Tốn thời gian hai ngày, Lâm Vĩnh Gia cuối cùng cũng sửa xong bản kế hoạch kinh doanh. Cậu đấm đấm eo mình, mấy chuyện như xây dựng sự nghiệp đúng là không phải chuyện người bình thường có thể làm, cái đầu tiên chịu không nổi là cái eo.
Lâm Vĩnh Gia vừa vươn vai vươn ngực vừa trở về phòng ngủ, ghé vào người Mục Cao Cách, đo nhiệt độ cho anh, 37.4℃, chắc là hạ sốt rồi.
Nhìn Mục Cao Cách bởi vì tác dụng của thuốc nên vẫn nhắm mắt ngủ say, Lâm Vĩnh Gia cầm bút bắt viết viết vẽ vẽ lên mặt anh, má trái viết Lâm Vĩnh Gia, má phải vẽ hai người tay nắm tay. Vẽ xong mà Mục Cao Cách còn chưa dậy, Lâm Vĩnh Gia liền cầm laptop của mình bắt đầu gõ máy.
Mục Cao Cách tỉnh dậy thấy Lâm Vĩnh Gia mắt hồng hồng thút thít đang ngồi quỳ ghé vào mép giường, anh hoảng sợ, tưởng đâu mình bị chẩn đoán bệnh nan y.
“Làm sao vậy? Sao em lại khóc?” Mục Cao Cách lấy túi chườm đá trên đầu xuống.
“Sao anh có thể đối xử với em như vậy……” Lâm Vĩnh Gia hít hít cái mũi, mùi hành tây quá nồng, chỉ mong trong chốc lát Mục Cao Cách đừng đoán được.
“Anh làm sao vậy?” Mục Cao Cách bị đôi mắt hồng hồng của Lâm Vĩnh Gia làm cho hoang mang, duỗi tay muốn bế Lâm Vĩnh Gia lên để cậu đừng quỳ trên mặt đất.
“Anh đừng nhúc nhích.” Lâm Vĩnh Gia thấy Mục Cao Cách đang muốn ôm mình, nghĩ đến vết thương trên tay anh, liền tự mình đứng lên, bò lên trên giường ủn vào lồng ngực Mục Cao Cách.
Thấy Lâm Vĩnh Gia còn ngoan ngoãn mà nằm trong lòng mình, xem ra không phải chuyện gì lớn, Mục Cao Cách thở dài nhẹ nhõm: “Tiểu tổ tông ơi, sao em lại khóc?”
Lâm Vĩnh Gia giả vờ uất ức tủi hờn, nhìn vào dòng tweet mình vừa viết ra, đăng trên tài khoản công khai chế độ hạn chế để không ai xem được, đưa tới trước mặt Mục Cao Cách: “Anh nhìn xem, hóa ra hồi trước anh tống cổ em đi lấy đồ ăn, chính là vì anh ta!”
Mục Cao Cách nhìn ảnh chụp trong điện thoại: chính là mình và tên tiểu minh tinh kia trong tiệc tối, cảm thấy đau đầu không thôi, chính mình lúc ấy đã nhanh tay đẩy người kia ra, sao vẫn còn bị người khác chụp lén được.
Mục Cao Cách nhanh chóng đọc qua dòng tweet của tài khoản công khai có tên là “Chuyện bát quái ở hào môn”.
Cực sốc! Mục tổng đã thực sự làm chuyện như vậy trong trong tiệc rượu!
Bé Biên tập viên may mắn được tham dự tiệc rượu của Đoạn gia hai ngày trước, kết quả vậy mà phát hiện ra mặt tối không ai biết của một đại gia. Trong hình chính là vị tổng tài tên là Mục Cao Cách, là nhân vật tân quý số một số hai trong giới thượng lưu hiện nay, khuôn mặt tuấn tú, khí chất xuất chúng, chẳng trách sẽ có một số tiểu minh không có mắt tinh cố gắng dán dán lên người anh ấy.
Được biết, Mục Cao Cách đã xuất hiện trong bữa tiệc cùng bạn trai, một số người được phỏng vấn từng gặp bạn trai Mục Cao Cách đều nói cậu ấy có ngoại hình xinh trai, khí chất tao nhã, rất đẹp đôi với Mục Cao Cách, tình cảm cũng rất hòa hợp.
Ấy vậy mà lại xuất hiện một tiểu minh tinh trơ trẽn không biết xấu hổ muốn bám lấy anh, không hiểu từ đâu chui ra vậy?
Đối mặt tiểu minh tinh xấu xí như thế muốn bám lấy mình, Mục tổng cuối cùng sẽ phản ứng như thế nào?
Đáng tiếc biên tập không nhìn được tình huống tiếp theo, vô cùng cảm kích ai biết có thể tung thêm tin tức để cùng hóng ạ.
Mục Cao Cách cảm thấy từ ngữ và giọng điệu của dòng tweet có chút kỳ quái, làm sao một phóng viên cấp thấp như vật lại có thể được phép vào yến tiệc của Đoạn gia? Hơn nữa, dữ liệu lượt xem trang cuối cùng cho thấy chỉ có hai người đọc dòng tweet này, chẳng lẽ tài khoản công khai này mới được lập ra chỉ vì bôi đen mình sao?
Đột nhiên điện thoại Mục Cao Cách vang lên, giọng nói Đinh Cảnh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
“Mục tổng, tôi tìm thấy một tweet có thể gây bất lợi cho anh, hiện tại nó chưa được đẩy lên, anh có cần tôi liên hệ bên phụ trách thuỷ quân một chút không?”
Là một trợ lý tận tâm, Đinh Cảnh có thói quen thường xuyên lên mạng tìm kiếm thông tin về Mục Cao Cách, phòng ngừa bất cứ ai cố tình bôi nhọ Cao Cách ở trên mạng.
Hôm nay như thường lệ, anh dùng công cụ tìm kiếm thông tin Mục Cao Cách, đều là một số báo chí đưa tin, không thành vấn đề. Tìm kiếm trên Weibo một vòng, Mục tổng vẫn tương đối điệu thấp, cũng không có fan nữ nào đòi sinh khỉ con cho anh, không thành vấn đề.
Nhưng đến phút cuối lúc anh đang tìm kiếm trên WeChat, lại thấy một bài báo với tiêu đề 《Cực sốc! Mục tổng đã thực sự làm chuyện như vậy trong trong tiệc rượu!》. Dòng tweet này khiến anh sợ tới mức phải vội vàng gọi cho Mục Cao Cách.
Lâm Vĩnh Gia dán lên người Mục Cao Cách nghe trộm điện thoại lời Đinh Cảnh nói, cuối cùng vẫn không nhịn nổi cười hềnh hệch ngã xuống giường, Mục Cao Cách nhìn cậu cười toe tỏe, rồi nhìn lại mấy dòng nhận xét tán dương về mình, cảm thấy mình khám phá xong chân tướng.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ yêu cầu xóa bài, cậu có thể đi làm việc khác rồi.” Mục Cao Cách cúp điện thoại, nhìn Lâm Vĩnh Gia vẫn ở đó vỗ chăn cười điên dại, bèn dùng gối che đầu cậu, phi thân đè lên người cậu.
“Anh làm ra chuyện gì như vậy hả, có phải như thế này không, Lâm Biên Tập?” Mục Cao Cách dùng hai chân quặp Lâm Vĩnh Gia để không thể chạy thoát, tay trái cù vào hõm eo cậu.
Lâm Vĩnh Gia buồn không chịu được, không còn sức mà cười nữa, hai má ửng hồng ở trên giường giãy giụa: “Anh Mục, em sai rồi, tha em với.”
“Sai chỗ nào?” Mục Cao Cách dừng động tác.
“Sai ở chỗ, kỹ thuật diễn xuất của em vẫn còn chưa tốt, ban nãy em không được cười.” Nói xong Lâm Vĩnh Gia giãy giụa trốn ra khỏi vòng tay vòng chân của Mục Cao Cách, ôm chăn bọc mình lại, tranh thủ khiến Mục Cao Cách không có chỗ xuống tay.
“Ảnh chụp em lấy từ đâu ra?” Mục Cao Cách khá tò mò, Lâm Vĩnh Gia làm thế nào mà quen biết ai trong tiệc rượu ngày hôm đó. Ảnh chắc chắn không phải Lâm Vĩnh Gia chụp, Lâm Vĩnh Gia lúc ấy mà thấy cảnh đó, Bé Gây Rối nhất định sẽ tức giận xông lên tuyên bố chủ quyền.
“Ảnh chụp gì, anh Mục nói gì em chả hỉu.” Lâm Vĩnh Gia mắt đảo như rang lạc.
“Được rồi, anh đây sẽ mời bé biên tập này cùng anh ra ngoài chơi.” Mục Cao Cách lấy điện thoại mình nhắn vào tài khoản đó, bé biên tập ơi em có rảnh không, kỳ nghỉ tới anh sẽ đưa em đi du lịch nhé.
Lâm Vĩnh Gia chấp nhận tin nhắn của Mục Cao Cách và nhắn lại: Không được, bé biên tập viên là người đã có gia đình, bạn nên rủ người yêu của mình đi.
Mục Cao Cách đặt điện thoại sang bên cạnh, giãn cơ, ngủ hai ngày cả người đều tê dại, Lâm Vĩnh Gia thấy duỗi cơ tưởng anh lại muốn cù mình nên nhanh chóng lăn xuống từ trên giường, ngồi xổm ôm lấy đầu mình.
Nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia co rúm thành một quả bóng, Mục Cao Cách bị cậu làm cho dở khóc dở cười, quyết định vào toilet rửa mặt trước rồi lại ra đào Lâm củ cải.
Lâm Vĩnh Gia ở mép giường thấy Mục Cao Cách đi vào phòng tắm, vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi liền nghe thấy Mục Cao Cách gọi cậu: “Lâm Vĩnh Gia!”
Không xong, quên béng mất vừa nãy vẽ bậy lên mặt Mục Cao Cách. Lâm Vĩnh Gia ỷ vào Mục Cao Cách không rửa mặt sạch sẽ thì không xuống lầu, chạy nhanh xuống lầu, làm bộ làm tịch mà nhận cái thìa trong tay đầu bếp bắt đầu nấu cháo ngao cho người bệnh Mục Cao Cách.
Khi Mục Cao Cách đi xuống lầu, Lâm Vĩnh Gia vừa vặn bưng cháo từ trong phòng bếp ra, cười đến là ngoan ngoãn dễ thương.
“Kể anh nghe sáng hôm qua em tức giận gì vậy?” Mục Cao Cách sờ lên mặt mình, không biết Lâm Vĩnh Gia dùng bút gì, suýt chút nữa khiến anh chà mất một lớp da.
“Em chỉ giận mình làm anh phát sốt, tại em không kiềm chế được, cũng giận anh không có chừng mực.” Nhìn mặt Mục Cao Cách bị cọ đến đỏ hồng, Lâm Vĩnh Gia cũng ngượng ngùng lại giận dỗi, lẩm bẩm lý do khiến mình giận.
Nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia lúng túng nói ra lý do hờn dỗi, Mục Cao Cách cảm thấy mình chỉ sợ là vĩnh viễn không thể giận nổi Bé Gây Rối: “Được rồi, em đừng giận mình, đều là lỗi của anh.”
“Vốn dĩ đều tại anh mà!” Lâm Vĩnh Gia giở trò lăn dưa đá cá càng ngày càng tốt.
Mục Cao Cách kéo một chiếc ghế đặt ở cạnh mình, ý bảo Lâm Vĩnh Gia ngồi chỗ này: “Xin Bé Gây Rối đại nhân bỏ qua lỗi lầm của anh mà đút cơm cho anh, anh muốn ăn dưa muối hình trái tim.”
Lâm Vĩnh Gia vui vẻ dùng đũa điều chỉnh vị trí các món phụ đặt trên cháo, Mục Cao Cách dung túng nhìn cậu.
Ăn xong cơm chiều Lâm Vĩnh Gia cùng Mục Cao Cách song song nằm ở trên giường, Lâm Vĩnh Gia một hai phải đạp mình chân đạp lên mu bàn chân Mục Cao Cách, bốn bàn chân ấp nhau trong khi cả hai đọc bản kế hoạch kinh doanh.
Mục Cao Cách nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Vĩnh Gia, sau đó cúi đầu nhìn nhìn tờ kế hoạch như của học sinh tiểu học chơi đồ hàng, không biết nên như thế nào với Lâm Vĩnh Gia.
“Anh Mục, anh thấy sao về kế hoạch của em?”
“Ừm, anh không biết nhiều về ngành sản xuất thực phẩm, anh tìm Diệp Hoa giúp em nhìn xem, anh ấy đã chỉ đạo rất nhiều công ty niêm yết, hẳn là có thể cho em những kiến nghị đúng trọng tâm.”
Mục Cao Cách nhìn đôi mắt Lâm Vĩnh Gia, không thể nào nói ra những lời phê bình nặng nề như nói với cấp dưới, tốt nhất nên để Diệp Hoa làm vai ác đi, còn mình có thể an ủi Lâm Vĩnh Gia sau khi cậu bị Diệp Hoa chỉ trích đến thương tích đầy mình thì tốt rồi.
“Thế có phiền anh ấy quá không?” Lâm Vĩnh Gia có chút ngượng ngùng.
“Không có việc gì.” Mục Cao Cách và Hàn Ý lúc trước xây dựng sự nghiệp thì Diệp Hoa cũng cùng bọn họ kề vai chiến đấu, cho nên tình cảm giữa họ cũng không tồi.
Mục Cao Cách gửi bản thảo kế hoạch kinh doanh của Lâm Vĩnh Gia qua email cho Diệp Hoa, rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Diệp Hoa.
Diệp Hoa: Không có tương lai, không xem.
Mục Cao Cách nghiêng người để ngăn Lâm Vĩnh Gia nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại mình, trả lời Diệp Hoa.
Anh Mục của Gia Gia: Giúp một chút đi, không cần kế hoạch gì lớn, chỉ cần để cậu ấy một năm kiếm hai mươi ba mươi vạn là được.
Diệp Hoa: Lãng phí thời gian
Diệp Hoa: Nickname của cậu thật kinh tởm, đừng nói chuyện với tôi nữa.
Mục Cao Cách lúc này mới phát hiện nickname WeChat của mình hình như bị Lâm Vĩnh Gia sửa lại, chuyện này anh quyết định tí nữa tính sổ Lâm Vĩnh Gia, cơ mà Diệp Hoa thật sự không định giúp mình, anh phải thêm nhiều chip hơn.
Anh Mục của Gia Gia: Địa chỉ Hàn Ý cho cậu, giúp tôi.
Diệp Hoa: Thành giao.
Mục Cao Cách bán anh em mình không hề có gánh nặng gì, dù sao anh cũng chán nhìn Hàn Ý và Diệp Hoa cả ngày rượt đuổi nhau, ở nước ngoài nghe đồn Hàn Ý không hề cứng rắn, suốt ngày nói chuyện với người khác nhưng cũng không làm gì quá giới hạn, chỉ là diễn mà thôi, nghĩ đến sự quản giáo của Diệp Hoa lúc trước vẫn rất có hiệu quả.
“Được, anh đã giúp em nhờ Diệp Hoa rồi, bao giờ anh ấy có thời giờ sẽ đến gặp em để nói chuyện về kế hoạch.” Mục Cao Cách hôn một cái lên khuôn mặt chờ mong của Lâm Vĩnh Gia.
“Cảm ơn anh Mục!” Lâm Vĩnh Gia bắt đầu mặc sức tưởng tượng đến ngày hốt bạc, cậu sẽ mua tặng Mục Cao Cách một chiếc siêu xe hai ba trăm vạn mà không chùn tay.
“Tiếp theo chúng mình nói về chuyện nickname WeChat của anh, em dùng WeChat của anh làm gì?” Mục Cao Cách nhìn nickname WeChat của mình, cảm thấy có hơi ghê, mình chỉ ngủ có hai ngày mà thôi, Bé Gây Rối không biết dùng WeChat làm gì.
“Không có gì, em sửa tên tình iu mà thôi.” Lâm Vĩnh Gia giơ điện thoại của mình, để Mục Cao Cách nhìn nickname của mình: Bé ngoan của anh Mục.
“Em mà còn nhỏ với ngoan ngoãn à?” Mục Cao Cách thấy lịch sử trò chuyện quả thực không có gì khác biệt so với trước đây nên cũng không truy cứu thêm nữa, cho rằng Lâm Vĩnh Gia thật sự chỉ sửa nickname mà thôi.
Nhưng nên phạt vẫn phải phạt, phòng ngừa Lâm Vĩnh Gia sau này càng ngày càng to gan, bệnh nhẹ mới khỏi Mục Cao Cách đã tự mình ra trận, hung hăng chịch Lâm Vĩnh Gia một trận.