Chương 97: Đứa trẻ được săn đuổi
-Làm lố rồi!
Vì tẩy não toàn thế giới, Nanami cần một nguồn năng lượng không tưởng, cô trực tiếp rút lấy địa nhiệt của tinh cầu mà dùng, chỉ là cô lỡ dùng hơi nhiều một chút.
-Ah, … không sao, tinh cầu này ít nhất cũng có thể duy trì môi trường sống được gần trăm năm nữa.
Lần trước cô phải rời đi nhẫn giới vào lúc mười sáu tuổi, có vẻ như mười sáu năm là thời gian tốt đa cô có thể ở lại một thế giới, trăm năm là đã quá dư.
-Kệ đi, còn đỡ hơn phải g·iết gà dọa khỉ nhỉ?
.
.
.
Rõ ràng là g·iết gà dọa khỉ ít thiệt hại hơn, nhưng Nanami không hứng thú thành tâm điểm à.
-Kệ đi, người thế giới này có không thiếu cách để tồn tại tiếp mà.
Cải tạo tinh cầu, di dân vũ trụ, rõ ràng nhân loại thế giới này có không ít thủ đoạn, không lo bị tuyệt chủng, quan trọng là trong thời gian cô ở đây mọi thứ vẫn ổn là tốt, nhân loại tồn vong, cô quan tâm làm gì…
Vậy sao mình lại suy nghĩ về vấn đề này nhiều đến thế nhỉ?
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
-Tại sao chúng ta phải che dấu.
-Người đ·ã c·hết xuất hiện trước mặt người sống được không?
-Nhưng rõ ràng em còn sống.
Akaka đuối lý cãi lại, trong một ngày cô đã hỏi câu này rất nhiều lần, nhưng đều nhận được sự im lặng.
-Nói chung nhóc cứ quan sát từ xa là được, không thì hối hận ráng chịu.
Gan bướng nữ hài tức giận bỏ về nhà nghỉ, không thèm để ý đến Ido. Đã vài tuần từ khi họ xuất phát, họ cuối cùng cũng âm thầm lẻn được vào trong Oa Quốc, vì sao phải lẻn vào, vì Ido nói thân phận của cô mẫn cảm, lộ ra sẽ rất phiền toái.
Khi biết mình trong mắt Ido là một mớ phiền toái, nữ hài đã tức giận, cực kỳ tức giận luôn, và sau đó là lãnh cục u to tướng trên đầu.
-Hứ, ngươi cản ta cũng lẻn đi xem ngươi ngăn thế nào.
Bướng bỉnh nữ hài tất nhiên sẽ không ngồi yên, dưới nôn nóng xử lý nội gián trong gia tộc, Akaka đã lén trốn đi vào nửa đêm.
Đây là nhà cô, cô quen thuộc nó hơn bao giờ hết. Dưới sự trùng hợp thần kỳ, cô trực tiếp đi tới phòng nghỉ của cha cô ở giữa trung tâm tộc địa mà không bắt gặp một ai.
-Vấn đề an ninh của gia tộc vẫn luôn tệ thế sao?
Hoài nghi nhìn xung quanh, Akaka mở cửa bước vào phòng.
-Ai đó!
-Cha, là con.
-Akaka?
Mang theo sự lo lắng bước vào gian phòng, nhưng khi nghe thấy âm thanh khàn khàn, Akaka càng lo lắng. Theo âm thanh già nua, Akaka nhanh chóng nhìn về ông chú trung niên trên giường.
-Cha, ngài ổn chứ.
Hốt hoảng chạy tới bên giường, Akaka lo lắng nhìn cha mình, Uzumaki không phải không có tóc bạc, nhưng đó đều là người già trên sáu lăm cả, mới trung niên đã một đầu tóc bạc, ở người bình thường đã là biểu hiện của bệnh tật, chứ đừng nói gì Uzumaki.
-Ah, con còn sống sao? Tốt quá, tốt quá rồi.
-Cha, người còn bao lâu.
-Yên tâm, nếu không vận dụng chakra thì vẫn sống được rất lâu. Còn con, sao con còn sống?
Nghe âm thanh nghi hoặc từ cha mình, Akaka im lặng sắp xếp từ ngữ rồi kể cho cha mình nghe, nhưng tất nhiên cô sẽ dấu Yakumo và Ido đi. Không phải vì cô không tin cha mình, cũng không phải vì hai người kia quan trọng hơn, mà là cô biết Yakumo và Ido rất mạnh, họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với nhẫn giả thông thường, là tồn tại mà Oa Quốc không chọc được.
Họ muốn ẩn mình, cô không tiện nói ra, hơn nữa nếu nói cả Oa Quốc cũng không phải đối thủ của một thiếu nữ, đừng nói người khác, cô cũng sẽ không tin, mà cho rằng đó là một sự khiêu khích, Uzumaki vốn nóng tính, cô không khó đoán ra hành động tiếp theo của mọi người trong tộc. Dù sao thì bản thân cô cũng phải chịu bầm dập te tua rồi mới bình tĩnh lại mà.
-Ra là vậy, có vẻ như ông trời cũng muốn giúp con.
À ừ, ông trời này có hơi b·ạo l·ực và khùng khùng tí.
-Nhưng có lẽ,... Con nên CHẾT đi thì hơn.
-Hả?
.
.
.
Sự yên tĩnh bao trùm gian phòng, trong bầu không khí yên tĩnh đó, Akaka có thể thấy được sự lo lắng và e ngại trong mắt cha cô.
"Ông ấy đang nghĩ gì đó, đang lo lắng cho điều gì đó, nhưng tuyệt đối không phải cho mình." Trong lòng nghĩ như thế, Akaka không khỏi rùng mình, cả người trống rỗng vô thức hỏi lại.
-Cha, ngài vừa nói cái gì, con không nghe rõ.
-Akaka, ta rất yêu quý con.
"Mặc dù nói thật, nhưng lời nói của cha không có sự thành tâm, và cha đang suy nghĩ chuyện khác."
Uzumaki vốn không giỏi nói dối, mà Akaka lại còn có năng lực phân biệt nói dối.
-Cha biết mình không phải người chồng, người cha tốt.
"Sao cha lại thành thật như thế, dù là cha vẫn không có thành ý khi đang suy nghĩ chuyện khác."
-Cho nên cha xin lỗi con, vì đã không quan tâm tới con và mẹ con nhiều hơn, cũng như quyết định bán đứng con.
"Tại sao lại nói thật, nếu cha nói dối, ít nhất con không biết sự thật."
-Ta biết con đã cố gắng rất nhiều để có thể kế thừa chức tộc trưởng của ta, nhưng con có thể biến mất được không?
-Vì cái gì?
"Vì cái gì mà cha có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế một cách chân thành?"
-Mỗi thiên tài đều là những viên ngọc thô. Còn con là viên ngọc thô sáng nhất, đẹp nhất trong số đó.
-Ý cha là gì?
-Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Uzumaki không có năng lực bảo vệ con.
"Rõ ràng là lời lẽ hoa mỹ, nhưng nội dung đâm tâm, tại sao chứ?"
-Khỏi ai?
-Nhẫn giới.
Hai chữ Nhẫn giới như t·iếng n·ổ vang vảng trong đầu Akaka, giờ cô còn không rõ sao, Uzumaki không có nội gián, là Uzumaki bán tình báo của cô, cái gì mà nhiệm vụ chứng minh bản thân, nhiệm vụ t·ự s·át thì có.
Chuyến đi này nguy hiểm thực sự có lẽ ở đường về, đường đi luôn có nhiều lối, hơn nữa còn có thể ẩn núp, đường về lại hung hiểm hơn bao giờ hết, vù đã bị tập kích trọng thương, cô chắc chắn không thể tự rời khỏi sa mạc một cách nhanh chóng, họ sẽ có thời gian truy tung cô, hay chặn ở các ngôi làng quanh sa mạc.
Thế nhưng, tại sao cô chưa từng bị tập kích ở đoạn về? Mặc dù có thể dễ dàng đoán được là do Yakumo và Ido, nhưng họ có thể xử lý kẻ tập kích ngay trước khi chúng vào phạm vi năng lực cảm giác của cô sao?
Vô lý! Phản ứng đầu tiên của Akaka là thế, nhưng nhớ tới thao tác vung tay ra một bàn đồ ăn của của Ido, Akaka có chút trầm mặc, tên đó vốn vô lý sẵn rồi mà nhỉ?
-Senju không nói gì sao?
Nhớ tới những người họ hàng xa ở Hỏa Quốc, Akaka lên tiếng hỏi. Uzumaki không đủ sức bảo vệ cô, nhưng Uzumaki và Senju thì dư sức, đó là lý do cô có thể yên ổn lớn tới tận bây giờ.
Im lặng, lại im lặng? Cha à, sao trong lòng người lại cảm thấy băn khoăn?
-Không lẽ.
Cảm nhận được vẻ mặt xoắn xuýt của cha mình, Akaka nghĩ tới khả năng tính chất nào đó, sắc mặt cô ngày càng đen lại, cô hiện tại có chút trầm cảm.
-Con nhớ vụ việc ba tháng trước chứ?
-Ba tháng trước, Senju ba tháng trước? Ý cha là vụ Hiyashi bị á·m s·át?
Senju Hiyashi, con trai duy nhất của tộc trưởng tộc Senju, bạn cùng lứa của tôi, cũng là hôn phu của tôi, nói chính xác hơn là hôn nhân chính trị, một cách để Senju đảm bảo tôi không bao giờ giơ Kunai của mình về phía Senju.
-Mất xích nên g·iết chó sao?
Mỉa mai Senju lẫn bản thân, Akaka ngầm coi sự im lặng không phản bác của cha cô như lời xác nhận. Tâm trạng ngày càng xuống dốc, cảm thấy nơi đây không còn thuộc về mình, Akaka lập tức biến mất khỏi gian phòng, nhanh chóng trở về nhốt mình vào gian phòng trọ.
=-=-=-=-=-=-=
Ps: Sắp tới đẩy tiến độ cốt truyện bên Yakumo/Ido, thời gian bên Yakumo/Ido sẽ nhanh hơn bên Nanami.
=-=-=-=-=-=-=