Nam Việt Đế Vương

Chương 171: Thiền Sư Hồn Quy Phật Giới




Hắn cũng không gọi thêm ai khác, chỉ đi một mình lên ngôi chùa. Thực lực hắn bây giờ đã tăng lên gấp không biết bao nhiêu lần, chỉ mất mất phút liền đến nơi.

Minh Tâm thấy hắn đến tức thì chạy ra đón, cười nói:

"Sư cụ đợi đã lâu. Anh vào đi."

Hắn gật đầu, chào cậu ta một tiếng rồi cùng đi vào. Căn phòng của vị lão Phật này rất đơn sơ, bàn ghế chỉ là những mảnh gỗ bình thường ghép lại, ấm chén cũng là bộ ấm chén bán đầy ngoài đường, tùy tiện có thể mua được. Trên tường chỉ có vài bức tranh phong cảnh, trông rất nhẹ nhàng.

"Sư cụ, con đã đến."

"Ngồi đi."

Lão Phật đem tràng hạt trong tay thả xuống, nhìn hắn một lúc lâu, nói:

"Giờ ta đã giải quyết xong mọi chuyện. Còn con, ta thấy con có gì đó khác đúng không? Giống như là....thức tỉnh."

Trần Phong nghe ông lão hỏi vậy thì có chút kinh ngạc, gật đầu, đáp:

"Thức tỉnh lại huyết mạch."

Ông lão buông tràng hạt xuống, thở dài:

"Rốt cục cũng đến ngày này. Tiểu thí chủ, hãy mời vị trong Tinh thần hải của con ra đi. Ta có chuyện muốn nói với nó."

Hắn sắc mặt nhất thời ngơ ngác, một lúc sau mới khôi phục, nói:

"Vâng!"

Nói rồi một bóng người bay ra, hóa thành một cậu bé tầm năm sáu tuổi, béo mũm mĩm, thân thể màu xanh lục, đôi chỗ có màu ngả vàng.

"Ra là Linh của Tre Thần. Kính chào ngài."

Ông ta khẽ cúi đầu, mà Khoai vẻ mặt vẫn giương giương tự đắc, nói:

"Ngươi biết ta?"

"Sao lại không biết? Năm xưa Tre Thần phân tán khắp nơi, khiến cho biết bao kẻ dồn tâm lực đi tìm kiếm. Bây giờ ngài đã thức tỉnh, có lẽ cũng muốn tìm lại những phần đã mất của mình?"

Khoai gật đầu:

"Không sai, ta muốn tìm lại chúng. Nhưng có lẽ ngươi gặp ta không chỉ nói chuyện này chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Ông ta lấy ra ấm trà, nhẹ nhàng rót ra ba chén, hai cái đẩy về phía Khoai và Trần Phong, còn mình tự nâng lên một cái, nhâm nhi, ung dung nói:

"Thân già này thật sự có việc muốn nhờ Tre Thần và Tiểu Thí chủ. Chắc hẳn, các người cũng phát hiện ra nhiều thứ không đúng, phải không?"

Khoai nhìn Trần Phong, hai người đồng thời gật đầu.

Sư cụ nói tiếp:

"Mấy trăm năm qua, bao nhiêu sự kiện xảy ra. Kẻ sống, người chết, kẻ xưng hùng, kẻ thì hóa thành cát vàng. Nam Việt quốc ta giờ đây như con thuyền nhỏ giữa bão tố, phút chốc là có thể lật."

Giọng ông cụ có chút mệt mỏi:

"Phía Bắc, Bắc Minh Đế quốc lần nữa rục rịch, muốn đem Nam Việt quốc ta cũng các quốc gia xung quanh thôn tính. Phía Đông, Hải tộc, Thủy tộc cũng không cam lòng, muốn nổi lên. Càng xa hơn, Ma pháp đại lục biến pháp, giai cấp cũ bị lật đổ, giai cấp mới nắm quyền thống trị, muốn mở rộng bờ cõi, chinh phạt cả thế giới."

"Mà trong nước, Việt Vương không đủ sức trấn áp, các thế lực rục rịch. Bây giờ trông có vẻ yên bình, nhưng mười năm, trăm năm, có kẻ vì danh vọng, vì quyền lợi, sẵn sàng phản loạn, chống lại đất nước."

Chén trà được ông cụ đặt nhẹ lên mặt bàn, nước trong chén không chút thay đổi, nhưng lại liên tục cuộn trào, tựa như muốn phá chén mà đi ra.

"Có lẽ ngươi cũng đoán được, sau này gánh nặng chủng tộc sẽ rơi vào trên người ngươi. Ta theo dõi ngươi, thấy ngươi đã có tư chất, nhưng muốn bước lên con đường này, khó!"

Trần Phong cũng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đáp:

"Sư cụ, con cũng hiểu. Con vốn chỉ là một đứa trẻ sống lang thang, may mắn được cao nhân dẫn vào con đường tu luyện. Lại nhờ cơ duyên mà gặp được Khoai, từ đó biết được thân thế, và cũng vì đó mà biết được trọng trách của mình."

Khoai nghe hai người nói thì sắc mặt có chút vàng thêm, nhưng cũng không ngắt lời.

Sư cụ đáp lời hắn:

"Con biết trọng trách của mình, xem ra Tre Thần đã chọn con làm người truyền thừa. Ta đã yên tâm rồi...."

Nói xong, ông cụ đứng lên, khẽ điểm vào mi tâm hắn.

"Lúc ta gặp con, Đế vương mệnh của con mạnh mẽ vô cùng, phóng thẳng lên trời. Nhưng giờ, nó đã biến mất, có lẽ có cường giả phong ấn, như thế là tốt. Ta cũng chẳng giúp được gì nhiều, chỉ có thể giúp con thế này thôi."

Trên bầu trời trong Tinh thần hải, một tôn cổ Phật xuất hiện, khoanh chân ngồi xuống, quanh thân Phật quang tỏa ra, đem Tinh thần hải hắn che kín lại.

"Năm đó ở Đông Phủ Nghệ An, có Đế Vương thuận thiên mệnh mà ra. Nhưng có yêu ma quỷ quái, vì muốn đem Đế mệnh diệt đi, bởi vậy đã hủy diệt cả một vùng. Ta thấy nhưng bất lực, không thể làm gì giúp tân Đế vương."

Ông cụ nhìn Trần Phong đầy trìu mến, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, nói:

"Lương tâm ta vẫn cắn rứt mười mấy năm nay, xem như là được giải thoát."

"Ta đã làm xong việc cần làm, hồn quy lai thề."

Nói xong sư cụ nói:

"Minh Tâm!"

Minh tâm tiểu hòa thượng đi ra, khom người, đáp:

"Người có gì chỉ dạy ạ?"

"Hôm nay, con được phép xuất sơn. Hãy đi theo thiếu niên này, tiếp tục tu hành."

"Sư.....ngài...ngài..."

Minh Tâm toàn thân rung rung, chạy đến bên cạnh ông lão, mếu máo khóc:

"Con có làm gì sai, người cứ trách con, mắng con, phạt con. Đừng có đuổi con đi. Con xin người, con xin người."

Ông lão cười hiền, vỗ vai hắn, giọng nói trầm ấm:

"Con chẳng làm gì sai cả, bởi vậy đừng khóc. Ta tuổi thọ đã hết, hồn sắp qui thiên, về miền cực lạc gặp các vị cổ Phật. Ta muốn con đi theo thiếu niến này là để con có thể giúp cậu ta, cũng như giúp mình. Cậu ta là một con người đặc biệt, bởi vậy ta mong con có thể phò tá, giúp cậu ta có thể bước lên con đường Đế Vương. Nhớ thời Lí, Trần Hoàng Triều, những hòa thượng như chúng ta rất được các bậc Đế Vương xem trọng, rất nhiều chuyện đều hỏi ý kiến chúng ta. Ta muốn con cũng như vậy."

Nghe ông cụ nói vậy Minh Tâm ngừng khóc, đưa vạt áo lên lau nước mắt, nhưng vẫn dùng dằng mãi không chịu đi:

"Đi thôi. Một thân bản sự của ta đã truyền hết cho con, giờ đây ra ngoài có nhiều khó khăn thử thách, nhiều kẻ xấu, con nhớ cẩn thận. Hãy phát huy những thứ ta dạy cho con, hãy thành tâm, hãy làm điều thiện, tránh điều ác, phổ độ chúng sinh. "

Ông cụ đứng dậy, chỉnh lại vạt áo cho cậu ta, xoa đầu một lát rồi nói:

"Nhớ lấy lời ta, ta đặt tên con là Minh Tâm. Minh Tâm, Minh Tâm...."

Nói đoạn, ông cụ chắp tay, nói:

"A di đà phật."

"A di đà phật." Minh Tâm hai mắt đỏ hoe, giọng run run.

Ở một bên Trần Phong lại không thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Bởi vậy tính tò mò nổi lên, hắn hỏi Khoai:

"Ngươi có nghe được họ nói gì hay không?"

"Đương nhiên là có, ngươi nghĩ ai cũng kém như ngươi? Hừ!"

Khoai chắp tay sau lưng, làm bộ dáng như tiền bối cao nhân, cao giọng nói:

"Nhưng đừng mơ ta nói cho ngươi. Ông ta đã phong tỏa không gian, tức là không muốn cho chúng ta nghe thấy những gì bọn hắn nói. Vậy còn cố tìm hiểu làm quái gì?"

Trần Phong bĩu môi, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng. Bởi vậy hắn lại ngồi đợi, thẳng khi hai người nói xong.

Ông cụ dắt Minh Tâm ra, nói với hắn:

"Giờ ta đã già, tuổi thọ không còn bao nhiêu. Mong là con sẽ giúp ta dạy dỗ nó."

"Thưa sư cụ..." Trần Phong đang định chối, dù sao hắn còn trẻ, thân mình còn chưa xong, huống hồ là dạy dỗ người khác? Nhưng Khoai lúc này lại truyền âm:

"Nhận đi, tên nhóc này không tầm thường đâu."

Nó chỉ nói vẻn vẹn có như vậy, nhưng Trần Phong vẫn rất có lòng tin với Khoai, bởi vậy đồng ý.

Thấy hắn chấp nhận thì lão Phật cũng cười nhẹ, hai mắt lộ ra sự giải thát. Lão nhẹ phất tay, lập tức Trần Phong cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, sau đó đã thấy mình xuất hiện nơi chân đồi. Nhìn lên trên hắn thấy được một cảm giác buồn khó tả, thậm chí cây cối xung quanh cũng rủ lá xuống, dường như tiếc thương, dường như đau đớn. Mà theo đó, mấy chục Linh hồn của các vị Phật tử cùng Linh giả xuất hiện, mỗi người đều mang vẻ mặt đau buồn.

"Kính Vạn Duyên Thiền Sư hồn quy Phật giới."

"Kính Vạn Duyên Thiền Sư hồn quy Phật giới."

......

Những Linh hồn của các Phật tử thì liên tục tụng kinh, âm thanh nhẹ nhàng truyền khắp ngọn đồi. Bất cứ ai trong ngày hôm nay đi lễ Phật đều cảm thấy trong lòng buồn man mác, không tự chủ được mà chắp tay, nói:

"A Di Đà Phật. Thiện tai, thiện tai."

Minh Tâm ngơ ngác đứng bên cạnh Trần Phong, hai mắt nhòe lệ. Cậu ta cố gạt nước mắt, nhưng trong hốc mắt vẫn không ngừng chảy ra, thấm đẫm vạt áo nâu. Trần Phong cũng không khuyên nhủ, để mặc cậu ta khóc lóc. Những lúc như vậy, khuyên nhủ chỉ khiến cho cậu ta càng thêm đau thương, không bằng để cho khóc thỏa thích, phóng túng cảm xúc ra đi cho nhẹ lòng.

Một lúc lâu sau cậu ta mới thôi thút thít, quay sang nhìn Trần Phong. Vì khóc nhiều nên hai mắt sưng húp, đỏ mọng, trông rất tội nghiệp.

"Sư cụ nói ta đi cùng anh, thời gian tiếp theo mong anh chiếu cố cho."

Trần Phong ừm một tiếng, đáp:

"Việc tôi đã hứa, chưa bao giờ nuốt lời. Bây giờ đi thôi, chúng ta về nhà."

Nói rồi hắn vỗ nhẹ lưng Minh Tâm, đẩy cậu ta đi. Đồng thời hắn cũng truyền âm cho Khoai:

"Này, ngươi giải thích đi. Cậu này có năng lực gì đặc biệt? Giờ thân ta còn đang bị truy sát, thêm cậu ta nữa chỉ sợ gánh không nổi!"

"Gánh cậu ta? Có mà nó gánh ngươi ấy! Tên nhóc này được lão già kia truyền thụ một thân bản lãnh, giờ cùng cảnh giới chưa chắc ngươi đã đánh lại đâu!"

"Thật sao?" Trần Phong trố mắt, hỏi.

"Đương nhiên, thằng ngốc, nhìn đi!"

Nó khẽ vuốt mi mắt Trần Phong, lập tức hắn thấy được cơ thể Minh Tâm tựa như một lò lửa khổng lồ, sinh mệnh lực cuồn cuộn không ngừng. Quanh thân Phật quang tựa như áo phủ lên thân thể cậu ta, khiến cậu ta rất có khí độ Đại sư.

"Tên nhóc này có Phật tính rất cao, xem chừng mấy kiếp trước cũng là cao tăng đắc đạo. Phật tính như vậy, tu đến Như Lai cảnh, nói không chừng ngay cả ngươi cũng bị nó hóa đi, trở thành hòa thượng!"

Trần Phong lại càng kinh ngạc!

Cứ như vậy, lại thêm được một đồng minh mạnh mẽ rồi? Vận khí không khỏi quá may mắn đi??

Khoai thấy vẻ mặt của hắn càng đắc chí, rung đùi cười nói:

"Thế nào, sợ chưa? Lão già kia dù sao cũng là Đại Phật, mỗi hành động đều có ngụ ý của nó, đâu phải như ngươi, trong đầu toàn cơ bắp!"

Trên đường đi Minh Tâm vẫn đôi lúc thút thít, nhưng theo thời gian cậu ta dần dần tĩnh lại, hai mắt lộ ra sự điềm đạm cùng tĩnh lặng.

"Minh Tâm, quả nhiên là Minh Tâm. Tâm cậu ta sáng tỏ, bởi vậy khó có thể biến đổi, khó có thể bị lay động. Đây chính là cái mà Phật môn Phật tử hơn hẳn võ giả Linh giả. Bọn hắn tu chính là tu tâm, pháp bọn hắn từ tâm mà sinh, vì tâm mà diệt. Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, chính là đạo lí này. Xem ra ta cần học tập Phật môn Phật pháp rồi đây."

Minh Tâm lúc này thật sự đã khác. Vạn Duyên Thiền sư ra đi, khiến cho tâm hồn non nớt của cậu ta vỡ nát, rồi lại một lần nữa tạo lập. Nhờ vậy mà đạo tâm cậu ta đã tiến thêm một bước, trở nên cực kì bình thản, mà Trúc Lâm Đại Thừa kinh cũng vì vậy mà tiến thêm một bước.

Vạn sự tùy duyên!

Ai DI Đà Phật

Hết chương 171.

Thật sự mà nói mình khá đắn đo khi viết về Phật giáo. Bởi nó thật sự quá rộng, kiến thức tìm hiểu quá nhiều. Nếu viết chỗ nào vô lí mong mọi người hiểu cho, đồng thời góp ý nhé. Cảm ơn