Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 59: 59: Lại Là Anh






" Mẹ sẽ sắp xếp cho nó đi xem mắt để tiếp tục lựa chọn."

Thẩm Đào lắc đầu bát bỏ.

" Từ từ đi mẹ, có vẻ chị hai còn đang rất buồn."

Mẹ cô không muốn chần chừ nữa.

" Năm nay nó bao nhiêu tuổi rồi con có biết không, nếu càng để lâu qua 30 nó sẽ trở thành bà cô già ế mất phải cho nó đi xem mắt ngay mới được, mẹ có một người bạn mới quen cô ấy bảo có một cậu con trai, để xem có phải là định mệnh của Thẩm Hi hay không, lúc cho xem hình mẹ thấy cũng rất điển trai."

Cuối cùng cũng không thoát được, Thẩm Hi bị mẹ kéo đi xem mắt, cô đang ngồi trong một cửa tiệm cafe, với vẻ mặt đầy chán nản, Thẩm Hi đang soạn ra một kịch bản hoàn hảo để từ chối người đàn ông đó, có tiếng bước chân đi đến, Thẩm Hi từ từ hít thở thật sâu rồi ngẩng đầu lên mỉm cười một nụ cười đầy gượng gạo.

" Chào...,"

Thẩm Hi mở to mắt nhìn cô không tin vào mắt của mình.

" Sao anh vẫn còn ở đây ?"

Phong Lãng ngồi xuống ghế đối diện với Thẩm Hi.

" Em gan thật đấy chẳng phải anh đã đeo nhẫn cầu hôn em rồi sao, bây giờ lại còn ngồi ở đây xem mắt."

Vì quá nhớ cô nên hắn cũng chẳng thể nào kiềm chế được bước chân của mình mà đi đến tìm Thẩm Hi thêm một lần nữa.

Thẩm Hi vội vàng giải thích.

" Không phải như thế đâu em chỉ đi xem mắt cho mẹ vui thôi, trong lòng em đã định từ chối người đàn ông đó rồi."

Phong Lãng mỉm cười nói.

" Vậy em định từ chối anh luôn sao."

Thẩm Hi vội vàng lắc đầu.

" Không phải thế."

Bầu không khí bỗng nhiên trầm lắng xuống.

" Em đã gặp mẹ của anh sao ?"

Thẩm Hi gật đầu nói.

" Nhìn thấy bác ấy đau buồn vì nhớ anh em cũng chẳng thể nào chịu được, em đã đến trò chuyện cùng bác ấy để tâm trạng của bác ấy ổn định hơn."

Phong Lãng nắm lấy tay của Thẩm Hi, chân thành nói.

" Cám ơn em."

Thẩm Hi mỉm cười nhìn hắn đầy thâm tình.

" Không cần phải cám ơn đâu, thứ em cần ngay lúc này là anh bình an quay trở về bên cạnh em là được."

" Anh không sang Malaysia nữa đường dây bên đó đã bị triệt phát hoàn toàn, nhưng anh vẫn chưa bắt được Thất Hoàng, ngày nào ông ấy còn sống thì tính mạng của anh sẽ còn bị đe doạ, anh biết ông ta đang rất muốn giết chết anh, anh trốn tránh em và mẹ là để bảo vệ an toàn cho hai người, không phải anh không muốn quay về bên cạnh em."

Thẩm Hi lo lắng hỏi Phong Lãng.

" Vậy còn Minh Châu và Thời Phúc cả dì Hoa nữa bọn họ ra sao rồi ?"

Phong Lãng thở dài nói.

" Thời Phúc đã đưa dì Hoa và Minh Châu đi cùng bọn họ hiện giờ đang sống ở cách đây rất xa, Thời Phúc cũng đang lo lắng việc Thất Hoàng suy sát mình, bọn anh bây giờ như ngàn cân treo sợi tóc."

Phong Lãng tâm trạng nói tiếp.

" Thẩm Hi à lỡ như anh chết thì sao, cả sự anh đã phải hi sinh bản thân mình quá nhiều, chưa bù đắp được gì cho em và mẹ cả."

Thẩm Hi lắc đầu nghẹn ngào nói.

" Không đâu anh sẽ không bao giờ chết cả em sẽ ở bên cạnh anh."

Phong Lãng cảm thấy có dự định không lành, đột nhiên hắn đứng lên vẻ mặt đầy sự nghiêm trọng nói với Thẩm Hi.

" Dù có chuyện gì cũng đừng chạy về phía anh, chúng ta cứ xem nhau là không quen biết."

Nói rồi Phong Lãng quay người rời đi, để lại Thẩm Hi với sự hoang mang tột độ.

" Phong anh đi đây vậy ?"

Tiếng súng nổ vang Chấn động cả thành phố, Thẩm Hi sợ hãi quay lại nhìn, Phong Lãng đã bị trúng đạn ở vai, mọi người xung quanh vây quanh, khiến cho tên bắn tỉa phía xa không xác định được mục tiêu, Thẩm Hi rất đau lòng, cô định chạy về phía của Phong Lãng nhưng ánh mắt của hắn nhìn cô là sự thỉnh cầu mong cô sẽ rời đi, một tay Phong Lãng ôm vết thương ở vai, hắn lắc đầu ra hiệu cho Thẩm Hi đừng đến đây, dù rất lo lắng cho hắn nhưng cô cũng phải rời đi, Thẩm Hi vừa đi vừa rơi nước mắt, đôi chân của cô đã bủn rủn không thể bước tiếp nữa, nhìn thấy Phong Lãng đầy máu trên người, cô rất đau lòng và lo lắng cho hắn.

Phong Lãng được đưa đến một nơi bí mật để chữa trị vết thương, dạo gần đây hai người Phong Lãng và Thời Phúc luôn phải mặc áo chống đạn vì cả hai đang bị Thất Hoàng suy sát gắt gao.

Cấp trên tức giận mắng chửi Phong Lãng.

" Cậu có bị điên hay không tôi đã bảo cậu đừng tùy tiện đi ra ngoài rồi mà, tại sao cứ lén lút đi, có biết là nguy hiểm lắm không hả."

Phong Lãng đau đớn ngồi tựa lưng vào ghế, những vết thương này đã là gì so với những thứ mà hắn phải chịu đựng suốt hai năm qua.

" Đến khi nào mọi chuyện mới thật sự kết thúc đây, tôi không muốn phải trốn tránh như thế này nữa."

Cấp trên thở dài lắc đầu nói.

" Tôi hiểu cảm giác của cậu, một là chúng ta phải truy bắt được Thất Hoàng, hai là hắn ta sẽ truy sát lại chúng ta, nhiều đồng đội của chúng ta đã chết trong tay của Thất Hoàng rồi, chúng ta không thể để yên cho tên tội phạm độc ác đó sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được."