Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 75: Khó Xử




Sau bữa ăn thì thế giới liền chia ra hai phe. Một phe trẻ và một phe trug niên trẻ tuổi.

Bọn cô cùng về nhà dì ba để trò chuyện. Tiêu Mộc Miên nhìn nhìn Phan Đình Khải, cô cảm thấy rất thú vị. Tên này 9 năm một mực thề thốt sống chết. Vậy mà dám trước mặt Hạ Tử Hiên công khai bên cô gái khác.

Nhưng xuôi cho anh là lại gặp phải bạn thân cô. Nhìn nó vậy thôi chứ rất máu lạnh nha, anh ta lần này coi như xong, sẽ không còn cơ hội nào được sửa chữa.

Ba giờ chiều mọi người bắt đầu đem đồ đạc ra hành lang trước nhà dì ba chuẩn bị gói bánh để tối nay nấu cúng giao thừa.

Hạ Tử Hiên len lén hỏi Dương Quá "Ủa cậu. Từ khi nào dì ba bày ra mấy trò này nữa vậy. Nhà mình trước giờ có gói bánh hồi nào đâu".

Dương Quá ghé sát cô thì thầm "Cậu có biết đâu, tự nhiên mấy năm nay có thêm trò này. Mà chỉ còn rất hăng say ".
"Hai đ úakia còn không mau qua phụ. Đ ứngđó nói to nhỏ gì đó". Dì ba thấy hai cậu cháu cứng đứng nói chuyện riêng nên lên tiếng la.

Từ sáng đến giờ Hạ Tử Hiên cảm thấy Ôn Nhược Hi rất lạ. Em không nói chuyện cũng không nhìn cô, mỗi khi em tỏ thái độ như vậy nghĩa là đang giận dỗi cô.

Vì thế cho nên tranh thủ cơ hội này cô phải ngồi kế em để dỗ dành. Tiêu Mộc Miên đương nhiên là cũng theo sát cô.

Dì ba và dì Điệp chính thức buông tay giao hẳn việc gói bánh này cho tụi nhỏ. Các dì cùng hai ông chú lớn ngồi ở băng đá kế bên uống trà nói chuyện.

"Nhược Hi năm nay cũng 23 rồi, anh Niên tính toán chuyện cho con bé chưa?". Thầy hiệu trưởng uống trà cười hỏi Ôn Niên.

"Anh nhìn Đình Khải xem, tôi thấy hai đứa nó rất xứng đôi. Cho nên đang muốn tác hợp tụi nó". Ôn Niên nhìn về phía Phan Đình Khải cười nói.
Dì ba nghe được tự dưng máu nóng xông lên, nhưng lại cố kiềm xuống, dì siết chặt miếng cam trong tay là nước chãy ra ướt cả bàn tay. Dì Điệp thấy vậy thì lập tức la "Chị làm gì vậy, dơ tay rồi kìa". Vừa nói dì vừa rút khăn giấy lau tay giúp dì ba.

Dì ba hít sâu một hơi "Nhìn cậu Khải bảnh toản vậy mà chưa có bạn gái hả ?".

"Nó nói là chưa !"

"Nhiều khi nói thôi chưa đúng đâu anh. Anh coi kỹ lại đỡ mắc công ". Dì ba cố tình nhắc khéo. Ôn Niên và dì Điệp đồng thời nhíu mày, nhưng hai cái nhíu mày này mang hai ý nghĩa khác nhau.

"Ừ. Chuyện tụi nhỏ để tụi nhỏ tự quyết định. Người lớn chúng ta không nên xen vào". Ôn Niên cũng không dự định xen vào lựa chọn của Ôn Nhược Hi, ông luôn tôn trọng ý kiến của con gái.

Dì ba lạo nuốt xuống lời muốn nói, dì tin cháu gái mình đủ tỉnh táo để xử lí chuyện này.
Hạ Tử Hiên bên này vô cùng ân cần giúp Ôn Nhược Hi lau lá chuối, lấy nếp, lấy chuối.

"Nhược Hi thích ăn nhân gì ?"

"Chuối ". Câu trả lời ngăn gọn.

"Tao tích đậu". Tiêu Mộc Miên cũng nhanh chóng nói lên sở thích. Nhưng đáp lại là sự lạnh nhạt của cô bạn thân.

Cũng may da mặt cô bác sĩ này đủ dày, cô tiếp tục nói "Honey à, tối nay lại được ngủ chung rồi. Nhớ hơi em quá đi à ". Vừa nói Tiêu Mộc Miên vừa ôm lấy cánh tay Hạ Tử Hiên.

Lại dỡ trò đồi bại, còn ngay trước mặt chồng sắp cưới người ta. Thiệt là ,,,,, nhưng người cô không yên tâm là cô gái đang ra sức trút giận lên tàu lá chuối vô tội kia. Tới mức làm nó tét ra làm hai.

Hạ Tử Hiên thở dài, câm lấy hai mãnh lá trên tay Ôn Nhược Hi bỏ qua một bên. Cô quay sang liếc nhìn cái đầu đang lắc lư của cô bạn thân đang đeo lấy cánh tay mình.
Cô không nương tình mà đẩy nó ra "Tối nay mày ngủ sofa đi. Người thất tình thường xấu tính".

"Nhỏ kia nói gì đó ?!". Cậu nhỏ như bị đâm trúng chỗ đau mà lên tiếng.

Hạ Tử Hiên cong môi "Xui ghê, Tết này nhà có tới hai con ma thất tình". Lại còn là hai con ma nhây này nữa chứ.

Tiêu Mộc Miên và Dương Quá liết nhìn nhau, thầm đem cục tức này trút qua người Phan Đình Khải. Cô cười cười hỏi "Anh Khải đẹp trai mà tài giỏi vậy. Vậy đã có bạn gái chưa?"

Để cô xem anh chàng này sẽ trả lời ra sao, dám nói không không. Anh ta dám cô sẽ đọc ngược tên mình lại, Hạ Tử Hiên sẽ vỗ tay tán thưởng.

Phan Đình Khải chợt lúng túng, anh nên trả lời thế nào đây. Câu hỏi này chẳng khác nào câu hỏi vừa rồi của Hạ Tử Hiên. Hỏi anh dám trước mặt Ôn Nhược Hi và Ôn Niên nói mình đã có người yêu không.
Nếu hiện tại anh thừa nhận tức là cắt đứt con đường thăng chức sau này. Còn nếu anh bảo là không, nghĩa là sẽ hủy đi tình yêu anh gìn giữ suốt 9 năm nay. Chọn đường nào cũng sẽ không ổn.

Dương Quá ở một bên thầm tán thưởng Tiêu Mộc Miên. Con nhỏ này ra tay khá nặng khá chuẩn xác nha. Cháu gái anh chắc hẳn phải cảm ơn cô bạn thân này.

Nhưng trái lại, Hạ Tử Hiên hết sức đau đầu. Nếu anh ta chọn tình cảm mà noia ra, thậm chí không kiềm được mà khai đến mối quan hệ giữa cô và anh. Thì lúc đó người mệt mỏi lại là cô, con nhỏ này biết cách hỏi thật.

"Hỏi làm gì. Mới thất tình mà có ý với anh Khải rồi hả ?". Hạ Tử Hiên vội vàng lên tiếng, thay anh đánh lạc hướng. Thiệt là tức cười mà, cô lại thay bạn trai mình giải vây vì tội nɠɵạı ŧìиɧ của anh ta.

Nhưng lúc này Phan Đình Khải lại lên tiếng trả lời "Anh đã có người mình thích". Anh vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Tử Hiên và Ôn Nhược Hi, cũng không biết là anh đang nhìn người nào vì cả hai đang ngồi gần nhau.
Dương Quá thầm dơ ngón tay cái [ Hảo good boy ]. Không ngờ còn dám chơi chiêu này. Xem như lần này thuận lợi qua ải.

Ôn Nhược Hi âm thầm lúc mọi người không để ý mà nhéo mạnh vào tay Hạ Tử Hiên một cái, cô đang rất không vui. Vậy mà người này không dỗ cô mà còn lo chuyện người ta.

Hạ Tử Hiên hít sâu một hơi nén đi cơn đau ở bàn tay. Móng vuốt em lại nhéo cô nữa rồi, bạo lực gia đình này cô phải âm thầm chịu đựng mà không dám nói cùng ai.

Cô cố tính gói một đòn bánh tét be bé đặt lên tay em. Em hơi mỉm cười, giữa nhưng người yêu nhau là vậy, chỉ cần một hành động nhỏ cũng đ ủlàm đối phương vui vẻ.

Ngồi mất hai tiếng mới xong được nồi bánh. Đã là 5 giờ chiều, ai nấy đều mệt rã rời. Đều chia nhau về phòng nghỉ ngơi, để chuẩn bị buổi tối cùng thức canh nồi bánh tét và đón giao thừa.
Hạ Tử Hiên sợ nếu mình về cùng Tiêu Mộc Miên thì cô mèo nhỏ nhà mình sẽ lại giận dỗi. Cho nên cô lấy cớ qua nhà dì Điệp lấy chút đồ, bảo nó về phòng trước.

Cô lẽo đẽo theo sau Ôn Nhược Hi, vừa vào phòng cô liền nhanh chóng ôm lấy em nhãn lên giường, nằm đè lên người em.

"Tôi nhớ mùi em quá ". Vừa nói cô vừa hôn xuống môi Ôn Nhược Hi, nhưng em lại quay mặt qua bên khiến nụ hôn kia rơi xuống trên mặt mình.

"Hiên đi mà ngửi hơi người khác".

Hạ Tử Hiên cười cười "Em đang ghen hả ?"

"Không có". Em đẩy vao cô muốn nhấc người ngồi dậy, nhưng lại bị cô ngăn cản "Không có sao lại có thái độ này ?"

"Hiên mau tránh ra, em muốn đi tắm".

Hạ Tử Hiên lắc đầu, sau đó thật sự ngồi dậy. Cô xuống giường "Vậy tôi về phòng với cô ấy. Em đừng hối hận".

Cô vừa bước được một bước phái sau liền vang lên tiếng gọi "Hạ Tử Hiên ".
Cô cũng không quay lại mà trả lời "Làm sao ?". Chờ một lúc cũng không thấy em cất giọng nói. Linh cảm không tốt cô nhanh chóng xoay người. Quả nhiên, em đang khóc.

Hạ Tử Hiên vội chạy tới quỳ gối trước mặt em "Sao vậy Bảo Bối, nín đi, nín đi".

Em khóc càng thêm dữ dội, nước mắt cứ không ngừng rơi "Hiên tránh xa em ra, đi tìm cô gái khác đi". Vừa nói em vừa đẩy cô ra.

Hạ Tử Hiên nhanh chóng nắm đôi tay kia lại, một tay giữ chặt, một tay lau nước mắt cho em "Không có, không có. Tôi không đi đâu hết, làm gì có ai bằng em. Ngoan, nín đi được không?"

Em ôm lấy cô vỗ mạnh vài cái vào lưng cô vài cái "Đáng ghét, Hiên đáng ghét".

"Đúng, đúng. Tôi đáng ghét nhất quả đất này luôn". Trong tình huống này chỉ còn cách xuôi theo em, đ ểem hòa hoãn lại rồi tính. Vừa rồi cô đùa hơi quá trớn.
Phải một lúc sau Ôn Nhược Hi nằm trong tay cô mới chịu im lặng. Cô cuối đầu hôn lên cái trán, đôi hàng mi, hôn nhẹ lên đôi mắt đỏ hồng do vừa khóc.

Em lúc này ngoan ngoãn nhu thuận cực kỳ đáng yêu. Khi hôn đến bờ môi hồng nhuận kia, hơi thở nóng ấm làm cả hai bỗng chốc không kiềm được mà làm sâu thêm nụ hôn.
chapter content