Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 23: 23: Mờ Ám






Phong Lãng đề nghị cho cô ngủ trên giường nhưng Thẩm Hi một mực không đồng ý, hắn vẫn còn bị thương chiếc ghế này thì vô cùng cứng làm sao có thể ngủ được, cô vẫn còn một chút tình người mới nhường giường lại cho Phong Lãng nằm, còn mình thì đi đến ghế ngủ. Nhưng vì sợ sấm chớp nên không ngủ được Thẩm Hi ngồi dậy đưa tay lên bịt tai lại cơ thể run rẩy. Phong Lãng nhìn thấy những hành động lạ của Thẩm Hi cũng không yên tâm đi đến chỗ của cô hỏi.

“ Cô không sao chứ ?”

Thẩm Hi túm lấy cánh tay của Phong Lãng sợ hải nói.

“ Đừng đi tôi sợ lắm.”

Phong Lãng ngồi xuống cạnh Thẩm Hi, cô liền quay sang ôm lấy hắn, Phong Lãng có thể cảm nhận được sự run rẩy của Thẩm Hi, hắn đưa tay vỗ vỗ vào lương an ủi Thẩm Hi.

“ Không sao đâu có tôi ở đây rồi ?”

Thẩm Hi vẫn ôm chặt lấy Phong Lãng, một lúc sau trận mưa lớn mới vơi đi, Thẩm Hi mới ngẩng đầu dậy gương mặt của cô đã đầm đìa nước mắt.

Phong Lãng trong phút chốc cảm thấy đau lòng, hắn không khống chế được bản thân mà hôn lên đôi má ướt đẫm nước mắt của Thẩm Hi, trong màn đêm u tối bầu không khí này vô cùng ám muội, khiến cho trái tim của hai con người cùng đập loạn nhịp, Phong Lãng hôn lên đôi môi mềm mại của Thẩm Hi, cô hơi bất ngờ về hạnh động của Phong Lãng, nhưng cũng không phản kháng, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi tiếp xúc thân mật với đàn ông, cô có phần hơi rụt rè nhưng cũng chủ động ôm lấy cổ của Phong Lãng. Nụ hôn đầu của cô cũng đã được một người đàn ông đẹp trai cướp mất, Phong Lãng bắt đầu cuồng nhiệt hơn, hắn trêu chọc đầu lưỡi của Thẩm Hi, cô hơi bất ngờ về kĩ thuật hôn của Phong Lãng, hắn chuyên nghiệp hơn cô nghĩ. Nụ hôn kéo dài khiến cho Thẩm Hi không còn dưỡng khí để thở, nhưng cô vẫn đắm chìm trong sức hút đầy nam tính của Phong Lãng.

Hắn bắt đầu bế Thẩm Hi đi đến giường rồi để cô nằm dưới thân mình, Thẩm Hi bắt đầu căng thẳng, cô chưa kịp phản ứng gì nụ hôn của Phong Lãng lại ập đến, hai người đang đắm chìm trong không gian của riêng họ, Phong Lãng bắt đầu di chuyển xuống cổ của Thẩm Hi, cúc áo của cô đã bị hắn gỡ bỏ ra được một nửa, để lộ ra bầu ngực trắng nõn, Phong Lãng mân mê xuống xương quai xanh, rồi lại tiếp tục dạo chơi xuống phía dưới, Thẩm Hi mới ngộ nhập ra điều gì đó, cô chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình.

" Mình và anh ta đang làm gì vậy, đây là tội phạm buôn bán chất cấm mình không thể cùng anh ta làm chuyện điên rồ này được."

Thẩm Hi định đẩy Phong Lãng ra, nhưng hắn đã khống chế được bản thân dừng lại động tác của mình, Phong Lãng đưa tay gắn cúc áo lại cho Thẩm Hi rồi, nằm sang một bên quay lưng về phía của cô, Bỗng nhiên có một tiếng sấm chớp vang lên, Thẩm Hi liền giật mình cô nằm sát vào Phong Lãng, hơi ấm từ cơ thể của hắn khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn, Thẩm Hi nhỏ giọng nói.

" Có thể ôm tôi được không."

Phong Lãng có chút bối rối, hắn quay sang ôm lấy Thẩm Hi vào lòng, cô cũng thế mà có thể yên giấc ngủ đến sáng.

Buổi sáng khi tỉnh giấc, Thẩm Hi cứ cọ mặt vào bờ ngực rắn chắc của Phong Lãng với vẻ mặt ngái ngủ, đến khi nhớ ra những chuyện đêm qua đã cùng hắn thân mật quá mức, gương mặt của Thẩm Hi liền đỏ ửng lên, cô ngồi bật dậy chạy ra nhà vệ sinh, Thẩm Hi rửa mặt bằng nước lạnh để giúp mình tỉnh táo hơn.

" Đừng nhớ đến chuyện đó nữa xấu hổ chết đi được, mình bị cái gì vậy này hay là thiếu đàn ông quá lâu nên mới dễ dãi với anh ta như vậy."

Sau một màng tự trách bản thân Thẩm Hi đi vào nhà, Phong Lãng đã đi ra bên ngoài, Thẩm Hi thắc mắc hắn đã đi đâu mà nhanh thế, cô đang định quay đầu đi tìm Phong Lãng, thì đã bị hắn đứng phía sau làm cho cô giật mình té ngã, Phong Lãng vội vàng ôm lấy Thẩm Hi vào lòng, nhưng cô lại vội vàng đẩy Phong Lãng ra cô không muốn giữ họ sẽ xảy ra bất cứ điều gì giống tối đêm qua nữa.