Nam Thiếp

Nam Thiếp - Chương 52




Đứng dựa lưng vào lan can, Mạc Ngôn gắt gao siết chặt khối ôn ngọc bên hông kia, cúi đầu thưởng thức.

Hắn đứng ở chỗ này đã có một đoạn thời gian, đơn giản là do Đoàn Thần Phi đã nói một câu: ở chỗ này chờ ta. Đã sắp đến giờ dùng cơm chiều, hắn muốn ít nhất phải cùng gia ăn cơm.

” Ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?” Một thanh âm từ phía sau vang gần bên tai, rồi một bàn tay khoát lên trên vai hắn. Mạc Ngôn lắp bắp kinh hãi, hắn nhận ra thanh âm này là của ai!

” Nương.” Mạc Ngôn sợ hãi nói, đi theo phía sau phu nhân chính là hai vị tiểu thư. Mạc Ngôn rất muốn ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Bọn họ hiện tại là người một nhà, nhưng sao mãi vẫn không thấy có chút thân thiện nào.

” Xảy ra chuyện gì? Đi vào ăn cơm thôi.” Phu nhân kéo tay hắn, hướng đại sảnh đi đến. Người bên trong đã chờ sẵn, đồ ăn đã muốn mang lên đầy bàn.

Đúng rồi… hiện tại đã là thời gian ăn cơm.

Mạc Ngôn giống như bị ép buộc, an vị ngồi ở bên cạnh phu nhân.

” Sao lại bỏ chạy đi ra như vậy?” Ánh mắt phu nhân nghiêm khắc quét nhìn khuôn mặt chưa trang điểm son phấn của Mạc Ngôn.” Son là một thứ tối trọng yếu của nữ nhân gia, nhìn xem bộ dáng này của ngươi chẳng ra làm sao.”

Mạc Ngôn cúi đầu, cái gì cũng không dám nói. Cũng không dám ngẩng đầu lên, dù sao hắn còn nhớ rõ… chính mình chung quy là một nam nhân.

Cho dù có cải trang giống như thế nào đi nữa, thì thân phận này đến một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện. Không từ mà biệt, bụng hắn căn bản sinh không ra tiểu hài tử.

Chỉ mỗi điểm này thôi, cũng đủ hắn chết một trăm lần.

” Sao vậy?” Phu nhân dừng đũa.” Không vui khi cùng chúng ta ăn cơm?”

Mạc Ngôn phục hồi tinh thần lại, cả phòng chỉ còn mỗi mình hắn còn không cầm đũa. Trong lúc bối rối, hắn vội vàng cầm đũa lên, cũng không cẩn thận làm rơi xuống đất.

Mạc Ngôn cả kinh, cảm thấy tầm mắt mọi người đều tụ tập ở nơi hắn. Loan hạ thắt lưng nghĩ muốn nhặt lên, lại sớm bị hạ nhân canh giữ ở một bên lấy đi. Trên bàn sớm thay một đôi mới.

Đoàn Linh Vân buồn cười.

” Có quy củ hay không?” Phu nhân thản nhiên mở miệng, Mạc Ngôn sớm hồng thấu mặt.

Chính mình chân tướng ngu ngốc.

Trận ăn cơm này rất thống khổ. Mạc Ngôn chậm rãi cầm lấy đũa, thật miễn cưỡng và mấy khẩu cơm, đưa vào trong miệng.

” Lúc ở nơi phủ nha… có chịu khổ hay không a?” Phu nhân chậm rãi mở miệng, Mạc Ngôn cùng Đoàn Thanh Tú đều ngẩn người.

Đã lâu như thế giờ còn nhắc lại… thật sự có điểm quái.

Nhất là Đoàn Thanh Tú, nàng cả người cũng không dám xem nương nàng. Tuy rằng không có bị mắng, nhưng vẫn luôn có điểm chột dạ.

” Không… không có.” Mạc Ngôn cố tỏ ra trấn định.

” Ác… không có thì tốt rồi. Chỉ là tiểu hài tử nháo loạn vui đùa, không gì nghiêm trọng.” Phu nhân thản nhiên nói, cứ như chuyện này chính là Đoàn Linh Vân đoạt của hắn một thứ đồ chơi yêu thích gì đó, không gì nghiêm trọng.

Mạc Ngôn ngây ngốc ra một lúc.” Vâng.”

Loại sự tình này… chính mình đã sớm đoán được.

Không khí trên bàn càng trở nên trầm mặc. Mạc Ngôn đối mặt đầy bàn đồ ăn, lại căn bản ăn không vô.

Đương nhiên… hắn biết chính mình kỳ thật không là gì cả.

Bên ngoài một bóng người bước vào.

” Ta không phải bảo ngươi ở bên ngoài chờ?” Đoàn Thần Phi thản nhiên quét mắt nhìn người trong phòng một chút. Đoàn Linh Vân vui vẻ mỉm cười.

Nàng đã lâu không được thấy ca ca … ca ca… hiện tại đều cùng hồ ly tinh này cùng một chỗ! Hảo chán ghét!

” A… nếu đã đến đây, liền cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi.” Phu nhân ngoắc hạ nhân tới, bảo mang thêm một bộ bát đũa mới.

Mạc Ngôn đối mặt Đoàn Thần Phi càng ngày càng gần, đột nhiên quẫn bách không biết nói cái gì mới hảo.

” Không.” Đoàn Thần Phi đi đến bên cạnh Mạc Ngôn, kéo lấy tay Mạc Ngôn.” Ta không muốn ăn với ngươi.” Quay đầu, đem Mạc Ngôn đi.

Phu nhân ngây người một chút, toàn trường lặng im.

Mạc Ngôn cảm nhận được phía sau truyền theo ánh mắt đáng sợ, thật sâu cảm thấy hành động này không ổn. Nghĩ muốn bỏ ra tay Đoàn Thần Phi, nhưng tay lại bị nắm chặt đến doạ người.

” Gia…!” Mạc Ngôn cảm thấy ăn cơm ở tại chỗ này vẫn hảo hơn một chút.

” Nếu ngươi không ngoan, ta liền ôm ngươi mang đi.” Đoàn Thần Phi cúi đầu nói, đem Mạc Ngôn ly khai đại sảnh.

Mạc Ngôn một trận cứng đờ, thuận theo mặc cho y mang đi. Trong lúc này, Mạc Ngôn không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn đại sảnh một cái.

” Không phải bảo ngươi chờ ta?” Đoàn Thần Phi hỏi, khẩu khí có điểm không vui.

” Vừa mới nãy hoàn hảo gặp được nương, không đi không được.” Đoàn Thần Phi vẫn nắm chặt tay hắn, hắn cảm thấy mặt có điểm hồng.

Trong lòng ngọt ngào êm dịu, nói không nên lời là cảm giác gì.

Đoàn Thần Phi lắc đầu, đem Mạc Ngôn đưa về phòng mình.

Mấy ngày nay bọn họ đều ăn cơm ở trong phòng chính mình, đối với lễ giáo trong nhà hoàn toàn bỏ mặc. Vài lần phu nhân ba thúc giục bốn thỉnh gọi bọn hắn đến ăn cơm, Đoàn Thần Phi đều lấy lý do tâm tình không tốt, Mạc Ngôn cần nghỉ ngơi từ chối nàng, lại kêu đầu bếp nấu mấy món ăn sáng.

May mắn đầu bếp nữ luôn ủng hộ thiếu gia, cũng không cảm thấy chút phiền phức nào.

Trên bàn quả nhiên đã được chuẩn bị mấy thứ đồ ăn, còn hơn ở đại sảnh mà nói, Mạc Ngôn ngược lại cảm thấy được ngon miệng.

Du Hương đã ở đấy, cười dài nghênh đón bọn họ.

Đối với Mạc Ngôn mà nói, cái này gọi là hạnh phúc.

**********

Trữ Ngự Diệp hiệu suất thật ra có điểm cao, y đã sớm uy Đoàn Thăng ăn cơm xong, hiện tại đang cố gắng nghĩ cách hống hắn ngủ.

” Không cần.” Đoàn Thăng nói.” Không thói quen ngủ sớm.”

“… Kia… vậy ngươi nghỉ ngơi một chút a.” Trữ Ngự Diệp thật hao tổn tâm trí, Quý thần y phân phó qua phải làm cho Đoàn Thăng hảo hảo nghỉ ngơi.

” Ân? Ngươi mệt mỏi? Vậy ngươi đi nghỉ ngơi a!” Đoàn Thăng hoả đại, giận dỗi đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Trữ Ngự Diệp sắp bị hù chết, mắt Đoàn Thăng như vậy, cái gì đều nhìn không thấy, hắn như vậy muốn đi đâu a?” Ta không mệt ta không mệt…” Giữ chặt Đoàn Thăng.” Ta sợ ngươi mệt mỏi thôi.” Đối với người lãnh đạm mẫn cảm này, Trữ Ngự Diệp hiển nhiên thật nhức đầu.

Nhưng là bởi vì dạng này, hắn mới mê người như thế…

” Hừ. Ta muốn tắm rửa. Ngươi đi ra ngoài đi.” Đoàn Thăng nói.

Trữ Ngự Diệp ngây ra một lúc.” Ngươi nhìn không thấy… sao mà tẩy a?” Vẫn nắm chặt tay Đoàn Thăng, y thật sự rất sợ hắn nhất thời xúc động, liền đi ra ngoài.

” Ác? Vậy chẳng lẽ ngươi muốn giúp ta tẩy?” Đoàn Thăng bỏ ra tay y, lạnh lùng quay vào.

Trữ Ngự Diệp chấn động một chút…