Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 13




Lâm Vĩnh Gia chật vật bò từ hồ lên vuốt cái mặt ướt sũng của mình, nghĩ thầm cái cô Tôn Vận này nên giảm béo, thế mà có thể ủn mình xuống hồ.

Vừa rồi Tôn Vận chạy đi không ước lượng tốt khoảng cách, bả vai đụng phải Lâm Vĩnh Gia, bởi vì yêu cầu lấy cảnh của đạo diễn, Lâm Vĩnh Gia đứng rất gần hồ, đứng không vững là rơi vào liền.

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, anh Lâm không sao chứ?” Tôn Vận mặt bị dọa trắng bệch, cô sinh viên chỉ nghĩ đến cảnh sẽ bị nhân vật sau lưng Lâm Vĩnh Gia chèn ép là hoảng vãi chưởng. 

Tuy gần đây nhiệt độ trung bình đã 20 độ, nhưng rơi xuống nước vẫn lạnh, Lâm Vĩnh Gia bị đông lạnh đến phát run vội vàng đi tới phòng hóa trang: “Không sao đâu, không cần để ý.”

Vì xây dựng hình tượng nam sinh vườn trường, Lâm Vĩnh Gia chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, hiện giờ bị ướt nên dán chặt lên người cậu, đến khi tới phòng thay đồ, Lâm Vĩnh Gia phát hiện bao nhiêu dấu hôn loang lổ trên người đều bị nhìn xuyên thấu hết.

Tự dưng thấy bản thân như đang khỏa thân chạy lung tung giống tên lưu manh ăn chơi thác loạn, Lâm Vĩnh Gia đỏ bừng mặt.

Cậu vội vàng thay quần áo của mình, xác nhận lại với đạo diễn xem có cần quay lại cảnh này không. 

“Được rồi, đoạn sau chỉ cần quay tiếp bóng dáng nữ chính rời đi là được, cậu mau trở về đi.” Đạo diễn đang bận nhìn chằm chằm các cảnh quay xua tay đuổi cậu đi. 

Lâm Vĩnh Gia sờ mái tóc còn ướt sũng của mình, xách đồ đạc đi ra ngoài, nghĩ đạo diễn không kêu mình quay lại cảnh này nhất định vì đoàn phim nghèo tìm không thấy cái sơ mi trắng thứ hai.

“Có tiền thích thật, muốn ngủ với người đẹp nào thì ngủ với người đẹp đó.”

“Làm đại gia có gì hay, cũng phải dựa vào bao dưỡng mới tìm được người ở bên mình, thế chẳng phải là chẳng có gì ngoài tiền à?”

“Đúng vậy, bọn họ thật tốt số, nghe nói rất nhiều đại gia làm giàu từ đều phá bỏ di dời, số tiền trên trời rơi xuống này là nhờ tổ tiên tích đức.”

“Để tôi nói cho mà biết, lần trước tôi có cơ hội tham gia một yến hội trong vòng của bọn họ, có một đại gia họ Mục, anh ta……”

Bên cạnh khu quay phim có vài người đang ngồi tán ngẫu, bọn họ đã nghe nói vụ Lâm Vĩnh Gia và Từ Chính Thành cãi nhau, tất nhiên sẽ không dám nói xấu trước mặt cậu, nhưng vừa rồi lúc cậu rơi xuống nước đều bị nhìn thấy dấu hôn trên người, bọn họ lại nhịn không được buôn chuyện bàn tán. Nói về cậu chưa hết còn muốn nói về kim chủ của cậu. 

Như thế tất nhiên là không được rồi.

Lâm Vĩnh Gia lập tức dừng lại đi đến trước mặt họ: “Mấy người ghét giàu tôi mặc kệ, nhưng mấy người ghét mà còn ghét ngu như thế là không có được. ”

“Mấy người cho rằng làm đại gia dễ thế à? Có rất nhiều người sở hữu một đống tài sản nhưng không có tầm nhìn chiến lược. Có người trở thành nhà giàu mới nổi vì họ có tầm nhìn độc đáo và biết cách kiếm tiền, hơn nữa còn nghiêm túc làm việc.”

Nhìn bộ dáng mấy diễn viên quần chúng bị mình tự nhiên bùng nổ làm cho sửng sốt, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy buồn chán, thực ra những lời này Lâm Vĩnh Gia đã muốn nói từ khi đang đọc tiểu thuyết rồi.

Đọc đến đoạn Mục Cao Cách đi yến hội bị vòng tròn thế gia cố tình xa lánh, Lâm Vĩnh Gia lập tức đau lòng, bây giờ nghe thấy những lời này, Lâm Vĩnh Gia không chịu nổi mà thốt ra.

Đụng phải chồng bà, bà khoét mắt ra!

Lâm Vĩnh Gia bỗng nhớ ra trong tiểu thuyết có chi tiết một dự án đầu tư lớn giúp vai chính công kiếm lời to, dù cậu không nhớ nổi tên dự án là gì, nhưng chỉ cần cậu thấy thì sẽ nhận ra ngay, có lẽ cậu nên đem tin này báo cho Mục Cao Cách biết. 

“Gần đây không có taxi đâu, cần tôi đưa cậu về không?” Hứa Thanh như đột nhiên xuất hiện sau lưng Lâm Vĩnh Gia, trong tay còn cầm một cái khăn lông.

“Lau tóc đi.” Lâm Vĩnh Gia sửng sốt, Hứa Thanh Như đưa khăn lông trong tay qua.

Lúc trước, Lâm Vĩnh Gia luôn khiến anh thấy bất ngờ, thẳng thắn đến kinh ngạc.

Nhưng sau vài lần tiếp xúc, Hứa Thanh Như phát hiện mình cũng không chán ghét Lâm Vĩnh Gia, trong vòng rất loạn, Hứa Thanh Như biết, Lâm Vĩnh Gia cũng biết.

Những trường hợp này, phương pháp giải quyết của Hứa Thanh Như luôn là giữ khoảng cách với mọi người, phương pháp của Lâm Vĩnh Gia thì là cứ là chính mình không cần cố kỵ gì hết.

Nghĩ đến tối hôm qua người kia nói với anh rằng: Hứa Thanh Như, giữ khoảng cách với tất cả mọi người không hẳn là phương pháp tốt nhất.

Hứa Thanh Như đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn thử kết bạn với Lâm Vĩnh Gia thâm giao, cho nên anh liền đuổi theo, vừa lúc bắt gặp Lâm Vĩnh Gia đang biện hộ thay cho Mục Cao Cách.

Lâm Vĩnh Gia người này, thật sự rất kỳ lạ.

“À, cảm ơn anh.” Lâm Vĩnh Gia không biết những gì Hứa Thanh Như đang nghĩ, thấy nam chính tự dưng thân thiện với mình, trong lòng Lâm Vĩnh Gia rất khẩn trương. 

Chẳng lẽ mình có hào quang nhân vật xuyên sách, khiến mình trong lúc vô tình đã hấp dẫn sự chú ý của Hứa Thanh Như rồi làm anh ta yêu mình sao? 

Không không không, thế thì khiếp quá.

Lâm Vĩnh Gia dùng khăn lông siết lên đầu tóc mình, ý bảo mình đừng tự suy diễn linh tinh. 

Đột nhiên một bàn tay to cách khăn lông đặt ở trên đầu Lâm Vĩnh Gia: “Làm sao vậy?”

Mục Cao Cách cau mày nhìn mái tóc ướt dầm dề của Lâm Vĩnh Gia, giơ tay giúp cậu lau tóc. Mục Cao Cách động tác lau tóc mạnh bạo làm cho Lâm Vĩnh Gia đầu váng mắt hoa choáng váng trả lời: “Không có gì, em không cẩn thận rớt xuống hồ.”

“Không cẩn thận?” Mục Cao Cách hoài nghi nhìn Lâm Vĩnh Gia.

“Vừa rồi lúc đóng phim, bởi vì vị trí có vấn đề, Lâm Vĩnh Gia không cẩn thận bị một diễn viên đụng rớt xuống hồ.” Hứa Thanh Như nhìn bộ dáng ngu ngơ của Lâm Vĩnh Gia, mở miệng thay cậu giải thích.

“Vậy sao, cảm ơn cậu, cậu là?”

“Hứa Thanh Như.”

Mục Cao Cách cùng Hứa Thanh giới thiệu tên cho nhau xong liền mang Lâm Vĩnh Gia rời đi, Lâm Vĩnh Gia vẫn còn thấy choáng váng ghé vào trên xe, nhìn vẻ mặt lái xe vô cảm của Mục Cao Cách, trong lòng bỗng hoảng loạn.

Trong tiểu thuyết, Mục Cao Cách rất thích khí chất của Hứa Thanh Như, bây giờ Mục Cao Cách đã gặp được Hứa Thanh như, có còn sẽ thích cậu không? Nếu anh thật sự vì số mệnh sắp đặt mà thích Hứa Thanh Như, thế mình nên làm sao bây giờ?

“Anh ơi, anh thấy Hứa Thanh Như vừa nãy là người như thế nào?” Lâm Vĩnh Gia thử hỏi.

“Sao cơ?” Mục Cao Cách dường như có tâm sự gì đó, thất thần hỏi.

“Chính là Hứa Thanh như, anh cảm thấy anh ta là người như thế nào!” Lâm Vĩnh Gia duỗi đầu ra, dí mồm vào tai Mục Cao Cách hét lên:

Lâm Vĩnh Gia nghĩ bản thân nỗ lực lâu như thế mà còn không bằng Mục Cao Cách vừa thấy thoáng qua Hứa Thanh Như, thế thì cậu sẽ……...Cậu sẽ khóc cho Hắn Mục Cao Cách xem.

“Hứa Thanh Như là ai?”

Mục Cao Cách bị Lâm Vĩnh Gia tự nhiên hét lên làm cho giật mình, tay đang bật đèn xi nhan cũng hơi ngừng một chút.

“À, không có việc gì, hí hí.” Nghe được câu trả lời hoàn hảo xong Lâm Vĩnh Gia lại thành thật bò về ghế mình ngồi, vừa rồi bị gió thổi cho đau đầu nên cậu quyết định nằm ngả xuống nghỉ ngơi chốc lát.

Nhìn Lâm Vĩnh Gia đang dẩu đít ngủ ở ghế lái phụ, Mục Cao Cách thở dài, lấy vest treo trên lưng ghế của mình đắp cho cậu.

Thực ra anh đã đến từ sớm, nhưng nghĩ đến việc Lâm Vĩnh Gia không muốn mình đi vào nên anh vẫn luôn đứng chờ ngoài phim trường. Sau đó anh chờ đến mất kiên nhẫn, đang định đi vào thì nghe thấy một nhóm người đang bàn tán chuyện của mình và Lâm Vĩnh Gia.

Không biết ai đã tung tin này, nhưng Mục Cao Cách biết nếu lúc này mình đi vào sẽ chỉ khiến cậu khó xử, lại tiếp tục chờ ở ngoài, chẳng bao lâu thì nghe thấy những lời Lâm Vĩnh Gia nói.

Mục Cao Cách không phải không nhận ra việc vài người xung quanh thỉnh thoảng coi thường anh, nhưng anh lười phản ứng lại, rốt cuộc đây là việc tiêu hao năng lượng, chẳng thà làm thêm vài dự án kiếm tiền còn hơn.

Nhưng được Lâm Vĩnh Gia bảo vệ vẫn khiến anh vô cùng cảm động, Bé Gây Rối bình thường sĩ diện như thế mà lại trước mặt mọi người đầu tóc ướt sũng bô nhếch vì anh mà cãi nhau. Mục Cao Cách trong lòng cảm thấy mềm mại.

Thích sao? Mục Cao Cách không biết, anh chỉ biết mình không muốn để Bé Gây Rối này  rời đi, trước khi hợp đồng bao dưỡng kết thúc, anh phải tìm thời gian nghiêm túc đánh giá tình cảm của mình đối với Bé Gây Rối.

Ngoài ra còn có một việc, Mục Cao Cách gọi một cuộc cho Đinh Cảnh: “Giúp tôi điều tra rõ, trong đoàn phim ai tiết lộ mối quan hệ giữa tôi và Lâm Vĩnh Gia.”

Mục Cao Cách khi gọi điện thoại tự giác hạ giọng, sợ đánh thức Lâm Vĩnh Gia đang ngủ say.

Lúc Lâm Vĩnh Gia tỉnh thì Mục Cao Cách còn chưa lái xe về đến nhà, cậu cảm thấy hơi rã rời, nhưng vẫn muốn dính lấy Mục Cao Cách.

“Anh Mục, anh Mục, anh Mục……” Lâm Vĩnh Gia kêu không biết mệt. 

“Sao thế.” Mục Cao Cách tập trung chuyển làn không liếc nhìn Vĩnh Gia một cái.

“Muốn anh Mục hôn hôn, muốn anh Mục ôm ôm, muốn nói chuyện cùng Mục.” Lâm Vĩnh Gia nhân dịp Mục Cao Cách lái xe dốc hết sức đùa giỡn anh.

“Nhớ mồm nhé.” Mục Cao Cách đột nhiên dẫm chân ga bay nhanh trên đường, kim đồng hồ đã chỉ 200 km/h, Lâm Vĩnh Gia sợ hãi mà ôm chặt eo Mục Cao Cách, giọng run nhè nhẹ: “Anh Mục, đừng lái xe nhanh như thế, em sợ.”

“Còn không phải vội vàng trở về làm em sao?” Mục Cao Cách nói còn chưa nói xong, bên tai truyền đến một tiếng còi chói tai, một chiếc xe thẳng tắp đụng phải xe bọn họ.

“Lâm Vĩnh Gia, tỉnh lại đi.” Mục Cao Cách nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lâm Vĩnh Gia, sờ trán cậu, là phát sốt.

Lâm Vĩnh Gia tỉnh dậy từ ác mộng ôm chặt eo Mục Cao Cách, đem mặt chôn trong lồng ngực anh, thút tha thút thít nức nở khóc lên: “Anh Mục, em mơ thấy anh vì vội vàng về nhà ngủ làm em mà phóng nhanh, sau đó chúng mình bị xe tông chết.”

Cái trán nóng bừng của Lâm Vĩnh Gia dán ở cổ Mục Cao Cách, anh vừa buồn cười vừa đau lòng vỗ về Lâm Vĩnh Gia an ủi cậu: “Anh trong lòng em là người không đứng đắn đến thế cơ à?”

“Em mặc kệ, ta bị dọa chết khiếp rồi.” Lâm Vĩnh Gia sinh bệnh so bình thường còn dính người hơn, kể cả ngữ điệu khóc nức nở cũng phải mang theo ý tứ làm nũng nà nũng nịu.

“Được được được, anh sai rồi, anh không nên ở trong giấc mơ của em lái xe nhanh như vậy, được rồi chứ.” Mục Cao Cách nói rồi kéo em bé to xác Lâm Vĩnh Gia đang chôn trong lòng mình xuống.

“Em ngồi một lát, anh lái xe đưa em đi bệnh viện.”

“Em không cần đi bệnh viện.” Lâm Vĩnh Gia lại dúi người trở về lòng Mục Cao Cách, nói gì cũng đều không cho anh lái xe.

“Vậy em muốn làm sao?” Mục Cao Cách bất đắc dĩ nói, anh từ trước đến nay không phải người kiên nhẫn, chỉ riêng với Lâm Vĩnh Gia anh luôn bó tay hết cách. 

Lâm Vĩnh Gia giống như một chú mèo lớn mà cọ cọ mặt anh: “Em mặc kệ, em không muốn đến bệnh viện.”

“Ui, em chóng mặt, khó chịu quá.” Vừa cọ cọ đầu làm Lâm Vĩnh Gia đang sốt thấy không rất khó chịu, nhưng cậu nhất định không muốn đi bệnh viện, bệnh viện đối với cậu là nơi rất đáng sợ, trong trí nhớ ấn tượng cuối cùng về bệnh viện là hình ảnh thi thể cha mẹ được che vải trắng.

Mục Cao Cách thở dài một hơi đặt cậu thành thật nằm trở về chỗ ngồi, khởi động xe.

“Chúng mình đi đâu vậy?” Lâm Vĩnh Gia giãy giụa muốn ngồi dậy.

“Nhà lớn.” Biệt thự bên sườn núi này đến cả hòm thuốc khẩn cấp cũng không có, Bé Gây Rối lại không chịu đi bệnh viện, chỉ có thể về nhà lớn.

Lâm Vĩnh Gia không ngờ mình sinh bệnh lại được Mục Cao Cách đưa về nhà, cậu nằm trên ghế phụ cười hí hí.

“Em muốn sống luôn ở đó, không về biệt thự ở núi nữa được không ạ?”

“Còn phải xem biểu hiện của em.”