Chương 5: tác giả không nghĩ ra tên :v
Lần đầu cảm thấy phẫn nộ, Nanami vẫn còn chưa học được cách kiềm chế, sát tính trong người cô dần bộc lộ.
Thân thể này của cô tuy rằng chỉ 3 tuổi, nhưng thể chất lại so với người trưởng thành bình thường còn khỏe hơn một chút và sức khôi phục lại đặc biệt cường đại, lại thêm bản thân vốn là Migeiko người sở hữu, chả lạ gì khi ý chí cô cường đại một cách phi thường.
Thân thể cường đại, ý chí mạnh mẽ, thuận thế mà ra, lượng chakra trong cơ thể này trên cơ bản là có thể so với thượng nhẫn, và bản thân những cái phong đao này cũng không tốn bao nhiêu chakra, ít nhất nó tiêu hao ít hơn phong độn bình thường.
Dưới những điều kiện đó, Nanami có thể phóng ra cả trăm cái phong đao tương tự như thế mà thân thể không phải chịu một chút gánh vác.
Không để ý tình hình xung quanh, Nanami đã tập trung thả ra trên cả chục cái phong đao chỉ trong chưa đầy một giây.
Nhưng do quá tập trung, cô lại không để ý hoàn cảnh xung quanh nên đã có một bàn tay tiếp cận rất gần sau lưng cô, chỉ là dù cho có không chú ý xung quanh đi chăng nữa, khi đôi tay đó đi vào phạm vi bán kính một mét quanh cô, Nanami giật mình lấy lại bình tĩnh ngay tức khắc.
Không kịp, gần quá.
Nghĩ vậy, Nanami không kiêng dè thả ra lôi độn chakra, dùng phương thức b·ạo l·ực, không để ý tổn thương lên tế bào, cưỡng ép cường hóa thân thể, cùng lúc đó tay phải cô bao phủ bởi phong độn chakra, Nanami dùng tay mình như một thanh kiếm mà đâm tới.
'Phanh,... '
Bị chụp lại, dù là đã kịp xoay người t·ấn c·ông đối phương, nhưng đòn t·ấn c·ông của cô đã bị chặn, tay phải cô bị cầm lại, dù là phong độn bao quanh tay cô không ngừng cắt chém tay trái đối phương, máu không văng tung tóe, nhưng có vẻ đối phương không có ý định buông tay ra.
-Nanami, bình tĩnh lại.
-Chú Hizashi?
Bình tĩnh quan sát kĩ hơn đối thủ, Nanami nhận ra thân phận đối phương, nên đã thu chakra lại.
Thật không giống mình chút nào, cứ như thế dễ mất cảnh giác, mất bình tĩnh? Là do cỗ thân thể trẻ con này ảnh hưởng sao?
Thầm nghĩ vậy, Nanami cũng bắt đầu cất bước đi về phòng mình.
-Nanami, cháu khoan đi đã.
Thấy Nanami có ý định bỏ đi sau khi mình buông tay con bé ra, Hizashi lên tiếng gọi lại, mới có kẻ đột nhập, trước khi xác định đối phương không có đồng bọn, Hizashi không dám để hai người cháu gái của mình rời khỏi tầm mắt mình, dù là Nanami có vẻ rất mạnh.
Con bé dấu tài sao? Nhưng dù là thế, ở tuổi con bé mà đạt được trình độ này, thật sự không tưởng tượng được, coi như bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không được.
Coi bộ chuyện này phải bàn bạc kỹ với huynh trưởng… ít nhất, không được để tài năng con bé bộc lộ trước khi con bé hoàn toàn trưởng thành, một số kẻ trong làng tuyệt đối không muốn nhìn một thiên tài không nói lẽ thường như Nanami xuất hiện trong tộc Hyuga.
-Nanami, Hinata, hai đứa không sao chứ? Không b·ị t·hương gì chứ?
Nhìn đang sợ hãi muốn khóc Hinata cùng bình tĩnh im lặng Nanami, Hizashi lên tiếng quan tâm hỏi.
-Không sao.
Nanami giọng nói ngạc nhiên trả lời.
Không bị xem như quái vật sao? Nàng còn tưởng mình sẽ bị nhìn với ánh mắt sợ hãi đâu? Nhưng,.... Như thế này cũng tốt.
-Oa…
Tiếng khóc vang lên, Hinata như hết nhịn nổi vỡ òa ra khóc, Hizashi thấy vậy đành một tay bế cô bé lên dỗ dành.
'Vút v·út… '
-Hizashi tiên sinh, có chuyện gì vậy?
Nhìn về phía hai tộc nhân vừa nghe động tĩnh chạy đến, Hizashi lên tiếng chỉ huy.
-Các ngươi đã tới thì trông coi kỹ hiện trường, cái xác đó là của kẻ đã đột nhập tộc địa chúng ta.
Vừa nói, Hizashi một tay chỉ vào cái xác vân nhẫn, nơi đó hiện tại đất đá hỗn độn, hàng chục vết cắt sâu vào đất đá nằm loạn xạ, cùng vô số miếng thịt nằm trong rãnh đá, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được còn có một cái ngón tay còn nguyên vẹn, còn lại như một mớ hỗn độn, nếu không phải chứng kiến cảnh Nanami tự tay cắt chém đối phương bằng phong độn, Hizashi cũng khó mà nhận ra đống thịt đó vốn là một người.
-Nanami, đi theo chú tới phòng tộc trưởng.
Cứ thế, Hizashi bế Hinata, dẫn Nanami đi về phía phòng Hiashi.
=-=-=-=-=-=-=
Sáng hôm sau
Văn phòng Hokage
=-=-=-=-=-=-=
-Hokage đệ tam, các ngươi muốn gây chiến tiếp sao?
-Bình tĩnh Raikage, ta đã nói rồi, vị vân nhẫn m·ất t·ích kia của các ngươi chúng ta không biết, không phải người làng lá làm.
-Đêm qua ta nghe được tiếng chấn động lớn ở tộc Hyuga, chắc chắn do tộc Hyuga của các ngươi làm.
-Sao Raikage có thể khẳng định như đã biết trước như thế, không lẽ đây hết thảy là âm mưu?
-Nói bậy, không có, nếu thế để chúng ta lục soát tộc Hyuga.
-Muốn vào tộc Hyuga lãnh địa, vấn đề này Raikage người phải tự xin phép tộc Hyuga, ta không can thiệp.
-Tốt, ta đi tìm tộc trưởng tộc Hyuga.
'Soạt…'
-Không cần tìm, ta đã tới, vị này Raikage, ngươi tựa hồ có hiểu nhầm.
-Đêm qua xác thực có hai kẻ xâm nhập tộc địa chúng ta, thậm chí còn ý đồ xấu gây tổn thương cho con gái ta, nhưng tựa hồ chúng có bất hòa, một kẻ g·iết người còn lại và bỏ trốn.
-Ngươi nói hai người?
-Đúng.
-Một người tinh thông phong độn, có trình độ tinh anh thượng nhẫn, không đeo hộ ngạch, còn người đ·ã c·hết chúng ta không nhận ra cụ thể, nhưng đối phương có vân nhẫn hộ ngạch, là người của các vị sao? Có vẻ như trong các vị có phản nhẫn.
-Raikage, ngài cần giải thích cho việc vân nhẫn xuất hiện trong tộc địa chúng tôi.
-Cái này ta nói mới đúng, người của ta bị các ngươi g·iết, thì đừng có biên chuyện, vân nhẫn chúng ta không có tinh anh thượng nhẫn chuyên về phong độn.
-Chứ các ngài nghĩ Hyuga nhất tộc chúng tôi có người giỏi nhẫn thuật sao? Nếu Raikage không tin thì cứ việc đến tộc địa chúng tôi, hiện trường cuộc chiến vẫn còn được giữ nguyên.
-Đi thì đi, đừng hòng giở trò gì.
-Tốt thôi, chỉ là hy vọng Raikage có thể giải thích mọi chuyện cho chúng tôi rõ ràng.