Nam Chủ, Bổn Cung Là Công Chúa

Chương 6




Lạc Khuynh Ảnh đờ người, mắt có bệnh ? Hắn đường đường là Ảnh Đế tiếng tâm, mị lực ngời ngợi vậy mà vô mắt cô gái này thành mắt có bệnh.

Bắc Tử Mịch tuy không nói, nhưng thân người dịch ra xa một chút. Lạc Khuynh Ảnh giật giật khoé môi " Bắc Tử Mịch, cô đang xa lánh tôi sao ?"

Bắt chúng tim đen nàng xua tay giải thích " Làm gì có, làm gì có. Ta nói huynh đệ nếu có bệnh thì phải chửa, không có gì ngại"

Đùa nàng còn phải giữ sức khoẻ về Bắc Đường. Tiêu Huyên Nhi cũng gật đầu, sức khoẻ của công chúa là trên hết.

Lạc Khuynh Ảnh tức tối la lên " Bắc Tử Mịch"

Mạc An Nguyệt phì cười, Bắc Tử Mịch này không phải thay đổi rồi chứ. Bạc Phi Vũ tuy không biểu cảm nhưng trong mắt phảng phất ý cười.

Nàng hả miệng to, kêu kêu cái gì, bổn công chúa không điếc. Đúng lúc này giáo sư vào lớp. Theo từng tiết là Toán, Hoá sau đó Lịch Sử.
Học xong 2 tiết nàng vật vã nằm ra bàn , không hiểu gì cả, không hiểu gì cả. Rốt cuộc đây là chỗ nào. Hình ảnh này vào trong mắt 3 nam nhân lại có chút đáng yêu.

Giáo sư dạy lịch sử cũng bứơc vô. Trong mắt Bắc Tử Mịch là một nữ nhân hung dữ giống như các ma ma trong cung. Nàng ghi trên bảng hai chữ Lịch Sử Học.

Lam giáo sư nghiêm túc mở ra quyển sách lịch sử dày cộm. Mở giọng nêu tên "Bắc Tử Mịch, hãy trả bài Cổ Phong của Lí Bạch cho tôi"

Bị gọi tên Bắc Tử Mịch tỉnh ngủ, bao lâu rồi nàng không bị đại học sĩ gọi tên, có chút nhớ ông ta đây. Xung quanh nghe nàng bị gọi tên đều vui vẻ xem kịch. Mạc An Nguyệt đang ngủ cũng dậy hứng thú nhìn nàng. Bạc Phi Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái bàn trước mắt.

Lạc Khuynh Ảnh hé môi mỏng nói khẽ "Nếu cô chịu xin lỗi, tôi sẽ niệm tình mà giúp cô"
Bắc Tử Mịch bĩu môi, bổn công chúa cần sao ? Nàng cất giọng đọc lên bài thơ.

Cô lan sinh u viên,

Chúng thảo cộng vu một.

Tuy chiếu dương xuân huy,

Phục bi cao thu nguyệt.

Phi sương tảo tích lịch,

Lục diễm khủng hưu tiết.

Nhược vô thanh phong xuy,

Hương khí vị thuỳ phát?

Xung quanh cả lớp kinh ngạc không ngớt, Lam giáo sư cũng không tin vào tai mình. Đó là Bắc Tử Mịch ?

Mạc An Nguyệt cùng Lạc Khuynh Ảnh kinh hãi không ngớt, Bắc Tử Mịch mà cũng có thể thuộc thơ Lí Bạch, nàng vốn không học hành gì đàng hoàng, sao có thể. Bạc Phi Vũ con ngươi xẹt tia hứng thú.

Tiêu Huyên Nhi tự hào Công chúa nhà nàng là kì nữ, cầm kì thì hoạ tinh thông. Chỉ vài ba câu thơ này ăn nhầm gì với nàng. Bắc Tử Mịch tiếp tục nói " Ta còn thuộc một số bài của Lí Bạch, nhưng ta thích thơ Đỗ Phủ hơn"

Nàng tiếp tục ngâm một vài bài thơ, có những bài ngay cả Lam giáo viên cũng mới đầu nghe qua. Nàng lau mắt kính đổ mồ hôi " Bắc Tử Mịch, những bài thơ này cô đã xem ở đâu ?"
" Trong sách" Nàng thành thật trả lời.

Sách có những bài thơ cổ như vậy sao? Mạc An Nguyệt tò mò nhìn nàng, rốt cuộc Bắc Tử Mịch thật sự thay đổi hay nàng đang đóng kịch. Lạc Khuynh Ảnh hứng thú nâng lên. Tô Doãn Tình nắm chặt tay dưới bàn, hai mắt loé lửa nhìn nàng.

" Được rồi cảm ơn em, ngồi xuống đi" Câu tiếp theo, Lam giáo sư vẽ lên bảng thành hình đấu trận, nàng chỉ tay lên bảng " Nếu địa hình thế này, phải tấn công thế nào cho hợp với một đội quân ít hơn quân địch ?"

Lúc này Bạc Phi Vũ lạnh nhạt mở miệng "Nên tấn công một đợt, nếu để tấn theo từng lốp nhỏ quân ta sẽ nhanh chóng bị đánh gϊếŧ"

Bắc Tử Mịch nhìn nam tử phía dưới, tóc đen tuyền, gương mặt đẹp tựa hoạ. Khí chất băng lãnh lại như ẩn chứa nguy hiểm. Thấy nàng nhìn hắn ngứơc mắt lên , không tiếp tục nhìn nàng quay lên bảng chờ đáp án.

Lam giáo sư hài lòng gật đầu, lúc này một giọng nữ xen vào " Không đúng"

Mọi người tập trung lại nhìn Bắc Tử Mịch, Lam giáo sư cũng nhíu mày. Nàng tiếp tục nói " Đáp án tấn công một lớp vậy là không hợp lí cho quân ta"

Lam giáo sư kinh ngạc, nàng ồ lên " Thế theo cô, như thế nào mới phù hợp"

Lạc Khuynh Ảnh kéo tay nàng " Cô bị đá đập vào đầu à"

Xung quanh cũng thầm cười, Mạc An Nguyệt hừ nhẹ. Tô Doãn Tình chửi thầm cô ngủ ngốc, ai mà chẳng biết Phi Vũ ca ca đam mê cổ học, hiểu biết của anh còn hơn xa cả Lam giáo sư. Bạc Phi Vũ nghe nàng nói thuyết mình không đúng, không tức giận chỉ thêm hứng thú đợi nàng giải thích.

Bắc Tử Mịch liếc nhẹ Lạc Khuynh Ảnh, lại nói " Quân địch đông, quân ta ít nếu dùng hết đại quân chẳng khác nào tự nộp mình. Hợp lí nhất chính là chia từng tốp nhỏ, đứng những vị thế phù hợp với quân ta là những góc núi hẹp, sau đó hỗ trợ nhau đánh địch. Nhưng để làm được vậy quân ta phải chăm chỉ luyện tập khắc nghiệt, ít nhất một người phải gϊếŧ được 10 địch"

Ở đây bọn họ chỉ lĩnh ngộ trên giấy sach đương nhiên kiến thức không bằng nàng, tuy là nữ tử nhưng nàng đọc không ít binh pháp. Hơn thế không ít lần cùng Hoàng huynh bày trận cùng duyệt binh, võ nghệ thuộc dạng cao cường, là Hữu Hộ Pháp Lăng Hoa Cung

Lam giáo sư nghe nàng nói liền há mồm, Bắc Tử Mịch khi nào lại giỏi đến vậy. Phân tích không một khe hở. Lạc Khuynh Ảnh bên cạnh cảm thán " Bắc Tử Mịch, hôm nay cô thật đặc biệt"

Mạc An Nguyệt cũng nghiêm túc nhìn cô gái xinh đẹp ấy. Cô khác xưa , những kiến thức này ở đâu mà có. Bạc Phi Vũ kinh ngạc không thôi, bên trong trái tim thầm rung động.

Buổi học kết thúc, đám học sinh tản nhau đi ăn. Tô Doãn Tình đi đến bên 3 người bọn họ " Phi Vũ ca ca, An Nguyệt ca ca, Khuynh Ảnh ca ca chúng ta đi ăn thôi"

" Được" Lạc Khuynh Ảnh kéo vai Tô Doãn Tình đi. Mạc An Nguyệt cùng Bạc Phi Vũ cũng theo sau. Bọn họ không quên quay lại ngắm nhìn Bắc Tử Mịch đang soạn tập.

" Đi ăn thôi Huyên Nhi" Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng lại được trải nghiệm hương vị học đường. Không phân chia giai cấp, không giữ lễ nghi. Không phải lo sợ thất sủng, không cần chứng tỏ cho ai xem.

Tiêu Huyên Nhi cảm thán " Công chúa ngươi thật giỏi"

Không ngồi canteen, Bắc Tử Mịch lựa một chỗ cạnh góc cây có bóng râm ngồi xuống. Mở chiếc hợp bên trong toả ra mùi hương thức ăn thơm ngát. Tiêu Huyên Nhi cũng được một hộp cơm trang trí ngon miệng. Dùng cơm Bắc Tử Mịch bị sặc, Tiêu Huyên Nhi vội vỗ lưng nàng " Công chúa cẩn thận thân thể"

" Huyên Nhi,... đi lấy ta nước" Nàng nuốt xuống nói.

Tiêu Huyên Nhi vâng lời vội chạy đi. Bắc Tử Mịch nhìn lên bầu trời xanh, thế giới xa lạ này giống một trải nghiệm khác lạ cho nàng, Tống Thiên Nhan chăm sóc tốt Vỹ Lăng ca ca cùng Uy Vũ ca ca cho bổn công chúa.

Từ xa một chàng trai lạnh lùng đi tới, hắn nhìn cô gái đang ngước nhẹ đầu nhìn trời xanh, khuôn mặt mang nét đượm buồn, trong lòng khẽ rung động. Bước chân đến cạnh nàng.

Bắc Tử Mịch thấy có người đến đưa mắt sang nhìn, sóng mũi cao, mặt đẹp như tranh vẽ. Khí chất lạnh lùng, như một tảng băng ngàn năm. Bạc Phi Vũ cất giọng trầm lạnh lẽo " Bắc Tử Mịch, những thứ cô nói hôm nay là do cô tự tìm tòi sao ?"

Sách vở nếu có nó thì hắn đã biết rồi. Bắc Tử Mịch không trả lời hỏi lại " Ngươi là ai ?"

Một câu ngươi là ai làm hắn bất ngờ. Bạc Phi Vũ cười trào phúng " Bắc Tử Mịch, vài hôm trước cô còn đến quyến rũ tôi, hôm nay liền quên rồi ?"

Bắc Tử Mịch chảy mồ hôi lạnh, Tống Thiên Nhan được lắm, dám viết tên bổn công chúa dâʍ đãиɠ như vậy.

Thấy nàng trầm mặc hắn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh " Những tư liệu đó cô tìn thấy ở đâu ?"

Hỏi nàng tìm ở đâu nàng không biết sao trả lời hắn nha, nàng là do kinh nghiệm mà biết, nhưng để hắn không nghi ngờ nàng đành nói đại " Trong một quyển sách, nhưng ta làm mất rồi"

Thật sự trong một quyển sách ? Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, khí thế cường đại làm nàng có chút nhục chí, nam nhân này là ai sao khí chất lạnh mạnh như vậy.

Bạc Phi Vũ đột nhiên cúi đầu nằm lên đùi nàng, Bắc Tử Mịch cả kinh muốn nhảy dựng bị hắn kéo ngồi im. Nàng nghiêm túc quát " Nam nữ thọ thọ bất thân"

Bạc Phi Vũ lười biến nói " Cô là nữ tử cổ đại sao ? Làm quá lên vậy làm gì ?"

Bắc Tử Mịch tim hụt vô một nhịp, hắn không phải biết gì rồi chứ. Nàng biết nữ tử ở đây rất thoải mái, không được nàng phải giả trang, ngồi im không động đậy. Để cho nam tử gối đầu lên chân. Nhưng thân hình nàng đều đã cứng ngắt.

Bên trong canteen một bàn 3 người thu hút sự chú ý, ảnh đế Lạc Khuynh Ảnh, Mạc Nhị thiếu Mạc An Nguyệt cùng nữ thần Tô Doãn Tình đang ngồi ăn. Lạc Khuynh Ảnh lại khó hiểu lên tiếng " Tên Bạc Phi Vũ lại chạy đâu rồi ?"

" Không biết" Mạc An Nguyệt lúc này thần trí chỉ nhớ về cô gái nhỏ khi nãy phát biểu trong lớp, tuỳ tiện trả lời.

Tô Doãn Tình buồn bã " Phi Vũ ca ca không có việc gì chứ ?"