Chương 45: Yakumo vs Danzo
Trời đã gần chiều, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ văn phòng Hokage, Shizune nhìn Tsunade bước vào phòng hỏi.
-Tsunade đại nhân? Mọi chuyện thế nào rồi ạ?
-Bọn ta không tìm thấy đám Root cũng như Danzo, ta đã để các Ám bộ ở lại tiếp tục điều tra rồi.
Tsunade bất đắc dĩ nói, thân là Hokage, cô không thể rời làng lâu được, hơn nữa cho dù cô có ở đó cũng không làm được gì, thôi thì về trước xử lý sự vụ.
-Lúc ta đi có chuyện gì không Shizune.
-À phải rồi, khoảng chừng hơn một tiếng sau khi Tsunade đại nhân rời đi thì Yakumo Kurama đã tự ý ra khỏi làng, nhưng có vẻ như không có người nào đuổi theo.
Không có người đuổi theo thì tốt, nhưng không hiểu sao Tsunade lại cảm thấy càng bất an. Tsunade đột nhiên sực nhớ đến cái gì đó, liền lên tiếng hỏi
-Ám bộ ta phái đi quan sát Yakumo đã thông báo cái gì?
-Xin lỗi Tsunade đại nhân, nhưng có vẻ vị Ám bộ đó không có thông báo gì hết cả?
-Sao lại không có? Chẳng lẽ,...
Trong tình huống đối tượng quan sát quan trọng và được bảo hộ đột nhiên rời khỏi làng, thì phải có thông báo và cầu viện mới đúng, nhưng đằng này lại không có?
Chẳng lẽ Ám bộ đó đang trong tình huống không thể báo tin, hay thậm chí đ·ã c·hết? Nghĩ tới khả năng nào đó, Tsunade lập tức la lớn ra lệnh.
-C·hết tiệt, người đâu, mau đi triệu tập nhóm Ám bộ đang đi điều tra trở về, và kêu người của đội tình báo tới chỉ đường, mau đi viện trợ Yakumo Kurama.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
Vài phút sau, trong một khu rừng ở gần làng, một nhẫn giả đang thoăn thoắt phóng đi thì đột nhiên bị tập kích.
-Ngươi là ai?
Né tránh Kunai phóng tới, vừa đặt chân lên một cành cây đứng vững thì một cây Kunai khác kề cổ hắn, một giọng nói từ phía sau lưng hắn vang lên.
-Ta là Ám bộ, làng lá đang trong trạng thái hạn chế người ra vào, không cho nhẫn giả ra ngoài.
-Ta là người của bộ phận tình báo, ta nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ Hokage đệ ngũ, đưa nhiệm vụ mới tới các Ám bộ đang điều tra bên ngoài, mau cho ta qua.
Nghe được đối phương là Ám bộ, nhẫn giả thở dài nhẹ nhõm thành thật khai báo, nhưng sau đó hắn lập tức nghĩ tới cái gì đó.
Không phải lúc nãy đã có Ám bộ chặn đường hắn ở cổng làng rồi sao? Ám bộ tin tức hẳn là phải thông linh lắm?
-Ngươi không phải là Ám bộ?
Nhẫn giả như phát hiện ra sự thật giật mình lên tiếng, nhưng cũng đã quá trể để phản kháng, ngay sau đó, nghênh đón hắn là c·ái c·hết.
Nhưng nhẫn giả đã nhầm một việc, người g·iết hắn đúng là Ám bộ, đối phương không nói dối, vì Root cũng là Ám bộ. Và tên này cũng là người đã g·iết Ám bộ theo dõi Yakumo.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
-Có vẻ như tối nay họ sẽ dừng chân ở đây.
Trong một rừng cây gần một ngôi làng nhỏ, ba cái Ám bộ được Shizune phái đi viện trợ đang trò chuyện.
-Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của vị Ám bộ được phái đi quan sát đối tượng sao?
-Vẫn chưa, có cái gì đó không bình thường, chúng ta nên báo tin này về làng lá thì hơn.
Keng…
Đang trò chuyện, bỗng nhiên một vị Ám bộ vung kiếm chém về phía đồng bạn của mình, may mắn thay, vị Ám bộ bị tập kích phản ứng kịp thời, hắn lấy kiếm của mình ra chống đỡ. Nhìn hai đồng bạn mình đột nhiên rút đao kiếm giằng co, vị Ám bộ còn lại nhào tới ngăn cản.
-Thỏ, Cáo, dừng lại ngay.
-Hắn bị dính ảo thuật, mau giải thuật.
Vị Ám bộ bị tập kích tên là Cáo nhìn vào mắt Ám bộ được gọi là Thỏ, nhìn vào đôi mắt vô thần ấy, hắn không khó để nhận ra đồng đội mình đang bị khống chế.
Nghe Ám bộ Cáo nói, vị Ám bộ đang tiến lại gần ngăn cản lập tức kết ấn giải ảo thuật.
Phong Độn: Chân Không Ngọc
-Giải.
Đúng lúc chữ "Giải" được thoát ra khỏi miệng hắn, cũng là lúc hơn chục quả cầu gió nhỏ từ trong bóng tối đang tiếp cận lưng hắn, hắn b·ị đ·âm thủng, những viên đạn gió không ngừng ở đó, mà tiếp tục lao nhanh về phía đồng bạn hắn.
Vị Ám bộ Cáo tất nhiên thấy được những viên đạn gió này, nhưng hắn không tránh được, vì hắn đang bị kiềm chế bởi chính đồng bạn mình.
-Ai?
Ba vị Ám bộ đều bị xuyên xỏ đầy lỗ trên người, thậm chí là tim của cả ba người họ đều bị xuyên thủng, có thể thấy được người thi triển phong độn cỡ nào lành nghề, khi có thể tinh chuẩn nhắm tới tim của cả ba người họ.
Cả ba vị Ám bộ cứ thế c·hết đi khi không thấy được kẻ g·iết mình. Khi ba vị Ám bộ t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng không lâu, một cuộc đối thoại diễn ra trong khu rừng.
-Tập kích Ám bộ, đây có thể coi là hành động phản bội làng lá hay không nhỉ?
-Từ khi trở thành Ám bộ, họ phải chuẩn bị tinh thần hi sinh vì làng bất cứ lúc nào, và sự hi sinh của họ là cần thiết để khống chế một mối họa ngầm của làng lá.
-Vậy ra ta là mối họa ngầm của làng sao?
-Là một nhẫn giả mà lại tự ý ra khỏi làng khi chưa có sự cho phép, sở hữu một sức mạnh đủ để uy h·iếp làng nhưng lại không có chút hỏa ý chí, sự tồn tại như ngươi ở trong làng chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
-Vậy ngươi đây là đang cố loại bỏ quả bom đó sao?
-Không, nếu loại bỏ thì có chút uổng phí một thanh kiếm sắc, ta sẽ khiến ngươi thuần phục ta, trở thành thanh kiếm của ta.
-Thuần phục, hahaha… Mơ đi, ta cả đời này chỉ có thể thuần phục một người. Nên ngươi sẽ làm gì để có ta? Ngươi sẽ cố tẩy não ta sao? Mặc dù ta có chút bất ngờ khi ngươi đích thân ra tay, nhưng cũng chỉ là từ "g·iết gà dọa khỉ" biến thành "g·iết khỉ" mà thôi.
-Ngươi thậm chí còn đã trở thành bộ hạ của người khác sao? Quả nhiên, ta phải khống chế ngươi càng sớm càng tốt, Yakumo Kurama.