Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 146




Editor: Qing Yun

Tục ngữ nói thiên thanh xóa tan mờ đục, nghiệp hỏa đốt cháy toàn bộ trọc khí trên thế gian, nó tồn tại từ khi thiên địa sơ khai, mãi cho đến 20 năm trước, khi Minh Kính rời khỏi địa phủ, y đã hủy diệt toàn bộ Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

Bạch Kỳ Thạch nói: “… Hồng liên sinh nghiệp hỏa, Việt Khê chính là hạt giống hồng liên, cũng là một hạt duy nhất.”

Bây giờ chính là lúc chứng minh phỏng đoán của anh ta.

“Tôi không tin trên đời này có gì ngẫu nhiên, cô ấy xuất hiện ở thành phố A cũng là mấy người cố ý? Mấy người tốn công sức làm cô ấy xuất hiện bên cạnh tôi là muốn mượn cô ấy xoa dịu tôi? Hay là mấy người muốn mượn cô ấy… Giết tôi?” Hàn Húc dừng giây lát, cậu cười khẽ nói: “Nghiệp hỏa có thể thiêu vạn vật, nếu sư phụ có tâm, nói không chừng đúng là có thể gi3t chết tôi.”

Cậu là người duy nhất trên đời có thể dập tắc Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Việt Khê là người duy nhất trên đời có thể gi3t chết cậu.

Ánh mắt Bạch Kỳ Thạch khẽ động, anh ta nhìn Hàn Húc, nghiêm túc hỏi: “Như vậy, nếu cô ấy khuyên ngài cứu vớt thiên hạ, trấn áp tà khí, ngài có đồng ý không?”

“Không có nếu, cô ấy sẽ không bao giờ nói tôi đi làm những chuyện như vậy.” Hàn Húc nói lời khẳng định.

Bạch Kỳ Thạch lắc đầu cười khổ: “Ngài hủy hồng liên, vốn tưởng rằng hai người sẽ thành kẻ định, lại không ngờ rằng…”

Anh ta bói ra Việt Khê là con đường sống duy nhất kia, nhưng không đoán được chuyện lại biến thành thế này. Càng nói đúng hơn là bọn họ tính sai tính cách của cô ấy. Nhưng nếu tính cách Việt Khê không như thế thì sao có thể khiến Hàn Húc chú ý được?

Tất cả những điều này giống như một tuần hoàn chết, lại nói tiếp cũng chỉ là số mệnh đã định sẵn.

Hàn Húc lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Ngay cả cô ấy sinh ra cũng là mấy người sắp đặt. Hồng liên đầu thai, cơ thể người phàm không thể chịu nổi lực lượng nghiệp hỏa đốt cháy. Chu Tam Thông kia cũng tính toán hết cả. Uổng cho Việt Khê nhớ mãi ông nội mình, lại không ngờ rằng tất cả đều là một hồi mưu kế, một mưu kế mấy người sắp đặt từ 20 năm trước.”

Bạch Kỳ Thạch duỗi tay vỗ về chân mình, anh ta nhớ lại chuyện cũ, nói: “20 năm trước, tiền bối Chu Tam Thông đột nhiên nói với tôi, hồng liên dưới địa phủ héo tàn, nghiệp hỏa tắt. Đại sư Minh Kính bị nhốt dưới đó cũng mất tích.”

Khi đó bọn họ cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng không thể khống chế được.

“Tôi bói toán vô số lần, con đường phía trước đều vô vọng, nếu ngài có tâm muốn hủy thiên hạ này, căn bản không ai có thể ngăn cản được ngài. Cuối cùng, tôi đánh đổi hai chân và tuổi thọ của mình để nhìn được một đường sống kia…”

Ném hạt giống Hồng Liên Nghiệp Hỏa và đường luân hồi, để cô ấy lớn dần lên, đây chính là một con đường sống. Nhưng chuyện phát triển không trong sự khống chế của họ, chỉ sợ tiền bối Chu Tam Thông còn sống cũng không ngờ rằng Việt Khê và Hàn Húc sẽ thành thầy trò.

Cũng vì Hồng Liên Nghiệp Hỏa cho nên Việt Khê mới biết rất nhiều thuật pháp mà người khác không biết, bởi vì cô ấy tồn tại ngay khi thiên địa vừa hình thành.

Hàn Húc nói: “Các người thật giỏi tính kế.”

Bạch Kỳ Thạch nhìn cậu, nói: “Nhưng không phải chúng tôi vẫn thành công sao, đại sư Minh Kính mềm lòng là vì có Việt Khê tồn tại, ngoài việc lấy Phật cốt ra, ngài cũng không làm chuyện khác. Một đường sinh cơ này vẫn bị chúng tôi tìm được rồi.”

Hàn Húc không nói chuyện.

“Tôi còn tưởng rằng biết chuyện này ngài sẽ không thích Việt Khê, xem ra là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Bạch Kỳ Thạch cười khổ.

Hàn Húc nhìn xuống anh ta: “Bởi vì là cô ấy, cho nên tôi có thể chịu đựng bị mấy người tính kết. Nhưng mà chỉ có lần này, tôi không thích người khác liên tục khiêu chiến sức chịu đựng của mình.”

Tính kế là chuyện của bọn họ, nhưng cậu và Việt Khê ở bên nhau là thật sự tồn tại, bọn họ là duy nhất của nhau. Dù là tính kế nhưng có thể làm cậu cam tâm tình nguyện, đây cũng là bản lĩnh của mấy người Bạch Kỳ Thạch.

Chờ Hàn Húc đi rồi, Bạch Kỳ Thạch mới dám thả lỏng, đến lúc này anh ta mới cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Giằng co với đại sư Minh Kính làm anh ta bị áp lực rất lớn, một đầu ngón tay của đối phương là có thể nghiền chết anh ta, đây là sự áp chế tuyệt đối về vũ lực.

Bọn họ cũng không phải Việt Khê, ở trước mặt Việt Khê, Hàn Húc luôn vô hại thuần lương, nhưng ở trước mặt họ, cậu không hề áp chế khí thế của mình, khí thế kia có thể ép người không thở nổi.

“Cậu chủ, như là vậy là được rồi sao? Nếu đại sư Minh Kính làm chuyện gì…” Người bên ngoài muốn nói lại thôi.

Bạch Kỳ Thạch khẽ lắc đầu, nói: “Đừng làm chuyện dư thừa, nếu đại sư Minh Kính muốn làm gì thì không ai trong chúng ta có thể ngăn cản được. Thay vì đề phòng cảnh giác đối phương, khiên chiến tính nhẫn nại của đối phương, còn không bằng không làm gì cả, nói không chừng chuyện lại có thể thay đổi ít nhiều.”

Đối phương chỉ lấy lại Phật cốt, không làm ra hành vi trả thù nào cả, như vậy đã là chuyện may mắn nhất. Nếu Minh Kính muốn hủy diệt thế giới này, bọn họ căn bản không cản được.

*

Việt Khê và Bạch Tề Tinh đi đến phòng cách ly, các bác sĩ lo lắng bọn Vương Thông lây bệnh, cho nên sẽ không cho phép người khác đi vào, hai người cũng không vào đó bằng cách thông thường.

“Bây giờ nên làm thế nào?” Bạch Tề Tinh nhe răng trợn mắt hỏi, vết thương trên người khiến anh ấy đau đớn.

Việt Khê kéo hồn phách của nhóm Vương Thông ra, hồn phách ba người hơi trong suốt, thậm chí không ổn định, có cảm giác như ngay giây sau là sẽ bị toạc nứt ra, đây là hậu quả của việc ba hồn bảy phách bị ăn, hồn phách cũng không ổn định.

Bổ hồn là công việc cần sự tỉ mỉ, đồng thời phải là bậc thầy khống chế lực lượng, nếu không cần thẩn, chân khí có thể làm hồn phách bị thương, vậy không còn là bổ hồn nữa mà là hủy hồn. Nếu là thiên sư bình thường thì sẽ gặp khó khăn trong chuyện này.

Hàn Húc tiền vào, Bạch Tề Tinh nói với cậu: “Lúc mới gặp nhau, rõ ràng cậu không biết chút thuật pháp nào cả. Vậy mà bây giờ mới hai năm cậu đã giỏi thế này… Việt Khê nói linh phù trong tiệm các cậu đều là cậu vẽ, đó chính là linh phù cực phẩm, có lẽ cả đời này tôi cũng không vẽ được. Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương.”

Lời cuối cùng đã không phải nói cho Hàn Húc nghe, mà là lẩm bẩm một mình.

Việt Khê bổ hồn cho mấy người Vương Thông, bởi vì dê ba đầu nhập vào bọn họ là sinh vật ở địa phủ, là vật âm, cho nên trên người họ mới xuất hiện tình huống hư thối, chỉ cần cắt bỏ thịt thối thì sẽ dần tốt lên.

“Tuy đã bổ hồn nhưng đại khái còn phải dương một hai năm nữa mới khỏe lại như thường được, hơn nữa âm v@t rất mẫn cảm với hồn phách mới bổ xong, cho nên tôi thả chút đồ vật lên người họ, để tránh những âm v@t đó theo dõi bọn họ.”

Nói là thả chút đồ vật nhưng thực tế là một giọt máu của cô, máu hồng liên, đối với âm v@t đây là thứ kh ủng bố nhất, đừng nói chạm vào, ngửi đến thôi là muốn bỏ chạy.

Bạch Tề Tinh nói: “Cô và Hàn Húc rất nổi tiếng ở thành phố B đó, đặc biệt là chỗ đám âm v@t kia. Từ sau khi bốn quỷ Thanh Hồng Bạch Lục bị hai người đánh bỏ chạy, quỷ quái tà vật thành phố B nhắc đến hai người là như nhắc đến sát tinh, rất nhiều quỷ quái tà vật xách bao lớn bao nhỏ rời khỏi thành phố B, nói là muốn rời xa hai người một chút.”

“… Tin tức của anh nhanh nhạy đất.” Việt Khê nói.

Bạch Tề Tinh cười ha ha: “Tôi thường xuyên liên hệ với quỷ mà, ngày thường chúng có thể giúp tôi ít việc, cái này đều là chúng nói cho tôi. Cho nên, Việt Khê à, hay là sau này tôi đi làm nhiệm vụ cùng hai người nhé, tôi không cần nhiều tích phân, chỉ cần cho tôi một ít là được…”

Anh ấy duỗi tay làm mẫu, nhìn đúng là chỉ một ít thật.

Trước giờ Việt Khê và Hàn Húc đi làm nhiệm vụ đều dễ như trở bàn tay, còn nhớ rõ mấy tháng trước nhiệm vụ ở thành phố B đều bị họ ôm hết, cho nên mấy tháng này hai người không nhận nhiều nhiệm vụ, nếu không chỉ sợ những thiên sư khác không còn gì để làm.

“Đến lúc đó rồi nói sau.”

Việt Khê không nói đồng ý, cũng không nói từ chối, nhưng trong lòng Bạch Tề Tinh, không từ chối tương đương thành công phân nửa, cho nên anh ấy cười không ngừng, phảng phất đã nhìn thấy tương lai mình ôm được đùi to, đi lên đ ỉnh cao cuộc đời.

Việt Khê và Hàn Húc không ở lại bệnh viên lâu, trên đường trở về, Hàn Húc lựa chọn một vài chi tiết trong cuộc nói chuyện của mình với Bạch Kỳ Thạch kể cho Việt Khê nghe, vẻ mặt Việt Khê lại không thay đổi gì cả.

“Thì ra em là một viên hạt sen…” Cô nói như vậy, nhìn không thấy ngạc nhiên, Hàn Húc đoán cô đã suy nghĩ tới thân phận thật của mình.

Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, ấm áp chứ không nóng gắt, Việt Khê nhớ lại, cô nói: “Em có thể nhớ được mọi chuyện từ khi còn rất nhỏ, trước giờ bên cạnh em chỉ có ông nội. Có lẽ tất cả những chuyện này đều là ông ấy sắp xếp, nhưng dù thế nào, ông ấy thật sự hết lòng với em, em có thể cảm nhận được.”

Cho nên dù đã biết mình sinh ra là một kế hoạch có mục đích chứ không phải thuần túy thì cô cũng không có ý tưởng dư thừa nào với ông nội. Ông nội mãi mãi là ông nội trong lòng cô, điều này dù bao lâu cũng không thay đổi.

Hàn Húc cười, cậu nói: “Anh biết sư phụ sẽ nói vậy mà…”

Trong lòng cô có cán cân của riêng mình, thi phi ra sao chính cô rõ ràng hơn bất cứ ai, suy nghĩ của cô sẽ không thay đổi vì những việc này. Ít nhất, cô và ông nội ở bên nhau bao nhiêu năm, những điều này không phải giả, đó là chuyện đáng để cô nhớ tới cả đời.

Hàn Húc ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao, xung quanh người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Cậu duỗi tay nắm tay Việt Khê, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sư phụ thích thế giới hiện tại không?”

Việt Khê sửng sốt, cô nghiêm túc suy nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: “Có lẽ là thích, tuy rằng thế giới này có đen có trắng, có thiện có ác, nhưng vẫn đáng giá mọi người quyến luyến…”

Phía trước có đứa trẻ được mẹ ôm trong lòng, cậu bé ghé vào vai mẹ, nhìn Việt Khê chằm chằm, môi mắt to như quả nho tím, vừa to vừa sáng.

Việt Khê cười với cậu bé, khuôn mặt cậu bé lập tức đỏ bừng, sau đó dụi mặt vào lòng mẹ, nói nhỏ: “Mẹ ơi, sau này lớn lên, con muốn cưới chị xinh đẹp làm vợ!”

Người mẹ: “??”

Người mẹ quay đầu lại mới nhìn thấy Việt Khê, chị ấy lập tức ngại ngùng, không nhịn được vỗ đầu con trai mình — mới tý tuổi đã thích gái xinh, thấy chị gái xinh đẹp là thích, sau này lớn còn thế nào nữa.

Việt Khê tiến lên, đặt một lá bùa bảo vệ vào tay cậu bé, nói nhỏ: “Đừng làm mất cái này nhé, nó có thể bảo vệ em bình an.”

Cậu bé há mồm cười, để lộ hàm răng không có mấy cái của mình.

Mẹ cậu bé nhìn lá bùa, tuy rằng cảm thấy không hiểu ra sao nhưng vẫn cười với Việt Khê.

“Sinh mệnh, dù là khi nào cũng làm người quyến luyến.” Nhìn chăm chú vào hai mẹ con rời đi, Việt Khê nói, trong mắt cô có ý cười.

Hàn Húc nhìn cô, cậu cũng cười theo: “Sinh mệnh, đúng là thứ làm người thấy tốt đẹp.”

Cho nên, thế giới như vậy tồn tại vẫn có tác dụng, ít nhất nó vẫn có chỗ tốt đẹp.