"Ta đưa tiểu thư về" Tiểu Tuyết lau nước mắt của nàng, nắm lấy tay nàng dẫn về Hoa gia trang. Suốt cả quãng đường về Hoa gia trang, Hoa Linh Âm không hề rơi nước mắt nữa, nhưng nàng chỉ cần về đến phòng, leo lên giường mềm ôm chiếc gối lập tức nức nở.
Tiểu Tuyết đốt trầm hương cho nàng, ngồi bên cạnh giường của nàng vỗ về tấm lưng nhỏ run run. Hoa Linh Âm vùi mặt vào chiếc gối như đứa trẻ bật khóc, Tiểu Tuyết vẫn ngồi đó, vỗ về nàng.
Nàng nhớ cách hắn gọi công chúa, rất ôn nhu, rất yêu thương gọi "Tình Nhi", nhưng mà đến lượt nàng sẽ rất lạnh nhạt, cứng nhắc "Hoa Linh cô nương."
Phải rồi, nàng có là gì đâu, nàng chỉ là một tiểu cô nương ngông cuồng, cứng đầu, không có mặt mũi theo đuổi hắn cách đây chỉ một tháng. Còn công chúa, xinh đẹp, hiền thục, đáng yêu, hắn yêu nàng ấy mười bốn năm thì nàng làm sao mà bì được.
Nàng ngày này sang ngày nọ chạy đến chỗ hắn, để ngắm hắn, có chuyện gì có thể kể cho hắn liền sẽ kể, để có thể thân với hắn hơn. Để hắn đối với nàng có một chút tình cảm, ngày nào nàng chạy đến chỗ của hắn như vậy lại chẳng bằng Tần Tình Nhi chỉ vừa xuất hiện, hắn đã ôn nhu vô cùng.
Sự ôn nhu mà nàng bao lâu nay chẳng bao giờ được nhìn thấy một lần, Hoa Linh Âm đau lòng đến khóc thiếp đi, nàng ngủ quên trong khi đôi mi thì ướt nhẹp.
Cái mũi sụt sịt hít hít trông vô cùng đáng thương, thật thì cô gái nào thất tình mà chẳng khóc đến ngủ quên, Tiểu Tuyết đắp chăn ngay ngắn cho Hoa Linh Âm rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
...
Tần Tình Nhi được Vũ Minh thành và Tư La Nam đưa về điện công chúa xa hoa của nàng, dịu nàng ngồi xuống bàn cẩm thạch, Vũ Minh Thành ôn nhu nắm lấy bàn tay bị bỏng của nàng xem xét.
Tần Tình Nhi nhìn thấy hắn lo lắng cho nàng, liền cảm giác rất vui sướng trong lòng khẽ cười "Ta không sao nữa."
Hắn cầm lấy bàn tay của nàng quan sát, quả thật nhìn không còn vấn đề gì nữa mới nhẹ nhàng buông ra, khẽ giọng ôn nhu "Được rồi, muội nghỉ ngơi đi."
Vũ Minh Thành đứng dậy ý muốn rời đi, Tần Tình Nhi liền vội nắm lấy tay áo của Minh Thành, môi cười đáng yêu "Cảm ơn chàng."
Vũ Minh Thành khẽ cười ôn nhu, liếc mắt nhìn Tư La Nam, ánh mắt như muốn đe doạ hắn, sau đó Vũ Minh Thành rời đi. Tư La Nam thấy hắn đi khỏi, nha hoàn của nàng đóng lại cửa cận thận, Tư La Nam liền ôm lấy thân thể Tần Tình Nhi không nhịn được hôn lên môi nàng ấy.
"Nàng nha, cười tình ý như vậy?"
Tần Tình Nhi thẹn đỏ mặt, gương mặt nhỏ tựa vào vòm ngực hắn "Chẳng phải là chàng muốn sớm triệt được Minh Thành ư? Minh Thành đối với ta rất tốt, ta phải tốt với hắn mới có thể khiến hắn tin tưởng chứ?"
Với tình cảm của hắn đối với công chúa, hắn hiện đã hoàn toàn tin tưởng nàng nha, nàng mau mau hành động đi chứ? Hay là nàng thật sự không muốn hạ độc hắn?" Tư La Nam nghi ngờ, Tần Tình Nhi bật cười giải thích "Chàng cũng biết Minh Thành không phải người dễ đối phó, không nên manh động đâu."
"Hừm..." Tư La Nam nâng gương mặt nhỏ xinh đẹp "Ta sẽ phạt nàng một chút."
Hắn ghì chặt gương mặt nàng, cắn lên cánh môi Tần Tình Nhi, cại môi bắt lấy chiếc lưỡi mềm.
"Ân..."
...
Sáng hôm sau, bầu trời lên đến đỉnh, Hoa Linh Âm vẫn không rời giường, nha đầu Tiểu Tuyết thấy nàng vẫn không chịu xuống giường, nha đầu đi đến kéo chiếc chăn của Hoa Linh Âm. Chiếc chăn bị tốc ra, gương mặt Hoa Linh Âm đỏ bừng, mồ hôi ở trên trán ướt đẫm, Tiểu Tuyết lúc này mới hốt hoảng giơ bàn tay đặt lên trán nàng.
Nàng bị bệnh, trán nàng thật nóng, Tiểu Tuyết lập tức vội chạy đi thông báo cho Hoa Linh Phi. Bước chân Hoa Linh Phi cùng hai người thân cận gấp gáp tiến vào phòng của Hoa Linh Âm, gương mặt Hoa Linh Phi hốt hoảng, bàn tay đặt lên trán nữ nhi ướt đẫm mồ hôi.
"Tiểu Tuyết mau đi gọi thái y" Hoa Linh Phi khẽ, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nữ nhi của bà.
Hoa Linh Âm phát bệnh ba ngày, nàng sốt rất cao, da thịt thì nóng hổi còn bản thân nàng thì lúc nào cũng rất lạnh, nàng dính chặt với chiếc chăn.
Ở Vũ gia trang, Nghiêm thiếu gia Nghiêm Thành Quân là bằng hữu của Vũ Minh Thành, cũng là vị bằng hữu hôm nọ đang tản bộ cùng Minh Thành thì Hoa cô nương xuất hiện. Bất thình lình chứng kiến tận mắt cảnh tượng Hoa Linh Âm cô nương tỏ tình, còn bảo sẽ theo đuổi và đơn nhiên cũng chứng kiến luôn cảnh tượng Vũ Minh Thành từ chối lạnh nhạt như thế nào.
Hôm nào Nghiêm thiếu gia đến cũng thấy Hoa Linh Âm ngồi đợi Vũ Minh Thành ở thư phòng, không thì thấy Hoa Linh Âm ngồi cùng Vũ Minh Thành ở bàn đá hoa viên.
Dạo gần đây hắn nhìn thấy bằng hữu tốt của hắn là nhìn thấy một cô nương y phục đỏ rực, đặc biệt thu hút.
Bất ngờ thay, hai hôm nay Nghiêm Thành Quân đến Vũ gia trang lại không nhìn thấy Hoa cô nương, hai người ngồi ở thư phòng hàn huyên chuyện làm ăn gần đây.
Nghiêm Thành Quân đột nhiên hỏi "Hai hôm nay không thấy Hoa Linh tiểu thư nhỉ?"
Vũ Minh Thành cũng khẽ gật đầu "Không có đến."
"Chật, ngươi làm thế nào mà có thể đuổi được cái tiểu cô nương cứng đầu đó vậy?" Nghiêm Thành Quân ngạc nhiên, Vũ Minh Thành nâng tách trà thơm, mi tâm hắn chau lại suy nghĩ.
Hắn không có đuổi nàng, hắn cũng không có làm gì phật ý nàng, từ hôm hội hoa đăng nàng liền đột nhiên không đến nữa.
"Có khi nào nàng ta tìm thấy mục tiêu khác rồi không?" Nghiêm Thành Quân suy nghĩ, khẽ thì thầm "Trước tin đồn yêu nữ thì nàng ta cũng đã có hàng tá tin đồn với mấy gã đàn ông, ngươi thoát được nàng ta nên cảm thấy may mắn rồi nha."
Vũ Minh Thành đặt xuống ly trà, đầu chân mày chau chặt "Nàng lắm thị phi thế sao?"
"Ôi huynh đệ tốt" Nghiêm Thành Quân haha cười "Ngươi suốt ngày luyện công luyện võ, chả thèm nghe bát quái gì cả, Hoa Linh tiểu thư đó tốt nhất không nên dính vào đâu. Nàng ta được lòng nhiều ông lớn lắm, cả con trai của chưởng môn nga mi cũng yêu thích nàng, chật, nhưng mà nàng thì..."
"Thì sao?" Vũ Minh Thành hỏi, có phần mong chờ câu trả lời, Nghiêm Thành Quân thở dài "Nàng rất là nghịch, trước đây toàn trêu ghẹo mấy tên ấy, thậm chí còn treo ngược con trai của chưởng môn nga mi lơ lửng trên cây. Nàng không thích họ lại hay quyến rũ bọn họ rồi lôi bọn họ ra làm trò vui ấy, sau này vụ việc yêu nữ nổi lên, ngẫm lại thì nàng cũng đúng thật là cái yêu nữ."
Vũ Minh Thành buồn cười, đường môi cong lên tao nhã, Nghiêm Thành Quân nhúng vai "Ngươi đừng có mà va chạm vào nàng, có khi nàng treo ngược ngươi lên cây đấy."
"Thế là ngươi chưa nghe bát quái của nàng về việc nàng mất hết pháp lực à?" Vũ Minh Thành khẽ cười, nàng bây giờ trói gà không chặt huống hồ gì nói đến những việc khác.
Nghiêm Thành Quân gật gật đầu "Nhưng ta thấy tốt nhất là không nên va vào."
Vũ Minh Thành nhìn ly trà màu trắng, mặt nước trà tĩnh động, ánh mắt hắn trầm tư.
Tránh xa nàng ư? Đột nhiên hắn lại có một chút không muốn như vậy nga.