Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nanami Bút Ký

Chương 99:Thực tế vô lý




Chương 99:Thực tế vô lý

Thứ không thực tế nhất là gì?

Tác phẩm giả tưởng do trí tưởng tượng phong phú của con người nghĩ ra?

Những tác phẩm cổ tích thần thoại do người xưa mông muội nghĩ ra?

Hay việc nghĩ rằng crush bạn đang thích bạn?

Không, bất hợp lý nhất, không thực tế nhất, lại chính là hiện thực. Dù giả như thế nào thì chúng cũng trí tưởng tượng của chúng ta, nhưng hiện thực lại luôn tràn đầy những điều bất ngờ, hiện thực luôn nằm ngoài trí tưởng tượng của chúng ta.

Và hôm nay, Nanami đang trải nghiệm cái gọi là hiện thực vô lý này.

Năng lượng là bảo toàn, đây là sự thật hiển nhiên ở thế giới này, đây là sự thật mà người từ thế giới khác như Nanami cũng phải công nhận, nhưng…

-Cái quái gì vậy?

Nhìn cái thứ đang không ngừng tỏa ra nhiệt lượng trong lồng kiếng cách nhiệt, Nanami phát nên hoài nghi âm thanh hoài nghi cùng tò mò.

Trong mắt người thường, có lẽ nó chỉ là một loại máy phát nhiệt với tạo hình kỳ lạ, nhưng trong mắt Nanami, khối rubic đang tự xoay tròn này được cấu tạo từ những thiết bị truyền động cổ điển mang tên bánh răng này,...

Là một cái bug.

Vì thế giới này tuân theo quy tắc bảo toàn năng lượng, nên động cơ vĩnh cửu chỉ có thể nằm trong trí tưởng tượng của nhân loại mãi mãi.

Nhưng khi trí tưởng tượng thành hiện thực là thời khắc mọi quy luật đã được phát hiện sụp đổ. Khoa học vốn là sự phủ định không ngừng với những giả thuyết mới phỉ định giả thuyết cũ. Nhưng …

-Cái này cũng quá vô lý.



-Nó á, nó là phát minh em tự hào nhất.

Ưỡn mặt khoe khoang, Naoto không thèm để ý biểu lộ quái dị của Nanami mà vểnh mặt tự hào.

Trong mắt Nanami, trong người có thể nhìn thấu bản chất thế giới như cô, thế giới vốn là những dòng chảy bất tận, những dòng chảy không ngừng nghỉ mà bạn không thể tìm thấy điểm đầu cũng như điểm cuối của nó.

Nếu Nanami nhìn vào một cái hố đen, thì cô sẽ thấy mọi dòng chảy sẽ đi vào nó và biến mất. Vậy thì cái thiết bị nhỏ gọn có thể cầm trong lòng bàn tay này, nó chính hình mẫu trái ngược với hố đen. Mọi dòng chảy chỉ có đi ra, và không có bất kỳ thứ gì đi vào.

Đây là một động cơ vĩnh cửu theo nghĩa đen. Là một điểm kỳ dị của thế giới. Nó không phải loại có thể cao tốc hấp thu và chuyển hóa năng lượng xung quanh để tạo ra vô tận năng lượng dùng được như động cơ vĩnh cửu loại III, mà là theo nghĩa đen có thể tự sinh ra năng lượng từ không có.

-Trái đất có thể cứu.

Không khỏi nghĩ tới t·ai n·ạn do cô tạo ra sắp xảy ra trong tương lai gần, Nanami bật thốt.

Mà sao cô lại nghĩ về vấn đề này chứ? Trái đất diệt vong hay không chả liên quan gì tới cô.

Nhìn quanh gian phòng, thiết bị phát sáng kỳ lạ, nhìn có vẻ hơi thô kệch nhưng chỉ có kích thước cỡ lòng bàn tay, nguyên lý đơn giản dễ hiểu, nhưng quan trọng nhất là nó không phụ thuộc vào điện năng mà dùng động lực từ các bánh răng.

Không chỉ nó, mà còn hầu hết thiết bị trong căn phòng này cũng vậy, có chút phong cách steampunk trong manga, nhưng lại tinh vi hơn nhiều.

Lấy trình độ tư nhân hóa của thế giới này và sự phổ biến của các máy in 3d thì thực sự không khó để chế tạo ra các thiết bị này. Nhưng rõ ràng chúng không thực dụng vì quá thô kệch.

Kỳ thực mỗi thiết bị ở đây cũng không phải quá lớn, kích thước của chúng cũng tương với những thiết bị điện ở những thế kỉ XX. Những bánh răng nhỏ nhất có thể so với những con kiến, nhưng chúng vẫn tính là thô kệch với thời đại này, cái thời mà những linh kiện máy móc thậm chí còn không thể thấy bằng mắt thường. Những thiết bị máy móc có thể so sánh với cơ thể sinh vật sống, với những linh kiện kích thước tựa như những tế bào sống. Rõ ràng những thiết bị bánh răng cổ điển này quá thô kệch.

-Không thực dụng.

-Nhưng đó là sở thích của em, em yêu tiếng tích tắt của những chiếc đồng hồ bánh răng, âm thanh của các bánh răng chính là bản giao hưởng tốt nhất đối với em.



Sở thích? Không phải chấp niệm à? Không có người bình thường nào vì sở thích mà chơi đùa dư luận của cả thế giới đâu.

Nhưng nhóc này đúng thật không bình thường sẵn rồi.

-Mục tiêu hợp tác là gì?

-Ah, đơn giản là giúp người còn lại hoàn thành mục tiêu là được.

-Mục tiêu nhóc là gì?

.

.

.

-Là gì nhỉ?

Không biết nên nói may mắn hay xui xẻo vì tên nhóc này không có mục tiêu đây? Kẻ có mục đích rõ ràng dễ đoán hơn kẻ điên không có mục tiêu, nhưng kẻ điên có mục đích cũng không phải dễ đối phó.

-Nhóc không có mong muốn gì sao?

-Muốn? Từ nhỏ em đã mơ về một thế giới toàn là bánh răng, cái này có được tính là mong muốn không?

Giấc mơ quái dị, nhưng không hiểu sao Nanami lại cảm thấy như lời nói của Naoto lại có ma lực lạ thường.

-Trước tiên thì chị cứ lên đại học như mục tiêu ban đầu của chị trước đi, nhớ cung cấp tài liệu, vật liệu hiếm cho em là được rồi.



Cuộc hợp tác này có vấn đề, rõ ràng là cô chả được lợi gì, nếu cô không có sức mạnh siêu nhiên, bí mật và đồng minh sẽ là cái giá để cô chịu hợp tác, tên nhóc đó tuyệt đối hiểu rõ điều này, nhưng giờ nó đã mất đi giá trị duy nhất, tên nhóc này tại sao vẫn còn gan hợp tác với cô.

-Vì em chắc chắn chị sẽ không tùy tiện dùng sức mạnh siêu nhiên của mình trừ khi đường cùng. Chị kiêu ngạo một cách kì lạ.

Kiêu ngạo? Cô kiêu ngạo sao? Có lẽ ah… Vì đã quen với việc dùng chính sức mạnh của đối thủ đánh bại đối thủ, nên cô luôn theo bản năng quên đi những thứ khác mà mình đã biết, chỉ tập trung vào việc học tập đối thủ.

Bắt đầu từ con số không với ý định bắt trước thậm chí viễn siêu đối thủ trong chính sở trường của họ. Thật là một suy nghĩ ngạo mạn, hóa ra cô vẫn luôn ngạo mạn thế sao?

Tự hạ mình học tập đối thủ là một hành động khiêm tốn, nhưng ở Nanami nó lại là hành động của sự kiêu ngạo. Núi cao còn có núi cao hơn, suy nghĩ này là suy nghĩ của người khiêm tốn, Nanami cũng nghĩ vậy, nhưng cô cũng luôn vững tin mình có thể chinh phục mọi đỉnh núi.

Phải, cô là một người kiêu ngạo, nhưng cô có tư cách kiêu ngạo, vì thế cô sẽ dùng chính khoa học và trí tuệ chinh phục thế giới này.

Mặc dù phong cách có hơi lạ, nhưng trước mắt cô không phải là một thiên tài hay sao? Đây quả thực là một đường tắt tốt để cô chinh phục "ngọn núi khoa học" này.

Tên nhóc đó, đoán được cả những suy nghĩ này hay sao?

-Không, em không đoán được gì cả, nhưng trực giác mách bảo em có thể hợp tác với chị.

-Trực giác của nhóc cũng đọc được suy nghĩ của người khác hay sao?

Nhìn thiên tài khoa học lại tin tưởng về trực giác, Nanami cảm thấy họa phong có chút kỳ lạ, mà… thế giới vốn luôn tràn đầy vô lý và bất ngờ sẵn rồi. Bản thân cô cũng là một tồn tại vô lý không phải sao.

=-=-=-=-=-=-=

Ps:Thế giới luôn tràn đầy vô lý và bất ngờ, một câu nói Akabaka rất thích.

Như lúc Akabaka tra cứu tư liệu thiết lập nhân vật Marie, Akabaka thiết lập Marie 10 tuổi tốt nghiệp đại học, mà méo hiểu sao tra ra bài viết ghi chép có thiên tài 7 với 9 tuổi ngoài đời tốt nghiệp đại học.

Không biết bài viết đáng tin bao nhiêu nhưng Akabaka vẫn thấy ảo thật đấy.

=-=-=-=-=-=-=