Chương 95: Nanami và những vị khác không mời
-Nanami nee, hôm nay em lại tới chơi đây!!
Mở cửa thấy khuôn mặt quen thuộc, Nanami im lặng một chút rồi lên tiếng.
-Hôm qua nhóc đột nhập nhà chị?
-Nanami nee nói gì đấy? Em làm gì có…
-Nhóc đang nói dối.
-Ế… ? Chị giấu máy kiểm tra nói dối ở đâu thế? Hôm qua em đúng là có qua nhà chị, nhưng không thấy chị ở nhà nên em đã vào nhà chơi.
-Làm thế nào em vào nhà được?
-À thì, chính Nanami đã đưa em quyền hạn mà?
Nanami im lặng nhìn Naoto thành thật khai báo, Naoto nói thật, Nanami có thể xác nhận điều đó, không có sự giả dối nào có thể qua mắt cô, vì Migeiko là con mắt có thể nhìn thấu chân tướng vạn vật. Nhưng Nanami cứ cảm thấy là lạ, Naoto nói thật, nhưng tuyệt đối đang giấu diếm gì đó, vì cô biết tiền thân của cô là kẻ sống nội tâm tới trình độ nào.
Nếu nói cô ngăn cách với người ngoài, mở lòng với số ít người thân, vậy thì tiền thân cô là ngược lại, dễ dàng lấy được hảo cảm của bất cứ ai, nhưng lại chưa từng mở lòng một lần, chưa có một ai có thể nhận được sự tin tưởng của tiền thân.
Tiền thân tuyệt đối không cho phép người khác tự tiện vào chỗ riêng của mình, và cô cũng càng không. Vậy, quyền hạn Naoto lấy từ đâu ra? Một vị Nanami thứ 3?
Hay,... Cô lại bị lộ? Không thể nào? Mặc dù diễn kỹ của cô rất tệ, hay nói đúng hơn là cô còn không thèm diễn, nhưng cô đã che dấu rất tốt và không để lộ sơ hở, ít nhất với lý do mất trí nhớ thì sẽ không có ai nghi ngờ mới đúng chứ?
Nếu như cô thực sự bị đã phát hiện, thì…
-Khi nào?
-Ý chị là gì?
-Không, không có gì. Em vào nhà chơi đi.
Nếu đã lộ, thì không cần cảnh giác làm gì nữa, nhưng nếu đối phương đã không muốn vạch mặt cô, thì Nanami cũng tình nguyện giả bộ không biết để thu thập tình báo về tiền thân.
Dù sao thì, cô cũng rất hưởng thụ cảm giác này, cái cảm giác bí ẩn, cái cảm giác đối với mọi thứ xung quanh không hiểu rõ. Chúng thật mới mẻ với cô, cô tận hưởng cái cảm giác từ từ vạch trần mọi sự thật này.
Cứ thế, hai khuôn mặt, hai chiếc mặt nạ, hai tâm tư, lẫn nhau che dấu, lẫn nhau dò xét, nhưng lại không hề nói dối thỏa mãn câu hỏi của đối phương. Nếu nói Naoto không thể nói dối, thì Nanami đơn giản là lười nói dối.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
Khoa học phát triển khiến mọi thứ trở nên ngày càng tiện lợi, trong một thời gian ngắn Nanami đã lấy được bằng tốt nghiệp sớm, và ngay sau ngày tốt nghiệp, hàng loạt thư điện tử được gửi tới cô thậm chí còn có cả thư viết tay, Nanami càng ngày càng nhận thức được rõ tốc độ lưu truyền thông tin ở thế giới này, và có vẻ như thiên phú cô thể hiện ra đã đánh động không ít đại học, mà không chỉ là đại học, bởi vì hiện tại trước mặt cô là nhân viên quan chức của chính phủ.
Đối với những người này, Nanami không dùng kế sách giả mất trí nhớ để đối phó, vì họ cũng không phải người thân quen với tiền thân, cô không lo lại bị phát hiện. Và trên hết, nếu giả mất trí nhớ có khả năng khiến họ đào sâu vào quá khứ tiền thân, nếu để lộ tiền án ra thì thực sự rất phiền.
Nội dung trò chuyện xoay quanh việc chiêu mộ, tất nhiên là Nanami đều thẳng thừng từ chối. Ngoài ra còn lấy cớ trợ giúp cô thăng tiến nhanh để sẵn tiện thu thập thông tin, đưa đủ loại các bài kiểm tra khác nhau, nhưng lần này cô không từ chối, vì cô xác thực cần họ để những người khác hiểu rõ hơn về thiên phú của cô.
May mắn, cuộc trò chuyện hôm qua với Naoto khiến cô hiểu rõ hơn về tiền thân, đối phó với đám chỉ biết tiền thân qua giấy tờ này là dư sức. Đóng giả một cái thiên tài làm biếng đột nhiên chăm chỉ là được.
Quá trình rất thuận lợi, trừ việc các nhân viên quan chức cứ luôn miệng mời chào cô ra thì trên cơ bản là không có vấn đề gì cả, mọi thứ đều được thực hiện một cách nhanh chóng và tiện lợi nhất, cứ thế, một ngày của Nanami lại bị dùng hết.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
Ting…
Lại nữa sao? Hôm qua một đống người phỏng vấn chưa đủ à? Chắc kệ vậy.
.
.
.
Rầm…
Đột nhập trái phép?
Lộp bộp lộp bộp…
Sao hệ thống chống trộm không khởi động?
Bị hack? Không thể nào… tiền thân có thể thua ở những lĩnh vực khác, nhưng trong thế giới ảo thì cô ấy không thể thua được. Có thể trong chưa tới một phút phá được tường lửa do tiền thân tạo ra, trên thế giới này tuyệt không có.
-Xin đừng phản kháng. Xin hãy phối hợp với chúng tôi điều tra vụ việc.
Nhìn ông chú Cyborg cùng đồng nghiệp Automata của mình lao vào nhà, Nanami nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Không do dự dùng sức mạnh viễn siêu nhân loại, khởi động sẵn v·ũ k·hí nóng tùy thời khai hỏa, vẻ mặt nghiêm túc không chút do dự, ánh mắt như đang nói "miễn đàm phán". À ừ, cái này là tính bắt t·ội p·hạm chứ không còn là n·ghi p·hạm nữa rồi.
Vô duyên vô cớ thành t·ội p·hạm, Nanami tất nhiên sẽ phản kháng, cô nhảy lùi về sau…
Pằng…
Vừa né viên đạn chui ra từ ngón tay của Automata, Nanami nhẹ nhàng đón lấy cú đấm từ phía Cyborg thực một đòn Judo ném qua vai. Nếu dùng chakra thì trấn sẽ kết thúc ngay lập tức, nhưng Nanami lại muốn quan sát một chút cách chiến đấu của cảnh sát thế giới này.
Dù sao thì, có vẻ như dạng Cyborg vũ trang như thế này cũng không phải cái gì hiếm có ở thế giới này. Chỉ cần tình nguyện, có tiền và giấy phép, thì ai cũng có thể tự cải tạo. Dù sao ở cái thế giới mà trình độ tư nhân hóa cao như thế này, muốn cản cũng khó, dân trí dư sức tự cải tạo từ a đến z mà không cần cơ quan chuyên nghiệp.
Và Cyborg có thực lực tương đương trung nhẫn như thế này, ở thế giới này cũng chỉ là hàng giá rẻ.
Lách người tiến vào góc khuất của Automata, Nanami nhanh chóng tiếp cận Automata đang liên tục nã đạn về phía cô.
Phanh…
Cảm giác hơi ê ẩm truyền từ chân tới, không thành công đá gãy tay của Automata, Nanami lùi về sau một chút.
Tốt a, cho dù không dùng chakra đi chăng nữa, dù hiện tại là một bộ thân thể hoàn toàn khác đi chăng nữa, nhưng kỹ xảo của Nanami không phải để trưng, cú đá đủ để thổi bay cả một căn phòng ở hai thế giới trước đây lại chỉ để lại một vết lõm trên cánh tay sắt thép của Automata, nhiều nhất là lực trùng kích đã đánh bay Automata đập vào bức tường.
Mặc dù biết vật liệu kỹ thuật thế giới này rất tân tiến, nhưng thực chiến nó cũng khiến Nanami có một cảm thụ khác.
Nhìn Automata đứng dậy không hề hấn gì, Cyborg từ góc phòng lao tới, Nanami không khỏi có chút hưng phấn.
Phải, là hưng phấn, cô thích chiến đấu a…
Cúi người, né cú đấm của Cyborg, đánh vào khớp nối trên tay của hắn.
Rắc…
Là cảm giác này, đây mới là chiến đấu, chỉ vì ý tưởng kiểm tra nhất thời, nhưng có vẻ cô đã tìm lại được niềm vui cũ.
-Quyết định ah… sau này, chỉ lấy thực lực yếu hơn đối thủ để chiến đấu.
Đây mới là chiến đấu chứ, cảm giác nghiền ép một chiều thực sự không có thú.
Né tránh và tinh chuẩn đánh vào những khớp nối và điểm yếu của hai gã sắt thép, Nanami dễ dàng tháo dỡ từng bộ phận của hai gã theo nghĩa đen.
.
.
.
Nhưng,...
-Quá chậm!
Ầm…
Nanami nhìn hai gã chiến binh sắt thép đã bị tách ra thành từng bộ phận dưới chân có chút tiếc nuối suy nghĩ.
Dù cho cổ thân thể này của cô chỉ thuộc về nhân loại bình thường phạm vi đi chăng nữa, ý thức và phản ứng của cô vẫn ở một trình độ đáng sợ, cô có thể dùng những kỹ xảo tinh vi đánh vào những khuyết điểm và tháo dỡ hai gã máy móc dưới chân một cách dễ dàng.
Nhưng, kỹ xảo như thế bình thường phải khiến người khác kinh ngạc mới đúng, cô cũng chả lạ gì nếu nghe hai chữ quái vật.
Đúng như cô đoán, hai gã máy móc xác thực có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại thản nhiên tiếp nhận sự thật vô lý này, …
-Ngươi rất mạnh, chẳng thua kém gì một số thiên tài, nhưng ở phản kháng là vô ích, ta khuyên ngươi nên đầu thú, với tài năng của ngươi có lẽ sẽ nhận được giảm án.
Hay nói cách khác, có người khác cũng làm được trò này sao, quả nhiên vài ngày là quá ngắn để hiểu rõ về một thế giới, thế giới này thú vị hơn mình nghĩ.