Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 144




Edit: Qing Yun

Nghiệp hỏa thiêu đốt hừng hực, có thể mơ hồ nhìn thấy hồng liên nở rộ rồi héo tàn trong ngọn lửa.

Hàn Húc vươn tay, một đóa hồng liên điêu tàn dừng trong lòng bàn tay cậu, sau đó hóa thành tàn lửa cháy rực lên — nghiệp hỏa sẽ không khiến người cảm thấy nóng bỏng, nhưng có thể đốt cháy vạn vật, bất cứ thứ gì trở thành mục tiêu của nghiệp hỏa đều sẽ bị nghiệp hỏa đốt cho đến khi không còn sót lại chút gì mới thôi.

“Hồng liên nghiệp hỏa…” Hàn Húc lẩm bẩm, cậu khép tay lại, ngọn lửa nhảy trên đầu ngón tay rồi dần tắt.

Uế bị nghiệp hỏa bỏng cháy, nó quay cuồng đau đớn trong ngọn lửa, miệng kêu r3n chói tai. Nó vốn sinh ra từ tà uế trong thiên hạ, cái nó mang đến là tà ác, hồng liên nghiệp hỏa là khắc tinh của tất cả tà vật, bị nghiệp hỏa đốt thì tà khí sẽ bị đốt sạch.

“Gào!”

Uế há mồm phun khí, sương xám xanh tràn ngập không gian, tính ăn mòn cực mạnh, nó chậm rãi ăn mòn kết giới bảo vệ do Việt Khê lập ra.

Hàn Húc hơi nhắm mắt, cậu duỗi tay ra, từng đó hoa sen màu vang tràn ra khỏi tay cậu, hoa sen lớn dần, từ nụ hoa nở rộ thành bông, tất cả chỉ xảy ra trong giây lát. Hoa sen nở rộ, lập tức hóa thành Phật khí cuồn cuộn, tinh lọc hết tất cả tà khí.

Nghiệp hỏa màu đỏ và Phật liên màu vàng quấn quanh nhau, đây vốn là hai lực lượng trái ngược, nhưng lúc này chúng ở cùng một không gian, đẹp đến lóa mắt.

Chỉ tiếc, cảnh tượng xinh đẹp như vậy lại chỉ mình cây đào đứng lẳng lặng ở một bên nhìn thấy, nó nghĩ, đây quả thực là cảnh tượng đẹp nhất mà nó từng thấy trong suốt cuộc đời.

Lửa lớn từ thịnh chuyển suy, sau đó tắt dần, Uế bị thiêu hoàn toàn, một chút tro cũng không để lại, như là thế gian này chưa từng có Uế xuất hiện, chỉ có cái hố trên đất do tà khí của nó ăn mòn là thứ chứng minh nó từng tồn tại.

Có gió thổi qua cuốn bay cánh hoa đào, vô số cánh hoa rơi xuống, dưới ánh trăng, hoa đào như phủ lên một tầng sương hồng nhạt.

Cây hoa đào này đang héo tàn!

“Cảm ơn các bạn, thiên sư tốt bụng.” Cây đào nói, nó hao hết sinh mệnh để che chở mảnh đất này, trói Uế lại dưới rễ của mình, rễ của nó đã hư thối từ lâu, có thể chịu được đến bây giờ đã là kỳ tích.

Cánh hoa nhanh chóng héo tàn, có tiếng hoa rơi xuống như là một khúc nhạc bi thương, cây đào lập tức khô héo suy bại.

“Thật là đẹp…” Việt Khê cảm thán, cô duỗi tay đón cánh hoa rơi, chẳng mấy chốc tay cô đã đầy hoa đào.

Hàn Húc ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cô chăm chú, nghe cô nói vậy thì khẽ cười, cậu duỗi tay lấy cánh hoa trên tóc cô xuống.

Nhìn cảnh này, cây đào không nhịn được cười, hơn một nghìn năm trước, khi nó vẫn là một gốc cây non, có một hòa thượng mặc tăng y màu trắng cho nó một giọt cam lộ, cứu tính mạng nó, cũng làm nó sinh ra ý thức ngây thơ. Không ngờ một nghìn năm sau, nó còn có thể gặp lại người ấy, thật tốt, có lẽ nó là cây hoa đào may mắn nhất trên đời này.

Gió mang cánh hoa đi xa, đến ngày hôm sau, người của phố Đào Nguyên phát hiện cây hoa đào vốn đang nở rộ đã bất ngờ héo tàn chỉ trong một đêm, cánh hoa trải một lớp dày trên mặt đất, trên cây có tơ hồng ước nguyện được mọi người ném lên. Khung cảnh tiêu điều hơn ngày hôm qua rất nhiều.

“A, mọi người nhìn này, ở gốc cây có một cây đào con…”

Có người kêu lên, mọi người đến xem mới phát hiện có một cây đào nhỏ cao đến đầu gối của người trưởng thành mọc bên cạnh cây đào già khô héo, trên cây đào có chồi non, nhìn bừng bừng sức sống.

*

Về đến nhà đã là đêm khuy, Việt Khê tắm xong, cô để nguyên đầu tóc ướt đi ra ngoài, cô đi đến mép giường, ngẩn người nhìn vòng tay phỉ thúy.

Cô cầm lấy vòng tay, rót chân khí vào trong, một hơi thở đáng sợ tràn ra từ hạt phỉ thúy.

Cô đeo lên tay, sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, đi qua một hành lang dài đến phòng của Hàn Húc. Một bên hành lang trồng đầy hoa tươi, hương thơm bốn phía, có hoa quỳnh trắng nở rộ dưới ánh trăng, cánh hoa trắng muốt như là sẽ sáng lên.

“Sao sư phụ lại đến?” Hàn Húc như biết cô sẽ đến, Việt Khê vừa đến cửa, cậu đã mở cửa ra.

Việt Khê giơ chuỗi ngọc trên tay lên, hỏi: “Cậu vừa mới đưa tới à? Trong hạt phỉ thúy có gì vậy?”

Hàn Húc nắm tay cô đánh giá một lát, cười nói: “Quả nhiên sư phụ đeo cái này rất đẹp… Trong mỗi viên ngọc đều có lệ khí của đao Nuốt Thiên, tạo thành một trận pháp đơn giản, lệ khí của đao Nuốt Thiên có thể âm thầm đả thương người, người bị lệ khí gây thương tích chỉ biết càng thương càng sâu. Dùng nó bảo vệ sư phụ cũng coi như có chút tác dụng.”

“… Vết thương trên người cậu chính là do đao Nuốt Thiên gây ra à?” Việt Khê đột nhiên hỏi.

Hàn Húc cúi đầu nhìn cô, cậu cười nói: “Đúng vậy, vết thương trên người tôi đúng là do đao Nuốt Thiên gây ra, cho nên bị lệ khí của nó quấn thân, làm tôi bối rối rất lâu, có điều bây giờ đã không còn đáng ngại nữa. Lệ khí trên ngọc được lấy từ trên vết thương của tôi. Cũng chỉ có loại ngọc này mới có thể chứa được lệ khí đao Nuốt Thiên, lệ khí này hình thành từ Hỗn Độn, nếu là ngọc bình thường thì vừa tới gần đã bị vỡ vụn ngay lập tức.

Việt Khê nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì.

Hàn Húc duỗi tay vuốt tóc cô, tóc không lau khô nên vẫn còn nước nhỏ giọt, làm áo cô bị nhiễm ướt.

Hàn Húc nói: “Sao sư phụ ra ngoài mà không làm khô tóc? Ban đêm lạnh thế này, phải cẩn thận kẻo bị cảm chứ.”

Việt Khê đột nhiên duỗi tay kéo cổ áo cậu làm cậu cúi đầu xuống, sau đó nhón chân ghé sát vào, cô hôn lên môi cậu. Đại khái là vì vừa từ bên ngoài tiến vào, cho nên môi cô hơi lạnh hơn bình thường, nhưng khi chạm lên môi Hàn Húc lại nhanh chóng trở nên ấm áp, thậm chí còn hơi nóng rực, đó là độ ấm khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Hàn Húc kinh ngạc, mắt cậu mở to, hiếm khi nhìn thấy cậu kinh ngạc như vậy.

“Tôi đi đây.” Việt Khê buông tay ra, mặt mũi vô cảm nói ra ba chữ này sau đó xoay người muốn đi ra ngoài.

Một bàn tay từ phía sau duỗi tới trực tiếp ôm chặt eo cô, sau đó ôm cô đặt lên trên bàn.

Cậu đứng ngược sáng, cúi đầu nhìn chăm chú vào Việt Khê, đôi mắt như có lửa thiêu đốt, cậu nặng nề hỏi: “Sư phụ, cô có biết mình vừa làm gì không?”

Việt Khê gật đầu, hỏi: “Tôi biết… Cậu không thích à?”

Không thích?

Sao có thể, cậu vui mừng còn không kịp.

Hàn Húc cười, cậu tiến lại gần, cúi đầu hôn lên môi Việt Khê.

Việt Khê luôn cảm thấy Hàn Húc như không có d*c vọng gì, đối với tất cả mọi thứ trên thế gian, thậm chí là bị người làm hại ở một nghìn năm trước, thái độ của cậu luôn là sao cũng được. Nhưng lúc này, khi đôi môi chạm nhau, cô cảm nhận được cảm xúc của cậu dao động, áp lực mà hưng phấn, thậm chí là vui mừng. Loại cảm xúc có thể nói là phức tạp này xuất hiện trên người cậu lại khiến người ta cảm thấy rất ngạc nhiên.

Việt Khê ôm mặt cậu, cô nghiêm túc nhìn, cũng nghiêm túc nói: “Em.”

Hàn Húc cười, cậu cúi người tiếp tục hôn cô, dán môi cô nỉ non nói: “Đúng vậy, anh là của em.”

Ngày hôm sau.

Chị Thương vừa mới làm một ít bánh đậu xanh, bánh điểm tâm có vị tinh tế, là vị Linh Hư thích nhất.

Ăn xong hai cái bánh đậu xanh, nó híp mắt nhìn Việt Khê và Hàn Húc, hỏi: “Sao tôi cảm thấy hai người quái quái?”

Việt Khê hỏi lại nó: “Quái cái gì?”

Linh Hư cố gắng suy nghĩ cũng không nghĩ ra chỗ nào quái, cho đến khi nhìn thấy Việt Khê bị Hàn Húc đè lên cây hôn, nó kinh hãi tới mức làm rơi cái bánh trong tay xuống đất, cuối cùng cũng biết không đúng chỗ nào.

“… Hai người…”

Nó nghẹn họng trân trối nhìn hai người đang chìm trong nụ hôn, lẩm bẩm: “Chẳng trách mình cứ cảm thấy thằng nhãi Minh Kính này toe toét hẳn lên, cây vạn tuế nở hoa, không khí không vui mừng sao được?”

Thật ra Việt Khê và Hàn Húc ở bên nhau không khác trước là mấy, không phải kiểu dính lấy nhau như trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng chỉ có thêm ôm hôn, thân thiết hơn trước một ít.

Tìm một cơ hội, Linh Hư đi đến trước mặt Việt Khê, hỏi: “Hai người, đây là ở bên nhau?”

Việt Khê kỳ quái nhìn nó, nói: “Chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau mà.”

Từ khi bọn họ quen biết đến bây giờ, cả hai chưa từng tách ra lần nào.

Linh Hư than một tiếng, nói: “Ý của tôi là, hai người kia gì… Chính là trở thành đạo lữ?”

“… Theo cách nói của các ông thì xem như là vậy.” Việt Khê bình tĩnh trả lời.

Linh Hư duỗi móng vuốt sờ sừng của mình, mặc dù đối với cơ thể bây giờ của nó thì đây là một động tác có độ khó rất cao.

“Vậy, hai người có cái kia không?” Tiêu hóa xong tin tức này, Linh Hư liền không nhịn được tò mò, nó cười đáng khinh, hắc hắc nói: “Minh Kính là lão xử nam hơn một nghìn năm, vừa đ ộng tình còn không phải củi khô bốc lửa? Cần tôi cho hai người ít đồ không, đấy chính là thứ tôi cất chưa hơn một nghìn năm…”

Việt Khê: “…”

Một bàn tay từ phía sau duỗi lại đây, tóm lấy cổ nó, nói: “Ông muốn biết cái gì cứ tới hỏi tôi là được, hà tất đi tìm sư phụ tôi?”

Linh Hư cứng người, nó xoay đầu cười gượng nói: “Tôi… Còn không phải tôi quan tâm cậu à? Nói thế nào hai ta cũng là bạn lâu năm, phải không?”

Hàn Húc mỉm cười, cậu phong ấn chân khí trong cơ thể nó lại, sau đó buộc người nó thành cái nơ bướm rồi ném lên bàn, mặc nó lăn lộn cỡ nào cũng không gỡ ra được.

Linh Hư: “…”

Từ xưa đến giờ, thằng nhãi Minh Kính này chắc chắn là hòa thượng không từ bi nhất trong miếu hòa thượng, nhưng cố tình lại sinh ra với dáng vẻ từ bi, người khác nhìn liền thấy người này tuyệt đối là người lương thiện. Nhưng nào ai biết, cậu lại là hòa thượng có tâm địa đen tối nhất.

*

Bạch Tề Tinh lại tới cửa, từ khi được hưởng tài nấu ăn của chị Thương, anh ấy liền thích đến đây ăn uống ké, người trong nhà cũng quen thuộc anhấy.

Nhóm người giấy ghé vào đ ĩa điểm tâm, tuy rằng không thể ăn nhưng ngửi mùi thôi cũng được.

“… Tôi chưa từng thấy người giấy nào đáng yêu như đám Tiểu Nhất!” Bạch Tề Tinh h0àn toàn không keo kiệt lời khích lệ, đây cũng là nguyên nhân nhóm người giấy thích anh ấy nhất, người đều thích nghe lời hay, dù là người giấy như chúng nó cũng không ngoại lệ.

Ăn mấy miếng điểm tâm, uống một chén trà nóng, Bạch Tề Tinh thoải mái nằm liệt trên ghế, lẩm bẩm nói: “Gần đây bận muốn chết, sắp lục tung thành phố B lên rồi mà vẫn không tìm được Xanh Thiên Thụ mà anh tôi nói… Anh tôi nói Xanh Thiên Thụ là thánh thụ của Tu giới, tinh lọc tà khí trong thiên địa, người bình thường căn bản không tiếp cận được, bây giờ bị hủy hoại, chắc trên đời chỉ còn lại cành lá của Xanh Thiên Thụ thôi.”

Nói đến đây, anh ấy thở dài: “Cũng may Phiếu Miểu Tông có nước huyền linh, mười bình nước huyền linh cũng đủ làm cành lá nảy mầm. Nhưng vấn đề bây giờ là không tìm thấy cành lá của Xanh Thiên Thụ.”

“Hai người không biết, bây giờ bên ngoài loạn hết cả lên, tà khí nồng đậm, cái loại yêu ma quỷ quái đều ra ngoài… Thành phố B còn ổn, thủ đô có long khí che chở, những nơi khác mới gặp họa, ban ngày mà quỷ quái cũng dám ra. Hơn nữa vì bị ảnh hưởng của tà khí nên tính cách mọi người trở nên táo bạo, gây thêm không ít phiền não cho thiên sư chúng tôi.”

Bạch Tề Tinh nói hết những lời đã nghẹn trong lòng hồi lâu ra, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn nhiều, anh ấy duỗi tay chọc cơ thể Tiểu Lục, xem nó nhẹ nhàng bay xuống, nằm đó cười ha ha, sau đó bị Tiểu Lục ôm ngón tay cắn một cái.

“Lại nói, cơ thể bọn Tiểu Nhất làm từ cái gì mà đặc biệt vậy, không chỉ có thể cất chứa mà còn nước lửa không xâm, ngay cả tà khí cũng không nhiễm.”

Mấy người chú Phúc cũng làm bằng giấy, nhưng cách một thời gian là cơ thể lại bị hư, bởi vì trọc khí bên ngoài quá nồng, cho nên cứ cách một đoạn thời gian là Việt Khê lại làm cơ thể mới cho bọn họ. Đặc biệt là gần đây tà khí trong đất trời ngày càng nhiều, tốc độ đổi cơ thể của họ cũng nhanh hơn.

“Không nhiễm tà khí…”

Bạch Tề Tinh lẩm bẩm, như là nghĩ tới cái gì, hai mắt anh ấy dần trợn to, nhìn chằm chằm Tiểu Lục trên tay, sau đó không nhịn được liếc nhìn Việt Khê một cái: “Cô từng nói bọn Tiểu Nhất là mười năm trước tiền bối Chu Tam Thông làm ra cho cô chơi…”

Mà núi Bồng Lai bị hủy ở năm tiếp theo, thời gian này…

“… Chẳng lẽ cơ thể bọn Tiểu Lục được làm từ Xanh Thiên Thụ?” Bạch Tề Tinh lẩm bẩm.

Khóe mắt Việt Khê khẽ giật, cô duỗi tay xách Tiểu Lục đặt lên đùi mình, nói: “Không phải, cơ thể chúng nó chỉ là giấy bình thường.”

Bạch Tề Tinh lắc đầu, nói: “Không phải, giấy bình thường sẽ không có hiệu quả như vậy. Xanh Thiên Thụ ở Bồng Lai, không phải thiên sư Cửu lục trở lên tuyệt đối không thể đến Bồng Lai được, càng đừng nói lấy được cành lá của nó. Hai mươi năm trước, thiên sư Cửu lục trở lên, lại thêm anh trai tôi nói Xanh Thiên Thụ ở bên cạnh tội, ngoài bọn Tiểu Lục ra thì không còn khả năng nào nữa.”

Anh ấy cũng không ngốc, từ lần đầu tiếp xúc với bọn Tiểu Nhất, anh ấy đã thấy chất liệu làm cơ thể của chúng nó đặc biệt, nhưng khi đó anh ấy hoàn toàn không nghĩ tới Xanh Thiên Thụ. Ai biết có người lại lấy Xanh Thiên Thụ làm giấy, thậm chí dùng để làm cơ thể cho tinh linh.

“… Nếu cơ thể chúng nó được làm từ Xanh Thiên Thụ vậy anh muốn làm thế nào? Muốn đi nói cho những người kia, để họ mang bọn Tiểu Nhất đi trấn áp tà khí à?” Việt Khê nhẹ giọng hỏi.

Bạch Tề Tinh sửng sốt, anh ấy liếc nhìn đám Tiểu Nhất, ánh mắt như bị bỏng, vội vàng rời đi.

“Tôi… Tôi có việc, đi trước đây.” Bạch Tề Tinh đột nhiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Việt Khê nhìn chăm chú vào bóng dáng anh ấy, Hàn Húc ở bên cạnh hỏi: “Nếu anh ta nói cho những người khác, rằng cơ thể bọn Tiểu Nhất là Xanh Thiên Thụ, vậy phải làm sao?”

“Nếu bọn họ có bản lĩnh thì cứ việc tới đoạt.” Việt Khê nói.

Hàn Húc cười: “Em nói cũng đúng.”

*

Bạch Tề Tinh trở lại trường học, đầu óc loạn như cuộn chỉ rối, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, anh ấy chưa bao giờ nghĩ Xanh Thiên Thụ lại ở gần mình như vậy, sao lại là đám Tiểu Nhất cơ chứ?

Sao lại như vậy?

“Tề Tinh, cứu mạng!” Một tiếng hét chói tai vang lên, cửa phòng ký túc xá mở ra, bạn cùng phòng Vương Thông thở hổn hển lao tới.

Bạch Tề Tinh sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”

Vương Thông lôi kéo anh ấy đi ra ngoài: “Không kịp giải thích, cậu đi theo tớ đi, nếu không anh Hồng chết mất!”

Anh ta lôi kéo Bạch Tề Tinh chạy xuống lâu, cho đến khi đứng trước một phòng ký túc ở tầng dưới mới dừng lại, nói: “Chính… Chính là ở đây.”

“Căn phòng này…” Bạch Tề Tinh híp mắt, trong mắt hiện lên sự cảnh giác.

Nhớ tới chuyện vừa gặp phải, Vương Thông bắt đầu sợ hãi, anh ta và Vu Hồng đến bây tìm bạn chơi game, ai biết bạn cùng phòng của bạn đột nhiên nổi điên, há mồm cắn người, cắn luôn một miếng thịt trên cổ một người bạn cùng phòng khác, khiến mọi người sợ hãi vô cùng.

“Lúc ấy hoàng phù cậu cho tôi và Vu Hồng lập tức cháy lên, nếu không tôi cũng bị cắn, tôi nhân cơ hội chạy ra được, Vu Hồng còn bị nhốt bên trong.” Vương Thông sốt ruột nói.

Trước nay Bạch Tề Tinh chưa từng gạt bạn cùng phòng mình đang làm gì, ban đầu bạn cùng phòng còn nghi ngơ cái anh ấy gọi là Thiên Sư, nhưng sau khi trải qua một số việc không khoa học, bọn họ đã tin phục hoàn toàn. Cho nên bây giờ gặp phải việc này, anh ta lập tức đi tìm Bạch Tề Tinh.

Bạch Tề Tinh cảnh giác nhìn cảnh cửa trước mắt, vẻ mặt cực kỳ nặng nề. Ở trong mắt anh ấy, âm khí đang bốc ra liên tục từ căn phòng này, loại cảm giác âm tà này khiến anh ấy lạnh lẽo,.

“Á!”

Bên trong truyền ra tiếng hét thảm, Vương Thâm giật mình, sốt ruột nói: “Tề Tinh, là tiếng của Vu Hồng, cậu may cứu cậu ấy.”

Bạch Tề Tinh nói nhỏ: “Cậu lui ra sau, tớ mở cửa vào xem.”

Nói xong, anh ấy rút một lá hoàng phù ra, tay kẹp hoàng phù, lẩm bẩm chú ngữ, sau đó nhấc chân đá lên cửa. Bị anh đá một chân, cửa ký túc xá vang lên ầm ầm, nhưng lại không chút sứt mẻ.

Sắc mặt Bạch Tề Tinh càng nặng nề hơn, anh ấy dán hai lá phù lên cửa. Chỉ để sát lên cánh cửa gỗ cũng làm anh ấy cảm nhận được khí lạnh truyền đến, không biết thứ bên trong còn hung ác tới mức nào, đối với anh ấy, thứ này thật sự hơi khó giải quyết.

Trong lòng chuẩn bị tốt, anh ấy lại nhấc chân chuẩn bị phá cửa, nhưng không ngờ cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra, sau đó anh bị một lực đẩy mạnh đẩy vào phòng từ sau lưng.

Bạch Tề Tinh trợn mắt, anh quay đầu nhìn, thấy “Vương Thông” phía sau tươi cười quỷ dị, đôi mắt đỏ như màu, rõ ràng không bình thường.

Trúng kế!

Trong đầu Bạch Tề Tinh xuất hiện một suy nghĩ như vậy, chỉ e Vương Thông đã bị tà vật nhập vào người từ trước, nhưng chính anh ấy lại hoàn toàn không cảm nhận được, ngoài việc lúc ấy lòng anh đang loạn ra thì chính là tà vật này che giấu quá sâu, anh ấy căn bản không nhận ra Vương Thông đã bị nhập.

“Rầm!”

Cửa ký túc đóng lại, bên ngoài rõ ràng là ban ngày nhưng trong phòng lại tối om không nhìn thấy năm ngón tay, đồng thời lạnh lẽo vô cùng.

Bạch Tề Tinh bị đẩy vào phòng, anh ấy lập tức thúc giục hoàng phù trong tay, che ở trước ngực, giây tiếp theo, một bàn tay lạnh băng đặt lên ngực anh ấy, vừa lúc chụp vào hoàng phù trước ngực.

Trong không khí có mùi hôi thối, đồng thời có tiếng của vật sắc nhọt cọ xát.

Bạch Tề Tinh làm thiên sư đã nhiều năm, đã không còn là thiên sư gặp chuyện là hoảng loạn, anh ấy thừa dịp thứ kia bất kia để trốn sang bên, đồng thời thiêu đốt phù triện trong tay.

Hoàng Phù bốc cháy, ánh lửa không coi là sáng ngời sáng chiếu sáng căn phòng, hoàn cảnh căn phòng rơi vào mắt Bạch Tề Tinh.

Căn phòng ký túc không quá rộng, có hai người bất tỉnh nằm trên nền nhà, không biết còn sống hay đã chết, một trong số đó là Vu Hồng, bạn cùng phòng của Bạch Tề Tinh. Có hai người đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Bạch Tế Tinh, con ngươi đen nhánh không có tròng trắng, khuôn mặt xanh tím đờ đẫn, rõ ràng là bị nhập hồn, “Vương Thông” vừa đẩy anh ấy là một trong số đó.

“… Hô hô hô, thiên sư, chỉ cần ăn thiên sư, thực lực của chúng ta nhất định có thể nâng cao một bước.”

“Vương Thông” nói, sự tham lam trong mắt càng đậm hơn.

Bạch Tề Tinh thầm nói xui xẻo, không biết hai tà vật trước mặt này là cô hồn dã quỷ ở đâu mà quỷ khí nặng như vậy, anh ấy không cảm thấy mình có thể đánh thắng bọn họ, anh ấy chỉ muốn làm một nhà chiêm tinh chơi bời lêu lổng mà thôi.

Bạch Tề Tinh âm thầm đốt một lá bùa, cắt rách ngón trỏ của mình, máu thấm ra đầu ngón tay, anh ấy bôi máu lên tên Vu Hồng. Hy vọng máu này có thể bảo vệ tính mạng của anh ta, đừng để chưa kịp cứu đã lạnh.

“Xích!”

Thúc giục một hỏa phù, lửa lớn hừng hực bay đến trước mặt hai quỷ. Ngọn lửa chiếu sáng căn phòng, tà khí đặc sệt như mực, ngọn lửa này chỉ có thể chiếu sáng được giây lát dưới tà khí nồng đậm này, sau đó nhanh chóng ảm đạm đi.

“Bà nội mày!”

Bạch Tề Tinh tức giận chửi tục, rốt cuộc hai thứ này là gì.

Anh ấy lấy ba đồng tiền trong túi ra, đây là thứ anh ấy dùng để bói toán, cũng là vũ khí của anh ấy.

“… Không biết người như tôi thuộc về phụ trợ à? Tới nhanh lên, nếu không phụ trợ này chắc chắn sẽ chết mất.” Bạch Tề Tinh lẩm bẩm, đồng thời đặt hai đồng tiền vào tay, sau đó hai tay hợp lại, xoa một cái, anh ấy quát khẽ: “Đi!”