"Lâm Vĩnh Gia, em là ai?"
Lâm Vĩnh Gia suýt sặc rượu vang đỏ trong miệng khi nghe câu hỏi này, tại sao Mục Cao Cách lại đột nhiên hỏi vậy?
Mục Cao Cách cũng cảm thấy hơi bối rối khi hỏi câu này, anh không nghi ngờ Lâm Vĩnh Gia là gián điệp được được gửi từ công ty khác, dù sao, nếu thật thì cậu phải nóng lòng muốn ở lại văn phòng mỗi ngày. Trong khi Lâm Vĩnh Gia thường gửi nhờ đồ ăn cũng không buồn tự mang vào phòng. Chỉ là cử chỉ của Lâm Vĩnh Gia đã khiến anh tò mò: "Không có gì, anh chỉ hỏi một chút thôi. Em có thể tiếp tục ăn."
Lâm Vĩnh Gia không muốn nói dối Mục Cao Cách, nhưng cậu không biết làm thế nào để nói ra điều nghe buồn cười này, cậu không sẵn lòng nói với Mục Cao Cách rằng đây chỉ là một thế giới trong tiểu thuyết, còn anh chỉ là một nhân vật hư cấu mà thôi.
Trên bàn im lặng một lúc. Sự im lặng này khiến Mục Cao Ca đột nhiên cảm thấy phức tạp, chẳng lẽ Lâm Vĩnh Gia thật sự đang giấu anh điều gì quan trọng sao?
"Lâm Vĩnh Gia, nói đi."
"Đi". Lâm Vĩnh Gia cúi đầu và cắt bít tết của mình.
"Đừng nói nhảm, em đang giấu anh điều gì?" Mục Cao Cách trở nên nghiêm túc, bộ dao nĩa được đặt xuống đĩa phát ra một âm thanh giòn giã, những người xung quanh vô thức quay đầu lại nhìn bọn họ. Khi nghiêm túc, Mục Cao Cách trông hoàn toàn khác với khi bị Lâm Vĩnh Gia chọc giận, anh có khí chất của một người sếp, hàng lông mày hơi cau lại khiến anh trông khó gần.
Lâm Vĩnh Gia còn chưa ăn no đã phải buông dao nĩa, sờ sờ bụng của mình: "Em sợ em nói anh không tin."
Lâm Vĩnh Gia đồng ý nói, thế thì chắc việc cũng không đặc biệt nghiêm trọng, Mục Cao Cách hơi thả lỏng cơ mặt của mình: "Em nói đi, em nói anh sẽ tin."
"Thật ra, em là một hồ ly đã tu luyện được trăm năm trên núi Thanh Khâu, trưởng bối trong tộc nói em ở nhân gian có một mối duyên chưa dứt, vì để sớm ngày thành tiên, nên bắt em phải xuống núi hoàn thành mối nhân quả này".
Lâm Vĩnh Gia mấy ngày nay ngơ ngác ở phim trường, tuy kỹ thuật diễn vẫn rất không ổn, nhưng với kiểu diễn xuất ngẫu hứng này, cậu vẫn có thể giả bộ khuôn mặt ba phần u sầu.
"Anh chính là mối nhân quả chưa hoàn thành của em, dù cho có không thể thành tiên, em cũng chẳng muốn rời xa anh, huống chi......" Lâm Vĩnh Gia sợ mình không nhịn cười nổi, bèn cúi đầu nhìn bụng mình.
"Huống chi, tộc của chúng em, con trai cũng có thể mang thai, hiện giờ em đã mang thai con của anh, càng không thể rời xa anh."
Mục Cao Cách không nhịn nổi đập bàn quát: "Lâm Vĩnh Gia!"
Lâm Vĩnh Gia thấy người phục vụ ở bên kia có vẻ đang muốn tới ngăn Mục Cao Cách, cậu bèn cười cười với người phục vụ tỏ ý xin lỗi, ý muốn người ta không cần qua đây, tiện đà "Hứ" một cái với Mục Cao Cách.
Ý thức được mình vừa làm ồn nơi công cộng, Mục Cao Cách uống một ngụm nước chanh bình tĩnh lại, đáng lẽ anh phải biết lời từ miệng Lâm Vĩnh Gia nói thì chẳng có gì đáng tin cậy.
"Đấy em không muốn giải thích với anh cũng tại sợ anh không tin đấy thôi." Tự dưng nói thế làm Lâm Vĩnh Gia cũng cảm thấy mình hơi tủi thân.
"Nếu mười tháng nữa mà em sinh ra một đứa bé thật thì em bảo em là Hằng Nga anh cũng tin." Mục Cao Cách xiên một miếng thịt bít tết mà Lâm Vĩnh Gia vừa cắt xong bỏ vào miệng.
"Được rồi, em sẽ nói thật, tin hay không tùy anh. Ngày xửa ngày xưa có một bé trai đáng yêu......"
Ở thế giới trước kia của Lâm Vĩnh Gia, cậu là một em bé vô cùng xinh đẹp tinh xảo, ba mẹ luôn lo lắng sau này con trai mình sẽ khó kiếm được bạn gái, hoặc vì nết ẻo lả mà bị bạn bè bắt nạt.
Sau họ lại thông suốt, con mình trời sinh đã vậy, chẳng thể cố chấp bắt cậu thay đổi, chẳng thà dạy cậu trở nên kiên cường, bỏ qua ánh mắt của người khác, vui vẻ là chính mình.
"Vĩnh Gia, ba mẹ đi mua quà sinh nhật cho con, ngoan ngoãn ở nhà chờ ba mẹ về nhé."
"Dạ, con muốn một ngôi nhà búp bê xinh xắn, con muốn xây một căn nhà nhỏ cho ba mẹ ở!" Bé Lâm Vĩnh Gia ôm chú gấu Teddy của mình chào ba mẹ bằng giọng sữa, nhìn cánh cửa trước mắt khép lại.
Khi ba mẹ vắng nhà, trong nhà Lâm Vĩnh Gia là to nhất, cậu ở trên sô pha nhảy nhót lung tung, còn vẽ lên màn hình TV một cái mông.
Cậu chơi một mình thật lâu, trời bắt đầu tối mà ba mẹ còn chưa về. Cậu sờ chiếc bụng đói bẹp lại của mình, tức giận ngồi trên sô pha, trong lòng nghĩ chờ ba mẹ trở về, nhất định phải khóc một trận cho họ xem, hơn hết là phải mua cho cậu một chú gấu Teddy to hơn thì cậu mới tha thứ.
Khi trời hoàn toàn tối đen, cái đầu nho nhỏ của bé Lâm Vĩnh Gia với không tới công tắc đèn. Căn phòng lớn trống không, những góc khuất trong phòng chẳng biết có gì ẩn nấp, Lâm Vĩnh Gia sợ hãi cực kỳ mà dọn chiếc ghế nhỏ của chính mình để lên dẫm lên bật đèn, nhưng không biết bị cái gì làm vướng ngã.
"Oa Oa, ba mẹ ở đâu huhu, Gia Gia không cần nhà búp bê nữa, không cần đồ chơi lớn nữa, ba mẹ mau về đi mà." Bé Lâm Vĩnh Gia khóc rất thương tâm, cậu gân cổ lên khóc, chỉ hy vọng ba mẹ ngay lập tức ba mẹ có thể vì nghe tiếng khóc mà phá cửa vào, ôm cậu vào lòng mà dỗ dành.
Nhưng mà bé Lâm Vĩnh Gia khóc thật lâu cũng không có ai tới.
Cậu bé khóc đến ngủ, khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường nhỏ, cậu hưng phấn gọi ba mẹ, từ trên giường nhảy xuống, lại thấy một nhóm các chú dì cô bác cả quen cả lạ ngồi trên sô pha phòng khách.
"Bác ơi, ba mẹ đâu rồi?" Bác là anh trai của bố bé, thường xuyên đưa bé Lâm Vĩnh Gia đi ra ngoài chơi.
"Ba mẹ cháu bị tai nạn giao thông, qua đời rồi, sau này bác sẽ chăm sóc cháu, có được không?"
Khi sản nghiệp của nhà cậu và nhà bác sáp nhập nhập, bác cậu đã trở thành người giàu nhất vùng, Lâm Vĩnh Gia bị bắt sửa lại một ít sở thích của con gái, giáo dục cậu những lễ nghi thượng lưu. Bác Lâm keo kiệt những phương diện ăn, mặc, ở, đi lại của Lâm Vĩnh Gia, còn thường xuyên dẫn cậu tham dự các loại yến hội, nhưng Lâm Vĩnh Gia bị tầng lớp quản lý của Lâm gia xa lánh.
Nhưng Lâm Vĩnh Gia thật ra không cơ hứng thú với những điều này, thứ quý giá duy nhất khiến cậu quý trọng chính là chiếc vòng cổ di vật của mẹ và tính cách chân thật của chính mình.
Theo lời của Lâm Vĩnh Gia, làm sao cậu có thể làm tổn thương đứa con bé bỏng mà bố mẹ đã yêu thương chỉ vì người khác không thích nó. Mỗi lần cậu nói điều này, Lâm Vĩnh Gia sẽ không biết xấu hổ chỉ vào mình, ra hiệu rằng cậu vẫn là em bé mà cha mẹ cưng chiều.
"Sau này, trong một sự cố, em xuyên đến đây, chuyện sau này anh biết rồi." Lâm Vĩnh Gia uống một ngụm nước cho đỡ khát, ý bảo Mục Cao Cách chuyện cũ của mình đã kể xong.
Cậu vốn cho rằng chuyện hoang đường như thế sẽ rất khó nói, nhưng Mục Cao Cách vẫn nghe rất nghiêm túc, không ngắt lời cậu.
"Đi thôi." Mục Cao Cách đặt dao nĩa xuống, đứng dậy.
"Đi đâu?" Lâm Vĩnh Gia còn chưa ăn no vẻ mặt ngơ ngác, Mục Cao Cách này rốt cuộc là tin hay không tin, muốn đưa mình đi là có ý gì, chẳng lẽ muốn đưa mình vào viện nghiên cứu?
"Đi mua căn nhà búp bê." Mục Cao Cách nói những lời này xong liền đi thẳng, không thèm xem phản ứng của Lâm Vĩnh Gia.
Chuyện này với Mục Cao Cách mà nói đúng là hoang đường, xuyên qua gì đó chỉ là nói hươu nói vượn, thế gia trong giới cũng không có họ Lâm.
Nhưng Mục Cao Cách nghĩ đến ánh mắt Lâm Vĩnh Gia khi kể chuyện hồi bé, lập tức cảm thấy đau lòng.
Lâm Vĩnh Gia vẫn ngồi ở trên ghế bị lời của Mục Cao Cách nói làm sửng sốt, lúc đứng dậy hốc mắt hồng hồng, cậu chớp chớp hai mắt để kìm lại không khóc.
"Anh Mục, chờ em với! Em chưa ăn no nên không thể đi nhanh được." Dù nói vậy nhưng Lâm Vĩnh Gia vẫn chạy nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Mục Cao Cách, quấn lấy người anh.
"Em không định giữ thể diện cho anh à?" Mục Cao Cách liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Vĩnh Gia rồi quay đi, quả nhiên anh không có sức chống cự với nước mắt của cậu, anh rất sợ làm cậu khóc, cũng sợ thấy cậu khóc, nhưng rồi lại đôi mắt hồng hồng như thỏ con của Lâm Vĩnh Gia rất đáng yêu.
"Không cần mặt mũi, em chính là tiểu yêu tinh của anh Mục, chỉ có người cao lớn mãnh mẽ như anh Mục mới có thể có được em!" Lâm Vĩnh Gia thân mật ghé vào tai Mục Cao Cách nói. Không cần mặt mũi là một chuyện, nhưng Lâm Vĩnh Gia cũng không muốn bị người khác nghe thấy những lời tán tỉnh này.
Tôn Vận ngồi ở bàn gần lối ra vào nhìn thấy Mục Cao Cách và Lâm Vĩnh Gia tay trong tay đi ngang qua, nhanh chóng cúi đầu, dùng thực đơn che khuất mặt mình, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì Lâm Vĩnh Gia và Mục Cao Cách đã đi mất.
Lâm Vĩnh Gia hào hứng chọn nhà búp bê được trưng bày trong những tủ triển lãm, mỗi căn cậu đều cảm thấy đẹp cực kỳ, nhịn không được quay đầu lại nhìn xem Mục Cao Cách muốn anh chọn giúp một chút.
Mục Cao Cách đang đứng trước những con thú bông đa dạng kiểu dáng kích cỡ, trong mắt Lâm Vĩnh Gia anh trông đặc biệt dịu dàng, hắn ngọt ngào gọi: "Anh Mục, anh giúp em chọn một chút được không, em chọn không ra."
Mục Cao Cách đột nhiên hơi hối hận vì đã tùy hứng đưa Lâm Vĩnh Gia hay gây rối đi mua đồ, những căn nhà búp bê nhỏ này trong mắt anh chẳng có điểm gì khác biệt, đều là một đống đồ nhiều màu thêm một tấm kính bao bên ngoài, ngoài ra chẳng còn gì hết.
"Lấy cái này đi." Mục Cao Cách tùy ý chỉ một căn nhà nhìn hơi đơn giản.
"Ồ, anh Mục hay là anh sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi." Thấy Mục Cao Cách lập tức chỉ cái mà cậu không thích nhất, Lâm Vĩnh Gia ghét bỏ đẩy Mục Cao Cách lại quầy thú bông bên cạnh để anh tiếp tục trưng vẻ thiết hán nhu tình.
"Xem buổi tối anh dạy dỗ em như thế nào." Mục Cao Cách oán hận nói một câu.
Mua xong căn nhà búp bê, Lâm Vĩnh Gia còn mua một em gấu bông lớn, cậu bảo Mục Cao Cách giúp mình ôm mang lên xe, bản thân bởi vì chưa no đi mua bánh mì.
Mục Cao Cách ôm gấu bông chịu đựng đánh giá của mọi người xung quanh tự nhủ đêm nay mình mà không làm cho Lâm Vĩnh Gia khóc lóc cầu xin thì mình cũng không còn là đàn ông nữa.
"Anh Mục, lúc em mua bánh mì tiện đường mua cái này, anh nhìn xem có thích không?" Lâm Vĩnh Gia thần bí quơ quơ chiếc túi trong tay mình.
Từ lớp niêm phong lộ ra một cái đuôi lông xù xù.
"Đây là đạo cụ đuôi cáo, buổi tối em sẽ đeo cho anh xem." Lâm Vĩnh Gia ghé đến bên tai Mục Cao Cách nhỏ giọng nói.
Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia cười xấu xa, chẳng còn tức giận gì, lại suy tư, không chừng cậu là hồ ly tinh thật.