Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 16




“Cậu đúng là đồ ngu ngốc vô tích sự, chỉ một việc đơn giản như vậy thôi cũng không làm được. Đồ ăn đã dâng đến miệng mà cũng ăn không xong.” Giọng nói trầm thấp vang lên, kẻ lạ mặt mặc áo khoác đen trùm kín mặt, ngồi nghiêm nghị trên ghế.

Đoàn Khiệm Luân cao giọng “Anh nghĩ là tôi muốn vậy sao? Không ngờ hắn còn sống, còn lằn lặn trở về, hơn nữa, những người từng có tiếng nói trong giới giang hồ đều có mặt, thử hỏi, tôi còn có thể làm gì?” Hắn tính vô vàn kế hoạch, cũng không ngờ tới, An Thực lại nhờ đến Ngô gia và Nam Cung gia ra mặt. Trước bao nhiêu người lại giấu đi vết thương trên cơ thể, hắn vốn không có đường nào để kết tội An Thực.

Kẻ áo đen hừ mạnh, An Thực lại đê tiện như vậy, dám dùng người có tiếng để chống lưng “Hừ, hắn tưởng như vậy là xong sao? Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.”

“Ý anh là sao?

“Nhắm vào điểm yếu của hắn.”

“Điểm yếu? Diệp Dao? Nhưng, người của tôi trong ba ngày không được rời khỏi Bắc Đoàn, còn Diêp Dao, cô ta cũng không phải kẻ tầm thường, luôn có người bí mật bảo vệ.”

Gã cười phá lên “Vậy thì sao? Tôi không quan tâm. Còn cậu, lo mà luyện tập đi, mà tôi nghĩ, dù cậu có luyện thế nào, cũng không thắng nổi An Thực.”

“Vậy, phải làm cách nào?” Đoàn Khiệm Luân bắt đầu lo lắng, hắn chống đối An Thực là do kẻ này dụ dỗ, nói rằng chỉ cần lật đổ An Thực, hắn sẽ có tổ chức trong tay. Tuy đã gai mắt An Thực nhiều năm, nhưng giữa Bắc Đoàn và Nguyệt từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, nếu không phải có kẻ kia là người giật giây, đời nào Đoàn Khiệm Luân dám làm càn.

Gã nhếch môi “Chuyện của cậu, sao lại hỏi tôi?”

“Anh!?”

“Tôi không ngờ mình lại chọn sai đối tượng, hừm... cậu quả thật vô dụng, nếu không phải là con trai của Đoàn lão đại, thì đời nào ngồi được cái ghế này!”

“Câm miệng.” Đoàn Khiệm Luân tức giận nắm lấy cổ áo kẻ kia, nghiến răng nghiến lợi nói.

Gã nhếch môi, đôi mặt hiện đầy khinh miệt “Đoàn Khiệm Luân, người thất thời thì không thể ngóc đầu lên lại đâu.” Đẩy tay hắn ra, gã rời đi. Xem ra, phải tìm đối tượng khác để ra tay, hoặc cũng không cần, An Thực đang bị thương, gã chỉ cần nhắm vào điểm yếu của hắn là Diệp Dao thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Bao năm qua, gã lôi kéo nhiều bang phái gây hấn với An Thực nhưng không ngờ thế lực của hắn quá lớn, không cách nào hạ được.

Còn hiện tại, người đang bị thương, cả cô tình nhân nhỏ kia cũng bị thương không kém. Bắt cô để uy hiếp An Thực là chuyện hết sức dễ dàng. Nếu không thể bắt ngoài đường, thì đành bắt trong sở cảnh sát vậy...

....

Sau khi bác sĩ khám qua một lượt và băng bó vết thương lại cho An Thực, ông cất tiếng “Ngài nên nghỉ ngơi để hồi phục nhanh hơn, vết thương có phần bị nhiễm trùng nhưng không sao, tôi đã rửa sạch rồi. Điều quan trọng là ngài phải bồi bổ, điều dưỡng nhiều hơn.”

An Thực gật đầu, khoác áo choàng đi xuống sảnh, mọi người đều tập trung ở dưới. Anh em nhà họ Ngô và Nam Cung ngày trước từng một thời lẫy lừng trong giới hắc đạo, nhưng sau đó đều rút khỏi, lý do chỉ có một, chính là vì phụ nữ. Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông bình thường, muốn có một gia đình nhỏ sống qua ngày.

Trác Sâm đỡ An Thực ngồi xuống ghế, sẵn tiện ghé sát tai thông báo “An ca, vừa nhận được tin, cảnh sát Diệp đã quay về Thượng Hải.”

An Thực trầm ngâm, đợi hắn giải quyết xong việc với Bắc Đoàn sẽ đến gặp cô sau vậy. Nam Cung Tử Đằng cười tươi “Cô bé kia thế nào rồi?” Anh hiểu rõ, người có thể thay đổi tâm tình của An lão đại đây chỉ có một.

Ngô Vũ Thần cũng cất tiếng “Vẫn chưa chịu về nhà sao?” Người trong xã hội đen đều biết, An Thực đã nhận nuôi một cô bé, nghe nói, hắn hết mực sủng ái cô ấy, nhưng sau đó vài năm không còn nghe hắn nhắc đến cô bé kia nữa.

An Thực cầm ly trà, sâu kín thở dài “Nhiều khi, tôi chỉ muốn chặt đứt tay chân của cô ấy rồi trói chặt trong nhà, để cô ấy không thể chạy đi đâu được.”

...

Không phải chứ!?

Câu nói của An Thực khiến mọi người im bặt, sao lại có kẻ như hắn, yêu đến mù quáng rồi sao? Đã chặt rồi còn trói? Có máu S trong người à?

Lăng Nghị vỗ vai An Thực “Thật may là cậu chỉ nghĩ, chứ chưa làm.”

Phong Duật Nam cất tiếng “Anh nói xem, Đoàn Khiệm Luân từ trước đến nay không có gan động đến “Nguyệt”, nhưng bây giờ lại dám gây hấn? Dù hắn có gai mắt chúng ta, nhưng bản chất hắn ta ham danh cầu lợi, khó khăn lắm mới có được cái ghế và chỗ đứng như bây giờ, sao có thể từ bỏ?” Điều anh nghi ngờ nhất chính là điểm này, người trong hắc đạo luôn muốn có cái ghế của An Thực, nhưng không có gan làm gì, bởi thế lực hắn quá lớn mạnh. Dù có liên kết các bang lại cũng không làm được gì.

Ngô Vũ Thần trầm tư “Ý cậu là có kẻ giật giây?”

“Phải, nếu không có người chỉ đường, sao hắn có thể gây ra chuyện? Đoàn Khiệm Luân, con người này không có tài cáng gì nhiều, nếu không nhờ Đoàn lão đại khi còn sống dốc sức xây dựng thì Bắc Đoàn không lớn mạnh như bây giờ.”

An Thực bây giờ mới nhớ ra, những năm gần đây, có một kẻ lạ mặt cố tình phá rồi chuyện làm ăn của “Nguyệt” sau đó thì im hơi lặng tiếng, đến khi Diệp Dao xuất hiện thì Đoàn Khiệm Luân bắt đầu giở trò. Luôn cố tình đưa Diệp Dao vào bẫy, còn kẻ đó thì không thấy đâu. Đây chỉ là sự trùng hợp, muốn nhắm vào điểm yếu của hắn, hay kẻ kia đang có âm mưu gì?

Trác Sâm đột nhiên lên tiếng “Đúng rồi, An ca, em nghe người trong Bắc Đoàn nói, bắt đầu từ một năm trước, Đoàn Khiệm Luân cứ lén lút đi ra ngoài một mình vào đêm khuya để gặp ai đó, thỉnh thoảng lại có người lạ tìm hắn, mà kẻ này, từ trên xuống dưới che kín rất khả nghi, bọn họ gặp nhau lúc đêm khuya nên rất ít người để ý, chỉ có những tên trực đêm mới vô tình nhìn thấy. Bọn họ còn nói, chuyện về Diệp Dao cũng là do người kia nói cho hắn biết.”

An Thực nhếch môi cười nhạt “Hừ, xem ra, chúng ta lại sắp có cuộc chơi mới. Cậu phái người đi điều tra kỹ việc này cho tôi.” Không uổng công, An Thực mua người của Bắc Đoàn để theo dõi Đoàn Khiệm Luân, bây giờ lại biết thêm một việc thú vị.

“Vâng.”

Kẻ có thể biết rõ nhược điểm của An Thực chỉ có một người, mà người này chính là kẻ đã khiến Diệp Dao bỏ đi vào năm năm trước, thì ra hắn chưa chết...

------

Diệp Dao sau khi có mặt ở sân bay, cô không nghỉ ngơi mà lập tức đến sở cảnh sát để gặp sở trưởng, mặc cho mọi người khuyên can. Dù có mệt mỏi đến đâu, cô cũng phải làm rõ việc này.

“Sở trưởng, ngài như vậy là có ý gì?” Vừa bước vào sở, Diệp Dao đã bị còng tay, bắt vào phòng tra khảo.

Sở trưởng nghiêm nghị nhìn cô “Cảnh sát Diệp, cô còn dám đứng đây lớn tiếng?”

“Ngài vu khống tôi. Tôi không phải nội gian.”

“Còn dám chối, cô cùng An Thực cấu kết với nhau bao nhiêu lần cô tưởng tôi không biết sao. Còn bị rơi xuống vực cùng nhau. Thật không ngờ, tôi lại nuôi ong tay áo bao lâu nay.” Ông quăng xấp giấy trước mặt Diệp Dao, bên trong là các cuộc gọi giữa hai người.

Diệp Dao nhíu mày, ông ta tự tiện điều tra cô. Nhưng thật may là cô không lưu số hắn “Những cuộc gọi đó đều là số lạ, ngài không thể kết luận tôi là nội gian. Tôi và An Thực rơi xuống vực khi nào chứ?”

Ông tức giận đập mạnh bàn “Người đến cứu cô lúc đó, chắc chắn là An Thực, cô làm sao có thể trèo lên vách núi cao như vậy, cô là thần tiên sao?”

“Bởi vì tôi không thể trèo lên, bởi vì tôi cùng một người rơi xuống, nên ông kết luận tôi là nội gian? Cái lý lẽ tức cười này ở đâu ra vậy?” Diệp Dao lạnh lùng trả lời. Đối diện với khuôn mặt tựa như quỷ dữ kia, không hề có chút sợ hãi.

“Cô?!...Được, tôi sẽ bắt giam cô, cho đến khi nào cô nhận tội. Đợi khi tôi lấy đủ thông tin, sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục.”

“Không bằng không chứng, ông giam tôi được bao lâu? Bất quá chỉ là 48 tiếng!”

“Cô cứ chờ xem.”

Diệp Dao không chút biểu cảm, nhìn sở trưởng rời đi. Không ngờ, vừa lằn lặn quay về, đã bị ném vào phòng giam? An Thực, rốt cuộc hắn cũng gây rắc rối cho cô. Nếu để họ truy ra số điện thoại đó, người đăng ký là hắn, có khi cô sẽ phải ăn cơm tù cả đời...

......

Dương Cảnh Kiệt cùng vài người trong đội xông vào phòng sở trưởng, anh cất tiếng “Sở trưởng, ngài không thể vô duyên vô cớ bắt giam Tiểu Dao. Cô ấy không phải là nội gian.”

Sở trưởng nhìn anh, vẻ mặt vẫn như cũ, không chút quan tâm “Cậu lấy điều gì để đảm bảo, cô ta không thông đồng với An Thực, hết lần này đến lần khác thông báo tin tức?”

“Vậy ngài có bằng chứng chứng minh không? Những số điện thoại lạ kia tụe động gọi cho Tiểu Dao, cô ấy không hề chủ động.”

“Tờ giấy này chính là bằng chứng, không nói nhiều nữa, ngày mai tôi sẽ chuyển cô ta đến nhà tù Thượng Hải.”

“Không được.” Lão Từ im lặng từ đầu, cuối cùng vì một câu nói của sở trưởng mà lên tiếng phản đối. “Chưa có kết luận rõ ràng, ông không thể ngang nhiên nhốt người.”

“Đúng, sở trưởng, ngài làm vậy là không công bằng.” Cả Tâm Liên và Du Phong cũng lên tiếng.

“Các người muốn chống đối tôi sao?” Sở trưởng tức giận đập mạnh bàn làm việc.

“Là ông bắt người của tôi bất hợp pháp!”

“Tôi đã điều tra rõ rồi, không cần các người nhúng tay vào. Nếu không, tôi sẽ bắt cả các người.” Dứt lời, sở trưởng bỏ ra ngoài.

Lão Từ cùng những người khác không còn cách nào khác, trong vòng 24 giờ phải điều tra được kẻ nội gián nếu không Diệp Dao coi như mãi mãi không cứu được...

“Chú Từ, phải làm sao đây? Nếu để bọn họ đưa chị Diệp vào nhà tù, chẳng khác nào sống không bằng chết?” Tâm Liên bốc đồng lên tiếng, ở Thượng Hải này ai mà không biết, nhà tù nữ Thượng Hải nổi tiếng với những phương thức tra khảo tàn nhẫn, quản viên còn không phải là người, chuyên ức hiếp tù nhân, đánh đập, tra tấn bọn họ thừa sống thiếu chết?

“24 tiếng, phải kiếm được nội gian.” Lão Từ cắt tiếng. Ông tin Diệp Dao sẽ không phản bội đồng nghiệp, càng không phải loại người ham danh lợi...

Vốn dĩ, bọn họ dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, vậy mà..

Dương Cảnh Kiệt trầm tư, anh hiểu rõ sẽ không thể tra ra người nhanh như vậy, Diệp Dao sớm muộn cũng bị đưa đi. Hiện tại, chỉ có một người mới có thể cứu cô, chính là An Thực, dù bản thân anh không thích hắn, càng không muốn dính dáng nhờ cậy. Nhưng, để cứu Diệp Dao, anh không còn cách nào khác. Thay vì để cô chịu khổ, thì chi bằng để An Thực đưa cô đi...