Chương 98: Nanami còn sống?
Ánh sáng ban mai chiếu vào gian phòng trọ. Mùi đồ ăn thơm phức đánh thức nữ hài có sở thích trốn trong góc nhà.
Có lẽ trốn trong góc sẽ khiến nữ hài cảm thấy an toàn?
-Em tỉnh rồi sao? Dậy ăn sáng này.
Nhìn mỹ nhân ngồi trước bàn mỹ thực, Akaka như muốn hỏi gì đó, nhưng lại chả buồn hỏi.
-Tối qua? Chị chỉ đi dạo thôi, lần đầu chị tới Oa Quốc mà. Nào lại đây ăn sáng đi.
Như một con rối tinh xảo, nữ hài theo lời thiếu nữ bước tới với cái đầu trống rỗng.
-"Mất mục tiêu sống luôn rồi."
-Vậy thì tốt chứ sao.
-"Tốt chỗ nào vậy trời?"
-Ừ thì, dưới trạng thái này con bé rất khó sống nếu không có người giúp đúng không? Điều này chứng tỏ trong nguyên bản lịch sử cho dù có may mắn sống sót, con bé cũng sẽ c·hết.
-"Nữ hài đáng yêu như thế, có người ra tay giúp đỡ thì sao?"
-Ai giúp? Uzumaki và Senju đều từ bỏ, nhẫn giới còn ai có thể bảo vệ con bé? Black Zetsu? Hơn nữa sau này chúng ta không cần phải kiêng kỵ khi giúp con bé nữa, đây không phải kết quả cậu muốn sao?
Nghe Yakumo phản bác, Ido im lặng nghĩ nghĩ gì đó rồi nói.
-"Tốt ah, nếu vậy nghĩ cách tranh thủ lấy lòng tin của con bé đi, dưới trạng thái này tâm trí con bé dễ bị ảnh hưởng nhất, tốt nhất là trở thành mục đích sống mới của con bé."
-Hết đóng vai người tốt rồi à?
-"Không phải là đóng vai, ta chưa từng là người tốt, ta muốn cứu con bé bởi vì trực giác mách bảo. Hơn nữa cậu không thấy lạ khi chúng ta xuất hiện đúng lúc con bé càn giúp đỡ hay sao? Quá trùng hợp!"
-Xì, khẩu phật tâm xà.
Chửi xéo Ido, sau đó Yakumo lập tức tự vả.
-Em không ăn nữa à?
Nhìn nữ hài lừ đừ thờ ơ trước bàn mỹ thực, Yakumo lên tiếng bắt chuyện, nhưng đáp lại cô là sự tĩnh lặng tuyệt đối.
-Em dự tính làm gì?
Lại là im lặng, cô không phải là kẻ biết an ủi người khác, huống hồ gì trường hợp này cô vẫn lần đầu gặp.
-Em muốn đi cùng chị không?
Chịu đấy, im thế thì phải bắt chuyện kiểu gì?
-Im là đồng ý nhé.
.
.
.
-"Tốt lắm, nhóc con đã đồng ý."
-Tốt, thế chúng ta đổi chỗ, hôm nay cho cậu quyền chưởng khống thân thể sớm đấy.
-"Đừng có đẩy việc cho tớ, tự nghĩ cách đi."
-Nhưng cô nhóc này là cậu cứu mà ~ ~ ~
-"Chúng ta đã thỏa thuận, việc động não do cậu xử lý hết không phải sao!?"
-Coi cái con nhỏ bình thường toàn tự ý quyết định lên tiếng kìa.
Sự im lặng thống trị gian phòng, hai thiếu nữ nhìn nữ hài đang trầm cảm vào một buổi sáng nắng đẹp.
-"Này, cậu có thấy tình huống này quen quen không?"
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
-Sao nhóc còn ký ức?
-Quả nhiên cái mặt trăng đỏ là do chị làm nhỉ?
-Sao nhóc còn ký ức?
-Này này, đừng nổi sát ý như vậy chứ, em sợ đó!!!
Nhìn Naoto vẫn không trả lời mình, Nanami cũng không nghĩa tìm câu trả lời từ thằng trap này nữa, cô vung tay g·iết Naoto, như lúc cô đã g·iết thiếu nữ kia. Kẻ cản trở cô đều phải c·hết.
-Có chị gái tóc vàng nhờ em thứ chuyển lời.
"!"
Giật mình thu chakra lại, may mắn đây là, người có khả năng chưởng khống sức mạnh max cấp, nếu không thì sự tồn tại của Naoto đã hoàn toàn biến mất.
Người dùng Sharingan có thể thông qua m Dương độn thi triển Izanagi sửa đổi hiện thực. Nanami tất nhiên cũng có thể, xóa bỏ tồn tại của một ai đó không phải khó với cô, chỉ là tiêu hao có chút lớn, không thích hợp dùng trong chiến đấu.
-Tóc vàng? Nhìn như thiếu nữ mười sáu nhưng mang lại cảm giác như một người mẹ hiền?
Nhìn Nanami bước tới với vẻ mặt gấp gáp, Naoto im lặng một chút rồi nói.
-Lần đầu thấy chị kích động thế đấy.
Quả nhiên tên nhóc này đã sớm biết cô không phải là tiền thân, bởi vì tiền thân cô khá sôi động, ít nhất mặt ngoài là thế.
-Ah! Lỡ lời rồi, mà thôi kệ, dù sao chị cũng chả tận lực đóng kịch gì cả, không phát hiện cũng khó.
-Cậu ấy nói gì?
-Chị gái tóc vàng đó nói chị lên mặt trăng làm Otsutsuki đi.
Otsutsuki trên mặt trăng? Ý cậu ấy là gia tộc Otsutsuki đi?
-Quan sát thế giới?
-Nha, nghe thật cao cả. Thế, chị ấy biến mất rồi à?
Nghe Naoto hỏi, Nanami nhìn thiếu niên trước mắt, trước khi xóa bỏ cô gái đó, cô đã đọc trí nhớ của đối phương. Kẻ cung cấp tình báo khiến cô bị lộ thân phận là tên nhóc này, hắn cũng là kẻ lập ra kế hoạch tố cáo cô, cũng là người đã chỉnh sửa ký ức của cô gái đáng thương kia.
Giết nó? Nhưng Eve đã bảo vệ nó.
-Thôi nào, đừng nhìn em với ánh mắt đó, em chỉ muốn quan sát xem kẻ đoạt xác của bạn thuở nhỏ của mình là loại người nào. Em cũng có kế hoạch cứu chị rồi, yên tâm.
Nó nói thật, nhưng Nanami cứ cảm thấy sai sai chỗ nào. Hơn nữa, có vẻ như "ngọn cỏ" này có bí mật che dấu? Và bí mật đó khả năng cao nằm trong căn nhà này. Nhưng sao cô không tìm thấy, dấu trong máy tính?
-Tại sao nhóc có ý định cứu ta nếu cần?
-Nếu chị có khả năng hợp tác.
Naoto cười cười nói.
-Hợp tác cái gì?
.
.
.
-Ta bây giờ không có khả năng hợp tác sao?
Ý thức được cái gì đó, Nanami nhíu mày nhìn thiếu niên đang cười này. Nanami rất tự tin với tiềm năng của mình, hơn nữa với lực lượng siêu nhiên cô thể hiện, đáng ra cô sẽ trở thành đối tượng tốt để hợp tác mới đúng. Chẳng lẽ…
-Nhóc có đối tượng hợp tác tốt hơn?
Dưới sự đe dọa vũ lực, Nanami rõ ràng là chỗ dựa tốt nhất, trừ khi có người mà tên nhóc này có thể tin tưởng.
Tiền thân còn sống?
Không thể nào, nhưng tiền thân hẳn là bằng hữu duy nhất của tên nhóc này.
-Chị đã đoán được gì rồi sao, đáng sợ thật đấy?
Nhóc? Cố tình lộ thông tin?
Xẹt… lạch cạch lạch cạch…
Những khẩu súng ẩn trong tường trồi lên, nhắm vào thiếu niên đang cười cười đưa tay về phía cô.
-Chúng ta hợp tác chứ.
Oanh…
Tiếng nổ vang lên, gió lốc lấy Nanami và Naoto làm trung tâm, thổi bay cả căn nhà thành từng mảnh vụn, trên không gian phẳng lặng hoang tàn, Nanami nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt.
-Nhóc đang thử ta?
-Ah, nếu chị không đủ tinh ý và vô tình làm lộ bí mật của em thì c·hết. Dù sao EQ của chị có vẻ cũng không cao lắm.