Chương 91: Ác mộng của phản diện quần chúng
-Mai cha cậu vào thành phố?... Vậy, mai tớ tới nhà cậu chơi được không, Nanami-chan?
-Ừ, được thôi.
.
.
.
Cốp…
Đầu đập vào tường, ý thức mơ hồ, nữ hài chín tuổi một tay ôm đầu, một tay chống đất, đầu óc ong ong choáng váng.
Hơi ấm từ trên đầu chảy dần xuống trán cô,... Hơi ấm? Nữ hài vô thức sờ đầu mở mắt ra.
Máu?
Nhìn chất lỏng màu đỏ dính trên tay mình, đầu óc mơ hồ nữ hài ngay lập tức tỉnh táo lại.
Một khung cảnh máu me đập vào mắt cô, một người đàn ông chừng hai mươi đang bị một cô bé chạc tuổi cô cưỡi trên người, điên cuồng đâm vào người đàn ông.
-Nanami?
Nhận thức đầu tiên của cô là về khuôn mặt quen thuộc của bạn thân mình. Sau đó,... không có sau đó, ý thức thức của cô đã lâm vào c·hết đứng.
-Yui, tớ xin lỗi, cậu không sao chứ.
m thanh dịu dàng từ phía nữ hài đẫm máu đánh thức cô, cô sợ hãi lùi về sau một bước.
-Cậu,... cậu đang làm gì?
Cô vô thức phát lên câu hỏi, như đang cố trốn tránh sự thật rằng bạn thân mình vừa g·iết kẻ định ô dâm cô, cha cậu ấy.
-Tớ đang cắt cỏ dại ah…
-AHHH…
*tiếng thở gấp*
-Lại nữa sao?
Thiếu nữ mười sáu trong bộ đồ ngủ xốc xếch chậm rãi rời khỏi giường.
Thở dài nhớ tới cơn ác mộng ám suốt những năm qua. Nó không đơn thuần chỉ là ác mộng, mà còn là một sự thật không ai biết tới.
Nạn nhân được cho là đã m·ất t·ích trong thành phố, kẻ g·iết người thì bị đưa vào cô nhi viện. Không biết làm thế nào nhưng cảnh sát thực sự không điều tra bất kỳ điều gì lạ. Thi thể n·ạn n·hân không dấu vết m·ất t·ích, máy quay an ninh cũng như các thiết bị tuần tra tự động hoàn toàn mất dấu n·ạn n·hân ngay khi rời khỏi tỉnh thành.
Rõ ràng đây là một vụ án tinh vi nhằm vào một người, thân chỉ là "một đứa trẻ chín tuổi hiếu thuận" kẻ g·iết người ngay lập tức được loại khỏi phạm vi kẻ tình nghi.
Làm sao một đứa trẻ có thể làm ra một vụ m·ưu s·át tinh vi đến thế? Một vụ án mà ngay cả những trí tuệ nhân tạo chuyên nghiệp cũng không tìm được đầu mối.
Hack? Hệ thống trí tuệ nhân tạo của cơ quan an ninh dễ hack thế sao? Rõ ràng không phải việc một đứa trẻ có thể làm được, nếu đây là một thiếu nữ thì may ra, nhưng ở đây rõ ràng chỉ là một nữ hài.
Vụ án dần lâm vào bế tắc, đối tượng tình nghi chính là vợ n·ạn n·hân đã có tiền lệ t·ranh c·hấp với n·ạn n·hân vẫn luôn được theo dõi từ xa.
Nhưng rõ ràng đây không phải một vụ án được chú trọng, dù n·ạn n·hân cũng là một t·ội p·hạm, tội ấ·u d·âm, hơn nữa còn không phải một lần, tội làm giấy tờ giả, t·rốn t·huế, l·ừa đ·ảo qua mạng,...
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi điều tra, kẻ g·iết người không thấy, nhưng bằng chứng phạm tội của n·ạn n·hân cứ lòi ra.
Thời đại này phạm tội không dễ, chứ đừng nói liên tục tái phạm như thế này. Ở thời đại an ninh và giá·m s·át bao phủ toàn cầu tới từng ngóc ngách thế này, có thể phạm tội cũng là hơn người, khả năng IT của t·ội p·hạm (n·ạn n·hân) cũng đã được xác nhận thông qua dàn máy tính phức tạp trong nhà.
Xét thấy n·ạn n·hân cũng là một kẻ ngoài vòng pháp luật, cơ quan chức năng đã đưa ra phán đoán về c·ái c·hết của n·ạn n·hân là do chính kẻ thù của hắn ngoài vòng pháp luật.
Vụ án được khép dần, mọi người dần lãng quên nó, kẻ g·iết người vào cô nhi viện, nhân chứng duy nhất mâu thuẫn không muốn lên tiếng.
Bạn từ nhà trẻ, hơn sáu năm làm bạn, ở cái thế giới trẻ con trưởng thành sớm này, cô thực sự quan tâm tới bạn mình, đến nỗi cô hoài nghi bạn mình đã bị đoạt xác ngay sau khi chứng kiến cậu ấy g·iết người.
Nhưng rõ ràng thông qua nhiều phương pháp xét nghiệm, bạn cô rõ ràng không hề bị cái gọi là đoạt xác, vẫn cùng một người.
-"Cậu ấy hoàn toàn không khác gì trước đây, như thể những gì cô thấy chỉ là một cơn ác mộng chân chính."
Mâu thuẫn không muốn bạn mình bị lên án, nhưng lòng "chính nghĩa" lại thúc đẩy cô lên án bạn mình.
Mãi đến khi cô quyết tâm được sẽ lên án bạn mình thì đã muộn, năm năm đã trôi qua, vụ án đã bị quên lãng.
Cô cũng không muốn kiện bạn mình, biết hành động của cậu ấy chỉ là tình thế ép buộc, cô không muốn bạn mình mang danh kẻ g·iết người. Mâu thuẫn rồi dẫn tới ngu xuẩn, cô bắt đầu hành động một cách dư thừa và thiếu lý trí.
Rõ ràng, chỉ cần kiện lên là được, thời gian bạn cô phạm tội là lúc chín tuổi, hơn nữa còn là tình huống phản kháng, án phạt sẽ được giảm xuống, thậm chí là miễn án. Nhưng ngu xuẩn thiếu nữ lại không làm vậy, có lẽ hành động của cô còn có ẩn ý, nhưng rõ ràng đều là dư thừa.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
-Nanami-nee, lâu rồi không gặp, nghe Yuki-nee nói mấy nay chị lạ lắm, nên em tới thăm.
Nhìn một chiếc loli màu xanh lục bảo đứng trước cửa nhà, Nanami có chút im lặng. Ngữ khí này, chắc chắn người quen của tiền thân, hơn nữa còn là thân quen.
May mắn thay, đối với trường hợp này cô đã có đối sách.
-Em là ai?
-Hể? Mất trí nhớ à? Em là Nao nè.
-Vậy à?
-Biểu hiện này, mất trí nhớ thật à?
-Xin lỗi, nếu không còn gì nữa thì em về đi.
-Khoan khoan, chị không đùa á? Chị có đi khám bác sĩ chưa?
-Xin lỗi, gặp lại sau.
-Khoan đóng cửa, chị không muốn biết mình trước kia thế nào à?
Nghe vậy, dự định đóng cửa tiễn khách, Nanami quay đầu lại nhìn loli mười tuổi.
-Em biết?
-Tất nhiên, em là tiểu đồng bọn của chị mà, chúng ta biết nhau được năm năm rồi đó.
Nhìn tiểu loli thông minh sắc sảo, Nanami có chút trầm tư, một nguồn thông tin về tiền thân, nhưng cũng rất nguy hiểm, mà chắc ổn thôi, dù sao cô cũng thực sự không biết gì về tiền thân, chả khác nào mất trí nhớ cả.