Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 68: Phòng Trường Hợp Xấu Nhất




Tư Đồ Thuần lúc đến bệnh viện, đầu chảy máu không ít, chiếc váy màu xanh nhạt đều loang lỗ vết máu.

A Trụ với Tân Hữu vừa hay tin liền chạy tới, Tân Hữu đang trên đường đến buổi trao giải thảm đỏ của Tư Đồ Thuần, nhưng cuối cùng vẫn đến chậm một bước, nghe được Tân Tử gọi đến, y liền tức tốc đạp phanh xe tới đây.

Y Nhìn đèn phòng phẩu thuật sáng lên, Tân Hữu ngồi xổm một bên, gục mặt vào giữa hai chân.

Là y đã hại Tư Đồ Thuần rồi, người bên ngoài đáng lẽ không nên dính dáng tới nhân vật có trong cốt truyện, càng không thể sửa tình tiết, tuyến nhân vật, tuy là thế giới này là do y vẽ nên, nhưng mỗi bộ truyện đều có một hệ thống quản lí khác nhau, gọi cách khác chính là hệ thống của web, sỏi đá ngán chân bọn họ đều loại bỏ hết, mà hòn sỏi này chính là Tư Đồ Thuần.

Tân Hữu gần đây luôn cảm thấy bất an lúc ngủ cũng hay mơ những thứ trước giờ chưa từng thấy qua, lúc đầu y chỉ nghĩ là nằm mơ bình thường mà thôi, nhưng lúc Tân Hữu ngồi liên kết lại với nhau, như là thứ gì đó đang gửi lời cảnh báo đến y.

A Trụ thấy tâm trạng bọn họ không tốt cũng không dám làm phiền, nhẹ nhàng rời đi làm thủ tục nhập viện cho Tư Đồ Thuần.

Đèn phòng cấp cứu cứ như vậy sáng gần sáu tiếng, Tân Hữu có việc nên rời đi một tiếng trước, trước cửa phòng cấp cứu chỉ còn lại Tân Tử.

Tân lão gia bên kia nghe tin cũng đến, nhìn bộ dáng của đứa cháu trai ông yêu thích nhất thành bộ dáng thế này lòng ông không khỏi sầu não.

Tân lão gia được quản gia dìu ông đi tới.

Tân lão gia ngồi xuống bên cạnh hắn:" Vẫn chưa trở ra?"

Tân Tử đưa đôi mắt đầy tơ máu do cả đêm không ngủ nhìn ông, dưới càm râu cũng bắt đầu mọc lĩa chỉa, nhìn hắn lúc này so với trước kia như hai người hoàn toàn khác nhau.

Tân lão gia thấy bộ dáng này của Tân Tử có chút giật mình.

Bộ dạng này của Tân Tử, trước giờ ông chưa từng thấy qua, lúc nhận được tin ba hắn mất, Tân Tử cũng xem như không có việc gì, lúc dự tang lễ người khác khóc lóc thê thảm, nước mắt nước mũi đầy mặt nhưng hắn một cái nhăn mày cũng không có, người khác phía sau nói Tân Tử dù sao cũng là ba hắn, một chút đau buồn cũng không có sao?

Nhưng Tân lão gia là người biết rõ, Tân Tử vốn dĩ từ nhỏ đã không giỏi bộc lộ cảm xúc, lúc đó tuy hắn không khóc nhưng đã huỷ cuộc họp quan trọng mà Tân Tử đã chuẩn bị từ ba tháng trước để đến tang lễ của ba hắn, mặc kệ ông có kêu Tân Tử xử lí xong việc rồi đến cũng không muộn, mọi người nhất định sẽ chờ hắn.

Cuộc họp đó nếu thành công, công ty Tân Thị xem như vẽ một đường tắt để đi, nhưng Tân Tử lại không bước vào đoạn đường tắt này, còn tự tay phá nó đi.

Nhưng bộ dáng lúc đó của hắn rất bình tĩnh, không phải bộ dáng trật vật như bây giờ.

Tân Tử không trả lời câu hỏi của ông mà dùng chất giọng khàn khàn kêu một tiếng:" Ông nội."

Tân lão gia như hiểu ý mà gật đầu:" Chuyện này cứ để cho ông, cháu ở lại đây lo cho Thuần Thuần, A Trụ nói với ông nó đã làm xong thủ tục nhập viện cho Thuần Thuần, có việc gì nhớ gọi báo ông nội một tiếng."

Tân Tử không lên tiếng mà gật nhẹ đầu một cái như đồng ý.

Tân lão gia đã có tuổi, không thể ở lại lâu, chỉ ở lại gần mười lăm phút đã rời đi.

Ông vừa rời đi được một lát, đèn phòng phẩu thuật mới tắt, bác sĩ vừa đi ra ngoài hắn liền bắt đại một người mà hỏi.

Bác sĩ tất nhiên hiểu tâm trạng kích động của bệnh nhân, ông kéo khẩu trang phẩu thuật xuống, nói:" Không sao rồi, vợ cậu con của cậu đều bình an, nhưng có việc này không tiện nói ở đây, cậu theo tôi đến văn phòng của tôi một chuyến."

Tân Tử chưa kịp vui mừng vì biết bản thân làm ba, nghe câu sau của ông, tâm trạng của hắn liền có chút không tốt mà cau mày, còn muốn đẩy người, xông thẳng vào phòng phẩu thuật.

Bác sĩ tất nhiên nhìn ra ý định của hắn, liền vỗ lên vai Tân Tử:" Cậu đừng dại mà xông vào, bác sĩ muốn vào cũng phải sát khuẩn cơ thể gần mười lăm phút, hiện tại cả người cậu đều chưa sát khuẩn, bên trong đang vệ sinh vết thương cho vợ cậu, nếu vào có chuyện gì bất trắc, hậu quả này tôi không gánh nổi."

Lời ông nói cũng không phải hoàn toàn là giả, dù cho ông mười lá gan, ông tất nhiên không dám đùa giỡn với người nhà họ Tân.

Tân Tử cuối cùng vẫn không xông vào, đi theo bác sĩ đến văn phòng của ông.

Hai người vừa vào bác sĩ liền rót cho Tân Tử một ly nước, bản thân một ly mà uống một ngụm xem như lót dạ.

- Vợ cậu tuy hiện tại tôi đã kéo mạng từ quỷ môn quan trở về, nhưng tôi không chắc chắn sẽ có người chạy tới kéo mạng xuống dưới nữa hay không, trong quá trình phẩu thuật, tim vợ cậu lúc đập loạn lúc lại không đập, thứ quái lạ chính là tim vợ cậu lúc ngừng đập, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể gần như đã chết theo tim, chúng tôi chỉ phẩu thuật cho người sống, không phẩu thuật cho người chết, cũng có thể y thuật của tôi không cao minh nên chưa thấy trường hợp như vậy bao giờ.

Ông không đợi Tân Tử phản ứng đã nói tiếp:" Thai nhi trong bụng hiện tại không có vấn đề gì bất thường, nhưng tôi không thể đảm bảo sau này sẽ không có chuyện gì, để an toàn cho mẹ với thai nhi, mỗi tháng cậu đem vợ mình đến khám thai một lần."

Bác sĩ đưa mắt nhìn Tân Tử, như chắc chắn tâm lý hắn ổn định mới nói tiếp:" Việc giữ thai nhi hay người mẹ, cậu nên suy nghĩ từ bây giờ đi, phòng trường hợp xấu nhất."

Tân Tử nghĩ cũng không nghĩ mà lên tiếng:" Giữ người mẹ."

Hai người nói thêm một chút, Tân Tử mới rời khỏi văn phòng của bác sĩ.

Tư Đồ Thuần đã được chuyển vào phòng hạng A của bệnh viện, cô được đẩy vào một lúc liền tỉnh.

Tư Đồ Thuần nhìn xung quanh một vòng dùng giọng khàn đạc kêu tên Tân Tử.

Tân Tử đúng lúc đẩy cửa bên ngoài vào.

Căn phòng này cách bày trí rất giống với phòng của Tư Đồ Thuần, hắn chính là muốn cô an tâm khi ở bệnh viện chứ không phải bất an, bác sĩ có nói qua, tuy thai nhi giữ được nhưng hiện tại rất yếu, không thể để người mẹ quá kích động hay bất an.

Tư Đồ Thuần vừa nhìn Tân Tử liền ngoắc tay kêu hắn lại bên cạnh.

Trong tay Tân Tử cầm không ít đồ, thấy Tư Đồ Thuần tỉnh lại cả cơ thể hắn bây giờ mới được thả lỏng, khoé mắt cũng nhiễm ý cười.

Tân Tử đem đồ đặt lên bàn mới tiến lại.

Tư Đồ Thuần nhìn bộ dáng này của Tân Tử liền lên tiếng:" Bộ dáng này của chú không đẹp trai gì hết, em chỉ ngủ một giấc thôi mà chú như bị quăng vào cổ máy thời gian, thành một ông chú bốn mươi tuổi."

Tân Tử lúc tới đây, đã cho bác sĩ xử lí qua vết thương trên người, quần áo cũng kêu A Trụ đem đến, chỉ kịp thay quần áo, râu vẫn chưa có thời gian xử lí, vai hắn chỉ trật vai chỉ cần nắn lại liền không có việc gì.

Tư Đồ Thuần lúc mất đi ý thức tất nhiên biết, Tân Tử che chắn cho cô, nên bản thân mới thoát được một kiếp.

Lúc đó Tư Đồ Thuần không biết vì sao lại theo bản năng ôm bụng, là cơ thể cô tự động di chuyển.