, cười nói: “Lần trước ông Chu mua một cái lư hương nhỏ, chúng tôi cảm thấy rất có hứng thú với nó, cho nên muốn hỏi xem ông Chu có bằng lòng nhượng lại thứ yêu thích hay không.”

Hàn Húc tu Phật nhiều năm, khí chất ôn hòa vô hại, bà Chu mới vừa còn hơi cảnh giác, nhìn thấy cậu thì vẻ cảnh giác trong mắt đã phai nhạt đi đôi chút, nói: “… Bây giờ ông Chu nhà tôi không ở nhà, đến tối hai người hãy quay lại.”

Việt Khê ngó đầu nhìn thoáng qua căn nhà, trong nhà như có hơi thở không tốt truyền ra, cô lại nhìn kỹ bà Chu lần nữa.

“Có phải trong nhà bà không được yên ổn lắm đúng không?” Cô đột nhiên hỏi.

Bà Chu nghi ngờ nhìn cô, Việt Khê nói: “Tôi thấy ấn đường của bà biến thành màu đen, chỉ sợ tiếp theo sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”

Bà Chu: “…”

“Thần kinh!” Bà ta ném xuống một câu rồi duỗi tay đóng cửa nhà.

Việt Khê: “…”

Cô nhìn Hàn Húc, nói: “Tôi nói thật mà bà ta không tin, tinh khí bị hút sắp khô luôn rồi, tôi thấy bà ta hoàn toàn không nhận ra.”

Trong mắt Hàn Húc có ý cười: “Sư phụ nói như vậy rất giống lừa đảo hãm hại người khác, cũng không trách bà Chu hiểu lầm.”

“A… Vậy sao?”

Việt Khê nói thầm, cô duỗi tay đẩy cửa ra — cánh cửa này không có khả năng ngăn bọn họ lại được.

Bà Chu vừa đóng cửa lại, trong lòng còn thầm nghĩ hôm nay mình gặp phải kẻ lừa đảo thì chợt nghe thấy tiếng cửa mở, bà ta quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cô… Hai người vào bằng cách nào?” Bà ta lùi vài bước liên tục, cảnh giác nhìn bọn họ.

Việt Khê nhìn cửa, nói: “Đương nhiên là mở cửa đi vào.”

Vừa đi vào nhà, một tiếng thú gầm lập tức tiến vào trong tai, Hàn Húc nói: “Xem ra thứ này thật sự coi nơi đây là sào huyệt của mình, nó còn triển lãm chủ quyền của nó với chúng ta nữa.”

Bà Chu căng thẳng vô cùng, bà ta nói to: “Các người muốn làm gì? Các người đòi tiền à? Tôi có thể cho các người, nhưng hy vọng các người đừng đụng đến tôi.”

Việt Khê: “…”

“Chúng tôi vào đây không phải để cướp bóc… Bà Chu có nghe nói dạo này có rất người người ở phố Đào Nguyên ngủ mãi không tỉnh, thậm chí còn chết trong lúc ngủ không?” Cô hỏi.

Đề tài thay đổi quá nhanh, bà Chu có phần không theo kịp, lời nói của Việt Khê chạy trong não một vòng, bà ta mới nói: “Nghe, có nghe nói, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

Việt Khê đi tới, nói: “Chắc lâu rồi bà Chu chưa soi gương, bà không phát hiện mình có gì không ổn à?”

Nghe vậy, trong lòng bà Chu rất nghi hoặc, Việt Khê đã duỗi tay đưa cho bà ta một cái gương, để bà ta xem dáng vẻ của mình hiện giờ.

Bà Chu khó hiểu nhìn cô, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chính mình trong gương.

Khuôn mặt người phụ nữ trong gương không có một chút sức sống, sắc mặt tái nhợt, bọng mắt thâm đen như đã mất ngủ từ rất lâu, thậm chí hai bên má còn khô quắt lại.

Bà Chu duỗi tay vuốt v e mặt mình, hoảng sợ nói: “Này… Đây là tôi? Sao tôi lại biến thành thế này?”

Tuy nói bà ta không được coi là nhỏ tuổi, người hơn bốn mươi, nhưng vì bảo dưỡng kỹ càng nên nhìn nhiều lắm cũng mới hơn 30, chỉ là người trong người kia già nua quá mức, cũng trắng bệch đáng sợ.

Bà Chu nhớ rõ buổi sáng mình soi gương, nhìn vẫn còn tốt, sao bây giờ lại biến thành thế này?

Việt Khê hỏi: “Có phải gần đây bà ăn cơm ngày càng nhiều, còn ngày càng dễ đói không?”

Bà Chu gật đầu thật mạnh, đúng là khoảng thời gian này bà ta bị như vậy thật, không chỉ lượng cơm nhiều hơn mà còn đặc biệt dễ đói. Bây giờ ánh mắt bà ta nhìn Việt Khê đã thay đổi hoàn toàn, không còn là cảnh giác nữa mà như bắt lấy sợi rơm cứu mạng, vội hỏi: “Tôi bị làm sao vậy? Sao lại biến thành thế này?”

“Bà biến thành thế này là do tà vật hấp thu tinh khí gây ra, bởi vì tinh khí trong cơ thể bị mất quá nhiều cho nên bà mới dễ bị đói… Tôi vừa mới nói, ấn đường của bà biến thành màu đen, sắp có tới nguy hiểm đến tính mạng, lời này không phải để dọa bà. Dựa theo tốc độ tiêu hao tinh khí của bà, chẳng mấy chốc bà sẽ giống những người bị bệnh ngủ kia, chết đi trong lúc ngủ.” Tiếng nói của Việt Khê chậm rãi nhỏ nhẹ đồng thời rất bình tĩnh, nhưng rơi vào tai bà Chu lại như là tiếng sấm.

“Tôi phải làm gì bây giờ?” Bà Chu nhìn Việt Khê, hỏi: “Cô nói tôi bị tà vật hấp thu tinh khí, vậy… Tà vật kia…”

“Tà vật kia… Đang ở trong nhà bà, nó tên là Thận thú!” Việt Khê nói tiếp lời bà ta.

Bà Chu bị dọa run, bà ta nhìn xung quanh, chỉ hận không thể nhấc chân bỏ chạy, rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Hàn Húc vẫy tay, Thận thú thường phun ra cái gọi là thận khí, thận khí có thể biến thành đồ vật, Hải Thị Thận Lâu mà người bình thường nhìn thấy chính là do thận khí biến thành. Mà bây giờ, tất cả mọi thứ trong phòng này đều là thận khí.

Hàn Húc nói: “Thận thú nuốt mộng, những cái gọi là bệnh ngủ kia nhìn giống như ngủ nhưng gọi không tỉnh, đây là Thận thú làm. Thận thú kéo bọn họ vào giấc mơ, hấp thu tinh khí của bọn họ, một khi tinh khí bị hút hết, người kia cũng sẽ chết theo. Mà Thận thú lại đang ở trong cái lư hương được chồng bà mua,”

“Cái lư hương kia?” Trong đầu bà Chu hiện lên một cảnh tượng, bà ta có ấn tượng đặc biệt sâu về cái lư hương kia, bởi vì khi mua cái lư hương kia về, ngay ngày hôm sau chồng bà ta đã hưng phấn nói mình mua được bảo bối, còn đặt trong thư phòng, chỉ thiếu điều cúng bái.

Bà Chu nói: “Ngày thường chồng tôi để lư hương trong thư phòng, thư phòng có khóa riêng, tôi không vào được. Lại nói tiếp, từ sau khi mua cái lư hương kia, chồng tôi đúng là có hơi là lạ.”

Vốn dĩ bà ta có thể vào thư phòng, nhưng sau khi mua lư hương không lâu, chồng bà ta liền khóa thư phòng lại, nói là sợ người khác đi vào đụng phải nó. Bà ta cũng chỉ cho rằng do chồng mình quá thích lư hương, bây giờ nghĩ lại mới thấy không đúng.

“Thư phòng à? Bà Chu có thể dẫn chúng tôi vào thư phòng xem thử không?” Việt Khê hỏi.

Bà Chu hơi do dự, có điều vẫn gật đầu nói: “Hai người đi theo tôi, thư phòng ở trên tầng, nhưng chồng tôi cầm chìa khóa, không có chìa khóa thì không vào được.”

“Không có chìa khóa cũng không sao…” Việt Khê nói, cô đưa tay vặn then cửa, cửa thư phòng lập tức mở ra.

Bà Chu: “…”

Vừa nãy bọn họ cũng mở cửa nhà mình như vậy sao? Có kỹ xảo gì à?

Bà Chu thầm nghĩ, rồi dẫn Việt Khê vào phòng, góc tường bên trái có một cái giá trưng bày, bên trên đặt các loại đồ cổ.

“Chồng tôi thích mấy thứ này, tôi cũng không biết ông ấy để lư hương chỗ nào.”

Bà ta chưa dứt lời thì có tiếng quát phẫn nộ truyền đến từ phía sau: “Các người đang làm gì đấy?!”

Việt Khê quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa, vẻ mặt ông ta âm trầm đáng sợ, thậm chí có vài phần rợn người, Việt Khê không nhịn được nhăn mày.

— người này?

“Chồng ơi!” Bà Chu lập tức kêu lên.

Ông Chu bước đến, ông ta liếc nhìn bọn họ một cái, chất vấn bà Chu: “Không phải tôi đã nói bà không được vào thư phòng của tôi à? Bà còn dẫn người ngoài vào nữa? Bọn họ là ai?”

“Bọn họ là…” Bà Chu nghẹn họng, lại nói tiếp, bà ta cũng không biết hai người tên là gì.

Hàn Húc cười nói: “Tôi tên là Hàn Húc, lần này đến là vì lư hương Thận thú trên tay ông Chu.”

Lưu hương Thận thú?

Ánh mắt ông Chu hơi đổi, ông ta âm u nói: “Lư hương cái gì, tôi chưa từng nghe đến! Chỗ tôi không có thứ hai người cần, mời hai người mau đi cho.”

“Tinh khí bị thương hơn nửa, nếu còn tiếp tục thì sẽ bị khô cạn tới mất mạng…” Việt Khê híp mắt đánh giá ông Chu, thở dài nói: “Ông đúng là to gan, dám lấy máu nuôi dưỡng thứ kia, như thế cũng làm nó càng tà khí hơn.”

Nhìn vẻ ngoài ông Chu thì không thấy gì, nhưng thực tế là khí huyết đã bị rút đi rất nhiều, ông ta lấy máu nuôi Thận thú, Thận thú lớn mạnh hơn nhờ máu ông ta, tà tính nặng nề.

Cơ mặt ông Chu khẽ giật, ông ta nói: “Tôi không biết hai người đang nói cái gì, nhà tôi không chào đón hai người, mời hai người đi cho.”

Việt Khê nói: “Ông muốn tìm chết tôi cũng không ngăn cản, chỉ là thứ kia cắn nuốt t1nh khí của ông không thì cũng thôi, là ông tự làm tự chịu, xứng đáng. Nhưng nó không chỉ cắn nuốt t1nh khí của ông mà còn hại những người vô tội khác… Phố Đào Nguyên có không ít người mắc bệnh ngủ, bị Thận thú kéo vào giấc mơ. Không giải quyết nó thì những người kia sẽ bị nhốt trong mơ đến hết đời.”

“Kể cả ông Chu, nếu còn tiếp tục thì sẽ chết trong tay nó!”

Nghe vậy, vẻ mặt bà Chu lập tức tay đổi, bà ta nắm tay ông Chu, nói: “Chồng à, đưa thứ kia cho bọn họ đi.”

Ông Chu gạt tay bà ta ra, trách mắng: “Bà biết cái gì? Có thứ kia chúng ta mới kiếm được nhiều tiền! Cũng nhờ có nó, nếu không nhà chúng ta đã phá sản rồi, chỉ cần tôi tiếp tục nuôi nó, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”

Hàn Húc nhướng mày, chẳng trách ông Chu không muốn giao Thận thú ra, thì ra là tham tiền che mờ lý trí, có lẽ Thận thú này đã cho ông ta không ít ngon ngọt, bằng không ông ta cũng không tự nguyện dùng máu nuôi nó.

Chỉ là đáng tiếc Thận thú kia không phải thứ gì tốt, huyết khí của bản thân sắp bị đào rỗng mà còn muốn nuôi Thận thú, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

“Hai người mà không đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát!” Ông Chu trợn mắt tức giận.

Việt Khê thấy ông ta không vui như thế bèn làm cho ông ta không thể cử động được, cô nói: “Nếu Thận thú không làm hại những người khác thì tôi lười quản các người sống hay chết, tôi chưa bao giờ ngăn cản người muốn tìm chết cả.”

Cô đi đến một góc thư phòng, duỗi tay lấy hộp được ẩn sâu trong đó ra.

Khi phát hiện mình không thể nhúc nhích, ông Chu đã vô cùng hoảng sợ, ông ta không ngờ Việt Khê lại có năng lực quỷ quyệt như thế, bây giờ thấy cô lấy hộp ra, vẻ mặt ông ta hoàn toàn tha đổi.

“Dừng tay!” Ông ta hét to, nhưng mà không còn kịp rồi, Việt Khê đã mở cái hộp đó ra.

Hộp vừa mở, một đám sương mù trắng lập tức ập ra, bao trùm khắp căn phòng.

Tiếp xúc đến khí trắng này, đôi mắt hai vợ chồng họ Chu trở nên mờ mịt, sau đó bắt đầu kích động.

“Tiền, nhiều tiền quá, nhiều tiền quá!” Ông chu hét to.

Bà Chu thì cười tủm tỉm, cũng không biết là chuyện gì làm bà ta vui sướng như vậy.

Bên trong hộp, một bóng hình to lớn chui ra, nhìn nó giống như rồng, rất dữ tợn, nó ẩn mình trong màn sương.

Thận thú!

Việt Khê thầm hô tên này, đây là con Thận thú vị phong ấn trên lư hương.

Lần trước nhìn thấy lư hương, phong ấn còn rất chắc chắn, cho nên cô cũng không quá để ý, ai biết mới một thời gian ngắn ngủi trôi qua mà phong ấn đã bị phá, Thận thú thì hấp thu tinh khí của người không có giới hạn.

Sương mù mờ mịt, nhìn như mộng ảo, Thận thú thở ra một hơi như sương trắng, sương trắng này chính là thận khí, có thể gây ảo giác, thậm chí có thể kéo người vào giấc mơ. Trong giấc mơ chính là thiên hạ của Thận thú.

“Gào!”

Thận thú há mồm gầm nhẹ, để lộ hàm răng sắc lạnh, sau đó nó lao về phía Việt Khê.

Việt Khê ngước mắt, cô vươn tay ôm lấy con Thận thú đang lao đến, làm người nó thu nhỏ lại, sau đó cầm lấy lắc mạnh.

Thận thú: “??”

Thận thú hoàn toàn không phản ứng kịp đã bị lắc choáng đầu.

“Đây là Thận thú? Nhìn không khác rắn là bao…” Việt Khê nhìn con Thận thú bị lắc choàng đầu, sau đó đưa ra kết luận.

Hàn Húc nói: “Thứ này vốn cùng họ với rắn, đương nhiên vẻ ngoài cũng không khác gì mấy.”

Việt Khê suy nghĩ giây lát, do dự nói: “Vậy mang đi ngâm rượu thuốc thì sao? Rắn có thể ngâm rượu thuốc, chắc nó cũng được nhỉ.”

Hàn Húc a một tiếng, nói: “Tôi chưa thử bao giờ, cô thử xem xem, không được thì ném.”

Việt Khê gật đầu, nhanh chóng làm thịt Thận thú.

Thận thú biến mất, những người bị nhốt trong mơ tỉnh lại, bọn họ cảm giác như vừa ngủ một giấc, chỉ là cơ thể chắc chắn bị yếu đi rất nhiều.

“… A, tiền của tôi đâu? Tiền đâu?” Ông Chu che đầu, nhìn xung quanh rồi chợt hét lên.

Rõ ràng ông ta nhìn thấy một đống vàng bạc chất đầy nhà, sao bây giờ lại không còn nữa.

Việt Khê nhìn ông ta, nói: “Không có vàng bạc gì cả, vừa rồi ông gặp ảo giác do bị Thận thú ảnh hưởng.”

Nghe vậy, bà Chu ngây ngốc nói: “Vậy tôi cũng không trở nên trẻ trung xinh đẹp?”

Việt Khê gật đầu.

Sắc mặt ông Chu thay đổi, ông ta đột nhiên chỉ vào Việt Khê, nói: “Là cô, chắc chắn là cô giấu vàng bạc của tôi đi. Tôi muốn báo cảnh sát, đúng, tôi muốn báo cảnh sát, báo hai người đột nhập nhà dân, cướp đoạt tài sản nhà tôi!”

Việt Khê: “…”

Hàn Húc cười tủm tỉm nói: “Ông Chu, tôi ghét nhất có người uy hiếp tôi. Ông biết không, người như chúng tôi chỉ cần búng tay là có thể lấy mạng ông… Thế nào, ông không tin?”

Cậu cười khẽ một tiếng rồi đột nhiên vươn tay.

Ông Chu trợn mắt, sau đó người ông ta mềm nhũn, ngã xuống đất.

Bà Chu hít một hơi, ngồi xổm xuống bên ông Chu, duỗi tay đặt ở trước mũi ông ta, sau đó sắc mặt hoàn toàn tha đổi, bà ta lùi nhanh về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn Hàn Húc, run rẩy nói: “Chết… Đã chết… Cậu… Cậu đã làm gì?”

Hàn Húc cười nói: “Tính cách của tôi rất tốt, nếu không tốt thì bây giờ bà cũng không còn mạng.”

Ông Chu nhìn linh hồn trong suốt của mình, lại nhìn cơ thể đang nằm trên mặt đất, ông ta hoảng sợ vô cùng.

“Đã giải quyết Thận thú rồi, chúng ta về đi.”

Việt Khê lên tiếng, cô đặt lư hương lên bàn, không có Thận thú, lư hương này trở nên ảm đạm không có gì nổi bật.

Hàn Húc gật đầu, cậu duỗi tay đánh linh hồn ông Chu quay về cơ thể, cùng rời khỏi nhà họ Chu với Việt Khê.

Nếu không phải vì những người bị Thận thú kéo vào giấc mơ, mà nhà họ Chu lại thích Thận thú như vậy thì cô đã để nó cho bọn họ rồi.

Sau khi hai người rời đi được một lúc, bà Chu thử động người, lúc này mới phát hiện tay chân mình lạnh băng.

“Hừ…”

Người trên mặt đất r3n rỉ một tiếng, ông ta chợt che ngực ho sặc sụa.

Hai mắt bà Chu lập tức sáng ngời.