Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 31




Lâm Vĩnh Gia dựa theo thời gian đã hẹn đến quán cà phê, Diệp Hoa đã ngồi đó, lật tài liệu trong tay đọc.

Diệp Hoa trên người có khí chất cao lãnh cấm dục khiến người ta phải chùn bước, ít nhất Lâm Vĩnh Gia mỗi lần nhìn thấy anh ta là lại như nhìn thấy thầy dạy nghi lễ lúc trước, chịu không nổi mà giật mình giả bộ ra bộ dáng ưu nhã nhất, cực kỳ chú ý ngôn từ cử chỉ.

“Xin lỗi, tôi đã tới muộn.” Lâm Vĩnh Gia chậm rãi bước đến, người phục vụ giúp cậu kéo ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Diệp Hoa lần đầu tiên gặp Lâm Vĩnh Gia trong thang máy cậu chính là như vậy, cử chỉ thoả đáng, làm người ta không tìm ra được sai lầm nào.

“Không có gì, đây là bản kế hoạch tôi đã sửa lại.” Diệp Hoa nghe Mục Cao Cách miêu tả thì biết Lâm Vĩnh Gia cơ bản không hề kinh nghiệm, cho nên trực tiếp giúp cậu sửa luôn bản kế hoạch như chơi đồ hàng của cậu.

“Cảm ơn.” Lâm Vĩnh Gia gật đầu với Diệp Hoa rồi lật xem bản kế hoạch, Diệp Hoa rất tri kỷ mà đánh dấu ra các phần đã sửa. Lâm Vĩnh Gia phát hiện Diệp Hoa cũng sửa luôn cả hình thức kinh doanh mình định làm.

Diệp Hoa thấy tầm mắt cậu dừng lại lâu ở trang này, giải thích: “Mô hình lợi nhuận trong kinh doanh của Kol ở lĩnh vực thực phẩm tương đối hạn chế, trong thời gian ngắn tôi cũng rất khó khai thác một hình thức kinh doanh mới, cho nên quyết định điều lại phương án của cậu.”

Lâm Vĩnh Gia vốn định chờ đến khi livestream nổi tiếng rồi thì từ trên live sẽ giới thiệu một số sản phẩm của mình để bán, tương đương với việc trở thành người phát ngôn của chính mình.

Nhưng Diệp Hoa đề nghị tách riêng livestream với thành lập thương hiệu, đi theo con đường mặt hàng cao cấp. Để thân phận người sáng lập của Lâm Vĩnh Gia chưa được tiết lộ và ra mắt sản phẩm ra thị trường một cách độc lập. Người phát ngôn cũng không do chính Lâm Vĩnh Gia thực hiện.

“Mô hình này tương đối ổn định nhưng đòi hỏi vốn đầu tư ban đầu lớn hơn, nên nếu cậu thấy ổn với mô hình này thì tối nay có thể đi cùng tôi ăn cơm cùng các nhà đầu tư.”

Diệp Hoa định kỳ sẽ nói chuyện cùng các nhà đầu tư những dự án quan trọng, cho nên bất kể Lâm Vĩnh Gia có đi cùng hay không cũng không thành vấn đề.

Lâm Vĩnh Gia trên mặt duy trì nụ cười xã giao hết sức thỏa đáng, trong lòng lại thấy hơi nhục. Rốt cuộc bản kế hoạch mình vất vả viết ra bây giờ bị sửa đổi gần hết, cảm giác đi xuống. 

Cái cảm giác không phải con của mình nữa ấy. 

Lâm Vĩnh Gia nhớ khi ra cửa Mục Cao Cách còn cố ý gọi điện thoại cho mình, như đã đoán trước tình huống như vậy, dặn dò: “Nếu bị đả kích đừng quá khổ sở. Em chưa từng  tiếp xúc mấy cái này, có vấn đề gì thì cũng rất bình thường. Nếu không còn cần những người như Diệp Hoa làm gì? Mỗi người mà ai cũng là thiên tài khởi nghiệp thì anh ta chết đói lâu rồi.”

Nghĩ đến Mục Cao Cách y hệt mẹ già mà cổ vũ, Lâm Vĩnh Gia trong lòng thấy ấm áp. Cậu điều chỉnh tâm thái của mình, nói với Diệp Hoa: “Cảm ơn anh, tôi muốn xem bản kế hoạch thêm một lát.”

Diệp Hoa làm cử chỉ cứ tự nhiên.

Lâm Vĩnh Gia nghiêm túc nghiên cứu bản kế hoạch đã được sửa lại gần hết, muốn xem mình thua kém những người chuyên nghiệp bao xa. Nhìn nơi nơi đều là dấu vết sửa chữa, Lâm Vĩnh Gia nghĩ: Xem ra mình quả thật không am hiểu lĩnh vực này, nếu thật sự dựa theo bản kế hoạch này mà làm, trừ kết quả -- thành lập một thương hiệu tương đối thành công, còn đâu toàn bộ quá trình đều khác với lúc cậu viết. 

Cơ mà đã có người chuyên nghiệp cố vấn, Lâm Vĩnh Gia cũng không cố chấp, cậu biết mình không am hiểu phương diện này nên cũng không cố thể hiện. Tuy rằng đứa nhỏ này thoạt nhìn không giống như mình thân sinh, nhưng là tiền thân sinh! Mình còn muốn thuận lợi kiếm thật nhiều tiền đạt tới thành tựu bao dưỡng Mục Cao Cách cơ mà.

Lâm Vĩnh Gia xem xong bản sửa chữa, logic hơn rất nhiều so với bản mình viết trước kia, toàn bộ quá trình triển khai kế hoạch cũng cần mình làm không ít việc, sẽ không khiến mình trông có vẻ quá vô dụng.

“Kế hoạch này tôi cảm thấy không có vấn đề. Thầy Diệp Hoa, buổi tối phải nhờ anh!” Cậu không cẩn thận đem Diệp Hoa trở thành thầy giáo lễ nghi của mình khi trước.

“Ừ, cậu thấy cần bao nhiêu tiền tài trợ?” Diệp Hoa hỏi.

Lâm Vĩnh Gia trong kế hoạch ban đầu đặt mục tiêu là một năm thu về vài triệu, nhưng mục tiêu của Mục Cao Cách là kiếm hai ba mươi vạn dỗ dành Lâm Vĩnh Gia là đủ rồi. Diệp Hoa để Lâm Vĩnh Gia làm bản kế hoạch mục tiêu năm thứ nhất doanh số bán hàng đạt tới 100 vạn, nhưng anh muốn cùng Lâm Vĩnh Gia xác định một chút, để tiện buổi tối bàn chuyện hợp tác.

“Ừm, khoảng chừng, hai ba mươi vạn?” Lâm Vĩnh Gia không chắc chắn nói, làm ăn mà thôi hẳn là không dùng đến nhiều tiền như vậy đi.

Diệp Hoa thở dài một hơi, hai ba mươi vạn phỏng chừng chỉ đủ đầu tư cơ sở thiết bị ở giai đoạn trước: “Thôi được rồi, buổi tối tôi nói chuyện, cậu ngồi bên cạnh là được.”

Lâm Vĩnh Gia cúi đầu uống cà phê lặng lẽ phun ra đầu lưỡi, xem ra bản thân không hề có thiên phú trọng lĩnh vực khởi nghiệp, ảo tưởng mình là kỳ tài thương nghiệp kỳ tuyên bố tan biến.

Mục Cao Cách nghe Lâm Vĩnh Gia bảo buổi tối không về ăn cơm trong lòng hụt hẫng, hoảng hốt cảm thấy mình đã hiểu cảm giác của những người phụ nữ trung niên phòng không gối chiếc chờ lão về là như thế nào.

Anh cảm thấy ý tưởng này của mình rất nguy hiểm, hiếm khi chủ động tìm Hàn Ý nói chuyện phiếm.

Anh Mục của Gia Gia: Diệp Hoa buổi tối không về cậu có cảm giác gì?

Yes: Chắc là, rất tự do?

Yes: Cậu làm gì? Nếu mà dám chụp hình gửi Diệp Hoa xem chúng ta liền thật sự tuyệt giao đấy!

Anh Mục của Gia Gia:……

Mục Cao Cách không tiếp tục nói chuyện cùng Hàn Ý nữa, bởi vì tình huống hai bên hoàn toàn bất đồng. Mục Cao Cách phát hiện bản thân không thể chịu đựng được việc Lâm Vĩnh Gia không hề đặt hết sự quan tâm vào trên người mình. Một khi Lâm Vĩnh Gia thật sự bắt đầu bận rộn vì những chuyện khác, như vậy sự chú ý đối với mình sẽ bị phân tán.

Ý nghĩ như vậy quá ích kỷ, nhưng Mục Cao Cách sợ nếu một ngày kia thật sự đến, mình sẽ không kiểm soát được hành vi. Rốt cuộc hiện tại sự nghiệp của Lâm Vĩnh Gia còn chưa thành hình, anh nhịn không được muốn để nhãn hiệu của Lâm Vĩnh Gia chết non.

Thế thì Bé Gây Rối cũng chỉ có thể dựa vào mình.

Anh gửi Lâm Vĩnh Gia một tin nhắn, hỏi cậu buổi tối ăn cơm ở đâu để anh đi đón. 

Rất nhanh Lâm Vĩnh Gia gọi điện thoại lại: “Anh Mục ~ buổi tối bọn em ăn cơm ở khách sạn Christine, anh đừng đến quá sớm, nếu không em sợ anh sẽ phải chờ thật lâu.”

“Ừ.”

“Anh Mục, em rất nhớ anh á. Diệp Hoa nhìn trông nghiêm túc quá, siêu siêu dữ. Lúc ấy mà anh Mục ở đây với em em nhất định sẽ nhịn không được trốn vào ngực anh.” Lâm Vĩnh Gia nắm điện thoại làm nũng với Mục Cao Cách, cậu thật ra cũng không phải đang muốn nói xấu Diệp Hoa, chỉ là gần đây được Mục Cao Cách chiều hư, chỉ muốn dính trên người Mục Cao Cách, nghe anh âu yếm mình bằng giọng nói và ngôn từ dịu dàng.

“Về sau em còn sẽ phải gặp nhiều người còn dữ hơn cả anh ta, em còn muốn gây dựng sự nghiệp không?” Mục Cao Cách không khỏi thử nói.

“Em không sợ, em có thể chịu đựng ở bên ngoài! Sau đó về nhà anh Mục dỗ dỗ em tốt  là được rồi, để xem anh có chịu hay không thôi.”

Mục Cao Cách nghe giọng điệu tràn ngập chờ mong của Lâm Vĩnh Gia, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.

Anh biết nếu chính mình mở miệng ngăn cản, Lâm Vĩnh Gia chắc chắn sẽ không tiếp tục kiên trì làm việc, nhưng nhìn bộ dáng Bé Gây Rối chờ mong đến vậy, làm sao anh nỡ cự tuyệt được.

“Buổi tối về sớm một chút. Không được uống quá nhiều rượu, chuyện gì khó xử để Diệp Hoa ra mặt làm biết chưa.” Mục Cao Cách nghiêm túc dặn dò Lâm Vĩnh Gia.

“Dạ, em biết rồi, anh Mục yên tâm. Nếu có nhà đầu tư mơ ước sắc đẹp của em, em nhất định sẽ nghiêm túc cự tuyệt!” Lâm Vĩnh Gia hi hi ha ha mà trả lời Mục Cao Cách.

Lâm Vĩnh Gia không ngờ tới chính là, một câu vui đùa của mình thế mà thành thật.

Buổi tối Diệp Hoa đưa cậu đi gặp các nhà đầu tư, những người đang ngồi trừ một số các bác trung niên còn có cái tên Triệu Dư Dương. Lâm Vĩnh Gia đã sớm quên gần hết vụ ở biệt thự lưng chừng núi, thẳng đến khi Triệu Dư Dương cứ luôn ở nhìn chằm chằm người cậu đánh giá, Lâm Vĩnh Gia mới chú ý tới hắn.

“Tiểu Hoa, lão Triệu nhờ bác dẫn con trai chú ấy tới mở rộng tầm mắt, cháu không ngại chứ.” Một bác trung niên trong lúc đồ ăn được bưng lên nói với Diệp Hoa.

Sở dĩ bác khách khí như vậy, một phần bởi vì Diệp Hoa là nhân tài hiếm có giao du giữa các gia tộc, bác vẫn là không muốn đắc tội anh; phần còn lại bởi vì Triệu Dư Dương tuy nói là con trai, nhưng ai đang ngồi đều biết hắn ta cùng lắm chỉ là một đứa con riêng không lên được mặt bàn mà thôi, nếu không phải lão Triệu nhờ, ông thật đúng là không có mặt mũi tới.

“Không có việc gì.” Đối với người không liên quan Diệp Hoa chẳng quan tâm.

“Sì.” Triệu Dư Dương phát ra tiếng cười khinh thường, không biết là cười nhạo bác trung niên hay là cười nhạo Diệp Hoa. Sau đó anh ta tập trung sự chú ý vào Lâm Vĩnh Gia, ánh mắt không thèm che giấu khiến Lâm Vĩnh Gia ớn lạnh không thôi.

Lâm Vĩnh Gia vẫn giữ mình thật chặt như đã hứa hẹn với Mục Cao Cách, một cái liếc cũng không thèm cho Triệu Dư Dương. Cử chỉ vô cùng thoả đáng, cùng Diệp Hoa chiêu đãi các nhà đầu tư, mỗi một câu đối đáp đều cực kỳ tinh tế. Khiến cho các nhà đầu tư đều phải thay đổi ánh mắt đối với cậu, liên tục hỏi cậu có phải ở có bối cảnh khủng ở nước ngoài hay không, cả Diệp Hoa cũng ngạc nhiên trước biểu hiện của cậu.

Có điều bọn họ không biết chính là đứa bé trong lòng Lâm Vĩnh Gia đã chạy như điên một đường nhào vào trong lòng Mục Cao Cách, để anh ôm trọn lấy cậu không cho Triệu Dư Dương nhìn thấy. Loại cảm giác bị người khác công khai thị khiến cả người cậu nổi da gà, cực kỳ muốn trùm bao tải đánh Triệu Dư Dương một trận.

Xét thấy trên bàn có rất nhiều trưởng bối có mặt, Triệu Dư Dương trừ nhìn chằm chằm Lâm Vĩnh Gia cũng không có thêm hành động quá phận nào khác. Tan cuộc, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy mỹ mãn mà cầm tấm chi phiếu 50 vạn tiền đầu tư lấy được đi ra ngoài. Bởi vì hạng mục này chưa có bối cảnh lớn nào trước đó, Lâm Vĩnh Gia đối với việc có thể kéo đến 50 vạn đầu tư đã siêu hài lòng, còn 100 vạn có thể nghĩ cách khác, hoặc là chờ mình livestream tích cóp đủ tiền.

100 vạn đối với Mục Cao Cách mà nói không phải số tiền lớn, Lâm Vĩnh Gia õng ẹo một chút là tiền cũng tới tay, nhưng cậu vẫn muốn mình làm tốt một việc.

Lâm Vĩnh Gia cùng Diệp Hoa tạm biệt thì đứng ở cửa khách sạn chờ Mục Cao Cách lái xe tới đón, Triệu Dư Dương lại không biết từ góc nào xông ra.

“Tiểu minh tinh, Mục Cao Cách đâu, sao lại leo lên Diệp Hoa rồi?”

Mấy nhà đầu tư vừa rồi tuổi tác đều khá lớn, không biết Lâm Vĩnh Gia gần đây rất hot trên Weibo. Nhưng Triệu Dư Dương lại biết, kết hợp chuyện lần trước ở biệt thự sườn núi nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia và Mục Cao Cách, tự nhiên liền cho rằng bọn họ là quan hệ bao dưỡng.

Thì cũng, không có gì sai.

“Tiền đầu tư đủ rồi sao? Muốn hay không xin anh?”

Lâm Vĩnh Gia dù cho thế giới nào đều không thích giao lưu cùng loại này u ác tính thế gia này, rốt cuộc cái gọi là thanh danh phú nhị đại chính là bị loại người này phá hỏng.

Lâm Vĩnh Gia đột nhiên nhớ tới Triệu Dư Dương trong tiểu thuyết hình như cũng trêu chọc Hứa Thanh Như, sau đã bị Đoạn Lẫm trấn áp. Loại người này nhất định là pháo hôi, Lâm Vĩnh Gia càng không muốn để ý tới hắn.

“Thế nào, muốn ở cùng anh một thời gian hay không, 100 vạn lập tức liền cho em.” Triệu Dư Dương thấy cậu không để ý tới mình tức khắc càng thêm hăng say.

Lâm Vĩnh Gia quay đầu đối mặt với hắn, chỉ vào mình nói: “Tôi sao có thể đạp hư bảo bối anh Mục tỉ mỉ cưng chiều được.”

Nói xong không thèm quay đầu lại phóng khoáng đi về phía Mục Cao Cách dừng xe. Kỳ thật cậu thấy Mục Cao Cách tới mới dám buông lời hung ác. Lâm Vĩnh Gia cũng rất nhát gan, sợ lỡ mà chọc Triệu Dư Dương thẹn quá thành giận mình lại đánh không lại hắn, thế thì nhục bỏ xừ. Huống chi Lâm Vĩnh Gia lúc ra cửa thấy Triệu Dư Dương có hai vệ sĩ chờ ở cửa.

Đơn giản cậu thấy xe Mục Cao Cách, tự tin tức khắc được nạp đầy, nhanh nhẹn khoe ân ái xong liền đi. Triệu Dư Dương nhìn bộ dáng không sợ gì của cậu, phỉ nhổ: “Hiện tại tiểu minh tinh hết đứa này đến đứa khác dám kiêu ngạo.”

Lâm Vĩnh Gia thấy người đàn ông nhà mình dựa vào thân xe chờ mình, tức khắc cảm thấy trách không được những người mẫu chụp poster đều tạo dáng tư thế này, chân dài này thật là quá ngầu lòi, cậu bay nhanh chạy tới vươn tay: “Anh Mục, muốn ôm.”

Mục Cao Cách bất đắc dĩ phối hợp vươn đôi tay.

Lâm Vĩnh Gia cả người bổ nhào vào Mục Cao Cách, tay vòng lên cổ anh, Mục Cao Cách ôm cậu một chút, một bàn tay ôm lấy eo cậu một bàn tay khác thay cậu mở cửa xe: “Mọi việc ổn chứ?”

“Ổn ạ, kéo được đến 50 vạn tiền đầu tư!” Lâm Vĩnh Gia giơ ra năm ngón tay, kiêu ngạo đến mức cái đuôi cũng phải nhếch lên trời, ở thế giới ban đầu, cậu phải học những kỹ năng xã giao đó cũng không phải vô ích.

“Lâm tổng quyết định khi nào mời anh ăn cơm đây?” 50 vạn đối với Mục Cao Cách không phải số tiền lớn, nhưng anh thích nhìn biểu cảm kiêu căng của Lâm Vĩnh Gia, càng muốn chiều cậu thêm nhiều chút.

“Lấy số xếp hàng đi, rất nhiều người đang chờ đấy. Trừ phi phục vụ em thoải mái, bổn tổng tài sẽ suy xét một chút để anh chen hàng.” Lâm Vĩnh Gia chỉ chỉ miệng mình ý bảo Mục Cao Cách nhanh chủ động phục vụ cậu.

Mục Cao Cách nhích lên cửa sổ xe, ấn bé Lâm Vĩnh Gia đang sắm vai tổng tài đến lên ghế rồi hôn cậu thật mạnh mẽ, phục vụ Lâm tổng tài sung sướng mắt đầy sao.

Lâm tổng tài bị khuất phục không làm giá nữa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ kể những chuyện ngày hôm nay với Mục Cao Cách. Lúc về đến nhà thấy Mục Cao Cách đỗ xe ổn định rồi, mới kể với anh vụ tên Triệu Dư Dương kia.

“Địt!”

Nhìn Mục Cao Cách nói tục chửi bậy, ầm một tiếng đóng sầm cửa xe, Lâm Vĩnh Gia vỗ vỗ ngực mình, may mà kể cho anh chuyện này lúc ở trên đường, không thì Mục Cao Cách cảm xúc bất ổn như vậy mà lái xe cậu lo lắng đến chết cũng có khi.

“Anh làm em sợ à?” Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia vỗ vỗ ngực, cũng giơ tay vỗ nhẹ giúp cậu.

“Khụ khụ, anh Mục lực tay anh nặng quá.” Lâm Vĩnh Gia bị Mục Cao Cách vỗ đến sặc cả lên.

“Chậc, yếu ớt.”

Suy nghĩ trong chốc lát, Mục Cao Cách nói: “Việc này em không cần phải xen vào, anh sẽ trút giận cho em.”

Lâm Vĩnh Gia vốn dĩ không định quản, cậu kể với Mục Cao Cách chuyện này cũng chỉ để làm nũng tí mà thôi. Mối liên hệ giữ các thế gia tương đối chặt chẽ, Mục Cao Cách khẳng định không thể chỉ vì cậu mà đối nghịch với toàn bộ Triệu gia. Không biết Mục Cao Cách định giúp cậu trút giận thế nào.

Cơ mà Mục Cao Cách chưa kịp ra tay với Triệu Dư Dương, Lâm Vĩnh Gia đã có biến trước.