Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 14: 14: Tôi Sẽ Đưa Cô Đi Đừng Giận Nữa




Phong Lãng biết Thẩm Hi đang giận dỗi mình, nên đã âm thầm đi nấu bữa tối, hắn cố tình để cho mùi hương của thức ăn bay vào phòng, Thẩm Hi ngửi được mùi thức ăn chiếc bụng của cô cũng kêu liên tục, Thẩm Hi đưa tay xoa bụng rồi thầm cảm thán.

“ Mày cũng biết kêu đúng lúc quá đấy.”

Phong Lãng bày đồ ăn ra rồi đưa tay quạt về phía giường của Thẩm Hi, cô ra sức ngửi cảm nhận mùi thơm, nhưng vẫn phũ chăn kín người không chịu ngồi dậy ăn, Phong Lãng bắt đầu trêu chọc.

“ Cô không ăn thì tôi sẽ ăn hết đấy.”

Thẩm Hi nuốt nước bọt liên tục cô đã không chịu đựng được nữa mà tung chăn ngồi dậy, Phong Lãng nhìn gương mặt sưng đỏ ở hai bên má của Thẩm Hi, vừa thấy buồn cười vừa thấy xót cho cô, Thẩm Hi đi đến ngồi xuống cầm đũa rồi bới cơm vào bát ăn một cách ngon lành. Phong Lãng cũng ăn chung nhưng luôn quan sát cử chỉ của Thẩm Hi, suốt bữa ăn không ai nói lời nào, ăn xong Thẩm Hi đem bát đĩa đi rửa, Phong Lãng nhìn theo Thẩm Hi xem sắc mặt của cô, đến khi cô rửa bát xong đi vào định đi đến giường nằm xuống thì Phong Lẵng lên tiếng.

“ Đưa mặt cô cho tôi xem.”

Thẩm Hi không quan tâm cô leo giường nằm xuống rồi trùm kín chăn lại, Phong Lãng cảm thấy hơi khó xử, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tiếp xúc với phái nữ nhiều nên không biết cách dỗ dành Thẩm Hi, Phong Lãng đưa tay gãy đầu rồi đi đến kéo chăn của Thẩm Hi ra, cô bắt đầu cáu giận nói.

" Làm gì vậy để tôi yên."

Phong Lãng lấy ra một ít thuốc cho vào tay rồi thoa lên mặt của Thẩm Hi, cô cảm thấy rát nóng liền đánh vào tay của Phong Lãng.

" Anh ghét tôi vì đã gây phiền phức cho anh lắm có đúng không."

Đôi mắt của Thẩm Hi ngấn lệ cô bắt đầu mếu máo nằm xuống quay lưng về phía Phong Lãng, hắn cảm thấy rối bời khi Thẩm Hi sắp khóc, bỗng nhiên Phong Lãng ngồi xuống nhẹ nhàng nói.

" Cô đừng có như vậy nữa, tôi vì bất đắt dĩ nên mới làm như thế, qua tuần sau tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây."

Thẩm Hi liền thay đổi sắc mặt cô vui vẻ ngồi bật dậy hỏi lại Phong Lãng.

" Có thật không?"

Phong Lãng gật đầu nói.

" Tuần sau có chuyến hàng cần giao tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây."

Thẩm Hi liền nhảy cẩn lên nói.

" Cuối cùng cũng được ra khỏi nơi quỷ quái này rồi, cám ơn anh."

Thẩm Hi vui mừng đến mức ôm chằm lấy cổ của Phong Lãng, hắn ngồi im bất động vì hành động của Thẩm Hi, gương mặt liền đỏ ửng vì ngại ngùng.

Nguyên Hoa sai người hầu đi nghe lén tình hình của Phong Lãng và Thẩm Hi, cô ta vẫn đang nghi ngờ mối quan hệ của hai người họ là giả, vì thái độ của Thẩm Hi đối với Phong Lãng rất xa cách, cô người hầu đứng bên ngoài rình mò vào nhà của Phong Lãng.

" Anh nhẹ một chút, đau quá, đừng chạm vào chỗ đó nó đã đỏ ửng hết rồi."

Cô hầu hiểu lầm là hai người đang làm chuyện mờ ám, cảm thấy xấu hổ nên đã tức tốc chạy về báo lại với Nguyên Hoa, cô ta nghe người hầu kể lại thì như phát điên đập phá đồ đạc lung tung miệng không ngừng chửi rủa.

" Khốn kiếp tôi mới là người thương nhớ anh ấy vậy mà anh ấy chẳng thèm đối hoài gì đến tôi còn cô ta là ai chứ, tôi phải tìm cách cướp Phong về với mình."

Cô Hầu đi ra bên ngoài bất mãn nên đã tự nói nhỏ.

" Cô mê mẩn trai trẻ thì có, Thất Hoàng mà biết được thì cô chỉ có đường chết lúc nào cũng mở miệng ra là Phong, anh ta không nhìn lấy một cái rồi tức giận quay về đánh đập tôi."

Phía bên này Phong Lãng đang giúp cho Thẩm Hi thoa thuốc trên những vết tát mà Nguyên Hoa đã gây ra, nên mới có những âm thanh đó. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này thì lại nghĩ bọn họ đang yêu nhau.