Lâm Vĩnh Gia đưa Mục Cao Cách đến một trong những khu chợ đêm nổi tiếng nhất địa phương, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ truyền đến, các loại nhạc quảng trường kinh điển đan xen với nhau, ồn đến mức Lâm Vĩnh Gia phải bịt lỗ tai đi tìm một quán nướng tương đối xa rồi kéo Mục Cao Cách ngồi xuống.
“Anh Mục, anh đừng nhìn chỗ này trông có vẻ lộn xộn, nó vẫn có bầu không khí độc đáo khác đấy.” Lâm Vĩnh Gia giải thích vì cậu sợ Mục Cao Cách không thích không khí ở đây.
“Em nói gì vậy? Anh nghe không rõ.” Mục Cao Cách gân cổ lên hỏi, vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào môi Lâm Vĩnh Gia, nhưng âm thanh xung quanh thật sự quá lớn, chỉ bằng vào khẩu hình anh thật sự không thể đoán được cậu nói cái gì.
“Em nói, món thịt nướng ở nhà này ngon lắm!” Lâm Vĩnh Gia cũng gân cổ lên ghé sát vào lỗ tai Mục Cao Cách hét, vừa cười vừa nói, khá là vui, trước đây cậu chưa bao giờ nói nói chuyện với người khác lớn tiếng như vậy.
Nhìn Lâm Vĩnh Gia cười ngốc nghếch, Mục Cao Cách cầm lấy thực đơn do chủ quán đưa ra, đơn giản chọn một vài thứ để ăn, rau dưa an toàn hơn thịt, dù sao nguyên liệu bên ngoài chế biến cũng không an toàn, lỡ đâu Bé Gây Rối yêu kiều khó chiều ăn xong đau bụng thì phải làm sao bây giờ.
Nhìn Mục Cao Cách chọn toàn là thức ăn chay, Lâm Vĩnh Gia duỗi tay ra muốn gọi thêm mấy món, Mục Cao Cách ngăn cản: “Em còn muốn ăn à? Gần đây em béo lên rồi.”
“Sao có thể!”
Lâm Vĩnh Gia cực lực phản đối lời vu khống của Mục Cao Cách, nhưng cũng không gọi thêm món ăn, Mục Cao Cách nhìn vẻ mặt tủi hờn của cậu, mỉm cười xoa đầu cậu.
“Lát nữa em còn có kế hoạch gì khác sao? Đi dạo chợ đêm à?” Mục Cao Cách hỏi.
“Không phải chợ đêm, còn một nơi cuối cùng phải đi.”
Lâm Vĩnh Gia ban đầu định đưa Mục Cao Cách dạo chợ đêm, nhưng ngày đó cậu tự mình đi dạo chợ trong khi Mục Cao Cách đang tăng ca buổi tối, xung quanh ầm ĩ làm cậu choáng váng đầu óc. Ngoài ra, cậu không ném trúng một phát nào khi chơi phi tiêu, bị đứa con trai học tiểu học của chủ quán cười nhạo một hồi. Lâm Vĩnh Gia cảm thấy mình không chịu nổi mất mặt như vậy lần nữa nên không muốn đưa Mục Cao Cách đi dạo chợ đêm một chút nào.
“Đi đâu?”
“Karaoke!” Mắt Lâm Vĩnh Gia lấp lánh ánh sáng, như thể KTV còn cất giấu điều ngạc nhiên lớn nhất.
“Em hát cho anh nghe à?” Mục Cao Cách nhớ lúc trước Lâm Vĩnh Gia lôi kéo anh chạy bộ thì hát hò, Bé Gây Rối ca hát rất ngọt ngào, hơn nữa đồ ăn ở KTV hẳn là sạch sẽ hơn quán ven đường một chút.
Lâm Vĩnh Gia bị làm cho xao nhãng bắt đầu rộn ràng hẳn lên, muốn nhanh nhanh kết thúc hoạt động ở quán nướng để còn đến đến KTV càng sớm càng tốt, hoàn toàn quên mất việc gọi thêm thịt.
Ông chủ thấy họ không gọi thêm đồ ăn liền cầm tờ order đi vào, còn đang suy nghĩ hai thanh niên lớn tướng mà sức ăn chẳng bằng con gái.
Lâm Vĩnh Gia vội vàng giải quyết xong đồ ăn ở quán nướng rồi nắm tay Mục Cao Cách, cả hai bắt xe buýt trở lại trung tâm thành phố. Nếu chuyến xe buýt đầu tiên vào buổi sáng của Mục Cao Cách tràn ngập cảm giác hoài niệm, thì chuyến xe lần thứ tư trong ngày này Mục Cao Cách chỉ cảm thấy đau lưng, ghế xe cũng quá cứng.
“Quý khách vui lòng đến phòng A11.” Nhân viên KTV dẫn Lâm Vĩnh Gia và Mục Cao Cách tiến vào một phòng VIP.
Mục Cao Cách thấy lúc nhân viên rời đi còn lặng lẽ chớp mắt với Lâm Vĩnh Gia, anh càng thêm chắc chắn trong phòng có một bất ngờ mà Lâm Vĩnh Gia chuẩn bị cho mình, cũng không biết sẽ là cái gì.
“Anh Mục, mời ngồi.” Lâm Vĩnh Gia tiếp nhận công việc của nhân viên, mời Mục Cao Cách ngồi xuống, sau đó mở ra máy chiếu trong phòng lên, thứ xuất hiện trên máy chiếu không phải là màn hình yêu cầu bài hát, mà là một khuôn mặt quen thuộc.
Khuôn mặt bự của Đinh Cảnh xuất hiện trên màn hình, bối cảnh hình như là ở phòng tiếp khách của công ty, Mục Cao Cách không biết Lâm Vĩnh Gia đã lén quay video từ bao giờ.
“Sếp Mục, sinh nhật vui vẻ! Tuy rằng sáng anh anh nhất định đã nhận được lời chúc của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn thật nghiêm túc chúc mừng sinh nhật anh ở đây.”
“Anh là một người sếp rất có trách nhiệm. Đôi khi tôi mắc sai lầm trong công việc, anh không chỉ trách móc mà còn hướng dẫn tôi cách xử lý khi gặp tình huống này lần sau. Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ và không để anh thất vọng." “Lúc Lâm Vĩnh Gia tìm tôi quay cái này, thực ra tôi cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại cảm thấy cậu ấy nói rất đúng, nếu cứ cất giấu trong lòng, đối phương có thể sẽ không bao giờ biết tình cảm của mình.”
Lúc Đinh Cảnh nói lời này bị ngay một chiếc chai nhựa rỗng phi thẳng vào đầu, cũng may Đinh Cảnh vội vàng tránh kịp: “Lâm Vĩnh Gia cậu làm gì thế, tôi nói ý là tình cảm của nhân viên đối với sếp mình, tôi là trai thẳng đấy, tôi mà cong thì làm gì đến lượt cậu.”
Lâm Vĩnh Gia dường như nói gì đó sau đó, nhưng bởi vì cậu không đeo thiết bị ghi âm nên Mục Cao Cách không nghe rõ. Màn hình lung lay hai cái, Lâm Vĩnh Gia hình như đã tự mình ra trận giáo huấn Đinh Cảnh, lúc sau hình ảnh bị cắt đứt, một màn đen hiện lên rồi sau xuất hiện là khuôn mặt mấy nhân viên khác trong công ty.
“Sếp Mục sinh nhật vui vẻ! Lần đầu tiên nhìn thấy sếp Mục có thấy hơi sợ, bởi vì Mục tổng trông khá hung dữ.” Bên cạnh có vài người cười hi hi ha ha vui vẻ.
“Sau có một lần tôi tăng ca, đột nhiên trời mưa. đích thân sếp Mục gọi mấy chiếc xe để đưa chúng tôi đang mắc kẹt trong công ty về nhà. Tôi cảm thấy sếp Mục thực sự là một người rất tốt.”
“Tôi thì không giống họ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy sếp Mục đã cảm thấy sếp Mục rất tốt bụng, sau này tôi mới nhớ ra tại sao mình lại có cảm giác như vậy. Sếp Mục rất giống chú hai của tôi, mặc dù chú hai của tôi đã qua đời khi còn trẻ, nhưng khi còn ở đây, anh ấy rất tốt với tôi nên mỗi lần nhìn thấy sếp Mụ, tôi có một cảm giác thân thiết khó tả.”
Người nói Mục Cao Cách giống chú hai chính là chính là một thanh niên ở bộ phận bán hàng, rất giỏi nịnh nọt, mọi người đều biết anh ta nói đùa làm náo nhiệt không khí, Mục Cao Cách cũng không giận.
Mấy nhân viên lại mồm năm miệng mười nói vài câu, cuối cùng như đã tập luyện, đồng thanh nói: “Chúc sếp Mục và phu nhân bách niên hảo hợp!”
Vua nịnh nọt lại chêm thêm một câu “Sớm sinh quý tử”, bị vài người đùa giỡn đánh mấy cái.
Lâm Vĩnh Gia bắt lấy tay Mục Cao Cách đặt lên eo mình, dựa vào trong lồng ngực anh, hai người cứ như vậy dính ở bên nhau xem mấy nhân viên trong video làm trò con bò.
Mục Cao Cách ở giữa tiếng chúc phúc cúi đầu ngậm lấy môi Lâm Vĩnh Gia, hai người trao nhau nụ hôn đặc biệt dịu dàng.
“Mục Cao Cách! Còn muốn tôi chúc anh sinh nhật vui vẻ! Tôi sẽ giết anh!” Trong video, Hàn Ý đột nhiên thét lên, làm hai người giật mình buông môi nhau ra, Lâm Vĩnh Gia bưng kín lỗ tai, lúc cắt video đã hạ âm lượng đoạn này rồi mà, sao tiếng vẫn to thế chứ.
“Đồ phản bội cặn bã xảo trá! Anh thế mà đưa địa chỉ của tôi cho Diệp Hoa! Ông đây……”
“Em đang nói cái gì?”
Tiếng của Diệp Hoa từ sau lưng Hàn Ý truyền đến, lửa giận của Hàn Ý lập tức dập tắt, ngoan ngoãn ngồi xuống trước màn hình.
Bối cảnh Video khác trước, đây là Hàn Ý đang ở căn nhà ở nước ngoài quay video gửi cho Lâm Vĩnh Gia.
Nhờ có Diệp Hoa đến, tính tình Hàn Ý đã tốt hơn không ít, ngồi thẳng ở đó như một cán bộ kỳ cựu, khi Diệp Hoa đặt tay lên vai anh, anh không dám cử động chút nào, nói thẳng với Mục Cao Cách lời chúc sinh nhật đặc biệt: "Chúc cậu năm mới sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, gia đình hạnh phúc. Chúc cậu mỗi năm đều có tuổi mới như hôm nay, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Diệp Hoa cũng không ngăn cản Hàn Ý nghịch ngợm, chỉ khi Diệp Hoa nói xong thì nói câu cảm ơn, cũng chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Người cuối cùng lên sân khấu chính là quản gia, chú Lưu vui tươi hớn hở đứng ở trong vườn hoa đang chỉnh nơ của mình: “Chú thế này có ăn ảnh không? Có cần trang điểm hay không?”
“Không cần đâu ạ, chú Lưu, chú như vậy đặc biệt đẹp trai!” Trong video truyền đến tiếng Lâm Vĩnh Gia.
“Được, chú bắt đầu nhé.” Chú Lưu hắng giọng, nghiêm trang bắt đầu quay video chúc mừng sinh nhật.
“Mục tiên sinh, chúc cháu sinh nhật vui vẻ!”
Chú Lưu nói chuyện quá mức nghiêm túc, Lâm Vĩnh Gia nhịn không được bật cười, trong video đem hắn cười trộm thanh âm ghi lại đi vào.
Chú Lưu đại khái cũng ý thức được mình như vậy thì hơi quá, liền cũng cười lên cố gắng thả lỏng: “Nói như này có lẽ hơi bất kính, nhưng chú Lưu thật sự xem Mục tiên sinh là con của mình, nhìn Mục tiên sinh lớn như vậy còn không tìm đối tượng, chú Lưu cũng sốt ruột giùm cháu. Nhưng hiện tại tốt rồi, tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia chú một chút cũng không xem trọng loại hình tiểu yêu tinh này, nhưng khi ở chung rồi, cảm thấy còn khá tốt, ít nhất cậu ấy chịu lo lắng vì cháu chuẩn bị cái này, Chú Lưu chú biết ở trong mắt. Hy vọng hai cháu có thể luôn hạnh phúc bên nhau.”
“Chú Lưu lúc trước suy nghĩ, Mục tiên sinh nếu vẫn luôn không kết hôn, vậy phải làm sao bây giờ. Chú Lưu tuy rằng không định về hưu, nhưng cũng chắc chắn đi sớm hơn cháu, nếu để một người không biết ấm lạnh như cháu một mình làm sao mà được. Nhưng mà hiện tại tốt rồi, Chú Lưu lại làm thêm mười mấy 20 năm, chờ không thể làm nữa là có thể an tâm về nhà dưỡng lão.”
Chú Lưu nói vô cùng cảm động, Lâm Vĩnh Gia xuyên qua ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy đôi mắt Mục Cao Cách đã hơi ửng hồng.
Video chúc mừng sinh nhật đã phát xong rồi, màn hình chiếu cũng tối đen, Lâm Vĩnh Gia hôn một cái lên đôi mắt Mục Cao Cách, bật đèn trong phòng lên, căn phòng đột nhiên bừng sáng làm Mục Cao Cách theo bản năng nheo mắt.
Lâm Vĩnh Gia đi đến góc phòng cầm lấy chiếc đàn ghi-ta, ngồi trên ghế cao, tư thế rất phóng khoáng.
“Vốn dĩ em cũng định quay video, nhưng thấy hơi ngốc, cho nên vẫn nói luôn tại hiện trường đi.” Đôi tay Lâm Vĩnh Gia vuốt ve dây đàn, ngượng ngùng nhìn về phía Mục Cao Cách rồi lại cúi đầu vừa chỉnh âm vừa nói chuyện.
“Anh Mục xem, mọi người tuy rằng đều ngại nói ra, nhưng thật ra mọi người đều rất thích anh.” Lâm Vĩnh Gia vẫn rối rắm hình tượng của Mục Cao Cách trong tiểu thuyết, muốn không ngừng khiến anh tin tưởng, cho anh biết thật ra người quý mến anh có rất nhiều.
“Mọi người đều rất yêu quý anh Mục, em cũng không thể tránh khỏi rơi vào lưới tình. Đàn ghi-ta em vừa học, bài hát cũng là em nhờ chị Lâm liên hệ nhà soạn nhạc trong giới.”
“Về sau mỗi năm sinh nhật anh em ta đều hát một bài hát cho anh nghe được không?”
Lâm Vĩnh Gia cúi đầu, nhìn dây đàn ghita trong tay, tuy rằng mấy ngày nay cậu lén luyện tập, nhưng vẫn không thể chơi trôi chảy nếu không nhìn vào dây đàn.
“Một cuộc gặp gỡ kỳ lạ đã xảy ra giữa chúng ta, xuyên qua thời gian và không gian……” Lâm Vĩnh Gia vừa chơi đàn ghi-ta vừa hát rất khác khi cậu chơi piano, có lẽ là do trình độ khác nhau, khi chơi đàn dương cầm Lâm Vĩnh Gia tự tin duyên dáng giống một hoàng tử bé, khi chơi đàn ghi-ta Lâm Vĩnh Gia giống một ca sĩ lần đầu lên sân khấu, mang theo một chút ngượng ngùng, không dám nhìn khán giả dưới đài, thỉnh thoảng lấy hết can đảm muốn cùng khán giả bên dưới giao lưu, nhưng rồi mới chạm mắt nhau thôi đã làm bộ như không có việc gì mà dời mắt.
Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia thỉnh thoảng lấy hết can đảm liếc mình một cái, rất ôm cậu vào lòng xoa xoa, lại cố gắng kiềm chế, nghe cậu hát xong.
“Những ảo mộng tưởng chừng xa xôi; ký ức trong hiện thực này đã quá đỗi ngọt ngào……” Lâm Vĩnh Gia cảm nhận được Mục Cao Cách đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt sáng quắc, tay run lên suýt nữa đàn sai âm tiết.
“Chuyện em may mắn nhất em có được, chính là chuyện đôi ta, dù không còn đường lui nào em cũng không hối hận……” Lời bài hát vô cùng trắng trợn huỵch toẹt này là Lâm Vĩnh Gia tự mình viết. Những tâm tư từ khi cậu đến thế giới này đều được viết vào bài hát, cậu e thẹn nắm tay Mục Cao Cách và nghiêm trang nói những lời này cho anh nghe, chỉ có thể bỏ vào bài hát để anh biết.
Lời ca đơn giản như vậy, chắc chắn là Mục Cao Cách sẽ nghe hiểu thôi!