Tay áo trắng như cánh chim, phác tốc mà tới. Đoạn mang che mắt, làm cho khuôn mặt Huy Án nhìn không rõ. Hắn chắp hai tay sau lưng, trách cứ: "Người chưa chạy, ngươi đã sốt ruột ra tay. Đợi ta hỏi cho rõ, ngươi hãng hành động."
"Đợi hỏi cái rắm!" Túy Sơn tăng giậm chân: "Yêu vật xảo trá, quen thói lừa gạt thiện tâm, trực tiếp giam vào truy hồn ngục, muốn tính kế gì đều không giấu được!"
"Không hỏi đúng sai phải trái liền bắt người hạ ngục." Thương Tễ nói: "Sợ là truy hồn ngục kia oan hồn không ít đi."
"Truy hồn ngục thẩm án nghiêm ngặt, chưa từng có một cái oan sai!" Túy Sơn tăng trấn trượng mà đứng: "Ngươi nguyên thân là cá, nhưng lại có thể ăn linh khí của người, bắt ngươi cũng không oan! Ngươi cũng biết trong thiên địa từ khi Quân phụ phân chia Cửu Thiên cảnh, liền không còn Thương long Phượng hoàng, ăn linh khí chứa nhiều dục niệm tà ám. Hiện giờ ngươi chẳng những muốn ăn linh khí, lại thêm tà tính, khiến người khác không thể không phòng."
"Thiên tư như vậy." Thương Tễ lười biếng thu tay lại: "Đố kị?"
"E là không phải." Mặt Huy Án hướng về Thương Tễ, đoạn mang buôn lỏng rơi xuống, ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu, đem Thương Tễ từ trong ra ngoài nhìn rõ ràng. Hắn nói: "Thấy Linh Hải của ngươi vừa với được xây dựng lại, chắc chắn hóa hình không lâu, cho nên không biết không có tội. Người này gọi là Túy Sơn tăng, mặc dù thoạt nhìn hung thần ác sát cao lớn thô kệch, nhưng là đại năng của Cửu Thiên cảnh uy danh truyền xa. Hắn năm đó đến kỳ độ kiếp nhập cảnh, thời gian so với Lâm Tùng Quân còn muốn ngắn hơn. Luận về thiên tư, chỉ sợ các chư thần hiện nay cũng không có ai có thể sánh ngang với hắn. Đáng tiếc hắn bây giờ vừa già vừa xấu, tâm tư đều đặt trên việc tróc yêu. Tiểu hữu, đừng hồ nháo với chúng ta nữa, theo hắn đi một chuyến, nếu như ngươi thật sự oan uổng, đến lúc đó sẽ thả ngươi đi."
"Ta cũng muốn đi, nhưng đáng tiếc có người không đồng ý. Tịnh..." Thương Tễ ranh mãnh sửa lại cách xưng hô: "Tịnh ca ca, có người lừa gạt ta."
Tịnh Lâm nói: "Lúc thì là cha lúc lại là ca ca, ta đến cùng là gì của ngươi?"
Thương Tễ nghiêng thân né tránh, hàng ma trượng sượt qua, miệng nói: "Người trong nhà!"
Huy Án phi thân bay tới, mắt thấy Thương Tễ ở ngay trước mặt, rồi lại kinh qua một mặt quạt chặn lại, cắt đứt tầm nhìn của hắn. Tịnh Lâm "ba" một tiếng gập lại quạt, chỉ tay quét ngang. Cổ Huy Án chợt lạnh, hắn quyết đoán ngửa người, tóc mai bị phiếm phong chém đứt.
Huy Án bắt lấy sợi tóc ngưng mi, trầm giọng: "Hiệp phong vi nhận, ngươi là người phương nào?"
Tịnh Lâm phiến điểm giữa môi, mi gian xa cách, nhàn nhạt nói: "Người trong nhà của con cá béo này."
Huy Án mắt nhìn Tịnh Lâm, nhưng cái gì cũng nhìn không thấu. Dưới túi da kia trống không sạch sẽ chẳng có gì, đến cả linh khí cũng mờ mịt mông lung, làm cho hắn không thấy rõ, không tài nào phân biệt được! Kỳ quái hết sức kỳ quái, lẽ nào thế gian này lại có thể tồn tại không phải người không phải yêu cũng không phải thần tiên hay sao!
"Hai kẻ này rất quái lạ!" Túy Sơn tăng đạp khoảng không trượng đánh về phía Thương Tễ: "Chỉ sợ lai lịch không nhỏ!"
"Lúc trước có thể khiến ngươi lưu tâm." Huy Án ngay sau đó cũng ra tay: "Bây giờ cũng khiến ta nổi lên hứng thú."
Phía dưới hỗn loạn chính diện nghênh đón tiếng động lớn như nước sôi ùng ục, rõ ràng là bầu trời trong trẻo, lại chẳng biết vì sao đột nhiên nổi lên cuồng phong, ập vào xung quanh đám đông đến nghiêng ngả lảo đảo, thân hình không vững. Người phàm đều dùng tay áo che mặt, khom lưng tìm chỗ chắn gió. Yêu quái lại biết rõ trên đỉnh đầu đang đánh nhau kịch liệt, ngay cả xem cũng không dám. Quỷ sai kéo hồn phách Đông Lâm, loạng choạng kéo đi.
Tịnh Lâm nhiều lần che miệng ho khan, Huy Án phát giác lực đánh của y không đủ, chỉ trốn tránh mà không để lộ công phu, liền hiểu rõ nội lực của Tịnh Lâm bị hao tổn, linh khí không đủ. Huy Án đột nhiên xông lên tóm lấy, bạch tụ hô phong. Tịnh Lâm lắc mình né tránh mà không đối ứng, lui về sau vài bước.
Mắt thấy Túy Sơn tăng sắp đi, Tịnh Lâm đột nhiên dùng chiết phiến vẽ ra hư phù, thanh quang đột nhiên tăng vọt, tỏa xuống bốn phương tám hướng dưới chân.
Quỷ sai không kịp đề phòng, ngã trái ngã phải. Huy Án bị ánh sáng màu xanh chói mắt, hắn không thể không nhấc tay áo lên che lại. Bên hông Thương Tễ chợt căng thẳng, thắt lưng bị Tịnh Lâm kéo về phía sau. Túy Sơn tăng đánh hụt một trượng, bỗng nhiên nhìn lại, thanh quang đã ập vào mặt, hắn kêu lên một tiếng, trong lúc nhất thời không nhìn được xung quanh.
Thời điểm ngẩng đầu lên nhìn lại, nơi nào còn có thân ảnh hai kẻ kia nữa.
Túy Sơn tăng cũng không tức giận, hắn mới vừa thay đổi bộ dạng, ôm vai dò hỏi: "Ngươi có thể nhìn ra cái gì không?"
Huy Án che mắt nói: "Trong cái túi da trống rỗng ấy không thấy Linh Hải, hắn hơn nửa là người mang trọng thương, chưa khỏi hẳn, vì vậy không cách nào tụ linh bình thường được. Thương thế bực này tuyệt đối khôi phải người tầm thường có thể lưu lại, y có khả năng đã chịu qua một đòn nghiêm trọng đến hủy linh diệt hồn, suýt nữa thì chết." Huy Án dần lộ ra đôi mắt, cũng không giống như vừa mới hiểu ra, đâu vào đấy nói: "Đêm đó y rõ ràng đã chịu một trượng của ngươi. Hôm nay lại nghe danh hiệu của ngươi, nhưng từ đầu đến cuối đều không lộ vẻ khẩn trương kích động, nếu không phải lòng dạ quá sâu, thì chính là không sợ. Trong Trung Độ, yêu quái không sợ ngươi cũng chỉ có mấy vị, nhưng trong Cửu Thiên cảnh lại có không ít. Con cá kia cũng khó nói, mà người này, có lẽ là đến từ Cửu Thiên cảnh.
"Y thân thủ bất phàm, thật kỳ lạ." Túy Sơn tăng vuốt cằm: "Ta cứ cảm thấy người này giống như đã từng quen biết."
Trong gần trăm năm nay, vừa không có thần tiên nào bị giáng chức hạ giới, cũng không có yêu vật nào trống khỏi truy hồn ngục. Có thể khiến ngươi thấy giống như đã từng quen biết." Huy Án quay đầu: "Trong lòng ngươi tự có phỏng đoán."
"Không sai, ta cũng đã tự đoán ra." Túy Sơn tăng nói: "500 năm trước, Lâm Tùng Quân biến mắt trước Phật tiền, Cửu Tiên tứ đế cùng nhau kiểm tra, y nếu như không chết, cũng trốn không thoát khỏi đôi mắt của chư vị quân thần. Nếu không phải là y, còn lại một người, chính là..."
"Chính là quân thượng." Huy Án tiếp lời, lại lắc đầu: "Không giống. Ngươi biết tính nết quân thượng nhà ta, mặc dù trước kia hạ phàm độ kiếp mà quên hết, cũng không phải là tính tình này."
"Nếu quên hết chuyện trước kia, nếu phỏng theo suy nghĩ từ sâu trong lòng, cũng không phải là không thể." Túy Sơn tăng nói: "Sát Qua Quân một giấc ngủ này đã kéo dài cả trăm năm, bất quá là hắn không vượt qua được tử kiếp của Lâm Tùng Quân. Chỉ mong lần này thật sự không phải là y." . truyện ngôn tình
Huy Án trầm tĩnh nói: "Bọn họ tình như thủ túc, Lâm Tùng Quân phạm vào nghiệt như vậy, bảo quân thượng làm sao có thể không đau lòng được chứ. Quân phụ năm đó cùng nhau thu nhận mấy đứa trẻ, hiện giờ lại điêu tàn đến bước này, chỉ có Thừa Thiên quân hoàn hảo không tổn hại gì, giấc ngủ này của quân thượng nhà ta có thể tỉnh lại hay không cũng còn chưa biết được."
"Bất luận thế nào ta đều phải tra rõ chân tướng." Túy Sơn tăng khiêng trượng lên vai: "Dưới lớp da kia, rốt cuộc là ai."
Tịnh Lâm suy yếu đến lợi hại, y nằm trên lưng Thương Tễ, đã rơi vào mê man. Thương Tễ lay lay y, nói: "Hồn phách vẫn còn ở nơi này, đợi ngươi hỏi xong, đưa hắn đi đầu thai."
Tịnh Lâm đỡ trán cố gắng ngẩng cổ, gối lên sau vai Thương Tễ hỏi: "Đông Lâm?"
Trong tay áo không có ai đáp lại, chỉ có người đá nhỏ chui đầu ra.
Thương Tễ đi nửa buổi vẫn không nghe được đoạn sau, lại lay lay Tịnh Lâm, nói: "Hỏi xong chưa?"
Tịnh Lâm mơ mơ màng màng ôm chặt cổ hắn, gục trán "ừ" một tiếng. Thương Tễ cảm thấy không đúng, trở tay nắm lấy cổ tay Tịnh Lâm sờ soạng vào trong tay áo, cũng chỉ thấy người đá nhỏ.
"Hắn lạc mất rồi?"
"Quá nửa là vậy đi." Tịnh Lâm nhắm mắt nói.
"Hắn bây giờ đã thành cô hồn dã quỷ, có thể đi nơi nào?"
"Không biết." Tịnh Lâm nói: "Có lẽ là về nhà."
Thương Tễ ngừng bước, nói: "Người quỷ không chung đường, đừng nói tiểu nha đầu kia, có là Hoa Đễ cũng không nhìn thấy hắn. Hắn một lòng muốn chết, muốn được giải thoát, nên xuống hoàng tuyền uống canh mạnh bà, từ đây quên hết những người này, tìm cuộc sống mới. Chạy đi thế này, sẽ là cô độc cả một đời."
"Hắn nếu như muốn nhớ, thì sẽ tự mình đi." Thanh âm Tịnh Lâm nhỏ dần: "Bây giờ hắn đã tự do tự tại..."
"Vậy chuyện của ngươi làm thế nào?" Thương Tễ quay đầu lại, thấy Tịnh Lâm đã gối lên vai ngủ mất.
Giấc ngủ này của Tịnh Lâm thực lâu, lâu đến khi tiết trời mùa xuân se lạnh mới tỉnh dậy. Cả người y trở nên lười nhác dễ dàng mệt mỏi, có thể nằm thì sẽ không ngồi. Thương Tễ dùng kim châu tìm được một nơi ở rất tốt, trong viện không những có hành lang, mà còn có người hầu hạ.
Tuy rằng Tịnh Lâm chưa hề đề cập đến, Thương Tễ lại cảm thấy vụ án Đông Lâm trong lòng y đã có được kết thúc, khiến cho y trở nên có điểm khác biệt. Y lúc trước ở trong núi cũng sẽ bất động cả ngày, bây giờ thời điểm ngồi nghe tiếng mưa rơi, thần sắc lại thường xuyên mệt mỏi buồn ngủ.
"Ngươi làm cái gì vậy."
Tịnh Lâm cầm quyển sách dựa vào hành lang, nhìn Thương Tễ bung dù đổi giày.
Thương Tễ cởi áo khoác, giơ tay cho người lui sạch sẽ, hắn cầm lấy ấm trà của Tịnh Lâm, uống một hớp làm ấm người, lại sai người mang rượu nóng đến.
"Có tiền có thể sử quỷ thôi ma." Thương Tễ đóng nắp trà lại: "Bây giờ ta cũng có tiền, tự nhiên cũng nên ung dung tự tại."
"Nói đến giải sầu." Tịnh Lâm đặt quyển sách xuống, đem chính mình vùi sâu vào trong áo khoác. Giữa chân mày y mệt mỏi không giảm, nhanh chóng ngủ mất.
Cái cằm trơn nhẵn sạch sẽ vùi trong áo lông, đường cong gò má mềm mại, gọi một tiếng hai mắt mơ mơ màng màng càng thêm lôi kéo sự chú ý của người khác. Thương Tễ nhẹ giọng ngồi xổm xuống, giơ tay xoa bóp cằm Tịnh Lâm.
"Chuông đồng không có tung tích, ngươi nên ăn nhiều để mập thêm chút, đợi ta tìm được ngày lành tháng tốt, ăn vào bụng đi thôi."
"Chỉ biết ăn." Tịnh Lâm ngáp một cái.
Đầu ngón tay Thương Tễ có chút ẩm ướt, cứ vậy chạm vào Tịnh Lâm, liền để lại một vệt nhẵn mịn. Hắn cảm thấy mình đã rơi vào cạm bẫy của Tịnh Lâm, ở một số thời khắc hắn đối với Tịnh Lâm thực là bó tay luống cuống. Nhưng cố tình sắc mặt Tịnh Lâm vẫn cứ như thường, như là không làm gì cả, cũng không nghĩ tới như vậy.
Người này so với những kẻ khác khó đối phó hơn.
Thương Tễ mở miệng: "Bên ngoài ăn chơi không thiếu cái gì cả, ngươi từ trước tới giờ không có lúc nào yêu thích cái gì sao?"
"Không có." Tịnh Lâm dùng chiết phiến nhẹ nhàng đẩy ngón tay Thương Tễ ra.
"Thật vô vị."
"Đúng vậy." Tịnh Lâm nói: "Bởi vậy mới nuôi cá."
"Ta cũng không nhớ rõ." Thương Tễ ngồi xuống bên người Tịnh Lâm, ngồi trên lan can, nhìn trời mưa ẩm ướt, " Thật giống như vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngươi."
"Trong núi không phân năm tháng." Tịnh Lâm gõ gõ chiết phiến trên trán, có chút đăm chiêu suy nghĩ: "Ta cũng không nhớ rõ đã bao lâu."
Thương Tễ rót rượu cho Tịnh Lâm, Tịnh Lâm đang nghiền ngẫm, Thương Tễ nói: "Có tuổi rồi, đến rượu cũng quên mất?"
Tịnh Lâm nhận rượu, nói: "Ta thường cảm thấy nhân gian này thiếu mất một món ăn."
"Món gì?"
Tịnh Lâm uống rượu, chậm rãi nói: "Lưỡi cá hấp."
"Lưỡi cá hấp xác thực là không có, nhưng lưỡi người cũng có thể thử xem." Thương Tễ nhìn mặt y: "Đầu lưỡi của ngươi cũng không được người khác yêu thích."
"Thời điểm ăn nhớ phải bỏ đi đấy." Tịnh Lâm lại uống thêm một chén.
"Trước tiên cũng phải để ta nếm vị đã." Thương Tễ hào phóng mà ngắm Tịnh Lâm, nói: "Đông Lâm đã đầu thai."
Tịnh Lâm sắc mặt như thường.
Thương Tễ nói tiếp: "Ta đuổi theo hồn phách hắn, thấy hắn tự do mấy ngày, đợi sau khi Hoa Đễ chuộc thân, liền tự đầu Quỷ môn. Ta hỏi hắn còn lời gì muốn nói, hắn cũng không nói gì, kỳ quái chính là, hắn đến một cái liếc mắt cũng không nhìn Trần Thảo Vũ."
"Trần Thảo Vũ bây giờ có cha ruột ở cạnh, hắn trần duyên đã dứt, liền chỉ cầu 'chết'." Tịnh Lâm nghiêng miệng chén, tiếng mưa rơi tí tách, y ngẩn ngơ mà nói: "Chết chính là một loại giải thoát."
"Hắn đã xong." Thương Tễ hỏi: "Vậy ngươi còn đè nén cái gì?"
Tịnh Lâm nuốt rượu, nghe tiếng chậm chạp. Y một hồi lâu sau mới giật mình ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thương Tễ. Thương Tễ bị nhìn giống như bị mèo cào một cái, thấy khóe mắt y ửng hồng, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một thoáng hiện lên thần sắc muốn khóc.
"Ngươi không hiểu." Chén rượu trượt khỏi đầu ngón tay Tịnh Lâm, y tựa như giận dỗi mà đẩy chén rượu ra, ném chiết phiến về Thương Tễ, nỉ non: "Ngươi không hiểu."
Thương Tễ tâm vừa động, ngồi thẳng lên. Hắn thăm dò mà nhận chiết phiến, nhẹ nhàng câu lấy ngón tay Tịnh Lâm, để sát vào chút. Đôi mắt hắn đong đầy ý cười, dụ dỗ Tịnh Lâm: "Đúng vậy, ta xác thực không hiểu. Ngươi nói cho ta không được sao, Tịnh Lâm ngoan, nói ra nghe một chút."
Tịnh Lâm bị hắn nắm lấy ngón tay, thân thể kề sát hơn. Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc. Ngoài hành lang hạt mưa rơi xuống đập vào cành cây, Tịnh Lâm cảm thấy thực nóng. Y bị rượu hun đến hai má ửng đỏ, nhẫn nhịn hương rượu nói: "... nha đầu đó cùng tuổi với muội muội ta..."
"Muội muội ngươi?" Cánh tay Thương Tễ vòng qua eo Tịnh Lâm, lặng yên không một tiếng động vây y trong lòng, kiên nhẫn nhẹ giọng hỏi: "Tịnh Lâm có muội muội à?"
"Ta còn có cả huynh đệ." Tịnh Lâm mong chờ mà nhìn hắn, dựng thẳng ngón tay lên cho hắn xem, "Vân Sinh, Lê Vanh, Lan Hải..."
Thương Tễ một người cũng không biết.
Tịnh Lâm dán sát lại gần, nhìn thẳng vào mắt Thương Tễ. Mắt của y bây giờ vừa như ngậm nước lại vừa như tích tụ sương mù, quả thực không giống Tịnh Lâm thường ngày. Y nói: "Có rất nhiều đấy."
"Ngươi cùng bọn họ quan hệ như thế nào?" Thương Tễ thấp giọng lời nói như thì thầm.
Tịnh Lâm thành thật nói: "Có tốt, có không tốt."
"Cùng ai tốt." Thương Tễ lại hỏi: "Lê Vanh?"
Tịnh Lâm gật đầu: "Lê Vanh tốt."
Thương Tễ đùa y: "Thương Tễ có được hay không?"
Tịnh Lâm trầm ngâm nửa ngày, dùng sức lắc đầu: "Hay cắn ta, không tốt."
Thương Tễ cười ra tiếng, hắn nói: "Cái này nên làm sao đây, ngày sau hắn tất nhiên còn có thể lại cắn ngươi."
"Vậy thì." Tịnh Lâm nghiêm túc trả lời: "Vậy thì cắn nhẹ một chút."
Tay kia của Thương Tễ nắm lấy tay Tịnh Lâm, ngửa người tựa vào lan can nhìn Tịnh Lâm, nói: "Ngươi không muốn giết hắn hoặc vứt bỏ hắn sao?"
Tịnh Lâm lắc đầu, Thương Tễ cầm lấy tay y khẽ nhéo vào má y, ánh mắt phức tạp, miệng lại trêu tức.
"Nhưng ngươi trời sinh một bộ dáng khiến ta thèm muốn, bảo ta làm sao có thể ngừng không hạ miệng được đây."